Văn Phòng Ẩn Hôn

Văn Phòng Ẩn Hôn - Chương 105




Đồ Tiểu Ninh lần đầu thấy anh đánh giá mình như vậy, có chút khó tin.

Đẩy anh một cái, “Đừng nịnh em.”

“Từng chữ đều là thật lòng.”

“Đâu có gì đâu, chỉ là học được vài mánh khóe từ anh Triệu Phương Cương thôi.”

Kỷ Dục Hằng vẫn nhìn cô: “Ngày càng ra dáng một người quản lý dịch vụ khách hàng rồi.”

“Vậy mà anh cũng nhìn ra? Em chỉ là nói vài câu với chú bảo vệ thôi, không phải nói chuyện với khách hàng.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng cô vẫn rất vui vì được anh khen ngợi.

Lúc này có một cơn gió lớn thổi đến, cô thì ăn mặc phong phanh, chỉ mặc một chiếc sơ mi.

“Áo khoác của em đâu?” Anh hỏi

“Trong xe.” Nhắc đến cái này cô có chuyện muốn hỏi anh, nhưng phải nhanh chóng lấy xe, mở cửa xe trước đã, “Về nhà trước đã, em mua cá rồi.”

“Ừm, em về trước đi, xe anh ở đằng sau.”

“Vâng.”

Đồ Tiểu Ninh vừa về đến nhà thì bắt đầu nấu cơm, mãi một lúc sau Kỷ Dục Hằng mới về đến.

Anh đi vào bếp, ôm cô từ phía sau.

Đồ Tiểu Ninh đang dùng dao cạo vảy cá, anh vén mái tóc dài của cô, hôn lên cổ cô, hơi thở mỏng manh phả vào da cô, vừa ngứa vừa tê.

“Em đang nấu cơm mà.” Tay cô toàn mùi cá tanh, cô giơ tay đẩy anh ra nhưng không đẩy được.

Tay anh bắt đầu làm loạn, một tay luồn vào khe áo, một tay luồn xuống dưới váy, cô dừng tay một chút, hít một hơi.

Một lúc sau cô không đứng nổi nữa rồi, “Dục, Dục Hằng…..”

Anh không nói gì, cô kêu lên, sau đó cắn chặt môi.

“Kêu lên đi.” Anh lại hôn lên tai cô, từ vành tai lên xương tai.

“Đừng…”

“Đừng gì cơ?”

“Đừng, ưm…”

“Gì cơ?”

……

Canh cá chưa được ăn, cô đã bị ăn rồi, lúc bị anh bế vào phòng tắm cô vẫn còn đang đánh anh.

“Đã nói ngày mai phải mang canh cá cho mẹ rồi.”

“Lát nữa anh nấu.”

“Giờ khắp người toàn mùi cá, khó ngửi chết đi được.”

“Anh tắm cho em.”

“Ghét anh chết mất.”

“Ghét còn đè lên người anh?”

“Vậy anh có thích em đè lên không?”

“…Anh thích em đè lên dây hơn.”

Cô tiến đến cắn vào xương quai xanh của anh.

Anh không có vẻ bị đau chút nào, một tay nắm lấy đùi cô, ánh mắt sáng lên, “Thích cắn à?”



Cô đỏ mặt tía tai, nước vòi hoa sen làm ướt cả tóc, thân thể nóng bỏng của anh tiến tới trong màn sương, anh thở ra hơi nóng vào tai cô.

“Vậy thì cắn chặt chút.”

Bữa tối nay hơn 10 giờ hai người mới được ăn, cả người mệt rã rời khiến Đồ Tiểu Ninh đói tới mức có thể ăn hết một con bò, húp một hơi hết hai bát canh cá anh nấu.

“Ông xã, canh cá anh nấu như nào mà ngon vậy? Óng ánh như sữa ý.” Cô liếm môi, vẫn còn hơi thèm.

“Cá phải được chiên trước, cho đến khi chuyển sang màu vàng và Protein tụ lại màu trắng đục mới có thể hòa tan trong nước.”

