Văn Phòng Ẩn Hôn

Văn Phòng Ẩn Hôn - Chương 67




Lần đầu tiên hai người họ chiến tranh lạnh, từ lúc anh rời khỏi xe hai người đã không còn liên lạc.

Mặc dù bản thân Đồ Tiểu Ninh cũng không tìm anh, nhưng cô rất ghét cảm giác này, loại trạng thái như đồng thời mất liên lạc và không có cảm giác an toàn này.

Lăng Duy Y luôn ở một mình, cha mẹ cô ấy đều làm ăn kinh doanh ở quê, có lúc cuối tuần có việc sẽ ghé qua sẽ tá túc ở lại, hai người sống thế giới của một cặp đôi rất thoải mái.

Hai ngày vào cuối tuần, Đồ Tiểu Ninh ở lại nhà cô ấy, đương nhiên mẹ chồng bên đó cô cũng không bỏ bê, cô che giấu rất tốt, đến cả mẹ chồng cũng không nhìn ra mâu thuẫn giữa hai người.

“Cậu như vậy làm tớ dường như được trở lại về thời đại học vậy.”

Hôm đấy Lăng Duy Y nhìn cô nói.

Đồ Tiểu Ninh ngồi ôm chân thu người trên ghế sofa nhà cô ấy, ánh mắt rơi trên chiếc điện thoại đặt trên bàn trà, điện thoại đã yên tĩnh rất lâu rồi, hai ngày nay đều như vậy.

“Không, còn khoa trương hơn hồi đại học.” Lăng Duy y lại bổ sung thêm một câu.

Đồ Tiểu Ninh không để ý đến cô.

Lăng Duy y thở dài: “Cậu nhớ người ta thì gọi cho người ta cuộc điện thoại đi, vợ chồng đều là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, làm gì có chuyện gì mà lại giận qua đêm nhiều như vậy.”

“Ai mà thèm nhớ anh ta chứ.” Đồ Tiểu Ninh cuối cùng cũng mở miệng, nhưng phủ nhận.

“Cậu đừng giả vờ nữa, ánh mắt cậu hiện rõ lên mấy chữ ‘nhớ anh ấy chết đi được’ kia kìa.”

Đồ Tiểu Ninh ném cho cô ấy một cái gối.

Hôm qua dưới sự cổ vũ của Lăng Duy Y, cô đã đi mua que thử thai, đến nhà cô đã thử xem. Lúc đó cô ngồi trên nắp bồn cầu trong lòng vừa sợ lại vừa khó xử, cuối cùng cô lề mề không dám xem, Lăng Duy Y xem xem giúp cô

“Đừng buồn nữa, không có đâu.” Cô ấy đưa que đến trước mặt cô

Đồ Tiểu Ninh vừa nhìn, một vạch đỏ, cô không có kinh nghiệm lập tức xem sách hướng dẫn, một vạch là không mang thai, phải là hai vạch đỏ mới là mang thai, nỗi thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống, nhưng lại có vẻ có một cơn đau âm ỉ truyền đến.

“Cậu đấy, Đồ Tiểu Ninh, cậu muốn dọa ai vậy. Đừng nói chồng cậu, đến tớ còn bị cậu dọa đến phát bệnh tim luôn rồi.”

Lúc đó Lăng Duy Y vẫn đang ở đấy mắng cô lốp đốp, cô đến một từ cũng không nghe lọt tai.

Cô nhìn điện thoại của mình, vẫn lặng lẽ nằm đó, không một chút động tĩnh.

Lời Triệu Phương Cương nói vào khoảnh khắc đó lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô, cô nhắm mắt, có hai chân vào trong đầu gối.

Qua một lúc điện thoại sáng lên, cô lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy là doanh nghiệp gọi đến, đáy mắt lại buồn bã như cũ.

Sau đó nghe điện thoại lại trở về yên tĩnh.

