Văn Phòng Ẩn Hôn

Văn Phòng Ẩn Hôn - Chương 86




Đồ Tiểu Ninh đến đơn vị mới biết hôm nay là ngày lựa chọn nhà thầu, ngày quan trọng thế mà tối qua anh vẫn đi về ngoại với cô, sáng sớm lại cùng cô đi báo án.

“Sao lại không cho người cùng bộ phận đi cùng nhỉ, tôi rất muốn tận mắt thấy lão đại tranh luận cơ.” Triệu Phương Cương vô cùng tiếc nuối.

Hứa Phùng Sinh sửa lại, “Lão đại đi đàm phán, không phải đi tranh luận.”

“Có khác gì không? Không phải đều là cạnh tranh với người khác, quyết phân được mất? Thực ra còn cần so sánh à? Lão đại vừa ra trận đã phân được thắng thua rồi.” Anh ấy tự đắc đập bàn, “Chúng ta cứ ngồi đây chờ mỗi người một trăm triệu tiền gửi đi.”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa văn phòng, mọi người ngẩng đầu lên nhìn thấy một người giao hàng, tay cầm một bó hoa hồng xanh tuyệt đẹp.

Triệu Phương Cương nhìn về phía Đồ Tiểu Ninh đầu tiên, “Tiểu Đồ, có không ít người theo đuổi em nha.”

Đồ Tiểu Ninh vẫn đang rất băn khoăn, người giao hàng nhìn đơn hàng rồi hỏi, “Xin hỏi ai là Nhiêu Tĩnh?”

“Ôi vãi!” Triệu Phương Cương lập tức bị kinh ngạc.

Nhiêu Tĩnh đứng lên nói, “Là tôi.” Cô ấy vừa định đi qua, Triệu Phương Cương đã nhanh chân lấy hoa trước rồi.

“Ánh nắng hôm nay cùng với em – đều vô cùng đẹp –– Cố tiên sinh.” Triệu Phương Cương đọc tấm thiệp bên trong bó hoa, sau đó nhìn Nhiêu Tĩnh, “Vãi, bà chị à! Chị yêu rồi à?”

“Sao? Không được à?” Nhiêu Tĩnh lấy lại bó hoa, nhìn tấm thiệp rồi nở nụ cười ngượng ngùng như một thiếu nữ.

“Bà chị thế là không được đâu nha, thế mà bỏ tôi thoát ế trước!” Triệu Phương Cương vẫn đang nhốn nháo.

Hứa Phùng Sinh cũng nhìn bó hoa đó, “Hoa hồng xanh, không hề rẻ đâu.”

Nhiêu Tĩnh cười mỉm ôm bó hoa đi về chỗ của mình

Đồ Tiểu Ninh đứng dậy hỏi, “Chị Nhiêu, chị với anh luật sư, thành đôi rồi à?”

Nhiêu Tĩnh cũng không làm bộ làm tịch, “Ừ.”

“Wow, chúc mừng chúc mừng.” Đồ Tiểu Ninh chúc mừng cô ấy, “Vậy khi nào em gặp được sư công đây ạ?”

“Sư công cái đầu em, khó nghe chết đi được.” Nhiêu Tĩnh ghét bỏ.

“Là luật sư à?” Triệu Phương Cương lại lén lút đến như kẻ trộm, gõ gõ vào bàn Nhiêu Tĩnh, “Lọt vào mắt xanh của chị Nhiêu, không biết phải là người đàn ông thế nào nhỉ? Thôi đừng lâu la nữa, nhanh mời mọi người ở bộ phận ăn cơm!”

Nhiêu Tĩnh muốn đạp cho anh ấy mộtcái, “Ăn cái em gái cậu ấy!”

“Em gái tôi rất ngoan, em ấy có trêu chọc ai đâu!”

Nhiêu Tĩnh mặc kệ anh ấy, vừa đúng lúc Nhậm Đình Đình đi lấy hàng chuyển phát trở về, cô ấy tiện tay cầm luôn hàng của bộ phận về, nhờ bảo vệ dùng cái xe đẩy nhỏ để đẩy lên giúp.

