Văn Phòng Ẩn Hôn

Văn Phòng Ẩn Hôn - Chương 127




Đồ Tiểu Ninh hôm hay vừa rất vui vừa rất không vui.

Vui vì Lăng Duy Y sắp kết hôn với Tề Úc rồi, không vui vì gia đình hai bên lại lần nữa gặp mặt, nhà họ Tề chẳng qua là do Tề Úc kháng nghị bằng cách im lặng tuyệt thực, thấy bộ dạng đau khổ như một cái xác chết của anh ấy, cuối cùng mới thoả hiệp, đồng ý cho anh ấy từ chức theo ông Lăng làm ăn, Lăng Duy Y ngao du bao nhiêu năm, vì yêu cuối cùng cũng chịu quay về kế thừa gia nghiệp rồi.

Cho nên đến cuối buổi hẹn, Đồ Tiểu Ninh luôn miệng lẩm bẩm, “Lăng Duy Y về quê rồi, sau này em không có người trêu ghẹo nữa rồi.”

Kỷ Dục Hằng dắt cô xuống bãi để xe dưới hầm, “Thanh xuân qua nhanh, trân trọng năm tháng, mỗi người một hướng, đừng hỏi tương lai.”

Đồ Tiểu Ninh tựa sát vào người anh, “Thật mừng thay cho cậu ấy, bọn họ yêu nhau cuối cùng cũng thành người một nhà, em là người chứng kiến từ đầu đến cuối, cũng thực sự vui mừng.”

Tề Úc khi đó là nam sinh đẹp trai nhất trong khoa tài chính bọn họ, hai lớp lại cạnh nhau, luôn cùng lên lớp rồi tan lớp, đều cùng giáo viên chủ nhiệm, vào ngày đầu tiên của năm nhất hai lớp ngồi cùng nhau và tự giới thiệu về mình, Tề Úc vừa lên bục, cả bọn con gái đều nhìn chằm chằm, cảnh tượng đó thoáng như đã qua mấy chục năm.

Vẻ đẹp trai sáng lạn của Tề Úc khi đứng trên bục giảng, mắt ngọc mày ngài, nụ cười rực rỡ, anh ấy nói: “Chào mọi người, tôi là Tề Úc, Tề trong chỉnh tề, Úc trong uất kim hương.”

Đồ Tiểu Ninh lúc ấy vẫn đang cắm đầu đọc tiểu thuyết ngôn tình, Lăng Duy Y đột nhiên đẩy cô một cái.

“Hả?” Khi đó cô cũng là lần đầu gặp Lăng Duy Y, chỉ biết là ngang ngang nhau, vẫn chưa thân như vậy, nhưng không hiểu sao lại ngồi cạnh nhau.

Lăng Duy Y cũng có chút ngại ngùng, nhưng chỉ có cô là người có thể nói chuyện cùng, cô ấy nói nhỏ, “Cậu thấy Tề Úc trông thế nào?”

Đồ Tiểu Ninh hôm đó quên mang theo kính áp tròng, cô ngẩng đầu thoáng nhìn lên bục, nhìn có chút không rõ, phải nheo mắt, đại khái thấy được dáng người cao cao gầy gầy lại trắng trắng, “Ừm, cũng được.”

Lăng Duy Y lại hạ thấp giọng nói với cô “Cậu ấy là hotboy của khoa chúng ta.”

Cô thoáng ngạc nhiên, “Hả? Không phải hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiền đi học sao? Sao có hotboy của khoa rồi?”

Lăng Duy Y gật đầu, “Trường chúng ta những cái khác vốn không được tốt, nhưng bình chọn những thứ này lại rất nhanh và tích cực.”

Đồ Tiểu Ninh cẩn thận nhìn lại bóng dáng trên bục giảng, không có kính nên cô chỉ nhìn thấy mờ mờ chứ không rõ mặt, chán thật!

