Văn Phòng Ẩn Hôn

Văn Phòng Ẩn Hôn - Chương 94




Người đầu tiên nhận ra Kỷ Dục Hằng đổi đồng hồ là Triệu Phương Cương.

“Lão đại, cuối cùng cũng đổi cái khác rồi à?” Họp xong anh ấy sáp tới hỏi han.

“Ừm.”

“Rolex Oyster series màu xanh sapphire, mặt đồng hồ 39mm, loại sơ cấp, vẫn hơi thấp.” Triệu Phương Cương quả nhiên rất tinh thông mấy thứ này, vừa nói vừa cười lém lỉnh, “Không lẽ nào là phụ nữ tặng?”

“Cạch–” một tiếng, cửa phòng họp được kéo ra, Đường Vũ Huỷ đi giày cao gót khó chịu bước ra ngoài, Nhiêu Tĩnh mắt trợn trắng như thường lệ.

“Ngày nào cũng bày cái mặt đưa đám ấy cho ai xem không biết.”

Mọi người lần lượt đi ra ngoài, Triệu Phương Cương chưa nói với Kỷ Dục Hằng được mấy câu thì phải đi nghe điện thoại, sau đó anh ấy quay lại tuyên bố với mọi người rằng, “Lão đại nói quý một mọi người vất vả rồi, anh ấy trích tiền thưởng của mình ra tổ chức một chuyến du xuân vào cuối tuần này, xuất phát vào thứ sáu.”

Nhiêu Tĩnh và Đồ Tiểu Ninh cùng sững sờ.

“Ba mấy người chúng ta cùng kéo nhau đi, mấy sếp có đồng ý không?”

Nhiêu Tĩnh hỏi.

“Đồng ý chứ, lão đại xin với danh nghĩa liên hoan kiến lập ra chi nhánh mới, hơn nữa, lão đại ra tay hành động, còn không đồng ý được sao?”

“Đi đâu thế?”

“Cũng gần đây thôi, đi Nam Thành ngâm suối nước nóng thiên nhiên.” Triệu Phương Cương vừa đi vừa cười, “Chị Nhiêu, tiểu Đồ, lúc đó mặc bikini gợi cảm chút nhé.”

Nhiêu Tĩnh đá anh ấy một phát, “Cút.”

Đồ Tiểu Ninh tay ôm laptop cúi đầu đi, ngâm suối nước nóng, vậy không phải cả ngân hàng đều được thưởng thức thân hình nóng bỏng của anh ư? Cô lắc đầu không vui.

Buổi tối, Kỷ Dục Hằng vừa về đến nhà, Đồ Tiểu Ninh đã ôm lấy cổ anh, nhìn anh chằm chằm.

“Sao vậy?” Anh cọ cọ trán mình vào trán cô.

“Tại sao phải đi Nam Thành tắm suối nước nóng, hửm?”

“Một là nó gần, thích hợp để đi chơi cuối tuần, thuận tiện di chuyển, hai là anh có người bạn mở công ty du lịch ở đó và có cả homestay nữa, mời anh đi mấy lần rồi, nể mặt nên tạo cơ hội làm ăn cho cậu ấy, cậu ấy khá có tiếng trong ngành du lịch, cũng định đến thành phố C để mở rộng, lúc đó có nhu cầu tài chính lại có thêm nhiều khách hàng.” Anh một tay bế cô lên bước vào phòng khách.

“Anh đúng là, cái gì cũng lôi công việc vào được.” Đồ Tiểu Ninh bóp bóp chiếc cằm xinh xắn của anh.

“Anh tiểu Triệu của em không phải nói rồi sao, thêm một người bạn là thêm một con đường, thương trường là vậy, làm marketing cũng thế.”

“Nhưng anh sẽ bị người khác nhìn lúc đi ngâm nước nóng.” Cô bĩu môi và giúp anh nới lỏng cà vạt.

Kỷ Dục Hằng cười, “Ai nói anh muốn đi ngâm.”

