Văn Phòng Ẩn Hôn

Văn Phòng Ẩn Hôn - Chương 111




Thời gian ăn bữa cơm này cũng không quá dài, chưa tới tám giờ đã kết thúc, Đồ Tiểu Ninh đi ra cửa tính tiền, lại được báo là đã thanh toán.

Lúc đó Phó Dật Quân và Kỷ Dục Hằng cũng đứng ở phía sau cô, Đồ Tiểu Ninh còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy có người gọi, “Phó tổng!”

Một người đàn ông trung niên bụng phệ ăn mặc chải chuốt đột nhiên xuất hiện.

“Ông chủ.” Một loạt nhân viên phục vụ đứng ở cửa đồng loạt cúi người chào.

Đồ Tiểu Ninh lúc này mới biết người này là ông chủ của Kikugawa, rõ ràng ông ta tới đây vì Phó Dật Quân, Kỷ Dục Hằng biết ý đứng dịch sang một bên, ông chủ kia bước tới thay vào vị trí đó, nhiệt tình nắm chặt tay Phó Dật Quân.

“Cậu Phó hạ cố tới chơi mà không nói cho anh một tiếng!”

Phó Dật Quân chỉ khách sáo mỉm cười, “Ăn bữa cơm với ngân hàng đang hợp tác, nên không định quấy rầy anh.”

Ông chủ híp mắt nói, “Cậu nói gì vậy! Sao cứ mãi khách sáo thế?” Lại vỗ vỗ vai anh ta nói, “Khó có dịp gặp mặt cậu, đi, đi tới phòng riêng của anh, anh em chúng ta cùng ôn chuyện.”

Phó Dật Quân nâng tay khẽ giữ lấy động tác lôi kéo của ông ta, “Hôm nay không được rồi, em còn có việc, ngày khác em sẽ mời anh một bữa.”

Vừa vặn Đồ Tiểu Ninh đứng trước mặt bọn họ, ông chủ nghe anh ta nói xong thuận thế đưa mắt nhìn cô một cái, lúc chuyển hướng nhìn lại Phó Dật Quân thì khẽ nở một nụ cười ý vị sâu xa, vỗ vỗ lưng anh ta, “Được rồi, vậy hôm nay anh không quấy rầy cậu nữa, hôm nào hai anh em ta nhất định uống một trận thật thoải mái.”

“Nhất định rồi.”

Ông chủ hếch cằm gọi thu ngân ở quầy, giơ cánh tay lên chỉ vào khoảng không, cũng không biết là đang chỉ cái gì.

“Xóa hóa đơn của Phó tổng ngày hôm nay đi, tôi mời.”

“Vâng, ông chủ.”

Sau đó hai người lại hàn huyên thêm chốc lát, Kỷ Dục Hằng đứng ở một bên như hoàn toàn bị quên lãng, chỉ có Đồ Tiểu Ninh nhìn anh cảm thấy loại tình cảnh này rất khó xử, hai người chỉ đưa mắt nhìn nhau, nhưng có thể tự hiểu ý đối phương, anh dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô đợi thêm một chút.

Cũng may ông chủ kia không ở lại lâu lập tức rời đi, Phó Dật Quân nhìn về phía Đồ Tiểu Ninh đã đứng đợi một lúc lâu.

“Xin lỗi, để cô phải đợi lâu.” Anh ta chỉ nói là để cô chờ, chứ không nói là hai người.

“Không có gì, Phó tổng.” Đồ Tiểu Ninh thấy lúc này Kỷ Dục Hằng mới chậm rãi tiến lên phía trước, cũng di chuyển bước chân.

Phó Dật Quân nhìn thấy cô đứng ở bên cạnh Kỷ Dục Hằng.

“Phó tổng, đã nói bữa này tôi mời rồi mà.” Sau đó Đồ Tiểu Ninh nói với anh ta.

Anh ta cười nhạt, “Dù sao bây giờ cũng không phải là tôi trả tiền, cô không cần cảm thấy ngại.”

Đồ Tiểu Ninh vẫn cảm thấy ngại, “Nhưng mà……”

Tầm mắt Phó Dật Quân dừng lại ở trên gò má cô, “Không sao, ngày sau còn dài, còn có rất nhiều cơ hội, Tiểu Đồ.”

Anh ta cả một buổi tối gọi cô là quản lý Đồ, một tiếng tiểu Đồ bất thình lình khiến cô nhất thời không kịp phản ứng.

“Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, lần sau có cơ hội lại uống rượu tâm tình cùng với Phó tổng, lĩnh giáo một chút.” Kỷ Dục Hằng thoáng tiến lên một bước, vừa vặn chắn cô ở phía sau, cũng nói chuyện thay cô.

Ánh mắt của Phó Dật Quân liếc tới anh, nụ cười như có hàm ý, “Kỷ tổng cứ khiêm tốn, trong lĩnh vực tài chính thì anh còn chuyên nghiệp hơn tôi nhiều.”

“Không dám nhận.”

Ba người đồng thời đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa Đồ Tiểu Ninh đã thấy chiếc Bentley của Phó Dật Quân, chắc là tài xế lái đến tận cửa đón anh ta.

Phó Dật Quân dừng bước chân, “Kỷ tổng, anh cũng uống rượu rồi, tôi có tài xế, hay là để tôi tiễn anh một đoạn?”

Kỷ Dục Hằng cũng dừng lại, “Không cần đâu, tôi đi xe của tiểu Đồ là được.”

Phó Dật Quân im lặng nhìn hai người đang đứng cạnh nhau.

Đồ Tiểu Ninh còn ở bên cạnh gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, không phiền toái Phó tổng, tôi chở Kỷ tổng là được.”

Phía sau có xe phải đi, bắt đầu ở bấm còi giục xe của anh ta.

Phó Dật Quân thu hồi ánh mắt, “Vậy thì tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

“Hẹn gặp lại, Phó tổng.”

“Gặp lại.”

Nhìn theo anh ta lên xe chậm rãi rời đi, Đồ Tiểu Ninh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cuối cùng cũng coi như kết thúc, cơm rất ngon, nhưng mà thật ngột ngạt.” Cô có thể trắng trợn không kiêng dè gì mà than thở rồi.

Phía sau lại có xe đến, Kỷ Dục Hằng muốn kéo tay cô, cô đã dựa sát vào anh, “Chồng ơi.”

Kỷ Dục Hằng ôm lấy cô kéo sát lại mình.

Xe Phó Dật Quân đậu ở lối ra, tài xế đang đợi bảo vệ trả lại tiền phí đậu xe, nhìn thấy Phó Dật Quân đang nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, tưởng bị xe phía sau giục mất kiên nhẫn, nên xoa dịu, “Phó tổng, chờ bảo vệ thối lại tiền sẽ đi ngay.”

“Ừ.”

Tuy rằng chỉ trả lời một chữ, cũng có thể nghe ra tâm trạng của anh ta không vui vẻ gì, tài xế vội vàng thúc giục bảo vệ, “Chú ơi, tiền thối xong chưa?”



“Tới đây tới dây.” Bảo vệ cầm tiền thối đưa tới.

Cây ngăn vừa mở ra xe vội vàng lăn bánh, thổi vào mặt ông chú bảo vệ một mặt khói bụi.

Ông chú đen mặt, “Haizz, thời buổi này lái xe ai cũng như muốn đi đầu thai ấy.”

Đồ Tiểu Ninh ôm cánh tay Kỷ Dục Hằng lười biếng đi tới bãi đỗ xe, “Ông xã, hôm nay may mà có anh.”

“Đúng vậy, nếu không e là Phó tổng đã khoan thủng một lỗ trên người em rồi.”

Đồ Tiểu Ninh liếc anh một cái, cường điệu nói, “Anh ta chỉ là khách hàng của em.”

“Vừa là quà đáp lễ sang sịn vừa là hai người ăn cơm riêng, e là người ta cũng không chỉ muốn làm khách hàng của em, quản lý Đồ ạ.” Anh chậm rãi bước đi, nói chuyện dường như hững hờ, nhưng từng câu từng chữ lại dứt khoát, mạnh mẽ.

Đồ Tiểu Ninh lắc lắc cánh tay dài của anh, “Lại ghen tuông lung tung, như này không giống anh chút nào nha, bạn học Kỷ.”

Đã lâu rồi cô không gọi anh như vậy, anh nhìn cô, “Như thế nào mới giống anh?”

“Anh là Kỷ Dục Hằng, một người trên vạn người, không ai có thể ưu tú bằng anh, lại nói.” Đồ Tiểu Ninh vuốt ve mỗi ngón tay thon dài của anh, giọng nói tự nhiên trở nên nũng nịu như một cô gái nhỏ, “Trong mắt em, trừ anh ra, đâu còn chứa được người khác.”