Một lúc sau đến lớp họ tự giới thiệu về mình, Lăng Duy Y trước Đồ Tiểu Ninh, cô đứng trên bục cũng tự nhiên thoải mái.

“Chào mọi người, tôi tên Lăng Duy Y, chính là chữ Lăng trong tuyệt chiêu “Lăng ba vi bộ” của Đoàn Dự Thiên Long Bát Bộ, Duy Y không phải là duy nhất trong bài hát của Vương Lực Hoành, mà là Duy trong duy diệu duy tiếu, y trong y y bất xá.

Trong nháy mắt dưới bục tiếng cười không ngừng, cô ấy cũng nở nụ cười ngọt ngào xinh tươi.

Nhưng giây trước là tiên nữ, giây sau lại tự đạp đổ hình tượng rồi, “Tôi là người người bản địa thành phố C, nếu như mọi người có ai là người vùng khác tới, có thể tìm tôi đưa đi chơi, bảo đảm không bị lừa!”

Đồ Tiểu Ninh dưới bục ôm trán, thầm nói cô ấy nhất định phải thêm một câu vô ích vậy làm gì, vốn dĩ là một nữ thần, ngay sau đó lại thành nữ thần kinh.

Nhưng nữ thần kinh này lại rơi vào mắt xanh của Tề Úc đang ngồi cuối, sau khi giới thiệu hết, mọi người quay về kí túc xá, Đồ Tiểu Ninh và Lăng Duy Y đi ở cuối cùng, đột nhiên có người gọi to “Lăng ba vi bộ”.

Hai người quay đầu lại, nhìn thấy Tề Úc cao gầy, Đồ Tiểu Ninh lần này nhìn rõ, trong nháy mắt quan sát toàn bộ, “Chà, cũng được đấy.”

Mắt Tề Úc nhìn thẳng Lăng Duy Y, “Hi.”

Lăng Duy Y cũng nhìn anh ấy, “Hi.”

Tề Úc cười một nụ cười tươi, “Tớ từ thành phố G tới, vì vậy, cậu có thể đưa tớ đi chơi không? Tớ sợ bị lừa.”

Lăng Duy Y cười hì hì, mắt sáng như sao, “Được thôi.”

Lúc đó Đồ Tiểu Ninh đứng bên cạnh như một kẻ thừa thãi, nhìn anh ấy rồi lại nhìn cô ấy, cảm thấy bản thân giống như một cái bóng đèn, bèn hiểu chuyện nói một câu, “Hai người nói chuyện, tôi về kí túc xá trước đây.”

Nhưng không ai quan tâm đến cô. Cô hoàn toàn bị phớt lờ. Sau đó mãi đến khi đèn kí túc xá tắt Lăng Duy Y mới quay về, có chút hào hứng lại có chút ngại ngùng nói với cô.

“Đồ Tiểu Ninh, Tề Úc tỏ tình với tớ.”

Đến tận bây giờ Đồ Tiểu Ninh vẫn cảm thấy hai người rất ngầu, ngày đầu tiên đại học đã nhìn trúng nhau nắm tay tỏ tình thành công, một bước tốc chiến tốc thắng.

Suy nghĩ trở về hiện tại, Đồ Tiểu Ninh cảm thán lay Kỷ Dục Hằng, “Chồng ơi, nếu mà anh cũng học ở trong trường đại học của tụi em thì thật tốt biết mấy! Lúc đó em cũng không đến nỗi mới ngày đầu tiên đi học đã bị cho ăn cẩu lương, em có thể rắc phản lại bọn họ rồi!”

Kỷ Dục Hằng xoa tóc cô, “Được, lỗi của anh.”

“Bây giờ bọn họ lại bên nhau rồi, lần này có lẽ sẽ bên nhau trọn đời, thật tốt!”

Kỷ Dục Hằng chậm rãi đi cùng cô, “Tình bạn của bọn em thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Đồ Tiểu Ninh nhìn anh một chút, nắm chặt cánh tay anh, “Chỉ nguyện làm tri kỷ một đời, một người bầu bạn thật lâu, là đủ rồi. Trạng thái của em bây giờ chính là như vậy, rất mãn nguyện.” Ngừng một chút rồi lại bổ sung, “Không đúng, vẫn còn thiếu một chút.”

