Văn Phòng Ẩn Hôn

Văn Phòng Ẩn Hôn - Chương 82




Hôm nay giống như sợ không đủ thời gian ở bên mẹ chồng vậy, hai người ở lại bệnh viện rất muộn mới đi.

Kỷ Dục Hằng ở hành lang nói chuyện: “Bây giờ phản ứng của em không tệ nha.”

Đồ Tiểu Ninh vuốt nhẹ bộ đồng phục của mình, “Cũng may hôm nay em mặc bộ đồng phục cũ, mới không bị mẹ phát hiện.: Cô lại nhìn anh, “hưng anh định giấu mẹ chuyện anh đổi việc bao lâu nữa?”

“Có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.”

Đồ Tiểu Ninh biết anh không muốn mẹ có bất kỳ dao động tâm lý nào, không nói đến việc anh là lãnh đạo mà cô vừa nói, chỉ cần nghe anh mỗi ngày đều phải đi uống rượu xã giao, mẹ chắc chắn sẽ đau lòng đến không ngủ được.

“Trong ngân hàng bây giờ đều đang lan truyền chuyện Hình tổng và Quý Giai, đều nói cả hai người sẽ bị đuổi việc.” Đi thêm vài bước nữa, Đồ Tiểu Ninh đột nhiên nhớ tới chuyện ban ngày.

Kỷ Dục Hằng không phủ nhận, “Ừm.”

Anh nói vậy nghĩa là lãnh đạo quyết định rồi, Đồ Tiểu Ninh căng thẳng, “Vậy chúng ta?”

Kỷ Dục Hằng chậm rãi bước chân, “Chúng ta? Chúng ta làm sao?”

“Không phải ngân hàng có chính sách tránh kết hôn với người cùng ngân hàng sao? Nếu một ngày nào đó chúng ta bị phát hiện, chúng ta cũng sẽ có kết quả như vậy sao?”

“Nếu có quyết định đuổi việc, thì phải là có vi phạm gì đó rất nghiêm trọng, vấn đề tác phong chỉ là ngòi nổ thôi, hai người bọn họ còn lén lút sau lưng trong ứng ngoại hợp kéo lãi suất cho vay của khách hàng xuống thấp, lợi dụng một hoặc hai điểm tiết kiệm của khách hàng để lấy lợi ích riêng, lấy lợi nhuận trong ngân hàng bỏ vào túi mình, mấy khách hàng trung thực sợ xảy ra chuyện đã báo cáo đến văn phòng tài chính thành phố, đây chỉ là bề nổi của tảng băng thôi, việc này sợ là đã có lâu rồi, mấy năm nay hai người này chắc cũng kiếm không ít nhờ mấy trò vặt này.”

Đồ Tiểu Ninh còn đang sững sờ thì lại nghe anh nói, “Mà họ căn bản không thể so sánh với chúng ta. Ngoài ra, anh không thích những giả định vô nghĩa, lo lắng không mục đích.”

Nhưng Đồ Tiểu Ninh là con gái, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, “Nhưng nếu như thế thì sao?”

Trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió, nếu như vào một ngày nào đó bọn họ không cẩn thận làm lộ ra thì làm sao bây giờ?

“Vậy thì binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Giọng nói của anh cũng thong thả hệt như bước chân của anh.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy đây có thể chính là sự khác biệt giữa phụ nữ và đàn ông, cô không có tâm lý tốt như anh, bước chân cũng không khỏi nặng nề hơn, để ngăn mình suy nghĩ lung tung, cô chuyển đề tài.

“Chuyện đấu thầu thế nào rồi?”

“Đang vào giai đoạn kết thúc rồi.”

“Đến lúc đó cần người lên sân khấu sao?”

“Mỗi ngân hàng sẽ có 5 phút để diễn thuyết.”

“Người trong cùng bộ phận có thể đi cùng không?”

“Không thể.”