Sau đó cô không nhìn điện thoại nữa mà xem phìm cùng Lăng Duy Y, Lăng Duy Y đang xem chương trình hài gì mà cười nắc nẻ, giống như muốn tắt hơi vậy. Nhưng cô xem đến nửa ngày vẫn không có cảm giác gì, một chút cũng không cười nổi.

Càng xem càng tháy chán ngắt vô vị, cô đi vào nhà vệ sinh một chuyến, ngồi xuống mới phát hiện mình không mang điện thoại, mới định đứng lên thì đã nghe thấy tiếng bước chân bạch bạch của Lăng Duy Y Và tiếng điện thoại đang reo

“Mau, mau, mau, điện thoại của chồng cậu nè!” Đồ Tiểu Ninh truyền lời đến cô

Cô lưu số điện thoại của anh là “anh J”, Lăng Duy Y không phải người ngốc, vừa nhìn đã biết.

Đồ Tiêu Ninh định vươn tay ra nhưng lại dừng tay lại giữa không trung, cô mím môi lại tắt điện thoại đi.

Lăng Duy Y nhìn cô “Cậu làm gì thế?”

Đồ Tiểu Ninh không nói gì

Lăng Duy Y gấp gáp, “Nè Đồ Tiểu Ninh cậu đừng chảnh vậy chứ, người ta không gọi điện thoại cho cậu thì cậu ngồi một góc thất thần, gọi điện thoại thì cậu lại tắt, cậu muốn thế nào?” Cô ấy hai tay chống hông, vẻ mặt khó hiểu, “Đây không phải tớ muốn nói cậu nhé, nhưng cậu xem lúc trước cậu yêu Lục Tư Tĩnh, các cậu chiến tranh lạnh có lần nào anh ta chủ động gọi điện thoại cho cậu chưa? Còn không phải cậu lần nào cũng vứt bỏ liêm sỉ đi tìm anh ta à, bất luận ai sai thì cậu đều là người cúi đầu trước.”

Điện thoại không kêu nữa, Lăng Duy Y tựa trên bồn rửa tay, “Bây giờ lần này, không nói đến chiến tranh lạnh nữa, ít nhất người ta có gọi cho cậu trước, mà cậu lại không muốn nghe. Đồ Tiểu Ninh, cậu đừng ỷ vào việc được chồng chiều chuộng mà cố tình bắt nạt người ta nhé!”

Đồ Tiểu Ninh ngẩn ngơ, chiều chuộng cô, anh có chiều chuộng cô à?

Điện thoại chỉ tắt một lúc lại kêu lên, Lăng Duy Y thấy cô không động đậy thì nhìn trộm cô một cái, tự làm chủ giúp cô nghe máy.

“Alo, anh rể.”



Đầu dây bên này Kỷ Dục Hằng không ngỡ người nghe là Lăng Duy Y, im lặng một lúc rồi chào hỏi trước với cô ấy, sau đó mới hỏi: “Ninh Ninh không ở nhà là ở cùng chỗ với cô à?”

Lăng Duy Y nói “À, anh đi công tác về rồi à? Tiểu Ninh cô ấy ở cùng chỗ với em, hai hôm nay ở nhà em.”

Đồ Tiểu Ninh ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày lại bị Lăng Duy Y trừng mắt một cái.

Kỷ Dục Hằng à một tiếng, nói: “Hai ngày nay phiền cô rồi? Nhà cô ở đâu, tôi tới đón Ninh Ninh.”

Từ đầu đến cuối ngữ khí không nhanh không chậm, hài hòa khách sáo.

“Anh rể, xem anh nói kìa, nhà em chính là nhà của Tiểu Ninh.” Lăng Duy Y có chút ngại rồi thành thật nói địa chỉ nhà.

Điện thoại vừa tắt, Đồ Tiểu Ninh đã nói: “Phản đồ.”

Lăng Duy Y trả lại điện thoại cho cô: “Phản em cậu ấy, đúng thật là, chồng cậu khá tốt đấy, ít ra cũng chịu cúi đầu trước, lại công tác về rồi tìm cậu luôn, không phải tớ nhiều chuyện, nhưng chỉ cần so sánh một cái là thấy ngay, anh ấy tốt hơn cái tên Lục Tư Tĩnh kia bao nhiêu lần.”