Vừa nói, anh vừa gắp thịt bụng cá rồi cẩn thận nhặt bỏ xương cho cô.

Cô thấy vậy thì nhớ đến lần bị hóc xương cá, cũng không ngại ngùng hỏi: “Lần trước em bị hóc xương, anh có phải đau lòng lắm đúng không?”

Anh không nói gì, cô liền lắc tay anh, “Có phải khônggg?”

Đó là lần đầu tiên hai người tiếp xúc với nhau, giờ nhớ lại sự dịu dàng của anh lúc ở bệnh viện, trong lòng thấy ngọt ngào làm sao.

“Đau tới mức muốn hôn em.”

Anh không nói thì thôi, vừa nói là đã khiến Đồ Tiểu Ninh nóng mặt, “Vậy sao anh mãi lâu như vậy mới hôn em lần đầu tiên.”

“Anh lo làm em sợ.”

“Cả việc lúc đầu không động phòng cũng vì sợ em sợ à?” Bây giờ cô có thể không ngại ngùng khi hỏi anh những điều này.

Anh bỏ đũa xuống, nghiêm túc trả lời câu hỏi, “Lúc mới đầu là muốn đợi em cam tâm tình nguyện, sau đó thì đợi không nổi nữa.”

Cô vừa vui vừa đau lòng, vươn tay ôm lấy anh, “Em đâu có không tình nguyện, anh cũng không cần sợ rồi làm bản thân ngột ngạt nữa.”

Anh vòng tay qua eo cô, “Kìm nén thêm nữa là hỏng rồi.”

Cô lay anh, “Thế nếu lúc đó em không đăng ký kết hôn, không gả cho anh nữa thì phải làm thế nào?”

“Sẽ không đâu.”

“Anh đã nói là anh do dự với em cơ mà?”

Anh kéo cô ngồi xuống đùi mình, tay đặt lên đầu cô, “Lần đầu tiên anh đến nhà em, vào phòng em anh đã biết rằng sẽ có một ngày, anh sẽ ở đây, trên giường em, trên bàn làm việc của em, mọi ngóc ngách rồi cùng em…” Anh ghé sát vào tai cô, nói với hơi thở nóng bỏng, “*làm* đến phát khóc”.

Đồ Tiểu Ninh toàn thân như bị nướng chín, cô điên cuồng đánh anh, “Kỷ Dục Hằng, anh, anh….”

Quả nhiên anh vừa thốt ra mấy lời trêu ghẹo đã khiến cô chào thua.

Khóe môi anh cong lên, “Không phải sao?”

Đồ Tiểu Ninh nhớ tới lần họ về nhà cô, bọn họ giống như không thể tách rời, thì ra là anh đã cố tình làm vậy.

Cô che mặt, cảm thấy mặt mình đỏ tới mức có khi cả đêm nay cũng không hết đỏ được, anh nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô rồi mỉm cười, “Còn muốn hỏi gì nữa không?”

Cô liên tục lấy tay quạt quạt để làm mát mặt, không nói mấy chuyện này với anh nữa, “Sao anh lại nói với Triệu Phương Cương là anh đính hôn rồi? Bây giờ cả ngân hàng đều biết rồi, tên anh vẫn đứng đầu hotsearch đấy.”

Anh kéo tay cô xuống, “Thay vì bị bàn tán, chi bằng công khai thừa nhận, mấy tin đồn vớ vẩn về anh còn ít sao? Tốt nhất là xua tan tin đồn luôn một lần.”

Đồ Tiểu Ninh vẫn có chút lo lắng, “Nhưng nếu như bị phát hiện ra thì sao? Mà anh đột nhiên tuyên bố đã đính hôn, nếu lãnh đạo bên trên hỏi thì anh phải giải quyết thế nào.”