“Ồ.” Đồ Tiểu Ninh rất muốn tận mắt nhìn anh diễn thuyết trên sân khấu, âm thầm cổ vũ anh, trước kia hồi cấp hai nhiều lần anh đã đại diện cho học sinh tiêu biểu đứng phát biểu trước cờ, lúc đó cô không phải đang thất thần thì cũng là đang thì thầm nói chuyện riêng với bạn cùng bàn, chưa từng nghĩ sẽ nghe anh diễn thuyết, thời học sinh cô thật sự bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, hiện tại hối hận cũng vô dụng.

Kỷ Dục Hằng lại nhìn cô, muốn nói chuyện lại nghe cô nói: “Đúng rồi, gần đây em lại đang marketing thêm ba doanh nghiệp nữa.”

Khóe môi anh nhếch lên, “Hiện tại trình độ maketing của em càng ngày càng cao rồi.”

“Tất nhiên rồi, trong ngân hàng không phải cũng khảo sát số lượng tài khoản người quản lý dịch vụ khách hàng quản lý sao? Em phải cố gắng mở rộng tiếp thị mới được, hơn nữa lần này có một nhà là do doanh nghiệp lần trước điều về từ bộ phận phát triển thị trường số ba về ấy, là lãnh đạo ngành công nghiệp vật liệu xây dựng đứng đầu thành phố C, hai ông chủ là bạn bè giao thương, em tình cờ nghe thấy việc này. Lần đó là nghe khách hàng ngồi nói chuyện với nhau, người nói vô tâm người nghe hữu ý, nên đã nhờ ông ấy giới thiệu cho em.

“Vậy tình hình thế nào rồi?”

“Em đợi hai tuần, người ta mới quyết định gặp em vào sáng mai, nhưng lúc trước em tiếp thị đều là khách hàng nhỏ, loại ông chủ doanh nghiệp nổi tiếng này vẫn là lần đầu tiên em gặp, trong lòng có chút lo lắng.” Cô nghĩ một chút thôi mà cũng thấy căng thẳng rồi, “Ngày mai em sẽ hỏi Nhiêu Tĩnh hay anh tiểu Triệu thử xem có rảnh cùng em đi một chút không, có bọn họ đi cùng em cũng an tâm hơn một chút.”

“Ngày mai bọn họ một người phải đi làm bên chính phủ, một người phải chạy dự án cho vay.” Anh trực tiếp nói với cô.

Cô “Hả?” Một tiếng, có chút buồn, cúi đầu một lát, bỗng dưng đầu não thông suốt, cô tìm Nhiêu Tĩnh, Triệu Phương Cương làm gì? Có một đại phật sẵn sàng ở ngay trước mắt cô rồi! Thế là cô mặt dày tiến tới, “Chồng ơi.”

“Ừm?”



“Vậy sáng mai anh rảnh không?”

Anh nhìn thẳng về phía trước, cũng tiếp lời cô, “Mấy giờ?”

“Hẹn chín giờ rưỡi.”

“Được.”

Đồ Tiểu Ninh cho rằng mình nghe lầm, “Anh nói sao cơ?”

Anh nhìn cô lặp lại lời nói, “Được.”

Giây tiếp theo cô kích động ôm lấy anh, “Cảm ơn ông xã!” Và vội vàng bổ sung, “Cảm ơn sếp!”

Các bác sĩ và y tá đang đi lại xung quanh đều nhìn về phía bọn họ, Kỷ Dục Hằng một tay bắt lấy cô hỏi, “Rốt cuộc là cảm ơn ai?”

Đồ Tiểu Ninh cọ tay anh, “Bây giờ anh là chồng nha.” Lại cười đùa, “Đều cảm ơn! Trước cảm ơn chồng, sau đó cảm ơn sếp!”