Kỷ Dục Hằng rút tay lại, nắm chặt lấy tay cô, “Em phải nhớ kỹ, anh ta trước hết là một người đàn ông, sau đó mới là khách hàng, em không thể xem thường, mà em là vợ của anh, sau đó mới là cấp dưới, anh không cho phép có người nhăm nhe tới em, lại còn ngay dưới mí mắt của anh.”

Giọng nói của anh trịnh trọng nghiêm túc, nhưng anh càng nói chuyện như vậy lại càng trở nên đẹp trai, so với những lời ngon tiếng ngọt của nam chính trong phim truyền hình càng khiến cho nữ chính cô đây mơ tưởng mong ước, hồn vía lên mây.

“Anh đúng là học sinh khối tự nhiên sao? Những lời tỏ tình này còn trơn tru hơn cả học sinh khối văn.” Đầu óc cô lập tức mơ màng đến rối tinh rối mù.

“Môn văn anh học cũng khá, chỉ là học mấy môn tự niên tốt hơn thôi.” Anh cũng không khiêm tốn chút nào, đặt bàn tay của cô úp lên ngực mình.

Đồ Tiểu Ninh nũng nịu ôm thắt lưng anh, vùi đầu vào ngực anh, “Sau này em sẽ chú ý giữ khoảng cách với anh ta, hơn nữa khi nào cần ký tên mới phải gặp mặt, sau này chỉ cần làm việc với kế toán.”

Anh cũng để yên cho cô cọ cọ trên người mình, “Không phải em muốn trả đồ cho người ta à, đồ đâu rồi?”

Đồ Tiểu Ninh lúc này mới sực nhớ: “Thôi chết, em quên mất.”

Anh im lặng, Đồ Tiểu Ninh ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt yên lặng không chút gợn sóng của anh, nở một nụ cười xinh đẹp.

“Ông xã, em rất thích nhìn thấy anh ghen tuông, phải làm sao bây giờ?” Cô cười đùa muốn giơ tay bóp mặt anh.

Anh bắt lấy tay cô không cho cô chạm vào, Đồ Tiểu Ninh phải dựa sát vào dỗ dành anh, “Em đã sớm gửi chuyển phát nhanh trả đồ cho người ta rồi.”

Anh không để ý tới cô, nhưng thả lỏng tay ra, Đồ Tiểu Ninh giãy giụa cuối cùng cũng chạm được vào khuôn mặt anh, chọc cái mũi anh tuấn của anh thành cái mũi heo, nhưng cho dù biến thành như vậy cũng không ảnh hưởng chút nào tới vẻ đẹp trai ngời ngời của anh.

“Ông xã, anh xem, em vì anh mà bỏ lỡ mất mỹ phẩm dưỡng da của Hermes, anh phải bồi thường cho em như thế nào đây.”

Anh để cô tùy ý giày vò khuôn mặt mình, “Vậy thì mua một cái khác cho em.”

Đồ Tiểu Ninh dừng động tác lại, “Anh điên rồi Kỷ Dục Hằng, đừng ỷ vào mình có thể kiếm được tiền thì tiêu xài hoang phí.”

“Anh kiếm tiền chính là để cho em tiêu xài, em không tiêu xài anh lại không có cảm giác thành tựu, bà Kỷ ạ.” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô.

Đồ Tiểu Ninh trong lòng lại bắt đầu lắc lư choáng váng, cảm thấy anh chỉ thiếu chút nữa là lấy sinh mạng của mình ra thôi, tình yêu dâng trào, cô nâng cằm lên ngậm lấy đôi môi anh, cũng không quan tâm tới dòng người tấp nập trong khu thương mại, hai người quyến luyến dây dưa trao nhau nụ hôn, bóng hai người kéo dài dưới ánh đèn đường tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau, môi lưỡi quấn quýt, nồng cháy say sưa.

Những người bên đường đều ghé mắt nhìn hai người, có người xấu hổ cúi đầu đi qua, có người than thở, cũng có người lớn tuổi không thể chấp nhận chỉ trỏ phê bình bọn họ.

“Người trẻ tuổi bây giờ, không chịu đựng được thời gian về tới nhà, không coi ai ra gì, hôn hít ngay ở trên đường lớn, hôn đến mức hận không thể dính vào nhau, chí ít cũng vào trong xe chứ.”