Hứa Phùng Sinh thấy vậy nhanh chóng đi lên giúp, Đồ Tiểu Ninh cũng đi tới, vì cô cũng mới mua một cái máy ủi cầm tay, cô vừa nhìn đã thấy một cái hộp lớn, cái kích thước đó đúng cái máy ủi cầm tay của cô, cô vừa định cầm lấy, đã nghe Hứa Phùng Sinh “Hả?” một tiếng, “Sao lại có hàng có lão đại.”

Triệu Phương Cương trong nháy mắt đã hứng thú, “Cái nào? Để tôi xem nào.” Tụm lại xem thì đúng là thật, “Lão đại cũng mua hàng online à? Lại không có tên trên mạng, gọi luôn là Kỷ Dục Hằng.”

Triệu Phương Cương giúp cô ấy bê gói hàng lên, “Mua cái gì đây nhỉ? Cũng nặng đó, nồi cơm điện à?”

Tay Đồ Tiểu Ninh còn đang ở trong không trung lập tức chuyển hướng sang lấy gói hàng khác, còn thì thầm trong miệng, “Ơ? Đồ mình mua đâu rồi? Không lẽ lúc thanh toán quên đổi địa chỉ giờ gửi về nhà rồi?”

Nhậm Đình Đình nói với cô, “Chị Tiểu Đồ, lúc em đi lấy không thấy hàng của chị đâu cả.”

“À? Thế hả? Vậy chắc là nhầm địa chỉ về nhà rồi, ôi cái trí nhớ của chị.” Cô rút tay về cười cười đi về bàn làm việc, Triệu Phương Cương đang chuyển đồ của Kỷ Dục Hằng đến phòng làm việc của anh.

Cô lại âm thầm thở dài, may mà vừa rồi không nhanh tay, nhưng sao bản thân lại bất cẩn thế, lúc mua máy ủi cầm tay cô quên đăng xuất tài khoản của anh ở trên máy tính để đăng nhập vào tài khoản của mình, việc này sau này cũng cần chú ý hơn.



Hai ngày nay cô đang làm hoạt động kinh doanh L/C nội địa, các doanh nghiệp bày tỏ giá cả thương lượng của DR cao hơn các ngân hàng nhà nước, hi vọng có thể có một chút ưu đãi, trước đó Đồ Tiểu Ninh đã trao đổi việc này với Bộ phận quốc tế, nhưng do mỗi ngân hàng có nguyên tắc định giá khác nhau, ngay cả khi một số phí thủ tục đã được miễn, giá cả của DR bọn cô vẫn không có ưu đãi như mấy ngân hàng nhà nước khác, cô so sánh giá cả của mấy ngân hàng khác, cuối cùng xác định ngân hàng B có lợi hơn, mấy ngày trước cũng hỏi ý kiến của Kỷ Dục Hằng, anh nói rằng thương vụ này có thể hợp tác với ngân hàng B, tiết kiệm một khoản chi phí tài chính cho doanh nghiệp, đồng thời cũng để cho ngân hàng B thuận nước đẩy thuyền, đầu tiên anh liên hệ với giám đốc bộ phận kinh doanh một chút, bên đó thực sự rất vui khi nghe tin có hoạt động king doanh, cử ngay người quản lí dịch vụ khách hàng đến kí kết.

Ngắt điện thoại xong anh nói với Đồ Tiểu Ninh, “Giữa các ngân hàng có cạnh tranh cũng có hợp tác, lấy điểm mạnh của người khác bù đắp cho điểm yếu của bản thân, hôm nay em giới thiệu khách hàng cho họ, ngày mai họ cũng có thể giới thiệu cho em, người tới ta đi, một vòng tròn hoàn hảo.”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu, hiểu ý của anh rồi.