Ngày hôm sau Đồ Tiểu Ninh lái xe đến cửa DR chờ anh, nhìn thấy bóng dáng anh vội vàng xuống xe mở cửa sau cho anh, Kỷ Dục Hằng nhìn cô một cái, ngồi vào ghế sau, Đồ Tiểu Ninh đóng cửa lại nhanh chóng trở về ghế lái. Đây là lần đầu tiên hai người họ cùng đi ra ngoài bàn công việc, cô cũng có chút căng thẳng.

Trên đường đi, cô báo cáo sơ qua với anh một chút về tình hình doanh nghiệp để anh biết trước, anh ngoại trừ lúc nghe cô nói chuyện thì là đang trả lời điện thoại, không có rảnh rỗi lúc nào.

Lúc anh nhận điện thoại, cô nhìn anh qua gương chiếu hậu, từ tư thế ngồi của anh, từ ngón tay đang cầm điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh và giọng điệu trầm tĩnh khi nghe điện thoại, còn có gương mặt đẹp trai kia, không một chỗ nào không ảnh hưởng đến cô, ngay cả anh chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng cô cũng cảm thấy dễ nghe đến chết.

Tự thở dài cho chính mình, cô quả nhiên không giống người bình thường, tuổi nên mê trai thì cô không có mê trai, bây giờ đã sắp ba mươi rồi mà lại giống như bị anh bỏ bùa mê thuốc lú gì vậy, bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Điện thoại của anh còn chưa cúp máy, Triệu Phương Cương đang báo cáo tiến độ nói chuyện với chính phủ về chi phí, thương lượng phương án với anh trong điện thoại.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe một lát, vừa nhìn về phía gương chiếu hậu, vừa lúc giao nhau với ánh mắt Đồ Tiểu Ninh đang nhìn trộm anh, cô chột dạ lập tức nhìn thẳng, đèn xanh bật sáng, cô đạp ga, một đường lái đến cổng doanh nghiệp.

Là nơi cung cấp vật liệu xây dựng lớn nhất thành phố C, và là nơi có rất nhiều thương hiệu nổi tiếng, cô chỉ vô tình gặp được khách hàng, đến lúc này cô vẫn cảm thấy là mình đạp trúng vận may rồi, tất nhiên vẫn còn quá sớm để khẳng định đây là khách hàng của mình.

Thời gian làm việc khác với thời gian riêng tư, cô rất quy củ cầm túi xách đi theo phía sau anh, lúc đi vào thang máy cô còn lấy son từ trong túi xách ta, mở camera trước điện thoại di động thoa lên môi, lại mím môi một cái.

Kỷ Dục Hằng mặc dù đứng trước mặt cô, nhưng bốn bức tường thang máy đều là vật liệu bằng thép không gỉ sáng như mặt gương, cô ở phía sau làm gì anh đều nhìn rõ, thoa son môi xong cô lại lấy ra một hộp không biết là vật gì, đổ một chút lên tay, sau đó vỗ vỗ hai tay rồi phủ lên tóc.

Một lúc sau bột bay khắp nơi, bột giống như bột mì tràn ngập mọi ngóc ngách của thang máy, người ngửi được liền muốn hắt hơi một cái, Kỷ Dục Hằng lúc này mới xoay người, “Em đang làm cái gì vậy?”

Đồ Tiểu Ninh còn đang phủ phấn lên đầu, sau đó đầu ngón tay xoa nhẹ tóc, tóc trở lên mượt hơn, “Hôm qua không gội đầu, để tóc quá dầu đi gặp khách hàng không lễ phép, đây là thần khí gội đầu nhanh của con gái.” Cô giơ lọ phấn trong tay lên cho anh nhìn, giống như đang nói quảng cáo, “Có nó trong tay, đánh bay lo lắng.”

Khóe miệng Kỷ Dục Hằng giật giật, vừa lúc thang máy mở ra, Đồ Tiểu Ninh bước nhanh dùng tay ngăn thang máy cho anh, bảo anh đi trước, Kỷ Dục Hằng lại nhìn cô một cái, cuối cùng bước ra khỏi thang máy trước.

