Văn Phòng Ẩn Hôn

Văn Phòng Ẩn Hôn - Chương 17




Cuối cùng coi như đã làm xong nhiệm vụ Nhiêu Tĩnh giao, đến lúc đi lấy xe cô ấy vẫn còn cằn nhằn.

“Chị nói mà, trước cổng bệnh viện toàn là gian thương trục lợi, bó hoa xấu xí như vậy mà bán ba trăm không biết ngượng, còn giỏ hoa quả nữa chứ, vừa nhìn đã biết chẳng phải đồ tươi gì.” Cô ấy càng nghĩ càng tức giận, nhìn chằm chằm Đồ Tiểu Ninh, “Em đúng là thành sự thì ít bại sự thì nhiều.”

Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy tai như ù đi, có chút lơ đễnh.

Khi đến cạnh xe, Nhiêu Tĩnh mở cửa nhưng lại thấy Đồ Tiểu Ninh không có ý muốn lên xe.

“Làm gì vậy hả?” Cô ấy hỏi.

Đồ Tiểu Ninh: “Lưng của cha em không tốt, em muốn đến hiệu thuốc phía trước mua cho ông ấy một ít thuốc, chỗ đó không dễ đậu xe, chị Nhiêu, chị đi trước đi, lát nữa em tự về.”

Nhiêu Tĩnh xem giờ, đã đến giờ tan ca, cũng không thèm quan tâm đến cô nữa, “Tùy em.” Rồi một mình bước lên xe.

Đồ Tiểu Ninh vẫy tay tạm biệt, nhìn cô ấy rời đi, rồi đứng chờ ở bãi đậu xe.

Quả nhiên khi hoàng hôn buông xuống, cô nhìn thấy Kỷ Dục Hằng bước ra từ tòa nhà khu bệnh nhân nội trú.

Kỷ Dục Hằng cầm theo hộp cơm mẹ anh vừa ăn xong quay lại xe, vừa thắt dây an toàn thì nghe thấy tiếng gõ cửa kính xe.

“Cộc cộc -” Là Đồ Tiểu Ninh.

Anh hạ cửa kính xe, cô vẫn tràn đầy thành khẩn như trước, ánh mắt trong sáng đến mức không có chút tạp chất nào.

“Bạn học Kỷ, tôi mời anh ăn cơm nhé.”

Anh im lặng một lát, giọng điệu bình thản, “Được, vậy cô chọn chỗ đi.”

Đồ Tiểu Ninh không nghĩ ra ở đâu có món ngon, nên dẫn anh đến gần trường đại học của cô.

Khi đi ngang qua cổng trường, dòng chữ đại học XX, học viện XX vụt qua một cái.

“Trường của cô à?” Nhìn những sinh viên lui tới khắp nơi, Kỷ Dục Hằng hỏi.

Đồ Tiểu Ninh có chút xấu hổ “ừm” một tiếng, nói: “Từ lúc đi học đến khi đi làm cũng chưa ra khỏi thành phố C, có phải rất mất mặt không?”

“Mọi sự tồn tại đều là hợp lý, chẳng có gì đáng xấu hổ.” Kỷ Dục Hằng nói.

Tốt nghiệp trường đại học A quả nhiên cách diễn đạt có khác, Đồ Tiểu Ninh lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là không nên nói chuyện với học bá.

Trường của Đồ Tiểu Ninh có bốn cổng đông, tây, nam, bắc, trong đó cổng nam nằm trên một con phố kết hợp ẩm thực, giải trí và thư giãn, được tôn vinh là Đô thị đại học của thành phố C, mỗi đêm đều vô cùng sống động.

Dòng người ở đô thị đại học di chuyển không ngừng, Kỷ Dục Hằng không dễ dàng gì cuối cùng cũng tìm được một chỗ đậu xe.

“Trường của cô thật lớn.” Sau khi xuống xe, anh nói.

Đồ Tiểu Ninh nhún vai, “Cũng không lớn bằng đại học A.”

Người đến người đi đều là sinh viên, có người là bạn học, cũng có những đôi tình nhân tay trong tay, trên mặt đều tràn đầy hơi thở thanh xuân tươi trẻ chưa bị xã hội gột rửa qua.

Đồ Tiểu Ninh rất ngưỡng mộ sự vô tư vô lo của bọn họ, cô cũng đã từng như thế.

