Sau khi mua đồ ăn xong, Triệu Viêm trở về bệnh viện. Hắn định xem thử tên mập mạp kia đã tỉnh chưa, và hỏi đối phương tại sao lại chạy hết tốc lực trên đường phố như thế. Nhưng vừa mới đi vào, hắn đã nhìn thấy cảnh sát mặc cảnh phục đứng ở bên ngoài phòng bệnh, đồng thời trong phòng bệnh còn vang lên tiếng khóc của phụ nữ.
Triệu Viêm xách theo đồ ăn và trứng, mặc dù trong tình huống này, như vậy có vẻ không hợp cho lắm. Hắn muốn đến gần để xem xét một chút, nhưng lại bị một cảnh sát ngăn lại: “Đang phá án, xin hãy tránh ra một chút.”
“Cảnh sát, là anh ta đưa người tới đây.”
Bác sĩ đứng ở bên trong nhìn thấy Triệu Viêm, lập tức vẫy tay với hắn. Hắn còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một người phụ nữ chạy ra từ trong phòng bệnh, vừa nhìn thấy hắn đã nắm tay khóc lóc: “Ân nhân! Cậu là ân nhân của gia đình chúng tôi!”
Người phụ nữ trước mặt có vóc dáng không cao, nhưng một thân trang phục công sở PORTS rõ ràng không phải là hàng rẻ tiền. Có lẽ bà ấy đã ngoài bốn mươi, nhưng da dẻ được chăm sóc tốt, khuyên tai và vòng cổ cũng không phải là loại thường. Triệu Viêm không ngạc nhiên với loại người nhà giàu có quyền quý này, hắn một tay xách theo hai túi nilon, tay còn lại bị đối phương lắc qua lắc lại, chỉ đành gật đầu nói: “Người không sao là tốt rồi, ngài là người nhà đúng không? Có thể xưng hô như thế nào?”
“Tôi họ Tần, Tần Mai. Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều! Tôi nghe cảnh sát nói là cậu đã cứu Tiểu Xuyên khỏi xe...”
Sau khi nghe bà ấy miêu tả một cách đứt quãng, Triệu Viêm dần dần hiểu được tiểu mập mạp nằm trên giường tên là Hồ Nhạc Xuyên, còn bà ấy tên là Tần Mai, trong nhà mở công ty bất động sản, cho nên cũng không thiếu tiền.
Là một người mẹ, Tần Mai nói con trai luôn sống nội tâm, nhưng gần đây sau khi đi chơi với một nhóm bạn, thằng bé mới đột nhiên đòi mua siêu xe, kết quả mới mua siêu xe được hai tuần, thì trên đường đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Cảnh sát giao thông bên cạnh cắt ngang câu chuyện của bà, yêu cầu bà đi làm thủ tục một chút. Triệu Viêm nhìn thoáng qua, hiển nhiên tên mập mạp này chạy không thoát tội danh lái xe nguy hiểm các kiểu. Nhưng không bao lâu sau đối phương đã nhận được điện thoại của cấp trên, cái gì mà làm theo thủ tục cũng không còn nữa, sau khi nói vài câu có lệ thì rời khỏi bệnh viện.
“Tiểu Triệu, cậu đã trả tiền viện phí và thuốc men, tôi thật sự rất cảm kích. Đây là một chút tấm lòng của tôi.”
Sau khi đuổi cảnh sát đi, Tần Mai nhận lấy một túi nilon màu đen từ trợ lý của mình. Nhìn bộ dáng hai tay đưa tới, Triệu Viêm biết bên trong chứa đầy tiền, nhìn thể tích bên ngoài có lẽ 100 nghìn tệ là ít.
Chỉ là hắn cũng chưa nhận: “Dì Tần, dì nói trước kia tính cách của cậu ấy rất ổn trọng, chưa bao giờ cố ý phô trương, chuyện hôm nay chắc hẳn có gì đó kỳ lạ?”
“Vừa rồi cháu cũng đã kiểm tra, không uống rượu không dùng ma túy, nói thật, cháu cũng không biết tại sao bỗng nhiên cậu ấy lại cư xử như vậy...”
Nói đến chuyện này, sắc mặt Tần Mai trở nên tiều tụy hẳn, có chút tự trách nói: “Ngày thường tôi và ba thằng bé đều bận rộn với công việc kinh doanh, vì vậy rất ít khi quan tâm đến nó, trước đây đứa trẻ này rất thật thà…”
Bà nhìn Triệu Viêm trước mặt tựa như vĩnh viễn không có biểu cảm gì, có chút bất đắc dĩ: “Nguyên nhân cụ thể, chỉ sợ chỉ phải hỏi trực tiếp thằng bé mới có thể biết. Đây là một phần tâm ý của tôi vì hôm nay cậu đã ra tay cứu giúp, Tiểu Xuyên có thể sống được là nhờ cậu, sau này có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, cậu có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, chỉ cần gọi cho tôi là được.”