Kỷ Dục Hằng cúi đầu bắt gặp đôi mắt đang cười của cô, cô lại nói, “Còn thiếu một đứa bé nữa là cuộc đời viên mãn rồi.”

Kỷ Dục Hằng lần này siết chặt eo cô, đôi mắt sáng như ngọn đuốc, “Cuối năm sẽ sắp xếp được.”

Đồ Tiểu Ninh ngạc nhiên mừng rỡ, “Thật không?”

“Ừm.”

Cô vui mừng nhảy cẫng lên người anh, “Vậy anh phải bắt đầu cai thuốc lá và cai rượu.”

“Được!”

“Không được thức khuya, phải đi ngủ sớm!”

“Được!”

“Không được vất vả như vậy nữa, giảm thiểu xã giao!”

“Được!”

“Yeah yeah yeahhhh.”

Hai người họ chậm rãi bước đến bên xe của Kỷ Dục Hằng, Đồ Tiểu Ninh mở cửa ghế phụ, “Xe em đậu phía trên rồi, đi nhờ xe của anh lên.”

Kỷ Dục Hằng cũng mở cửa ghế lái, “Đậu ở đâu rồi?”



“Hơi xa chút, lát em chỉ đường cho.” Đồ Tiểu Ninh nói rồi đặt mông ngồi lên xe anh.

Kỷ Dục Hằng định lên xe nhưng dừng lại một chút, đột nhiên đứng thẳng nhìn xung quanh một chút.

Đồ Tiểu Ninh kéo dây an toàn thò đầu ra, “Sao vậy?”

Kỷ Dục Hằng lại đứng lặng một hồi rồi mới lên xe, “Không có gì.”

“Thần thần bí bí.” Đồ Tiểu Ninh nói rồi lại kéo dây an toàn, lại nói, “Cái dây an toàn này của xe anh sao em cài không được?”

Kỷ Dục Hằng nghiêng đầu xem giúp cô, cô lập tức đánh lén thành công, hôn lên môi anh.

Kỷ Dục Hằng nghiêng người, áp sát cô, ngực cô hơi nhấp nhô, tư thế này giống như bị mắc kẹt dưới người anh, cô hôn trộm một cái vẫn chưa đủ, lại nâng cằm lên muốn đánh lén lần thứ hai.

Lần này Kỷ Dục Hằng không để cô đạt được như ý, anh nghiêng mặt một bên tránh một chút.

Đồ Tiểu Ninh không vui, “Anh….”

Cô không nói được hết câu, những cơn cuồng phong bão táp của anh đã rơi xuống, trên môi bốc hoả, cho dù là nhẹ nhàng cũng như bị đốt lên, cô bị anh ngậm môi, tấn công dữ dội, hai tay Đồ Tiểu Ninh quàng lấy cổ anh, cả người như treo trên người anh, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp.

Không gian chật hẹp trong xe rất nhanh tràn đầy hơi thở gấp và mập mờ, thôi thúc người ta đắm chìm trong dục vọng, dần dần mê muội, mặt của Đồ Tiểu Ninh cũng dần trở nên đỏ bừng dưới sức nóng.

Cho đến khi bên ngoài có người bấm còi, hai người mới tỉnh táo lại từ cơn đê mê.

Nửa người Kỷ Dục Hằng vẫn còn đè lên người cô, hơi thở nặng nhọc, Đồ Tiểu Ninh cũng không hơn anh chỗ nào.

Áo sơ mi của anh bị cô làm rối tung, của cô cũng vậy, cổ áo mở rộng, trên xương quai xanh còn dấu tích anh lưu lại.