“Hình như trường đại học nào cũng rộng và đầy đủ tiện nghi vậy ha.” Cảm thấy bầu không khí có chút yên lặng, Đồ Tiểu Ninh lên tiếng trước, “Trường đại học A cũng thế đúng không?”

Có lẽ bị bầu không khí ngây thơ của các sinh viên ở đây ảnh hưởng, Kỷ Dục Hằng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, ít nhất gương mặt không còn xám xịt nữa, “Ừm.” Anh đáp rồi bước chậm lại một chút, theo kịp cô, “Cô thường xuyên trở lại đây sao?”

Đồ Tiểu Ninh thừa nhận, “Mặc dù sau này đi làm tôi đã đến nhiều quán ăn và ăn qua đủ các món, nhưng chúng đều không ngon bằng đồ ăn ở cổng trường, hơn nữa đồ ăn ở đây không đắt, tiết kiệm được tiền.” Khóe môi bất giác mỉm cười.

Nhận thấy bản thân có chút hẹp hòi, cô quay đầu lại lén lút nhìn anh, anh vẫn là bộ dạng ung dung bình thản đó, cho dù là mặc quần áo đi làm bước trong khuôn viên trường đại học, nhưng vẫn không có chút gì thiếu tự nhiên, ngược lại càng làm cho anh thêm khác biệt.

Rất nhiều nữ sinh qua lại đều nhìn anh, nhân tiện cũng nhìn cô, cô cảm thấy không tự nhiên nên thu hồi ánh mắt và nói với anh: “Ở đây cái gì cũng có, anh muốn ăn gì cứ tùy ý chọn.”

Kỷ Dục Hằng theo thói quen đút một tay vào túi quần liếc nhìn cô, “Lần đầu tiên tôi đến đây, cô giới thiệu đi.”

Cô suy nghĩ kỹ càng, sau đó hơi nghiêng đầu, “Ăn bánh bao hấp được không?”

Kỷ Dục Hằng gật đầu, “Được.”



Thế là cả hai bước vào tiệm bán bánh bao.

“Ông chủ, cho một vỉ bánh bao, hai tô mì trộn thịt kho tàu.” Đồ Tiểu Ninh vô cùng quen thuộc.

Ông chủ vừa nhìn thấy cô đã mỉm cười, “Có ngay.”

Đồ Tiểu Ninh dẫn Kỷ Dục Hằng tiến vào bên trong, còn nháy mắt với anh, “Mì trộn thịt kho tàu ở đây là số một, nhất định phải ăn thử.”

Kỷ Dục Hằng dừng lại một lúc, đã thấy cô tìm xong chỗ ngồi, quay lại vẫy tay với anh, “Ở đây, ở đây!”

Trong tiệm nhỏ hơi cũ kỹ, đèn không sáng lắm, chiếu vào người cô ánh lên nụ cười ấm áp khó tả, mang theo ánh mắt của Kỷ Dục Hằng cũng đã dịu dàng hẳn lên.

Anh ngồi xuống, Đồ Tiểu Ninh vội vàng rút khăn giấy ra lau bàn cho anh.

“Công việc kinh doanh ở đây lúc nào cũng tốt, ông chủ quá bận nên bàn ăn không được sạch sẽ cho lắm.” Cô giải thích.

“Không sao.” Thấy cô vẫn nghiêm túc lau bàn, anh nhắc nhở, “Bạn học Đồ, tôi cũng từng trải qua cuộc sống đại học mà.”

Nhưng Đồ Tiểu Ninh xua tay, “Anh tốt nghiệp đại học A mà.”

Cô đã nói đại học A ba lần trên đường đi, như thể đây là một khoảng cách không thể vượt qua, cô đã tự động phân chia ranh giới giữa hai người họ.

Kỷ Dục Hằng không nói gì nữa.

Bánh bao và mì không bao lâu đã dọn lên, bà chủ nhìn thấy khách quen Đồ Tiểu Ninh thì hỏi: “Cháu tới rồi hả?”

Từ Tiểu Ninh gật đầu, “Cháu lại nhớ hương vị nhà cô rồi.”

“Nhớ là đúng rồi, cháu cũng đã một thời gian không đến đây rồi.”