Ra đón bọn họ là trưởng phòng tài chính, đưa bọn họ đến văn phòng giám đốc, biết được giám đốc bộ phận tự mình đến nên rất vui mừng, ông chủ còn tự tay pha trà mời bọn họ.

Sau khi ngồi xuống, Kỷ Dục Hằng nhận tách trà ông chủ đưa tới nhấp một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói chuyện với ông chủ, ông chủ nói chuyện rất thoải mái, không gò bó chút nào.

Đồ Tiểu Ninh cũng vừa nhấp trà vừa nghe ông chủ nói chuyện, ông nói về khi mới bắt đầu kinh doanh của mình, Đồ Tiểu Ninh mới biết đây là doanh nghiệp gia đình, do vợ chồng cùng tham gia kinh doanh. Người chồng phụ trách giao lưu bên ngoài, người vợ quản lý tài chính. Trước kia hai vợ chồng đều là công nhân nhà máy dệt, công việc rất ổn định, nhưng khoảng những thập niên chín mươi, chính sách quốc gia đã thay đổi, cải tổ lại các doanh nghiệp nhà nước nên cả hai đều phải việc để kiếm sống. Con còn nhỏ, cả hai ra ngoài làm họa sĩ, sau này phát hiện ra nghề trang trí có cơ hội kinh doanh nên đã dùng tiền tiết kiệm, mở một công ty trang trí nhỏ, ký hợp đồng dài hạn với một số nhân công trang trí mà họ quen biết. Sau đó nhận đặt hàng tất cả các loại trang trí nhà ở, và sau đó họ nhìn thấy cơ hội kiếm tiền thông qua vật liệu trang trí nhà cửa. Người chồng suy nghĩ, thay vì họ làm người mua để tìm các loại vật liệu xây dựng giá cả cao hơn, không bằng họ trực tiếp cung cấp luôn vật liệu xây dựng, bỏ qua các khâu trung gian, trực tiếp ký hợp đồng với các công ty sản suất để tiết kiệm chi phí, sau đó ký hợp đồng trang trí nhà cửa, như vậy họ có thể kiếm được lợi nhuận từ phần chi phí tiết kiệm được đó.

Hai vợ chồng lại lấy tiền tiết kiệm ra tìm nhà sản xuất vật liệu xây dựng để đặt mua vật liệu, vài năm sau cùng với sự phát triển kinh tế của đất nước, ngành công nghiệp phát triển, bất động sản trong nước xuất hiện, chất lượng cuộc sống của người dân tăng lên, nhu cầu sinh hoạt ngày càng cao, việc mua và trang trí nhà cửa đã trở thành một xu hướng, những năm đó ngành công nghiệp trang trí nhanh chóng phát triển, trở thành ngành công nghiệp mới nổi trong nước, cũng thúc đẩy ngành công nghiệp vật liệu xây dựng phát triển, công ty vật liệu xây dựng của hai vợ chồng càng ngày càng lớn, các nhà sản xuất hợp tác ngày càng nổi tiếng, cùng với nguồn khách hàng tích lũy trong nhiều năm, dần dần trở thành một người đứng đầu ngành công nghiệp xây dựng trong thành phố C, phát triển thành quy mô lớn như hiện nay.

Đồ Tiểu Ninh nghe xong dường như cũng có thể nhìn thấy năm tháng vất vả của hai vợ chồng năm đó, cô xúc động không nói lên lời, bề ngoài có vẻ là người được hưởng lợi, nhưng đằng sau của sự thành công là sự vất vả không ai biết.

Ông chủ nói xong lại uống một ngụm trà, cẩn thận quan sát Kỷ Dục Hằng: “Kỷ tổng bao nhiêu tuổi rồi? Trông vẫn còn khá trẻ.”