Anh nâng cằm cô lên, theo tư thế này hôn cô một lúc, cảm nhận sự yên bình và niềm vui của khoảnh khắc này, cuối cùng lại trêu chọc cô liếm mút lưỡi cô một chút rồi mới thả ra.

Đồ Tiểu Ninh ôm anh không chịu buông, anh kéo quần áo xộc xệch của cô gọn gàng lại, hạ giọng nói, “Được rồi, về nhà thôi.”

Biểu cảm của cô có chút gian manh, “Nhưng mà chồng ơi, anh không thấy trên xe, rất kích thích sao?”

Anh cười, “Muốn ở trong xe?”

Cô véo anh, anh để tay cô xuống, trở lại thành chính nhân quân tử, “Biết rồi, lần sau tìm một cơ hội.”

Hơi nóng trên mặt Đồ Tiểu Ninh vẫn chưa hết, lại bị anh làm cho nóng tiếp rồi, đập anh một cái và giục, “Mau khởi động xe, em còn phải đi lấy xe nữa.”

Anh kéo tay cô hôn lên một cái rồi mới khởi động xe.

Đợi xe rời đi, một bóng dáng từ từ bước ra từ một góc không xa, Nguyên Kiều đứng đó với vẻ mặt u ám, chiếc điện thoại trên tay chứa đầy ảnh vừa chụp trộm.

Đột nhiên, trên khoé môi cô ta hiện lên nụ cười gian trá, trong bóng tối làm người ta không lạnh mà run.

Ngày thứ hai đi làm, Đồ Tiểu Ninh bước vào ngân hàng mà cảm giác mọi người đều đang nhìn cô, chỉ trỏ vào cô, ánh mắt kỳ quặc chưa bao giờ có.

Cô không thoải mái khi bị nhìn như vậy, lúc đợi thang máy muốn chào hỏi vài giao dịch viên vốn có quan hệ tốt, bọn họ nhìn thấy cô lại quay đầu rời đi, như sợ đồng thời xuất hiện cùng cô.

Mọi thứ đều đường đột và không giải thích được, cô cau mày lên phòng làm việc như thường lệ.

Triệu Phương Cương đang đứng cùng Hứa Phùng Sinh nói gì đó, nhìn thấy cô hai người cũng dừng trò chuyện, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt của hai người lại xa lạ chưa từng có, đặc biệt là Triệu Phương Cương, ánh nhìn phức tạp, dường như xen lẫn chút thất vọng chưa từng thấy.

Đồ Tiểu Ninh lặng lẽ bước về chỗ ngồi, bỏ túi xách xuống.

Văn phòng lặng ngắt như tờ, gần như đóng băng, việc này trước nay chưa từng có, khiến cho Đồ Tiểu Ninh kìm nén khó chịu rất nhiều.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Cô không thể kìm được, nhìn bọn họ hỏi.

Triệu Phương Cương mở miệng, thở dài, “Tiểu Đồ, em, em có điều gì muốn nói với bọn anh không?”

Đồ Tiểu Ninh loạn nhịp, “Là ý gì?”

Hứa Phùng Sinh ánh mắt né tránh, anh ấy vài lần định nói rồi lại thôi, cuối cùng nói, “Em tự vào diễn đàn nội bộ xem đi.”

Đồ Tiểu Ninh lập tức mở máy tính lên mạng nội bộ, có một bài được xếp hạng cao nhất trên trang chủ — Cái gọi là nam thần.

Bấm vào, bên dưới có mấy bức ảnh đính kèm, đó là ảnh của cô và Kỷ Dục Hằng tối hôm qua hôn nhau trong xe.

Hai người tư thế thân mật, ôm hôn quấn quýt, hôn nhau kịch liệt, các góc độ, đều lộ rõ mặt hai người, hình ảnh vô cùng rõ ràng.

Bên dưới từng cái bình luận ẩn danh khó coi đập vào mắt.

Đồ Tiểu Ninh bạch liên hoa này không chỉ đi quyến rũ khách hàng, còn quyến rũ cả cấp trên!