“Công việc bận quá, nhà cô lại không bán online.”

Bà chủ xoa xoa tay, “Cả hai vợ chồng cô đều bận, giờ mà còn thêm bán online nữa chắc không chịu nổi quá.”

Đồ Tiểu Ninh mỉm cười, “Kinh doanh phát đạt quá mà.”

Bà chủ cũng cười, nói, “Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.” Nói xong, bà lại tiếp tục bận bịu, vừa đi vừa nhìn Kỷ Dục Hằng.

Đồ Tiểu Ninh thấy Kỷ Dục Hằng vẫn chưa động đũa, vì vậy cô lấy một đôi đũa dùng một lần và giúp anh trộn mì.

Cô vừa trộn vừa nói, “Tinh hoa của món mì này chính là nước thịt, thịt là thịt ba chỉ, nhưng không ngán chút nào, còn có hành lá, rất thơm, tôi là người không thích ăn hành nhưng cũng không nỡ gắp ra, nếm thử một miếng quả thực là mĩ vị.” Lại hỏi tiếp, “Anh có ăn được mì thêm giấm vào không?”

Kỷ Dục Hằng ra hiệu có thể, cô lại đổ thêm một chút giấm cho anh, trộn cẩn thận, cuối cùng đẩy tô mì đến trước mặt anh. “Ăn thử đi.”

Kỷ Dục Hằng tách đôi đũa dùng một lần ra và nếm một miếng dưới ánh nhìn chăm chú của cô, cảm giác từng sợi mì mềm mại, lúc này mới cảm thấy đói. Anh ngẩng đầu lên đối mặt với ánh nhìn mong đợi của cô, “Thế nào?”

“Ngon lắm.”

Cô thản nhiên cười tươi, “Tôi nói mà!” Sau đó vùi đầu vào ăn.

Đồ Tiểu Ninh lại bảo anh nếm thử bánh bao, Kỷ Dục Hằng cũng ăn thử một cái, hương vị quả thật khác với trước đó anh đã từng ăn, ăn xong trong miệng vẫn còn lưu lại mùi thơm, hồi tưởng lại vẫn còn muốn ăn.

Đây có lẽ là bữa ăn đặc biệt nhất mà anh được ăn kể từ khi đi làm.

Sau khi ăn no, Kỷ Dục Hằng đang định thanh toán thì Đồ Tiểu Ninh đã nhanh tay lẹ mắt giành trước.

“Đã nói là tôi mời anh.”

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh cũng không cố giành nữa.

Lúc bước ra khỏi cửa tiệm, Đồ Tiểu Ninh chào tạm biệt vợ chồng ông chủ, bà chủ nhiệt tình nói: “Lần sau lại đến nhé.”

Đồ Tiểu Ninh vẫy tay chào họ rồi bước ra khỏi quán trước.

Lúc Kỷ Dục Hằng cất bước ra ngoài thì mơ hồ nghe thấy bà chủ đang nói: “Mắt chọn người của cô bé này thật tốt, bạn trai toàn là những anh chàng đẹp trai, cậu này còn đẹp hơn cả cậu hồi học đại học.”



Sau đó nghe thấy lời quở mắng của ông chủ “Nói nhỏ thôi, người ta vẫn chưa đi xa đâu.”

Đồ Tiểu Ninh ăn hơi no, cô hỏi Kỷ Dục Hằng có muốn đi bộ không.

Kỷ Dục Hằng không từ chối, thậm chí còn hỏi cô, “Có thể dẫn tôi đi tham quan trường đại học của cô một lát không?”

Đồ Tiểu Ninh không ngờ anh lại có hứng thú với trường của cô, “Anh chắc chứ?”

Anh gật đầu, “Chắc.”

Cô đành phải đưa anh vào, hai người hòa vào giữa nhóm sinh viên, và cũng không bị bảo vệ ngăn lại.

Ngôi trường vẫn như vậy, chỉ khác là sinh viên lần lượt từng tốp từng tốp rời đi.

Ánh trăng sáng vằng vặc, bóng cây lay động, Kỷ Dục Hằng sánh bước bên cạnh cô, rõ ràng không đi gần nhau, nhưng bóng của hai người phản chiếu trên mặt đất một dài một ngắn lại có vẻ thân mật khác thường, rất mập mờ. Đồ Tiểu Ninh vô thức đứng cách xa một chút, cô ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tuấn tú của anh, giống như lần đầu tiên gặp trong thang máy, vẫn kiên định và hoàn hảo như vậy, nhưng lại không phù hợp với trường của cô.