Kỷ Dục Hằng trung thực trả lời, ông chủ “Ồ?”Một tiếng, “Cùng tuổi với con trai tôi, trẻ như vậy mà đã là giám đốc của bộ phận ngân hàng, có thể thấy được là người tài giỏi.”

Kỷ Dục Hằng khiêm tốn, “Một chút tài mọn, không đáng để nhắc.”

Ông chủ lại nhìn thoáng qua Đồ Tiểu Ninh đang ngồi bên cạnh anh, đưa tay muốn rót thêm trà nóng cho cô, Đồ Tiểu Ninh đứng dậy tự nhận tách trà, liên tục nói cảm ơn.

“Có lẽ tôi đã trải qua những ngày tháng khó khăn, cho nên tôi luôn cảm thấy kiếm tiền không hề dễ dàng, mấy năm nay rất nhiều ngân hàng tìm tôi đề nghị tôi vay tiền, đều bị tôi từ chối, bởi vì tôi cảm thấy tiền ngân hàng không phải do tôi kiếm được, sau này lại phải trả lại ngân hàng, tôi cảm thấy không yên lòng.” Ông chủ động nói việc bọn họ đến ngày hôm nay, nói, “Kể cả khi tiểu Đồ liên lạc với tôi, tôi cũng chỉ là nể mặt bạn cũ của tôi đồng ý, ông ấy nói một cô bé, ngày mưa ngày nắng gì cũng đi gặp gỡ khách hàng cũng không dễ dàng gì, tôi chỉ gặp nói chuyện cũng được, nhưng về khoản vay này nói như thế nào nhỉ? Tôi thực sự không cần nó lúc này, tôi có vốn xoay vòng trong tay đủ cho doanh thu của công ty, nhưng nếu hai người có dự án nào tốt, tôi có thể xem xét, dù sao ngân hàng của hai người không chỉ làm về lĩnh vực cho vay tiền, đúng không?”

Đồ Tiểu Ninh vừa định mở miệng giải thích bọn họ chỉ là nhân viên công ty, quyền quản lý tài chính không thuộc về bọn họ, đã bị Kỷ Dục Hằng đi trước một bước, chỉ thấy anh buông chén trà xuống, cười cười, “Đương nhiên có thể, chúng tôi có thể căn cứ vào tiền đầu tư của ngài Liễu và tình hình kinh doanh của doanh nghiệp để đánh giá toàn diện, quyết định cho ngài sản phẩm tài chính phù hợp nhất.”



Ông chủ có hứng thú, “Có thể xem xét, vậy cần phải làm gì?”

“Cái này cần ngân hàng của tôi xem xét trao đổi, ngài xem khi nào có thời gian, tôi sẽ đưa theo giám đốc bộ phận quản lý tài chính tới đây gặp mặt.”

Ông chủ suy nghĩ một chút, “Sắp hết năm rồi, cần làm sạch kho để sang năm nhập hàng mới, gần đây chúng tôi đang tham gia vào các chương trình khuyến mãi vật liệu xây dựng, có thể tương đối bận rộn, dù sao tôi cũng đã có thông tin liên lạc của tiểu Đồ, tôi sẽ liên lạc lại với cô ấy sau.”

Kỷ Dục Hằng nói, “Được.” Theo lời ông vừa nói hỏi lại một chút, “Lúc trước tôi đến đây, nhìn thấy nơi này lớn như vậy, cho rằng đều là thương hiệu độc lập thuê mặt bằng để kinh doanh, nhưng Liễu tổng vừa rồi nói muốn tham gia chương trình khuyến mãi vật liệu xây dựng, nơi này cũng có thương hiệu do chính ông làm chủ?”

Đồ Tiểu Ninh không khỏi bội phục sự nhạy bén của anh, cô gần như chỉ lắng nghe rồi gật đầu đồng ý.