Ghê tởm, đồ tiểu tam chen chân vào tình cảm của sếp và vị hôn thê! Đúng là sự sỉ nhục của DR.

Chả trách vừa tới bộ phận mới đã phất lên nhanh như vậy, Đường Vũ Huỷ, Nhiêu Tĩnh, Nguyên Kiều, không phải vô cớ mà những người phụ nữ ở bộ phận bọn họ trừ cô ta đều liên tiếp từ chức. Có thể bóp chết tất cả đồng nghiệp nữ, thủ đoạn này thực sự đáng sợ, cao nhân cao nhân! Lợi hại lợi hại!

Trong đầu cô “Bùm—” một tiếng, như một quân domino ngã, và kéo theo đó là cả chuỗi đằng sau cũng ngã theo, mí mắt cũng nhảy loạn, tay cũng bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên dồn dập, là Lý tổng phòng nhân sự, giọng của ông ấy cao và rất tức giận.

“Đồ Tiểu Ninh! Cô đến bộ phận nhân sự ngay cho tôi!”

Đồ Tiểu Ninh ngây người ngồi tại chỗ, trong một chốc chân không thể động đậy, điện thoại lại reo lên, lần này là của Kỷ Dục Hằng.

Vừa nghe được giọng anh cô đã nghẹn ngào, anh rõ ràng đã biết rồi, nhưng vẫn trầm tĩnh như cũ.

“Việc này cứ để anh xử lý, em đừng hành động hấp tấp.”

Đồ Tiểu Ninh nắm chặt điện thoại, “Anh…..”

“Anh nói rồi, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chúng ta không có gì phải xấu hổ.”

Đồ Tiểu Ninh cắn môi, nhưng bọn họ thực sự đã vi phạm quy tắc của ngân hàng, không phải chưa nghĩ tới sẽ có ngày này, nhưng không ngờ được lại là kiểu như vậy, mọi thứ đến quá nhanh, khiến cô không kịp tiếp nhận.



“Giờ anh đã tới chi nhánh, đợi anh nhé.”

Cô định mở lời thì anh đã tắt máy.

Đồ Tiểu Ninh nhất thời giống như bị lấy đi sức lực, trở nên trống rỗng, lâng lâng, trong lòng cũng rất hỗn loạn, phần công việc này không dễ có, cuối cùng vẫn là không giữ được.

Cô muốn nói gì đó với hai người Triệu Phương Cương, nhưng lại không biết làm thế nào. Sự việc như vậy đến bản thân còn không cách nào chấp nhận được huống hồ những người luôn coi cô như em gái, bọn họ đa phần cũng cảm thấy không khí quá ngột ngạt, nên đến phòng hút thuốc một chút.

Cô gục xuống bàn đợi phán xét cuối cùng, thời gian trôi qua từng phút từng giây, anh vẫn chưa gọi điện thoại lại, lòng cô cũng càng ngày càng trĩu nặng.

Một lát sau Triệu Phương Cương và Hứa Phùng Sinh quay lại, Triệu Phương Cương thở dài cũng không có tâm trí làm việc, lướt mạng nội bộ không mục đích, bên tai dường như đều là tiếng anh ấy bấm chuột, bỗng nhiên anh ấy bật ra một câu “Vãi!”

Hứa Phùng Sinh bị dọa cho giật mình, “Tình huống gì vậy?”

Triệu Phương Cương không rảnh để phản ứng lại, ngơ người nhìn máy tính rồi lại ngơ người nhìn về chỗ Đồ Tiểu Ninh, lắp bắp mấy lần, “Đồ, Đồ Tiểu Ninh, Đồ Tiểu Ninh, em!”

Màn hình máy tính của anh ấy vẫn dừng ở trang vừa lướt, Hứa Phùng Sinh sáp đến, ai đó đã đăng trên diễn đàn nội bộ một bài, không có chủ đề, chỉ quăng một tấm ảnh, Hứa Phùng Sinh cẩn thận xem, “Vãi!”