Đồ Tiểu Ninh cũng mặc kệ, mặc kệ tất cả, mãi cho đến khi đầu lưỡi đến cuống lưỡi đều đã tê rần, cô mới muốn dừng lại, nhưng anh lại ôm lấy cô dây dưa thêm một lúc, cuối cùng cho tới khi cô sắp nghẹt thở anh mới lưu luyến không rời buông cô ra, mà đôi môi đào ướt át của cô đã không còn tri giác.

Bây giờ cô mới hiểu được câu nói mỗi ngày yêu anh ba ngàn lần rất nổi trên mạng có nghĩa là gì, nếu thực sự yêu một người, mỗi ngày ba ngàn lần cũng không đủ?

Chậm chạp thêm một lúc hai người mới đi đến bãi giữ xe, Đồ Tiểu Ninh liền nghĩ tới lúc hai người đi xem mắt.

“Ông xã, lúc em mắt sao anh lại đặt phòng Thiền Ngữ?” Cô vừa hỏi vừa kéo cánh tay anh qua để anh ôm lấy vai mình.

“Nghe hay.”

“Nhưng mà Xuân Phân, Thu Quy đều nghe rất hay, hơn nữa ảnh đại diện WeChat của anh cũng là một chú ve, anh thích ve sao?”

Anh thừa nhận, “Ừm, anh thích.”

Đồ Tiểu Ninh có chút ghét bỏ, “Nó xấu như vậy, sao anh lại thích?” Cô nghĩ thôi mà đã nổi da gà rồi.

Anh khoác chặt vai cô, vẫn nói câu kia, “Thích chính là thích, đâu ra nhiều lí do như vậy.”

Đồ Tiểu Ninh nắm lấy bàn tay rũ xuống trên vai mình, “Anh đó, những thứ anh thích đều khác với tất cả mọi người.”

Anh vừa định nói tiếp, điện thoại di động đã vang lên.

Đồ Tiểu Ninh cũng không muốn buông bàn tay anh ra, anh cũng tiếp tục ôm cô, dùng một cái tay khác cầm lấy điện thoại.

Đồ Tiểu Ninh nghe thấy anh gọi một tiếng, “Lý tổng.”

Đây là một họ khá phổ biến của Trung Quốc, cũng không biết là người nào trong những Lý tổng ở ngân hàng, hay là Lý tổng nào ở bên ngoài.

Anh ừm vài tiếng, cánh tay khoát trên vai cô bỗng nhiên thoáng cứng ngắc, tuy rằng không dễ dàng phát hiện, nhưng Đồ Tiểu Ninh tâm ý tương thông với anh, lập tức có thể cảm giác được.



Cô nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt thoáng qua vẻ không rõ, sau khi chạm vào ánh mắt cô lại trở nên nhu hòa, giọng nói đông cứng ban đầu cũng hòa hoãn hơn.

Đồ Tiểu Ninh nghĩ, chắc hẳn là chuyện công việc.

Cuộc điện thoại cũng không kéo dài lâu, hầu như đều là đối phương nói, anh chỉ phụ họa.

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn Lý tổng.” Cuối cùng anh cũng cúp máy.

Đồ Tiểu Ninh chưa bao giờ hỏi nhiều về chuyện của anh, cho dù là công việc, vì thế sau khi cúp máy cô cũng không hỏi là ai gọi, cô cảm thấy vẫn nên để cho anh một không gian riêng, không thể chuyện gì cũng quản khiến cho anh không thở nổi.

“Anh phải đi một chuyến tới tổng bộ.” Kỷ Dục Hằng buông điện thoại xuống, nói với cô.

“Vâng, khi nào anh?” Bây giờ cô đã tập mãi thành quen với chuyện anh đi tới tổng bộ rồi.

“Lát nữa là phải đi ngay.”

Có điều câu nói này vẫn khiến cô cảm thấy kinh ngạc, hiếm khi nào anh nói đi là đi liền như vậy, “Gấp vậy sao?”

“Ừ.”

Cô biết là anh có chuyện quan trọng, cũng không dám trì hoãn, kéo anh đi về bãi đậu xe, “Anh phải đi mấy ngày?”

“Chưa biết nữa.”

“Vậy em về nhà chuẩn bị vali cho anh luôn.”

“Không vội, em lái xe cẩn thận.”

“Vâng.”

Về đến nhà, Đồ Tiểu Ninh lấy vali ra sắp xếp hành lý cho anh, anh ở ngay phía sau yên tĩnh nhìn cô.

“Anh đã mua vé máy bay chưa?”

“Mua rồi.”

“Mấy giờ bay?”