Hầu như mỗi ngày cô đều nói chuyện với người quản lí dịch vụ khách hàng của ngân hàng B, Đồ Tiểu Ninh rất cẩn thận, đối phương cũng rất hợp tác, hai bên đều cố gắng hết sức để đáp ứng được yêu cầu hoạt động kinh doanh của mỗi ngân hàng, Đồ Tiểu Ninh cũng sửa đơn đề nghị phát hành thư tín dụng không hủy ngang rất nhiều lần theo yêu cầu của họ, cũng trao đổi nhiều lần với Bộ phận quốc tế, cuối cùng cũng hoàn thành một mẫu mà cả hai ngân hàng chấp nhận được.

Đến lúc đàm phán người của ngân hàng B đến, trước đó toàn bộ đều nói chuyện trên Wechat, đây là lần đầu tiên gặp mặt, anh ấy đứng ở cửa bộ phận phát triển thị trường, gõ vào cửa, “Làm phiền mọi người, tôi tìm Đồ Tiểu Ninh.”

Đồ Tiểu Ninh vừa ngẩng đầu, nhận ra đối phương là một anh chàng cao ráo đẹp trai, Triệu Phương Cương thấy anh ấy cũng chào hỏi, “Đây không phải Kiều Mục một trong tứ đại mĩ nam ở ngân hàng B đây sao?”

“Anh Triệu đẹp trai, anh quá khen rồi.” Bên kia cũng trêu lại Triệu Phương Cương.

“Khách quý nha, tìm Tiểu Đồ của chúng tôi có việc gì vậy?”

“Hợp tác nghiệp vụ.”

Đồ Tiểu Ninh vẫy tay với anh ấy rồi đi tới, “Chào anh Kiều, tôi là Đồ Tiểu Ninh, anh đến mà không nói trước một tiếng, để tôi xuống đón anh, bộ phận chúng tôi cũng không dễ tìm nhỉ?”

Ánh mắt của Kiều Mục chuyển từ Triệu Phương Cương sang người Đồ Tiểu Ninh, anh ấy cười với cô, “Gọi tôi Kiều Mục là được rồi.”

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy anh ấy cười lên rất rạng rõ, cũng cười lại với anh ấy, “Sáng nay đơn đã được mở xong rồi, bây giờ có thể đi đến Bộ phận quốc tế để lấy tài liệu, tôi dẫn anh đi đến đó nhé?”

“Được, làm phiền rồi.”

“Không có gì.”

Bộ phận quốc tế ở tầng mười, hai người đợi thang máy một lúc, Kiều Mục mới hỏi han cô hai câu, “Cô đến DR bao lâu rồi?”

“Tháng này là bước sang năm thứ tư.”

“Tốt nghiệp xong đến đây luôn à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy tôi chỉ hơn cô một khóa.”

“Vậy ạ?”

“Ừ. Nghiệp vụ lần này cũng phải cảm ơn cô đã giới thiệu, yêu cầu của ngân hàng chúng tôi lại tương đối nhiều, làm phiền cô sửa chữa nhiều lần.”

Đồ Tiểu Ninh xua xua tay, “Làm nghiệp vụ thì có phiền chỗ nào đâu.” Cô lại cười, “Cũng không cần phải cảm ơn đâu, sau này nếu anh Kiều cần gì, DR chúng tôi cũng có thể giúp đỡ.”

Kiều Mục cũng cười, “Đó là tất nhiên.”

Thang máy đến rồi, Đồ Tiểu Ninh giữ thang máy muốn mời anh ấy vào trước, ai ngờ hôm nay thang máy lại không nhạy cho lắm, không cảm ứng được nhiệt độ con người, cửa vừa mở một chút đã đóng lại, suýt chữa nữa kẹp vào cô.

“Cẩn thận.” Kiều Mục vươn tay kéo lấy cô.

Đồ Tiểu Ninh đứng vững rồi quay sang anh ấy nói cảm ơn, “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Sau đó anh ấy bước lên rồi ấn thang máy lần nữa, cửa lại mở ra, đổi thành anh đi lên giữ, “Vẫn nên để tôi làm cho, ưu tiên phụ nữ.”