Trợ lý đưa tới một tấm danh thiếp trống, trên đó chỉ có một dòng tên và số điện thoại đơn giản, ngay cả tên công ty hoặc chức vụ cũng không viết. Triệu Viêm biết thái độ của đối phương như vậy đã xem là có thành ý, nhưng điều hắn cần là Hồ Nhạc Xuyên tự mình giải thích.
“Vậy cháu trở về trước, ngày mai cháu sẽ đến thăm cậu ấy.”
Triệu Viêm tiếp nhận danh thiếp, đồng thời cũng nhận lấy túi 100 nghìn tệ tiền mặt. Mặc dù bản thân không thiếu tiền, nhưng hắn đã cứu một mạng người thì cũng đáng nhận được 100 nghìn thù lao này, cho nên hắn cũng không có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào.
Nhìn tay trái Triệu Viêm xách đồ ăn, tay phải cầm tiền rời đi, Tần Mai luôn cảm thấy chàng trai này khác với bà và những người khác mà bà từng gặp. Trong mắt đối phương, bà không nhìn thấy do dự và dục vọng, cái loại dù bà nói chuyện gì thì đối phương cũng một bộ giếng cổ không gợn sóng. Hoặc là đối phương lòng dạ quá sâu, hoặc là đối phương không quan tâm đến hết thảy mọi thứ, nhưng bất kể là loại nào thì cũng không phải là tâm tính mà một chàng trai trẻ nên có...
“Tần tổng, trên mạng có video lan truyền, ngài có muốn xem không?”
“Gọi điện thoại cho Tam bá, nhất định phải nhanh chóng đè việc này xuống.”
Lúc này, Tần Mai đã khôi phục lại sự khéo léo trong văn phòng ngày xưa. Bà cầm điện thoại của trợ lý liếc mắt một cái, sau đó mí mắt nhảy dựng lên.
Trong hình, Triệu Viêm lạnh lùng một cước đạp cửa xe lõm xuống, khoảng cách Lamborghini di chuyển theo chiều ngang thật sự là dọa người. Tần Mai nghe được tiếng kinh hô từ những người trong video, chính bà cũng há to miệng. Sau khi nhìn thấy Triệu Viêm mở cửa xe ra, kéo Hồ Nhạc Xuyên ra ngoài, ánh mắt của bà vẫn không thể rời khỏi cánh cửa xe đã biến dạng kia.
“Anh chàng này... là một vận động viên chuyên nghiệp sao?”
Bà không tự chủ được suy đoán thân phận của Triệu Viêm. Mà lúc này, cơ thể của Hồ Nhạc Xuyên động đậy, dường như muốn tỉnh lại. Tần Mai vội vàng buông di động xuống tiến đến gần: “Nhạc Xuyên?”
Nhưng ngoài dự liệu, tiểu mập mạp nằm trên giường cũng không hề tỉnh lại: mặc dù mí mắt của cậu ta mở ra, nhưng tròng mắt lại trợn lên, sau đó lộ ra một nụ cười quỷ dị —— khóe miệng cậu ta nhếch về phía sau, hai mắt chỉ lộ ra lòng trắng. Bộ dạng này khiến Tần Mai sợ tới mức da đầu tê dại, không nhịn được lui về sau một bước.
“Tiểu Xuyên! Có chuyện gì vậy?! Con tỉnh lại đi!”
Bà không khỏi hét lên một tiếng, nhưng cậu ta vẫn giữ nguyên nụ cười kia, hướng lên trần nhà cười to không một tiếng động. Qua mười mấy giây, cậu ta mới một lần nữa nhắm mắt lại, khôi phục dáng vẻ bình thường...
Nhưng chứng kiến một màn này, Tần Mai và trợ lý đã hoàn toàn bị dọa sợ, hai người liếc nhau, đều ý thức được đây không phải là tình huống bình thường. Tần Mai run rẩy cố gắng mở điện thoại di động gọi điện cho chồng, đồng thời nói với trợ lý: “Đổi, đổi bệnh viện, đến bệnh viện Hữu nghị Trung - Nhật! Làm thủ tục ngay bây giờ!”
******
Triệu Viêm mang theo một túi đồ ăn và 100 nghìn tiền mặt, mãi đến tám giờ tối mới về đến nhà.