Tấm ảnh đó là giấy đăng ký kết hôn, bên nam tên: Kỷ Dục Hằng, bên nữ tên: Đồ Tiểu Ninh, ngày đăng kí còn sớm hơn thời gian anh ấy đến bộ phận!

Đồ Tiểu Ninh vẫn đang chán nản, tiếng kinh ngạc của Triệu Phương Cương vang khắp phòng làm việc.

“Lão đại và em kết hôn rồi?!”

Sau đó anh ấy và Hứa Phùng Sinh nhìn nhau, hai người đồng thanh, “Hai người kết hôn ngầm?!”

Đồ Tiểu Ninh như người trong mơ mới tỉnh, lập tức di chuyển chuột đến mạng nội bộ, bài đăng mới nhất hiển thị nổi bật giấy đăng ký kết hôn của cô và Kỷ Dục Hằng.

Toàn thân cô cứng đờ, tay như bị dính vào con chuột, thời gian dường như dừng lại, Triệu Phương Cương và Hứa Phùng Sinh cùng lúc bước tới, nói ù ù cạc cạc gì đó bên tai cô, cô giống như đang bị che phủ bởi một bức bình phong, một từ cũng không nghe rõ, ánh mắt nhìn chăm chăm về cột tên người đăng.

Không giống tên ẩn danh của người khác, mà là phông chữ màu đỏ chói mắt: Kỷ Dục Hằng, bên cạnh còn có dấu ngoặc hệ thống đánh dấu mục đề: Lần đăng nhập đầu tiên.

Anh vậy mà, vậy mà lại trực tiếp công bố lên mạng nội bộ giấy đăng kí kết hôn của họ, công bố mối quan hệ của bọn họ cho toàn ngân hàng.

Đồ Tiểu Ninh nhìn tấm ảnh giấy chứng nhận quen thuộc trên màn hình máy tính, đột nhiên hiểu, thì ra anh từ khi bắt đầu đã chuẩn bị tốt tất cả, bây giờ như vậy không giữ một chút nào mà phơi bày mối quan hệ vợ chồng của họ trước mặt mọi người, anh chắc hẳn đã lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất.

“Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.”

Bên tai không ngừng vang lên những lời anh đã nói với cô, Đồ Tiểu Ninh rơi lệ.

Bây giờ cô đều biết cả rồi.

Chuyện ẩn hôn của bọn họ gần như nhanh chóng gây chấn động toàn bộ DR, trực tiếp kinh động đến các lãnh đạo cấp cao ở trụ sở chính. Vợ chồng làm cùng một bộ phận, lại là cấp trên cấp dưới, hai người cố ý phạm tội, cố tình che giấu, coi thường quy tắc, xúc phạm chi nhánh, lẽ ra nên công khai, nhưng thành tích và năng lực của Kỷ Dục Hằng quá xuất chúng, lại thêm Đồ Tiểu Ninh vừa tiếp thị thành công VG, là tài năng mới ưu tú, tổng giám đốc vẫn quyết định thành lập tổ điều tra nhỏ để nắm rõ sự việc và tiến hành xử phạt hai bọn họ.

Cùng ngày Kỷ Dục Hằng bị tổng giám đốc gọi vào phòng làm việc.

“Việc này ngay cả tôi cũng giấu! Kỷ Dục Hằng cậu! Cậu thật là hồ đồ!” Lãnh đạo nhìn thấy anh thì giận dữ đập bàn, “Người làm nghề tài chính, chính sách tránh người nhà, đề phòng lợi dụng chức quyền thiên vị, cậu thì giỏi rồi, né tránh đơn vị, né tránh bộ phận, né tránh vị trí, từng chút một khiến tôi gián tiếp vi phạm luật lệ! Lúc điều tra tất cả người thân hai người điền thông tin đều cố ý, hơn nữa còn cưỡng ép giấu diếm, bản thân cậu là người từng làm ở giám sát ngân hàng, không thể không biết điều này có mức độ ảnh hưởng lớn thế nào đến tiền đồ sau này! Bây giờ cả ngân hàng truyền nhau cậu lấy việc công để mưu cầu lợi riêng, lợi dụng chức vụ để giúp Đồ Tiểu Ninh chuyển làm chính thức!”