“12 giờ.”

Đồ Tiểu Ninh gấp áo sơ mi phẳng phiu của anh lại, đặt vào trong valo, có chút đau lòng, cô quay người ôm chầm lấy anh.

“Ông xã, hay là chúng ta không cần lương năm một triệu nữa, tiền đủ dùng là được rồi, anh vất vả quá.”

Cánh tay anh đặt ở trên thắt lưng cô nắm chặt lại: “Đàn ông đều phải vất vả một chút, mà mới chỉ như vậy đã là chịu khổ rồi sao? So với tầng lớp lao động phía dưới, anh cũng chẳng là gì, không đến nỗi khổ cực.”

Đồ Tiểu Ninh lại nói, “Nhưng mà em xót anh, mỗi ngày anh đều phải bận rộn như vậy, xã giao cả ngày, một cú điện thoại đã phải lập tức tới tổng bộ, liên tục bay tới bay lui giữa thành phố A và thành phố C, còn chăm chỉ hơn em về nhà mẹ đẻ.”

Kỷ Dục Hằng cười đùa, “Cách so sánh này của em thật là sinh đông.” Anh vuốt vuốt mái tóc cô, “Anh không có ở nhà, em về nhà mẹ ở mấy ngày đi, ở bên cạnh cha mẹ.”

Cô tựa đầu vào ngực anh, bàn tay vuốt ve cổ áo, “Vâng, đúng là đã lâu không trở về.”

Anh cúi đầu khẽ chạm vào trán cô, vỗ vỗ lưng cô, “Anh tắm một cái rồi đi nhé.”

“Vâng.”

Tắm xong Kỷ Dục Hằng nán lại trong nhà một lúc rồi mới rời đi, Đồ Tiểu Ninh muốn đi tiễn anh nhưng anh không cho.

“Anh đã gọi taxi rồi, sân bay xa, trời tối một mình em lái xe về anh không yên tâm.”

Cô chỉ có thể chỉnh trang lại áo vest cho anh, “Vậy anh phải tự cẩn thận nhé.”

“Ừm.” Anh đẩy hành lý mở cửa.

“Ông xã.” Bỗng dưng, cô gọi anh.

Khoảnh khắc anh vừa xoay người lại, cô đã nhào vào lòng anh, anh vững vàng tiếp được cô.

Cô hít hà mùi hương bạc hà thơm mát trên người anh, vừa quen thuộc lại khiến cho cô say đắm, “Đã từ rất lâu về trước em đã nghĩ, mỗi lần anh ra ngoài sẽ ôm lấy anh như thế này, nhưng mà luôn do dự không dám, chỉ sợ anh không thích, nhưng mà sau này cho dù anh không thích, em cũng muốn ôm anh như thế này, em muốn nói cho anh biết rằng, cho dù bên ngoài anh vất vả mệt nhọc như thế nào, em vĩnh viễn sẽ ở nhà chờ anh trở về.”

Anh cúi người vùi đầu vào cổ cô, “Đồ ngốc, làm sao anh lại không thích chứ.”

Cô lại vùi sâu hơn vào ngực anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô tràn đầy hình ảnh anh.

“Ông xã, em yêu anh.” Cô bỗng nhiên bày tỏ ở thời khắc mà cô vô cùng tỉnh táo.

Trong phòng yên tĩnh, đáy mắt anh ấm áp mềm mại, anh nhìn cô chăm chú, nói, “Anh biết.”

Cô ôm lấy cổ anh dâng lên nụ hôn, đáy lòng thầm than thực sự là không muốn rời xa anh một giây một phút nào cả.

Nhưng cuối cùng cũng phải để anh đi, cô đứng trên ban công nhìn bóng lưng anh một mình bước ra khu chung cư, dưới ánh trăng, khuôn mặt cô cũng dần dần tối lại.

Đây cũng không phải lần đầu tiên anh đột ngột phải đi tới tổng bộ, nhưng cô cũng không biết vì sao, trong lòng luôn có một cảm giác bất an mơ hồ, luôn cảm thấy không đơn giản là chuyện công việc đơn thuần như trước kia.

Bóng người anh càng ngày càng xa, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy, cô xoa xoa trán, cô chính là như vậy, mỗi khi không có anh bên cạnh sẽ tự mình suy nghĩ lung tung.

Cô đứng lặng người một lát, sau đó tiện tay rút đồ ngủ, vẫn nên tắm một cái rồi đi ngủ sớm một chút thôi.