“Thế anh đi làm gì?”

“Nghỉ ngơi.” Anh đưa cô về phòng, thả cô xuống giường.

Cô nửa quỳ trên giường, kéo cà vạt của anh làm anh phải hơi cúi xuống, sau đó ngẩng đầu ngậm lấy môi anh, cô đưa lưỡi mút, hôn xong cô kết luận “Hôm nay anh uống rượu vang, bia và hút thuốc.”

Anh cười mỉm, “Giờ bản lĩnh của em cũng được quá nhỉ.”

“Hừm, cho nên sau này anh có đi tiệc tùng cùng đừng mong giấu được em,uống bao nhiêu, em hôn cái là biết.” Cô lại ngồi xuống tháo cà vạt cho anh, cổ áo vừa mở ra, dâu tâyvết hickey tối qua của cô đã lồ lộ rõ trên xương quai xanh của anh.

Cô nói “Ai ya” một tiếng, “Nếu anh không đeo cà vạt, chắc sẽ bị người ta nhìn thấy mất.”

“Em sợ gì?” Anh bóp nhẹ cái mông của cô.

Cô nóng mặt đẩy anh, “Đi tắm đi.”

Anh lại nhấc cô ra khỏi giường, vác cô vào phòng tắm, Đồ Tiểu Ninh đập đập lưng anh, “Em tắm rồi!”

Anh vỗ lại mông cô, “Tắm tiếp.”

“Này? Anh đúng là!”

Cái gọi tắm tự nhiên là lại bị anh ‘ăn’ sạch sẽ một lần, Đồ Tiểu Ninh nghịch ngợm ngón tay xinh đẹp của anh, vẫn nghĩ không thông, “Chồng à, rốt cuộc anh thích gì ở em?”

Sao vừa gặp đã yêu rồi?

Anh vẫn lưu luyến chỗ cổ cô, lơ mơ trả lời, “Thích thì thích, lấy đâu ra nhiều vì sao như vậy.”

“Nhưng mà bất kể điều gì cũng phải có lý do của nó chứ.” Cô nói một câu mà mấy bạn trẻ bây giờ rất hay dùng, muốn anh phải nói ra một lý do.



Anh hỏi lại, “Vậy thì em thích anh ở điểm nào?”

“Còn có thể là gì chứ, em nông cạn, thấy anh đẹp trai.” Cô cố ý nói thế.

Anh nhéo eo cô, “Lúc học cấp hai, không phải em đã biết chuyện này rồi sao?”

“Sau này em mới biết luôn đó, hồi cấp hai vẫn còn là một đứa trẻ, em thậm chí còn không yêu sớm.” Cô giả làm một đứa trẻ ngoan và véo eo anh, “Anh xem, lúc em xem mắt với anh cảm thấy anh không khiêm tốn tí nào, quả đúng là vậy.”

Anh hơi xuýt xoa một tiếng, cô lập tức nhìn anh, “Làm anh đau à? Em rõ ràng rất nhẹ tay mà.”

Cô vừa cúi gần, anh đã ôm đầu cô tựa vào ngực mình, cô nhận ra mình đã bị lừa thì dùng chân đá anh dưới chăn, “Kỷ Dục Hằng!”

Anh ghì chặt hai chân không an phận của cô, “Đừng đá lung tung, đá nhầm chỗ thì em phải chịu tội đấy.”

Cô vùi đầu cắn một cái vào ngực anh, “Em phát hiện học bá các anh mà không đứng đắn thì cũng trơn tru lắm.”

Anh vén mái tóc dài của cô lên, nhướn mày, “Cái này cũng có thể coi là không đứng đắn sao? Vậy anh mở chế độ full không đứng đắn cho em xem nhé?”

Đồ Tiểu Ninh đập anh, “Anh hư quá.”

Ai có thể liên kết được anh lúc làm việc với anh của bây giờ chứ? Cho nên, cái gì mà nam thần với học thần, chỉ cần là đàn ông thì đều có thất tình lục dục cả thôi!