Cách đó không xa có những thiếu niên đang chơi bóng rổ trên sân bóng rổ, còn có những học sinh chạy quanh sân chơi vào ban đêm, mọi thứ dường như không có gì thay đổi, ngoại trừ việc người bên cạnh cô đã thay đổi.

Không biết từ khi nào nhịp bước của họ lại trở nên giống nhau, sau đó anh lên tiếng trước.

“Cây ngô đồng ở đây phát triển thật tốt.”

Trên con đường rợp bóng cây họ đang đi, hai bên toàn là những cây ngô đồng đã rất lâu năm.

“Đây từng là trường Đại học Sư phạm ở thành phố C, sau này được đổi thành Học viện của trường đại học xx.” Cô nói khi cả hai đi lang thang vào khu ký túc xá, cô chỉ vào một tòa nhà và nói với anh, “Đây là ký túc xá của sinh viên năm nhất, khi tôi còn học, chỗ này có trộn lẫn nam nữ, thường được gọi là tòa nhà uyên ương. “

“Nam nữ ở chung hả?”

Đồ Tiểu Ninh biết anh đã hiểu lầm nên vội vã giải thích: “Một nửa nam một nửa nữ, ngăn cách bằng cửa sắt.”

Kỷ Dục Hằng cười cười, “Điều đó nghĩa là trường của cô có quá nhiều sinh viên, ký túc xá không đủ chỗ ở nên mới có tình trạng như vậy.”

Đồ Tiểu Ninh khẽ lè lưỡi cười, lại dẫn anh đến bên một hồ nước. “Đây là hồ tình nhân, thánh địa của những đôi trai gái hẹn hò, có lẽ trường nào có hồ đều được gọi bằng cái tên này đấy.”

Kỷ Dục Hằng nhìn về phía xa, quả nhiên có rất nhiều cặp tình nhân ở chỗ có ghế đá, có cặp đôi ngồi ôm đùi và cắn cắn tai, có cặp đôi thì đang ôm hôn nhau.

Đồ Tiểu Ninh không nhịn được ho khan một tiếng, Kỷ Dục Hằng thấy cô dần dần tăng tốc, anh cũng thong thả theo sau.

Hai người một trước một sau bước đi, đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới, Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy vài cô gái vây quanh Kỷ Dục Hằng, vẻ mặt ngượng ngùng, “Chào anh, có thể thêm Wechat được không ạ?”

Đồ Tiểu Ninh trong lòng thầm than thở, tai họa, tai họa rồi.

Ánh mắt Kỷ Dục Hằng vẫn cứ tỉnh bơ, giọng điệu bình thản “Xin lỗi, không tiện.”

Những nữ sinh có chút không cam lòng, “Nhưng mà anh…”

Anh giơ tay ngăn cản, “Tôi cũng không phải sinh viên trường này.”

Nhìn thấy trái tim thiếu nữ tan nát, Đồ Tiểu Ninh lấy điện thoại di động đưa qua, “Có muốn lấy Wechat của chị không?”

Những nữ sinh kia hoàn toàn xem cô như không khí, cứ thế bỏ đi.

Đồ Tiểu Ninh cất điện thoại di động đi, thở dài một hơi, lườm lườm người bên cạnh, “Anh đó, làm tan nát trái tim con gái nhà người ta.”

Kỷ Dục Hằng chẳng nói gì.

Cô nghĩ tình huống này anh chắc chắn đã quen thuộc từ thời sinh viên, nên cũng xử lý một cách dễ dàng.

Tiếp tục bước đi, ánh trăng vẫn sáng rực rọi trên đầu, cộng thêm bầu không khí vừa rồi, Đồ Tiểu Ninh thuận miệng hỏi một câu.

“Bạn học Kỷ hồi đại học đã từng yêu ai chưa?”

Yên lặng như tờ, Đồ Tiểu Ninh biết mình lại nói quá nhiều rồi.

Nhưng giữa bầu trời đêm rực rỡ đầy sao, gió thổi thoang thoảng, anh thản nhiên nói.

“Không có.”