Đồ Tiểu Ninh cầm lấy điện thoại nhìn màn hình đen xì, không nói một lời.

Không lâu sau, cửa nhà Lăng Duy Y truyền đến tiếng gõ cửa, hai người chào hỏi nhau một lát, thì có tiếng bước chân hướng gần đến phòng cô, bước chân vọng xa gần điềm tĩnh.

Đồ Tiểu Ninh bấy giờ đang trốn trong phòng, khóa cửa lại nghe thấy tiếng Lăng Duy Y đi mở cửa.

Anh không trực tiếp mở cửa mà gõ cửa trước.

“Ninh Ninh.” Giọng anh rõ ràng lại mang chút hổn hển.

Đồ Tiểu Ninh ghé sát cửa phòng không lên tiếng

“Hai hôm nay công việc rất bận, không chăm sóc em được.” Anh ở ngoài cửa nói, dừng lại một chút rồi nói: “Xin lỗi”

Anh đột ngột nói lời xin lỗi ấy khiến Đồ Tiểu Ninh hơi ngưng trệ.

Anh lại gõ cửa: “Mình về nhà, được không?”

Tay cô đã đặt trên tay nắm cửa, nhưng giống như bị giữ lại, lâu lâu vẫn chưa ấn mở.

Giằng co như vậy một lúc, anh chậm rãi bước đi.

Lăng Duy Y cũng nhìn không được, tiến lên khuyên bảo: “Anh rể, đừng để ý cậu ấy, để em tìm chìa khóa phòng cho anh.”

“Không cần đâu.” Kỷ Dục Hằng lại ngăn cô ấy lại, nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, có hơi ái ngại nói với Lăng Duy Y: “Để cô ấy yên tĩnh thêm một lát, làm phiền cô chăm sóc cho cô ấy.”

Lăng Duy Y gãi gãi đầu, cảm thấy anh quá khách sáo rồi: “Đừng xa lạ như thế, em với cậu ấy thân như chị em ruột, chắc là cậu ấy vẫn còn giận dỗi nên vậy thôi, một lát nữa em sẽ nói chuyện rồi khuyên nhủ cậu ấy.”

Kỷ Dục Hằng cũng không nói thêm gì, chỉ nói tạm biệt với cô ấy rồi rời đi.

Khoảnh khắc nghe được tiếng đóng cửa, trái tim Đồ Tiểu Ninh như rơi xuống vực sâu, cô chạy ra ban công nhìn theo bóng dáng anh chậm rãi rời đi, anh vẫn cao ráo anh tuấn như vậy, ánh đèn đường hắt lên người anh toát lên cảm giác hơi cô đơn, xung quanh anh cũng chỉ có cái bóng đang kéo dài trên mặt đất kia, anh đi rất chậm, nhưng mỗi bước đi đều giống như mỗi mũi kim đâm vào trái tim cô.

Lăng Duy Y gõ cửa: “Đồ Tiểu Ninh, người ta đã nói xin lỗi rồi, cậu có chút quá đáng rồi nha. Tớ khuyên cậu vẫn là nên đi xem chồng cậu xem thế nào đi, tớ thấy tay anh ấy toàn là mẩn đỏ thôi, nổi thành từng mảng trông sợ lắm, nhìn giống bị nổi mề đay.”

Cô ấy đang định gõ cửa thêm lần nữa thì cánh cửa đã mở ra rồi, Đồ Tiểu Ninh cau mày nhìn cô ấy: “Cậu nói gì cơ?”

“Nổi mề đay, cơ thể chồng cậu thế nào mà cậu không biết sao?”

Đồ Tiểu Ninh cũng không kịp đi dép vội chạy đi, vừa nãy ở trên ban công cô vẫn còn nhìn thấy anh, vậy mà bây giờ lại chẳng thấy đâu nữa rồi, không tìm được. Không thấy được anh, Đồ Tiểu Ninh cũng hơi sốt ruột, nhưng cô khẳng định là anh vẫn chưa đi quá xa, nên chạy đuổi theo.