Anh nâng cằm cô lên, nghiêng đầu hôn cô, chưa được một lúc, Đồ Tiểu Ninh toàn thân tê dại, ngón chân cong lên, mút lấy đôi môi gợi cảm của anh, lúc mạnh lúc nhẹ.

Đúng lúc cô đang thở dốc, anh thả lỏng môi khi bàn chân nhỏ đã ôm chặt lấy thắt lưng của anh, vỗ nhẹ đầu cô, “Ngủ ngon nhé.”

Đồ Tiểu Ninh vừa kích thích, ánh mắt còn đang mơ màng, hai má ửng hồng, cô cắn chặt đôi môi mềm mại của anh không buông, bám lấy và làm nũng, “Chồnggggg…”

Kỷ Dục Hằng vừa cười vừa nhìn cô, nhưng không chịu cho.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mình bị trêu đùa, cô cuốn chăn bông lăn vào một góc giường mặc kệ anh, anh chạm vào cô thì cô hất tay ra, sau đó lại chạm vào cô lại bị hất ra, cũng nóng tính quá chứ.

Anh không khách sáo nữa, tóm thẳng lấy cô, Đồ Tiểu Ninh đấm đá anh, “Anh đấy, lúc thì trêu chọc em, lúc lại giả bộ quân tử, đáng ghét muốn chết.”

Anh bắt lấy hai tay cô, sau đó dùng đôi chân dài của mình giam chặt hai chân đang ngọ nguậy của cô, đột nhiên nói: “Em không có yêu sớm thật, nhưng vừa lên đại học lại thử rất nhanh đó thôi.”

Đồ Tiểu Ninh vùng vẫy nhưng không thoát được khỏi được sức của anh, “Cái gì? Rõ ràng năm hai em mới yêu, không phải em nói với anh rồi à?” Cô im lặng không giãy giụa nữa, khóe miệng bất giác nhếch lên, “Sao? Lại ghen à?”

Anh chủ động buông tay, lười nói với cô.

Đồ Tiểu Ninh hí hửng, lại sáp vào anh, sau đó xoa mặt nhéo mũi anh, “Rõ ràng là ghen mà không chịu thừa nhận. Mùi dấm bay xa mười kilomet luôn rồi.”

Lần này đổi lại là anh bơ cô, nhưng anh càng như vậy cô càng vui, “Cho nên mới nói, ai bảo thành tích của anh tốt như vậy, anh mà học cùng trường của bọn em thì tốt biết bao.”

Anh lạnh lùng kêu, “Anh mà ở đó còn tới lượt anh ta chắc?”

Đồ Tiểu Ninh vui vẻ thoải mái, “Anh mà học ở trường em thật thì chắc là loạn luôn mất, chỉ tính riêng nữ sinh trường bọn em, cũng đủ để chặn anh mỗi ngày không ra được khỏi ký túc xá luôn rồi đó, anh có tin không?” Cô lại nâng mặt anh lên, không biết xấu hổ đứng dậy, “Thế ý của anh là, nếu học cùng trường đại học với em, lúc đó anh vẫn sẽ thích em?”

Anh kéo chăn, “Yêu từ cái nhìn đầu tiên mà còn chia thứ tự cái gì?”

Cô rất xúc động, cúi gần hơn để hôn anh, hai người âu yếm một lúc, cô kéo cánh tay anh qua và gối lên, “Chồng ơi.”

“Hửm?”

“Có chuyện này em muốn nói với anh.”

“Ừ.”

Cô thấp giọng nói, “Chuyện đó, cái lần đầu tiên của chúng ta, lúc đó em không hề bị chảy máu.”

Lại vô thức dựa vào người anh, “Thật ra thì cũng có, chỉ là không có chảy ra ga giường, sau đó em vào toilet mới lau ra máu.”

Anh quay mặt của cô về phía mình, “Sao em lại nói chuyện này?”