“Người trong đơn vị nhiều thì đương nhiên cũng nhiều chuyện hơn, nhưng ngân hàng không dựa vào buôn chuyện phiếm để kiếm ăn, nếu thành tích còn không đạt nổi, ai rảnh mà ngày nào cũng 24/24 theo dõi anh? Chuyện vừa xảy ra khó tránh khỏi bị bàn tán, đợi qua một thời gian nữa dịu xuống là tốt rồi, chỉ cần sau này chúng ta chú ý hơn là được.” Anh lau miệng cho cô, “Nếu anh đã dám tung tin, thì đã nghĩ tới cách giải quyết tốt nhất rồi, về phía lãnh đạo chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

“Là em không tốt, hôm nay không nên ôm anh, hại anh bị đẩy lên đỉnh bão.” Cô tự trách, cảm thấy mình ở cạnh anh cứ như một quả bom nổ chậm vậy.

“Cái gọi là tường có tai, cửa sổ có mắt, sau này vẫn không nên xem nhẹ”. Anh nắm lấy tay cô, “Chỉ có điều ở bên anh, em phải chịu uất ức rồi.”

“Cái này sao là uất ức được, đợi em mạnh mẽ hơn, có thể kiên cường nói nhảy việc là nhảy việc, khách hàng nói đi thì đi, em sẽ rời khỏi DR, sau đó có thể quang minh chính địa đứng bên cạnh anh.” Cô nắm lấy bàn tay anh.

Anh nhìn cô, “Cho nên bây giờ em mới liều mạng đi gặp khách hàng như vậy?”

Cô ngầm thừa nhận.



Anh kéo cô dựa vào vai mình, “Lần đầu gia nhập vào đặc khu kinh tế, anh không phải không tham khảo qua việc để em với Triệu Phương Cương cùng đi liên hệ với các doanh nghiệp, nhưng lúc đó em mới vào nhánh khách hàng công, chưa có kinh nghiệm, là người mới bắt đầu từ con số 0, nóng vội sẽ hỏng chuyện sẽ bị phản tác dụng. Em chỉ có làm đến nơi đến chốn việc học, nhìn, nghĩ, tự mình hiểu rõ cách thức marketing thì ngày sau mới có thể tự mình đảm nhận được công việc, mới có thể đứng vững được trong ngành này. Những khách hàng hiện tại của em đều là những khách hàng em tự kiếm được. Anh ngoại trừ việc chia cho em một phần gửi tiết kiệm sau lần đấu thầu lần trước, thì không hề giúp đỡ được em bất cứ việc gì nữa, là một người chồng, anh cũng chưa làm tròn trách nhiệm lắm.”

Cô lắc đầu không đồng tình, “Em xuất thân từ một gia đình lao động bình thường, bố mẹ đã cho em tất cả những gì có thể, em không có xuất thân và lợi thế mạnh như người khác, muốn gì đều phải dựa vào bản thân mình để giành lấy. Nhưng em được gia đình bao bọc quá tốt, không rành rõi thế giới. Đến khi tự mình đi gặp khách hàng em mới thấy bản thân ngày trước thật non nớt. Không biết vòng xoay xã hội, giao tiếp kém, không đủ khéo léo, em cũng không biết rằng để khiến một khách hàng từ không quen biết mình đi đến tin tưởng mình, có bao nhiêu khó khăn trắc trở, vô cùng vất vả và không dễ dàng. Mối quan hệ hợp tác được xây dựng dựa trên thời gian và tinh thần này, khác với việc được người khác cho hoặc chìa tay xin người khác. Chỉ có những người kiên trì phấn đấu mới có thể có sức mạnh. Em nghĩ một người quản lý dịch vụ khách hàng thành công, là người không cho phép khách hàng của họ chỉ kết nối với mình vì ngân hàng và sản phẩm của ngân hàng, mà phải là cho dù họ có đi đâu, sau này dù họ có ở ngân hàng đó nữa hay không, khách hàng cũng sẽ luôn luôn công nhận và kết nối với. Nhiều năm sau khi có ai đó nhắc đến DR, khách hàng sẽ nhớ ngay đến họ và nói: À, người này từng là quản lý tài khoản của tôi, cô ấy rất tốt, rất xuất sắc.”