Thời tiết đầu đông đã se lạnh, cô không mặc áo khoác, trên người chỉ mặc bộ đồ mỏng manh, gió bên tai thồi vù vù, khiến mái tóc của cô cũng bay tán loạn, giống hệt cuộc thi chạy 800m hồi cấp hai của cô vậy, chạy hoài mà chẳng biết lúc nào mới về tới đích, những vẫn phải cố gắng chạy về phía trước, sợ sơ ý một chút sẽ bỏ qua thứ gì.

Quả nhiên chạy được một lát, cô đã nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh, trái tim trong chốc lát bị lấp đầy, loại cảm xúc thân quen phức tạp lại xuất hiện, từ trong máu cô thấm vào từng góc của cơ thể, lâu ngày không khống chế được nữa, để nó bò tự do chi chít như kiến.

Cô đi lại gần phía anh vài bước, muốn mở miệng gọi anh, nhưng lại giống như có gì đó mắc kẹt ở cổ họng nói không ra tiếng, anh vẫn đơn độc bước đi, bước đi chậm chạp, bất ngờ, dường như anh cảm giác được sự tồn tại của cô nên dừng chân, quay người lại.

Hai người đối mặt nhau, Đồ Tiểu Ninh chăm chú nhìn anh, rõ ràng chỉ có hai ngày không gặp mà đã giống như xa cách rất lâu rồi.

Cô bước từng bước, đi chầm chậm đến trước mặt anh, đi gần đến nơi mới nhìn rõ, giống như những gì Lăng Duy Y nói. Trên cánh tay với chiếc áo sơ mi cuộn lên đều là những mảng mẩn đỏ, nhìn mà đau lòng.



Mũi cô cay cay, hỏi anh: “Chuyện này là thế nào?”

“Nổi mề đay.”

“Làm sao mới đi có hai ngày đã bị nổi mề đay rồi? Cái con người anh không biết chăm sóc bản thân gì cả.”

Ánh mắt anh vẫn nhìn lên người cô, có gió thổi đến đôi chân trần chỉ đeo dép lê cũng không mặc áo khoác ngoài. Anh khoác áo vest của mình lên người cô: “Đừng để bị cảm lạnh.”

Cô sờ tay của anh, lại hỏi: “Ngứa không.”

Lúc cô còn nhỏ không biết động phải cái gì bị dị ứng, cũng bị phát mề đay một lần, cả người ngứa ngáy khó chịu, đến nửa đêm đến trước cửa phòng cha mẹ khóc to, cái loại cảm giác khó chịu dường như có hàng vạn con côn trùng nhỏ vừa bò vừa cắn, căn bản không có cách nào chịu được, nhất là đến buổi tối sẽ lại phát tác, giày vò người ta đến mức khó chịu, nhưng trạng thái da anh bây giờ rõ ràng còn nghiêm trọng hơn cô lúc đó.

Anh không nói gì mà chỉ nắm tay cô thật chặt

Đỗ Tiểu Ninh còn lo hơn anh, kéo tay anh muốn đi: “Bây giờ phải đi bệnh viện.”

Anh kéo cô lại, cô quay đầu cũng không cho anh cơ hội nói: “Không đi bệnh viện anh muốn bị ngứa đến chết à! Anh thật sự cho rằng bản thân đúc bằng gang thép à?”

Nhiệt độ trên tay anh là sự ấm áp mà cô quen thuộc, hai người đứng đó, anh lại nhìn cô một lát, ánh đèn đường kéo bóng của họ dài hơn, giờ đây chồng chéo dưới chân.

“Em quay về thay quần áo trước đi đã.” Sau cùng anh nói.

Đồ Tiểu Ninh nhìn bản thân, mặc quần áo dài ở nhà với dép lê, đầu tóc rối bời, vừa tùy ý vừa lôi thôi lếch thếch. Như này quả thật không thể đi bệnh viện.