Kỷ Dục Hằng lưng thẳng tắp, “Tôi biết, lỗi mà tôi phạm phải tôi nhất định gánh vác. Nhưng tôi có lạm quyền hay không, tra ra sẽ biết. Đồ Tiểu Ninh được chuyển chính thức như thế nào, lão đại, anh rất rõ mà, cô ấy dưới tay tôi lâu như vậy, ngoài khoản tiết kiệm chính phủ của người điều phối, đến khách hàng tôi cũng không cho cô ấy nhiều, những người khác trong bộ phận, có người nào bị tôi đối xử bất công hay không?”

“Nhưng cậu vi phạm quy định hành nghề là thật, cho dù hai người trên công việc trong sạch không có gì cả, nhưng quy định là giấy trắng mực đen, nếu không xử lí sau này làm sao còn có thể tạo dựng uy tín với những nhân viên khác? Ai cũng có thể coi thường rồi vi phạm!” Lãnh đạo lại nhìn anh, “Tổng bộ coi trọng cậu, cậu có tiền đồ và cơ hội lớn, tôi thực sự không biết tại sao cậu lại mắc phải loại sai lầm cơ bản đến vậy, một người luôn thông minh lanh lợi như cậu, trong việc này lại có thể làm ra hành động khinh suất đến thế! Hồ đồ, hồ đồ rồi!” Lãnh đạo đau lòng ôm đầu, chậm rãi lại nói, “Tổng bộ bây giờ đã thành lập một đội nhỏ tiến hành điều tra kĩ hai người, trong quá trình điều tra tôi sẽ đích thân ra mặt làm rõ với tổng giám đốc, cậu tôi sẽ toàn lực bảo vệ, nhưng Đồ Tiểu Ninh chắc chắn sẽ bị giết gà doạ khỉ, cô ấy lần này nhất định phải rời đi!”

Kỷ Dục Hằng nghe những lời đó, ánh mắt trầm xuống, “Không được.”

Lãnh đạo cau mày, “Tại sao?”

Giọng Kỷ Dục Hằng kiên định, “Cô ấy không thể đi, ở đây còn có ước mơ của cô ấy.”

“Cậu!” Lãnh đạo lại bực tức chỉ tay vào anh, Kỷ Dục Hằng dứt khoát tạt cho ông ta một gáo dầu.

“Tôi đi.”

Lãnh đạo ôm ngực, lên cơn tăng huyết áp, ngón tay run rẩy, “Cậu cậu cậu! Kỷ Dục Hằng cậu muốn chọc giận chết tôi phải không!”

Cuối cùng sau khi tổng bộ vào cuộc điều tra, kết quả Kỷ Dục Hằng và Đồ Tiểu Ninh tuy là có quan hệ vợ chồng, nhưng trên công việc không tồn tại bất cứ sự chuyển giao lợi ích nào, tất cả thành tích và quá trình chuyển chính thức của Đồ Tiểu Ninh đều là kết quả tự nỗ lực của bản thân, nhưng dù vậy hai người đã vi phạm nội quy của ngành, thực sự đã che giấu hôn nhân, tội chết có thể tha, tội sống không thể tránh khỏi, niệm tình hai người đều đóng góp to lớn cho công ty, cuối cùng quyết định hai người không thể tiếp tục cùng làm tại DR, bắt buộc phải có một người rời khỏi.

Khi kết quả điều tra được công khai trên hệ thống nội bộ của toàn ngân hàng, tất cả mọi người đều cho rằng Đồ Tiểu Ninh sẽ là người rời đi, nhưng cuối cùng, Kỷ Dục Hằng mới là người đi, điều này lại khiến mọi người lần nữa mở rộng tầm mắt.