Cô chăm chú nhìn anh, ánh mắt sáng long lanh, “Ngày trước anh luôn nói em phải công tư phân minh, em lúc đó không hiểu lắm, thậm chí có lúc còn nghĩ anh hai mặt. Nhưng sau khi chung sống với anh, làm cùng công việc với anh, em mới dần dần hiểu ra, anh muốn em công tư phân minh là vì không muốn em phụ thuộc quá nhiều vào anh trong công việc, từ đó làm lỡ mất cơ hội độc lập phát triển. Anh cũng từng nói, ở nơi làm việc không có ai đối xử tốt với em mà không có lý do cả, dựa vào người khác chi bằng dựa vào bản thân mình, dựa vào bản thân mới là thật, mới đầu nghe vậy còn cảm giác anh thật lạnh lùng, bây giờ tự mình đi gặp gỡ khách hàng, có kinh nghiệm cá nhân rồi mới có thể hiểu được ý nghĩa sâu sắc của câu nói này.”

Cô nâng mặt anh lên, ánh mắt hoài niệm, “Khi em bị giám sát ngân hàng kiểm tra, anh đã nói rằng nếu em đã quyết định đi theo con đường này, em phải chứng minh rằng em có thể đi con đường này. Ông xã, thật ra anh đã dạy em từ đầu, nhưng giờ em mới hiểu được ý tốt của anh. Chúng ta vừa là vợ chồng, vừa là cấp trên cấp dưới, em không muốn anh vì em mà phải xấu hổ trong công việc, em cũng không muốn anh vì chuyện này mà bị nắm thóp. Vì vậy liên quan đến việc công khai, nếu anh không nói thì em cũng không nhắc đến, bởi đây là con đường em đã chọn và em muốn chứng minh rằng bản thân có thể đi tiếp.”

Kỷ Dục Hằng dùng đầu ngón tay lướt nhẹ trên má cô, “Ninh Ninh, em trưởng thành thật rồi, cũng ngày càng tự tin nữa.”

Đồ Tiểu Ninh sờ sờ môi anh rồi cúi đầu hôn nhẹ, “Đây đều là những thứ anh cho em, vì có anh nên em mới trở nên tốt hơn, cảm ơn ông xã.”

Cảm ơn anh đã ủng hộ em, yêu thương em, bảo vệ em.

Anh cũng hôn cô, ánh mắt dịu dàng, “Nhưng em cũng phải nhớ rằng, nếu trên con đường này có lúc em mệt mỏi, sợ hãi, gặp phải khó khăn thì đều có thể dừng chân nghỉ ngơi. Vì anh ngoài là một người lãnh đạo, anh còn là chồng, em mãi mãi có thể dựa vào anh, em mệt thì anh sẽ cõng em đi, em sợ thì anh dắt em đi, em gặp khó khăn thì anh sẽ loại bỏ chướng ngại vật bảo vệ em đi.”

Đồ Tiểu Ninh lồng ngực nóng ran, “Ông xã.”

Anh đưa hai tay đỡ lấy eo cô, “Về việc em lên chính thức, anh đã kí vào tư liệu của em đưa qua phòng nhân sự rồi, năm nay trụ sở chính sẽ chia cơ sở mình hai vị trí lên chính thức, em sẽ là một trong số đó.”

Cô giật mình, không ngờ là anh lại nói cho cô điều này: “Em á?”

“Em đã làm được bốn năm rồi, lại thiếu nhân sự ở chi nhánh mới thành lập. Kết quả làm việc của em trong sáu tháng qua cũng không tệ, thiên thời địa lợi nhân hòa, anh không thể bỏ lỡ cơ hội này.” Anh vén tóc trên trán cô, “Anh biết, đây luôn là việc em luôn mong muốn, đối với em nó rất quan trọng.”

Mặc dù Triệu Phương Cương đã từng đề cập đến chuyện này với cô, nhưng được nghe từ chính miệng anh nói ra không giống nhau chút nào. Trong lòng như có hàng trăm cảm xúc đan xen lẫn lộn, hội tụ vào một chỗ khiến cô cảm động không ngớt.