Cô nói với anh: “Em đi rồi quay lại ngay.”

Anh không buông tay cô: “Anh đi cùng em.”

Đồ Tiểu Ninh vội vàng buông tay ra: “Anh vào xe đợi em, rất nhanh thôi.” Sau đó chạy quay lại.

Hai người đến bệnh viện đăng ký khám ở khoa da liễu, bác sĩ nói tạm thời không thể tìm được nguyên nhân dị ứng, cũng có thể do làm việc quá sức trong thời gian gần đây dẫn đến giảm khả năng miễn dịch.

“Bình thường anh hay dùng rượu đúng không? Lúc đó bác sĩ đang ghi tình trạng bệnh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái

“Vâng.”

Bác sĩ lắc đầu, “Các cậu quá khinh thường sức khỏe của bản thân rồi đấy.” Bác sĩ đưa bệnh án: “Uống trong thoa ngoài, gần đây không được uống rượu, chú ý nghỉ ngơi, công việc thì vĩnh viễn cũng làm không xong, nhưng mạng thì chỉ có một mà thôi.”

Đồ Tiểu Ninh đón lấy bệnh án: “Dạ vâng, cảm ơn bác sĩ.” Đi ra khỏi phòng chẩn đoán, Đồ Tiểu Ninh đã nói: “Anh thấy chưa, bác sĩ cũng bảo anh uống ít rượu lại.”

Kỷ Dục Hằng nhét một tay vào túi quần: “Ai chẳng biết rượu là thứ không tốt, nhưng làm kinh doanh thì làm sao có thể nói không uống được.”

Đồ Tiểu Ninh bĩu môi: “Nếu dùng hàng triệu tiền lương hằng năm để đổi lại sức khỏe của anh, thì Đồ Tiểu Ninh em cũng không thèm.”

Bước chân Kỷ Dục Hằng đột ngột dừng lại, Đồ Tiểu Ninh lại đến kéo anh: “Dù sao hai ngày này anh sẽ không được uống rượu nữa”

Anh “ừ” một tiếng, hai người vừa hay đi đến chỗ lấy thuốc. Nhìn cánh tay anh còn đỏ hơn vừa lúc nãy, Đồ Tiểu Ninh còn cảm thấy ngứa thay anh, cô hỏi: “Anh không cảm thấy ngứa à?”

Anh cũng không dấu “Ngứa chứ.”

“Vậy tại sao anh có thể nhịn được?.”

“Dựa vào nghị lực.”

“Cũng phải, học bá các anh từ nhỏ năng lực tự kiềm chế đã tốt rồi, lúc em còn nhỏ đã có bị nổi mề đay một lần rồi, cuối cùng khiến tinh thần em đều tan vỡ, nếu đổi lại là em, em chắc chắn không nhịn nổi. Đồ Tiểu Ninh ngước nhìn cánh tay anh, không nhịn được muốn anh thổi giúp, cảm thấy như vậy tốt hơn trực tiếp dùng tay nắm.

Kỷ Dục Hằng dường như biết cô muốn làm gì, kéo cô lại gần người nói, “Không sao, không động vào nó thì sẽ từ từ quen thôi.”

Đồ Tiểu Ninh không động vào anh nữa, họ đi về phía trước vài bước

Đồ Tiểu Ninh nhìn xuống dưới chân, đột nhiên hỏi anh: “Vừa nãy tại sao anh lại xin lỗi em?”

Người đi lại ở bệnh viện rất đông, anh luôn nắm tay cô, một lúc lâu sau, cô nghe thấy giọng nói điềm đạm mà dịu dàng.

“Do trước đây anh không chú ý, khiến em lo sợ mang thai, khiến em không có cảm giác an toàn, do anh không tốt, vì thế anh mới xin lỗi.”

Đồ Tiểu Ninh đứng im lặng nhìn anh, rất nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn trào ra trong đầu cô, lúc đó cô mới xem như thật sự hiểu, hóa ra trái tim cô sớm đã không còn thuộc về mình nữa rồi.