Liễu tổng gật đầu, “Có, rất nhiều, chúng tôi là thương hiệu nổi tiếng số một của các đại lý khu vực thành phố C, các thương hiệu khác trong thành phố C là đại lý cấp hai hoặc là niêm yết, tôi có các dòng cung cấp độc quyền của các thương hiệu này, bọn họ đều có buôn bán với tôi, ví dụ như gạch xxx, phòng tắm xxx,…. và cứ như vậy, chúng tôi tự điều hành xoay vòng tất cả.”

Cơ thể Kỷ Dục Hằng hơi nghiêng về phía trước, kéo gần khoảng cách với ông: “Vậy tổ chức một chương trình khuyến mãi, đại khái làm mấy ngày? Doanh thu trong một ngày là bao nhiêu?”

Liễu tổng lại nói, “Thật ra những chương trình khuyến mãi này đều căn cứ vào yêu cầu của nhà sản xuất, ví dụ như mấy ngày nữa phải làm chương trình khuyến mãi là xxx tấm, bởi vì đại lý cấp một quốc gia không chỉ có một mình chúng tôi, cho nên các đại lý cấp một ở từng khu vực đều thông báo chương trình khuyến mãi trong cùng một ngày, đồng thời hình thành cơ chế cạnh tranh cho các đại lý, ví dụ như ở thành phố C này, thu nhập bình quân một ngày là khoảng 40 triệu, ngoài ra mỗi năm chúng tôi còn nhận được không ít phiếu giảm giá của xưởng.”

Kỷ Dục Hằng lại nâng chén trà lên uống một ngụm, “Vậy phương thức giao dịch như thế nào?”

“Khách hàng dùng tiền mặt, quẹt thẻ đều được.”

“Nếu như là quẹt thẻ, sau khi vào tài khoản, những khoản thu này bình thường sẽ sắp xếp như thế nào?”

“Tính vào khoản thu kinh doanh chính của tháng hiện tại.”

Kỷ Dục Hằng im lặng một lát, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, “Liễu tổng, tôi có một ý tưởng, không biết có nên nói không.”

Liễu tổng làm động tác mời, “Không sao cả, cậu cứ nói.”

“Ngài đã bao giờ xem xét việc hợp tác với ngân hàng làm chương trình khuyến mãi chưa?” Liên kết chiết khấu trong hoạt động ban đầu của ngài với thẻ ngân hàng, chẳng hạn như khách hàng thanh toán trong ngày bằng thẻ ghi nợ hoặc thẻ tín dụng của DR chúng tôi, số tiền giao dịch đạt đến số lượng nhất định sẽ được giảm giá bao nhiêu phần trăm.”

Liễu tổng suy nghĩ một lát, “Vậy tôi được lợi gì?”

Kỷ Dục Hằng cười, “Đương nhiên có lợi, số tiền trong hoạt động quẹt thẻ vào tài khoản thanh toán doanh nghiệp do DR chúng tôi mở ra, chỉ cần tài khoản trên năm triệu chúng tôi sẽ cho khách hàng mức lãi suất tiền gửi cao hơn so với thời hạn hiện tại, cữ tăng lên mỗi 5 triệu sẽ lại có một mức lãi xuất tăng tương ứng, chúng ta cùng ký kết một hợp đồng 1-1 về tiền tiết kiệm, cùng là số tiền ấy, nếu để ở ngân hàng khác thì chỉ là khoản tiền gửi không kỳ hạn, còn ở DR thì lại có lãi suất cao hơn bọn họ, vậy cớ sao lại không làm?”

Liễu tổng nghe xong cũng đã hiểu, nhất thời đáy mắt lộ ra ánh sáng tán thưởng với anh, “Quả nhiên tuổi trẻ tài cao, cậu rất biết cách nắm bắt cơ hội, rất nhạy bén, nhiều ngân hàng tìm đến tôi nhiều năm như vậy, cũng không có người nào thông minh như cậu, chàng trai, nếu không phải cậu đã làm việc cho ngân hàng, tôi cảm thấy nếu cậu ra ngoài làm ăn cũng không tồi đâu.”