Đồ Tiểu Ninh ấp úng nói, “Bởi vì, em không muốn anh hiểu lầm là em, lúc học đại học đã…”

Anh lật người, không để cô nói nữa, “Ai cũng có quá khứ, em không cần phải giải thích với anh.”

Nửa thân phía trên của anh đẹp đến mức cô không thể dời mắt, cô đưa tay ôm lấy anh, hai má ửng hồng, hơi thở như lan, “Em chỉ muốn nói với anh rằng anh là người đàn ông đầu tiên của em.” Sau đó nâng cằm anh lên, tìm môi anh và hôn lên.

Anh cũng nhẹ nhàng ôm cô, và hai người lại không thể tách rời.

“Anh biết.” Rất lâu sau, anh ôm và nói vào tai cô. Đồ Tiểu Ninh rất ngạc nhiên, môi anh chạm vào cái cổ trắng trẻo của cô, chậm rãi nói: “Cho dù không phải, anh cũng không trách em.”

Cô cảm động nhưng lại bị hành động của anh làm cho ngứa, cô đưa tay vuốt tóc anh, “Cá nhân em không phức tạp hoá chuyện trinh tiết, chỉ cần bản thân người còn gái cảm thấy đáng và không hối hận là được, chỉ là thời đại này, vẫn còn có rất nhiều người đàn ông phải quan trọng hoá điều này.” Nhân tiện, cô bày tỏ quan điểm của mình.



“Trong hoàn cảnh xã hội hiện nay, nhiều người đàn ông khoan dung với bản thân nhưng luôn khắc nghiệt với phụ nữ.” Anh đồng tình với cô.

Đồ Tiểu Ninh trách móc, “Tam quan của học bá quá nhiên ngay thẳng.” Sau đó, cô vỗ về anh như một người đàn ông, “Đương nhiên là em cũng không để tâm lần đầu của con trai, nên em sẽ không thăm dò quá khứ của anh.” Với kỹ năng điêu luyện của anh ấy, cô không tin loại chuyện này không thầy mà giỏi.

Kỷ Dục Hằng nhìn cô, im lặng một hồi, cuối cùng giơ tay tắt đèn, “Ngủ thôi.”

Căn phòng tối om, cô ừm một tiếng.

Một lúc sau, có tiếng sột soạt và tiếng oán giận của Đồ Tiểu Ninh, “Sao anh lại chen chúc sang chỗ em?”

“Anh không hề cử động.”

“Rõ ràng là anh ngọ nguậy nãy giờ.”

“Được rồi, em đừng kéo chăn lung tung nữa.”

“Đưa em, em cần!”

“…”

“Anh qua đây làm gì?”

“Đưa cho em.”

“Đừng, này!… Anh đáng, đáng ghét…”

Chuyến đi chơi đầu xuân vào cuối tuần bắt đầu.

Hai chuyến xe buýt đến nơi vào chiều thứ sáu, Đồ Tiểu Ninh sợ say xe nên ngồi phía trước với Nhiêu Tĩnh, Triệu Phương Cương và Hứa Phùng Sinh ngồi ở khúc giữa, còn Đường Vũ Huỷ ngồi một mình ở cuối xe.

“Lão đại đâu?” Mọi người gần như đến đủ rồi, Nhiêu Tĩnh hỏi.

Lúc trước, cô và mọi người thường gọi Kỷ Dục Hằng là Kỷ tổng, giờ chuyển sang chi nhánh mới gọi giám đốc chi nhánh Kỷ thấy không quen, nên dứt khoát gọi lão đại luôn.

Triệu Phương Cương đang bận tán gẫu với mấy giao dịch viên ngồi ở phía sau, không rảnh để ý tới cô ấy, nên Hứa Phùng Sinh trả lời, “Lão đại vẫn đang ở chỗ làm, bảo chúng ta đi trước, lát nữa anh ấy sẽ tự lái xe đến Nam Thành.”