Sau khi cất đồ vào tủ lạnh, tiện tay ném 100 nghìn tiền mặt vào tủ giày, đổi một đôi dép lê, hắn bắt đầu tự mình nấu ăn. Sau khi nấu cơm, với kỹ năng dùng dao điêu luyện, hắn nhanh chóng xử lý xong nguyên liệu, sau đó xào cải trắng mù tạt, hầm một nồi ức bò với cà chua. Khi những món ăn thơm phức được bưng lên quầy bar nhỏ bên bếp, thì lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Triệu Viêm vừa mới rửa sạch dao làm bếp với động tác nhất định, ánh mắt đột nhiên híp lại.
Đối với hắn, căn nhà này chính là một cái “căn cứ”, là địa chỉ hắn chưa từng công khai cho người khác. Giờ phút này có thể tìm tới cửa, chỉ sợ không phải là quản lý chung cư.
Hắn vững vàng đi tới trước cửa —— cánh cửa này giá 150 nghìn tệ, được làm bằng chất liệu chống đạn. Đồng thời, nó không có thứ gọi là “mắt mèo”, chỉ có một máy ảnh điện tử. Lúc này hình ảnh ngoài cửa hiển thị trên màn hình phía trên tủ giày là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu đen bình tĩnh đứng ở trước cửa, dường như chắc chắn hắn sẽ mở cửa.
Đương nhiên Triệu Viêm có thể nhận ra đối phương là ai. Ban ngày khi hắn xem bói cho người khác ở Dã Tam Pha, không phải gã đã ở bên cạnh vây xem sao?
Đối phương theo dõi hắn? Vậy tại sao hắn lại không phát hiện?
Triệu Viêm cũng không thích khí tức trên người đối phương. Trước kia, giang hồ gọi chung các tổ chức đứng sau loại người này là “Lục Phiến Môn”. Mà bây giờ, nó nên được gọi là “Chính F”.
Dù gọi là gì, Triệu Viêm cũng không quá thích. Trong cuộc đời dài đằng đẵng, hắn cũng từng làm một thành viên trong đó, chẳng những từng bước vào “Lục Phiến Môn”, mà cuối triều Nguyên hắn còn tham gia giăng cờ tạo phản. Cho đến bây giờ, hắn đã sớm mệt mỏi, thật sự không muốn dính dáng gì tới đám người này —— Nhưng nhìn tư thế kia, chỉ sợ đối phương đã có chuẩn bị mà đến.
Hắn không muốn gây rắc rối, nhưng hắn cũng không sợ. Đưa tay mở cửa, Triệu Viêm nhìn Đàm Bình: “Xin chào, có việc gì vậy?”
“Đêm khuya đến thăm, đã quấy rầy rồi.”
Thân là phó cục trưởng, Đàm Bình đích thân tới cửa, nhưng thái độ lại rất ôn hòa, gã lấy ra một tờ giấy chứng nhận màu xanh đậm đặt ở trước mặt Triệu Viêm: “Cục 9 bộ An ninh Quốc gia, muốn nói về chuyện hợp tác.”
Đây xem như đã đi thẳng vào vấn đề, Triệu Viêm nhướng mày, lập tức lắc đầu nói: “Thật ngại quá, tôi không có hứng thú lắm.”
“Nếu cậu không có việc gì thì chúng ta có thể nói chuyện trước, nếu như không được, thì lần sau tôi lại đến.”
Đàm Bình không để bụng, đứng ngoài cửa cười cười. Triệu Viêm biết đây là không có cách nào trực tiếp đuổi người, dứt khoát để cho đối phương tiến vào: “Ở đây có dép lê, có thể không vừa chân.”
“Cảm ơn.”
Đàm Bình vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn, mùi thơm này khiến gã sửng sốt: “Cậu chưa ăn cơm à?”
“Không sao, chúng ta nói chính sự trước.”
Triệu Viêm tự mình lấy ly rót hai ly nước lọc, đèn phòng khách được bật lên, đại sảnh giống như cửa hàng tạp hóa khiến Đàm Bình sững sờ một lúc, thấy Triệu Viêm đã ngồi xuống bàn trà, gã nhanh chóng phục hồi tinh thần ngồi xuống bên cạnh.
Từ trước đến nay luôn là phó cục trưởng Đàm dùng khí thế trấn áp người khác, nhưng sao giờ gã lại có ảo giác hình như người trước mắt này... còn có khí thế hơn so với những cán bộ kỳ cựu cấp quốc gia kia nhỉ?