Cứ như vậy Kỷ Dục Hằng lại càng thêm nổi tiếng trong ngành, sau khi chuyện ẩn hôn bị phơi bày ra ánh sáng, mọi hành vi của anh trở thành hình mẫu điển hình trong sách giáo khoa, không chỉ chứng minh sự trong sạch của mình còn khiến cho những tin đồn thất thiệt về mình tự tan biến, chặn đứng miệng lưỡi của mọi người, đồng thời bản thân chủ động rời đi và nhận lấy mọi trách nhiệm, để bảo vệ công việc của vợ, khiến một người sếp như anh lại được gắn thêm danh hiệu hộ thê cuồng ma, đồng thời chuyện ẩn hôn của anh và Đồ Tiểu Ninh, cặp đôi thần tiên quyến lữ cũng trở thành thần thoại trong ngành, được ca tụng lâu dài.

Sau khi chân tướng rõ ràng, Triệu Phương Cương suýt chút nữa quỳ lạy Đồ Tiểu Ninh, “Tiểu Đồ, em và lão đại che giấu kỹ quá luôn! Làm anh bị lừa khổ quá trời, những chuyện bình thường anh nói với em, không phải em đều nói lại hết cho lão đại nghe đấy chứ?”

Đồ Tiểu Ninh cười ngượng ngùng nói, “Cũng không phải nói hết, chỉ là lựa chọn nói với anh ấy vài chuyện thôi.”

“Vậy không phải là đã nói rồi sao? Chẳng trách anh thường bị lão đại vô duyên vô cớ quăng cho ánh mắt chết người.” Triệu Phương Cương khóc không ra nước mắt, bình thường anh ấy luôn là người tiên phong trong những câu chuyện phiếm của bộ phận, nhưng chuyện như này lại ngã lộn nhào, “Điều tội tệ nhất trên đời, chính là anh coi em như em gái, nhưng em lại âm thầm trở thành chị dâu của anh như gián điệp. Thì ra lão đại cái gì cũng biết, Tiểu Đồ à, em không những giấu anh, mà còn huỷ hoại thanh danh một đời của anh rồi!”

Sự dĩ hòa vi quý của Hứa Phùng Sinh giống như giúp anh ấy tránh được một kiếp nạn cảm thán, “Thế nên sau tất cả mọi chuyện, chúng ta rút ra được một bài học là, sau này đừng nên tuỳ tiện thảo luận sau lưng sếp, an phận thủ thường mới là tốt nhất.” Anh ấy vừa nói vừa nhìn về phía Đồ Tiểu Ninh, “Đúng không chị dâu?”

Đồ Tiểu Ninh: “……”

Triệu Phương Cương: “????!!!”

Rất lâu sau đó Đồ Tiểu Ninh hỏi Kỷ Dục Hằng, “Vì em mà anh bỏ đi tiền đồ của mình, anh có hối hận không?”

Anh chỉ nói, “Có em, ở đâu cũng đều là tiền đồ, anh khi đó tới DR vì em, nên hôm nay cũng ra đi vì em, tất cả là mong muốn của anh, không oán cũng không hận. Con đường sự nghiệp chỉ có thể bảo vệ em đến đây, bây giờ cuối cùng có thể buông tay để em tự độc lập, nhưng đời người còn dài, em và anh nắm tay, cùng rèn luyện tiến về phía trước.”

Đồ Tiểu Ninh nắm chặt tay anh, tựa vào lòng anh, không cần hỏi lại, giờ phút này cũng hiểu được lòng anh….

Anh là gió thoảng vô tình, hết lần này đến lần khác cô đơn kiêu ngạo làm nên đại hồng thủy.

Em là hàng mi buông của lão đưa đò, lời không nói chỉ thích độc nhất mình anh.

Kỷ Dục Hằng, may mắn của cuộc đời này, có anh là chồng em.

HOÀN CHÍNH VĂN