Đồ Tiểu Ninh khẽ cau mày, anh ấy tự mình lái xe? Từ đây đi Nam Thành phải mất ba tiếng, vậy chẳng phải sẽ rất mệt ư?

“Hai người cũng thật là, không biết đợi đi cùng anh ấy à, còn giúp anh ấy lái xe nữa chứ.” Quả nhiên Nhiêu Tĩnh cũng có cùng suy nghĩ với cô.

Hứa Phùng Sinh cũng bất lực, “Chúng tôi cũng nói vậy, những lão đại nói anh ấy không biết lúc nào mới tới được, nên để chúng tôi đi cùng mọi người trước, hơn nữa tôi và Phương Cường cũng phải chịu trách nhiệm nhiều việc trong chuyến đi này.” Hứa Phùng Sinh thấy không còn ai dưới xe thì đứng dậy, “Tôi đi đếm số người xem đủ chưa đã.”

Nhiêu Tĩnh gật đầu rồi nhìn sang Triệu Phương Cương, lúc này trông anh ấy giống hệt mấy chưởng quầy đang trò chuyện hăng say với các cô nhân viên sau lưng sếp ấy, chọc cho mấy cô gái đó cười không ngớt.

“Anh tiểu Triệu, bọn họ đều nói anh là cây hài anh kể một câu truyện cười cho chúng em nghe đi!” Một cô gái nói.

Triệu Phương Cương xua tay, “Những truyện anh kể toàn truyện cười thô tục, sợ mấy cô gái bọn em không nghe nổi.”

“Truyện thô tục gì thế, anh kể thử đi, nếu không làm sao biết có nghe nổi không?”

Triệu Phương Cương tiếp tục từ chối, “Bỏ đi bỏ đi, anh sợ sẽ doạ các em.”

Nhưng anh ấy càng nói vậy thì họ càng muốn nghe, cuối cùng anh ấy đành phải nói: “Là các em đòi nghe đấy nhé, lúc đó đừng nói anh nha.”

“Không đâu, không đâu!”

Xe vẫn chưa đi, anh ấy vẫn chưa thắt dây an toàn, ngồi bắt chéo chân kể chuyện, “Có một đôi tình nhân, một ngày nọ, người bạn trai gửi một tin nhắn wechat cho cô gái, trong đó chỉ có một từ: Côn, cô gái cũng nhanh chóng trả lời bằng một từ: Liêm, lúc sau người con trai lại gửi đến một từ: Nga, và cô gái lập tức đáp lại: Kha.”

Anh vỗ tay “bộp” một cái, “Được rồi, kể xong rồi.”

Mấy cô gái nhìn nhau, không hiểu.

“Cái gì mà một từ rồi lại một từ, tục ở đâu?”

Xe bắt đầu chạy, Triệu Phương Cương thắt dây an toàn và ngồi xuống, vẫn có một cô gái đứng dậy hỏi: “Anh tiểu Triệu, vừa rồi anh kể nhanh quá, anh kể lại lần nữa hoặc gợi ý cho bọn em chút đi!”

Triệu Phương Cương chỉ nói: “Nếu không hiểu thì quên đi, truyện cười mà anh đã kể trước nay không kể lại lần thứ hai.”

Đồ Tiểu Ninh cũng nghe từ đầu đến cuối, trong đầu vẫn không lọc ra được gì, “Côn, Liêm, Nga, Kha*”, mấy từ này có vấn đề gì sao? Không phải toàn là những từ bình thường à? Hơn nữa có liên kết gì sao?

Cô không có chút manh mối nào nên đọc từng từ một ra, vậy là mặt đỏ như muốn nổ tung ngay lập tức.

Chết tiệt, đây hẳn phải là thần của mấy chuyện không đứng đắn đây mà!

(*Đây là chữ Hán của bốn từ trên, 昆, 帘, 哦, 呵, đây là những từ lóng và chơi chữ rất tục, Yến xin phép không giải nghĩa, mọi người cứ mặc định nó tục hộ Yến nhé =)))