“Liễu tổng quá khen.”

Lần gặp đầu tiên này rất vui vẻ, để lại ấn tượng sâu sắc đối với ông chủ, hơn nữa ông ấy đã thêm wechat của Kỷ Dục Hằng, mời anh có thời gian rảnh đến uống trà.

Đi ra khỏi địa điểm hẹn, Đồ Tiểu Ninh trong nháy mắt đã có suy nghĩ quỳ xuống bái lạy anh, cô có thể hiểu được khoảng cách giữa bọn họ, căn bản là tư duy và cách suy nghĩ của họ không giống nhau. Lúc cô đến chỉ nghĩ đến hợp đồng vay tiền, lúc phát hiện đối phương không có nhu cầu vay vốn, cô bắt đầu lo lắng, mà anh lại từ từ đi theo suy nghĩ của khách hàng, sau đó chậm rãi tìm ra thông tin có ích.

Kỷ Dục Hằng đi vài bước quay lại, thấy cô vẫn còn sững sờ ở phía sau thì đứng lại đợi cô, “Đang nghĩ cái gì vậy?”

Đồ Tiểu Ninh đi theo, cảm thán, “Anh quá lợi hại ch… Kỷ tổng.”

Anh đi chậm lại, “Đừng vội vàng vì thành công trong tiếp thị và đàm phán, đối với những khách hàng như thế này, em không cần phải nản lòng ngay cả khi em chưa đàm phán được gì trong ngày hôm nay, bởi kinh nghiệm sống của ông ấy đã đủ để dạy em rồi. Chỉ cần được ngồi nói chuyện và kết bạn, chỉ cần làm quen được, trong tương lai chắc chắc sẽ có cơ hội hợp tác, cho dù đó là một tia sáng lẻ loi, em cũng không thể dễ dàng từ bỏ.”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu.

“Sau này đến gặp khách hàng, nên tìm hiểu rõ mô hình kinh doanh của đối phương và đặc điểm của từng ngành, đừng cảm thấy không đúng với mục tiêu của mình rồi vội tìm cách từ chối, phải học cách lắng nghe và kiên nhẫn, nếu công ty thiếu tiền, mình không cần tìm họ vì họ sẽ chủ động tìm đến mình, ngược lại nếu người ta không thiếu tiền, mình ngày nào cũng đến cũng không đạt được kết quả. Không một ông chủ nào muốn đưa tiền cho ngân hàng mà không cần lý do. Vì vậy, đối với một công ty có nền tảng, tài chính và tiềm lực như thế này, khi em muốn bàn về vấn đề tài chính thì em phải nói chậm lại, nếu chỉ theo đuổi mục tiêu ban đầu, sẽ bị phản tác dụng.”

Đồ Tiểu Ninh lại gật đầu.

“Muốn trở thành một người quản lý tài chính giỏi thì phải có tư duy khác biệt, mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, ông ấy không cần vay thì chúng ta phải nghĩ đến phương thức hợp tác khác, người này vòng giao dịch rất lớn, một khi thiết lập quan hệ hợp tác với chúng ta, lượng thanh toán trung bình hàng ngày là bao nhiêu? Đồng thời trong các chương trình khuyến mãi, việc liên kết thẻ ngân hàng của chúng ta để giao dịch cũng đồng thời đã làm quảng cáo cho ngân hàng của chúng ta, cả hai bên cùng có lợi. “

Nghe anh nói xong, Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy cổ sắp gãy rồi, cô gật gật giống như mèo thần tài, càng ngày càng thêm ngưỡng mộ anh.

Cô dừng lại một lát mới hỏi: “Kỷ tổng, bây giờ em bái anh làm sư phụ có còn kịp không?”

Anh nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, “Anh không phải đã dạy em rồi à?”