“Nhưng…”

“Em đã dựa vào thành tích của bản thân để cạnh tranh, anh chỉ đưa ra đề xuất. Cũng giống như chức danh quản lý dịch vụ khách hàng cấp cao của Nhiêu Tĩnh, nhân sự cốt cán của Triệu Phương Cương, quản lý dịch vụ khách hàng cấp trung của Hứa Phùng Sinh, nếu em không có năng lực, dù anh có đề xuất thì cũng có tác dụng gì đâu chứ. Các em đều là người của anh, và anh có nghĩa vụ đưa các em cùng nhau lên cao, hiểu không?” Anh như biết cô đang nghĩ gì nên nói.

Đồ Tiểu Ninh gật gật đầu, tâm trạng khó mà bình thường được.

“Vốn định đợi chuyện này có kết luận chắc chắn rồi mới nói với em, coi như món quà sinh nhật, nhưng quá trình lên chức ở ngân hàng là một quá trình vừa phức tạp lại vừa dài lâu, nó không đến đúng dịp sinh nhật em rồi.”

Anh đột nhiên nói như vậy, Đồ Tiểu Ninh mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô, ngày 19 tháng 4.

Thời gian trôi nhanh thật, cô đã 28 tuổi rồi.

Trong lòng không thể không xúc động hơn nữa, nhưng cô lại nói, “Sinh nhật gì chứ, em còn quên mất, cũng không phải là ngày trọng đại gì.”

“Sinh nhật trước đây của em anh đều không thể tham gia, sau này mỗi ngày sinh nhật của em, dù bận anh cũng sẽ đón cùng em.” Anh nói xong thì ôm cô đứng dậy.

Cô cứ nghĩ rằng anh sẽ đưa cô vào phòng, nhưng không, mà là đi ra ngoài hiên, mới thả cô xuống.

Anh lấy từ trong túi ra một hộp quà được gói rất đẹp, “Anh không phải một người lãng mạn, vốn định học theo trên mạng là bỏ quà vào trong cốp xe, rồi làm cả bóng bay và hoa, nhưng em chắc chắn sẽ trách anh lãng phí.”

Trông anh lúc nói câu này giống như một cậu nhóc chưa yêu đương bao giờ vậy, khiến cho Đồ Tiểu Ninh cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.

“Vẫn may là anh chưa làm vậy, không là em mắng chết anh.” Cô cố tình nói.

Anh đưa hộp quà đến trước mặt cô, “Mở ra xem xem.”

Đồ Tiểu Ninh nhận lấy, thấy khá nặng, cô cầm nó vào phòng khách ngồi xuống, chậm rãi mở ra, bên trong có một cái hộp màu trắng, mở ra lần nữa, cô dừng lại.

Chiếc hộp màu xanh quen thuộc đập vào mắt cô, trên hộp còn có ký hiệu vương miện nhỏ.

Cô bất ngờ, “Rolex?”

Anh hơi hất cằm, “Mở ra xem đi.”

Đồ Tiểu Ninh không nói gì, mở hộp ra trước.

Đây là dòng Oyster Perpetual dành cho nữ với mặt đồng hồ màu xanh ngọc. So với chiếc đồng hồ của anh thì ngoài kích thước mặt đồng hồ nhỏ hơn và vạch chia độ khác nhau, thì thoạt nhìn chúng gần như y hệt, giống như đồng hồ cặp.

“Anh, anh…”

Cô vẫn đang lắp bắp thì đã bị anh ôm vào lòng, anh nói: “Bà xã, sinh nhật vui vẻ.”

Cô rõ ràng là cảm động rã rời, nhưng vẫn nghẹn ngào nói: “Kỷ Dục Hằng, sau này mỗi tháng chỉ đưa anh 2000 tiền tiêu vặt thôi, xem anh có dám tiêu hoang khi không có sự cho phép của em nữa không.”