Đồ Tiểu Ninh vuốt vuốt tóc, cũng không khách sáo nữa, đi vào trước, dẫn anh tới Bộ phận quốc tế, đầu tiên cô cẩn thận đối chiếu các tài liệu với đồng nghiệp ở Bộ phận quốc tế, sau đó hỏi Kiểu Mục có điều gì cần hỏi lại không.



Cô ngẩng đầu nhìn Kiều Mục, lúc này anh ấy mới bắt chuyện với đồng nghiệp ở Bộ phận quốc tế, nhân lúc anh ấy đang nói chuyện, một đồng nghiệp khác ở Bộ phận quốc tế đi qua nhỏ giọng hỏi Đồ Tiểu Ninh, “Tiểu Đồ, cái người quản lí dịch vụ khách hàng này ở ngân hàng nào vậy?”

“Ở ngân hàng B.”

“Đẹp trai thật đó, cô nói xem cô có số đào hoa gì vậy, kiểu gì mà xung quanh toàn trai đẹp thế? Không nói đến bộ ba kiếm khách ở bộ phận các cô, đồng nghiệp ngân hàng đến kí hợp đồng thôi cũng là soái ca, sao số chúng tôi chẳng tốt gì cả vậy?”

“Đâu có đâu, chỉ là trùng hợp thôi.” Đồ Tiểu Ninh giải thích.

Đồng nghiệp lại nhìn trộm về phía sau một chút, “Nhân viên DR không được yêu đương, ba người ở bộ phận của cô không nghĩ tới rồi, nhưng mà người này được đó, cô không phải vẫn còn độc thân hay sao? Bắt lấy cơ hội đi.”

Đồ Tiểu Ninh vội vàng xua tay, “Chỉ là quan hệ hợp tác, đừng nói linh tinh.”

Đồng nghiệp ngả vào cô, “Tôi nói thật đấy, có thể suy nghĩ thật mà.”

Ở bên này vẫn đang nói chuyện, ở bên kia Kiều Mục đã xong rồi, anh ấy lại đứng trước mặt Đồ Tiểu Ninh, “Quản lí Đồ, chỗ tôi không có vấn đề gì nữa rồi.”

“Được rồi.” Đồ Tiểu Ninh chào lại đồng nghiệp, “Tôi đi xuống trước đây.”

Đồng nghiệp cười rồi nháy mắt với cô, cô ở bên cạnh xấu hổ quay người, xem ra thời buổi này mấy người đẹp trai ra đường phải tự bảo vệ tốt bản thân, không thì bị người khác để ý từ lúc nào cũng không biết, chỉ là, Kiều Mục nhìn cũng khá được, hay là giới thiệu cho Lăng Duy Y?

Cô càng nghĩ càng thấy thích hợp, chỉ là không biết anh ấy đã có người yêu hay chưa, nhưng hỏi kiểu gì bây giờ đây? Hai người bọn họ cũng chỉ mới gặp lần đầu, chạy lên hỏi người ta vấn đề riêng tư như vậy có vẻ không được lịch sự, hay là cứ từ từ? Nhưng sau này chưa chắc đã có cơ hội hợp tác nữa, đến lúc đó hỏi không phải càng đột ngột hơn sao?

Vẫn còn đang do dự thì hai người đã vào thang máy, Kiều Mục nói, “Tôi sẽ không đến bộ phận của các cô nữa, ngày mai sẽ đưa tới cho cô phiếu thuế doanh nghiệp, lúc đó phiền cô ra lấy hộ tôi một chút.”

“Được được, không vấn đề gì, sau này anh gọi tôi Tiểu Đồ là được, tôi còn nhỏ tuổi hơn anh nữa là.” Đồ Tiểu Ninh nói.

Kiều Mục cười đáp lại, “Được.”

Thang máy đến tầng sáu, anh ấy lại vươn tay giữ cửa giúp cô, “Vậy mai gặp, Tiểu Đồ.”

“Được, mai gặp.”

Cuối cùng Đồ Tiểu Ninh cũng ngại nên không hỏi việc anh có người yêu hay chưa, chờ thang máy đi xuống cô nhún vai, quyết định hỏi Lăng Duy Y trước.

Vẫn đang ở hành lanh đã nghe thấy tiếng huyên náo vui vẻ trong bộ phận, vừa đi vào đã nghe thấy Triệu Phương Cương đang nói, “Đỉnh thì vẫn cứ là đỉnh thôi, lão đại mà ra tay thì ai dám tranh? Nghe nói hào quang lúc anh ấy đứng trên bục đã đánh gục mấy ngân hàng khác, vừa mở lời đã khiến họ phải quỳ xuống luôn.”

Đồ Tiểu Ninh vẫn đứng ở cửa, nói như vậy, đấu thầu thành công rồi?

“Sáu trăm triệu đó, sáu trăm triệu đó anh chị em ơi! Chúng ta phải mệt mỏi làm không biết bao nhiêu dự án của nhà nước, trước giờ thỏa thuận không biết bao nhiêu lần mới đạt được nhiều tiền gửi như thế này? Lão đại chỉ dùng miệng thôi đã lấy về được cho chúng ta rồi, đúng là chuyên gia! Chuyên gia tiền gửi đó!” Triệu Phương Cương vui mừng suýt khóc, mặc dù anh ấy vẫn luôn tin vào Kỷ Dục Hằng, thật sự đấu thầu thành công rồi, anh ấy vẫn không khỏi thấy vô cùng xúc động.

“Phải chúc mừng, nhất định phải chúc mừng!” Hứa Phùng Sinh không còn tâm trí làm việc nữa rồi.

“Hôm nay các sếp đã mở tiệc mừng cho lão đại rồi, toàn là lãnh đạo cấp trên, không có phần của chúng ta.” Triệu Phương Cương lại nói.

“Sáu trăm triệu trên trời rơi xuống, cuối năm tiền gửi của bộ phận chúng ta sẽ tăng vọt, hạng nhất cũng là bình thường thôi, xem ra Kỷ tổng lên giám đốc chi nhánh khu Tân Thành, cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều thôi.” Nhiêu Tĩnh dù không đứng dậy, nhưng cũng phân tích hợp lý có cơ sở.

“Nhất định rồi, tòa nhà chi nhánh khu Tân Thành bên đó sửa sang xong rồi, chỉ cần đợi chuyển vào thôi, ước chừng tháng sau khởi đầu thuận lợi sẽ chính thức tuyên bố, đến lúc đó chúng ta sẽ rời tổng bộ để mở ra một khoảng trời riêng cho mình.” Triệu Phương Cương thấy Đồ Tiểu Ninh đang đứng ở cửa thì gọi cô vào, “Tiểu Đồ, mùa xuân của em đến rồi, có hơn trăm triệu tiền gửi, em có hi vọng lên chính thức rồi!”

Nhiêu Tĩnh cũng nói theo, “Đúng vậy, đây cũng không phải một số tiền nhỏ, em ở DR cũng được gần bốn năm rồi, bây giờ tiền gửi của khách hàng cũng có rồi, lần này kiểu gì cũng phải cho em một địa vị, nếu mà mấy sếp cho rằng số tiền gửi này không đủ, chị sẽ đưa em một trăm triệu đó trước, chị cũng không tin như thế mà còn không đủ.”

Triệu Phương Cương cũng gật đầu theo, “Một trăm triệu đó của anh cũng sẽ đưa em, đầu tiên quan trọng là phải đảm bảo em gái của anh được lên chính thức!”

Hứa Phùng Sinh nói theo, “Tiểu Đồ, anh cũng không quan trọng một trăm triệu đó, quan trọng là em lên chính thức.”

Mắt Đồ Tiêu Ninh hơi cay, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, “Em, em bị bụi bay vào mắt rồi.”

Đồ Tiểu Ninh cô có tài đức gì mà gặp được những người đồng nghiệp tốt như vậy chứ, cô không khỏi cảm động đến mức rơi nước mắt!