Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 36: Học Viện Hoàng Gia




Chương 36: Học Viện Hoàng Gia

Giao thủ qua trăm chiêu vẫn chưa ai hơn ai.

Về cơ bản thì Vương với chiến bảo đầy mình, Tuyệt Ảnh Ngoa cộng với Ngân Lang Thương, chiến khí dồi dào vẫn đang giao thủ ngang hàng với Liễu Thiên Minh.

Liễu Thiên Minh cầm trên tay ngũ phẩm Huyền bảo, sử dụng nhữmg đòn đánh bình thường nhưng sát cơ luôn ẩn sâu rất khó lường.

Hiển nhiên hai người chỉ đang thăm dò nhau, chưa ai tung ra chiến lực thật sự của mình.

“Vẫn chưa muốn đánh thật sao? vậy để ta cho ngươi biết cảm giác của người tu vi kém hơn đánh bại!” Vương cười lạnh.

“Có ý tứ!!!”

“Hừ, Vô Ảnh Bộ!!!” Vương hừ nhẹ, cước pháp ảo diệu. Vương lúc này thoắt ẩn thoắt hiện như một u linh nhanh chóng tiếp cận Liễu Thiên Minh.

“Thân pháp ngươi thật thú vị, nhưng vô dụng đối với ta!” Liễu Thiên Minh nhẹ nhàng hướng mũi kiếm về phía trước. Một hành động như vô tình nhưng mũi kiếm một cách thần kì lại đâm sượt qua người Vương như biết trước được hướng đi của Vương vậy.

Vội lách người qua bên, sắc mặt Vương trầm xuống. Khả năng chiến đấu của Liễu Thiên Minh cực kỳ kinh khủng. Mặc dù Vương đã được trải qua ảo ảnh nhưng vẫn không so sánh được.

Lách người một cách đầy hoa mỹ. Mũi thương của Vương tỏa ra chiến khí đỏ rực một hư ảnh hỏa long từ mũi thương phóng tới hướng Liễu Thiên Minh.

“Dạ Ảnh Bộ!!!” Thầm hô nhẹ một tiếng, khắp thân thể Liễu Thiên Minh trở nên mờ ảo.

Nhưng như vậy là không kịp trường thương của Vương đã đâm tới.

“Xoẹt!!!”

Âm thanh xé gió vang lên, Ngân Lang Thương cắm xuyên qua bụng Liễu Thiên Minh. Hỏa chiến khí bay loạn tứ tung, nhưng kì lạ thay nơi bụng của Liễu Thiên Minh không có một tí máu nào. Liễu Thiên Minh liền vỡ tan phân tán ra tứ tung, hay nói đúng hơn thứ Vương đánh dính chỉ là tàn ảnh của Liễu Thiên Minh để lại.

Vậy Liễu Thiên Minh đang ở đâu?

“Hình như ta không chơi đùa được nửa rồi, đánh thật thôi!!!” Liễu Thiên Minh lạnh nhạt nói.

“Thất Tuyệt Nhất Đoạn Kiếm!” Thân ảnh của Liễu Thiên Minh nhanh chóng xuất hiện ở phía sau Vương, mũi kiếm hướng sau Vương đâm tới.

“Vô Ảnh Cước!” Vương cắm trường thương xuống đất tạo lực đẩy bật ra sau tung cước, mũi giày Tuyệt Ảnh Ngoa chạm vào Liễu Lam Kiếm. Tạo ra ba động đẩy hai người ra xa.

Đoạn giao thủ kia những kẻ có tu vi yếu kém chỉ nhìn thấy Liễu Thiên Minh chỉ đơn thuần đâm kiếm tới còn Vương dùng phải cước để đỡ. Nhưng những chấp sự với các gia chủ đều thấy Liễu Thiên Minh đâm bảy kiếm liên tục vào những chỗ yếu hại, còn Vương dùng chân đỡ đúng bảy kiếm đó.

“Tên Liễu Thiên Minh này còn trẻ vậy mà... Không tính đến tu vi của hắn, kinh nghiệm chiến đấu của hắn thật đáng sợ!” Vương thầm nghĩ.

“Tên nhóc này chưa đầy 18 mà đã có kinh nghiệm chiến đấu hơn hẳn đám nhóc kia.Với sức lực hắn thật trâu bò. Tiếc cho hắn, nhưng quán quân phải là của ta!!!”

“Hoàng Kim Giáp…Hỏa giáp…Hắc giáp…Phong Giáp…bật!!!” Lúc này thân thể Vương bao quanh với ba loại chiến khí chúng hội tụ dần hình thành một kiện bảo giáp như thật không mờ ảo như khi bật mỗi Hỏa giáp. Kiện bảo giáp với ba màu bao quanh với màu đỏ chủ đạo, sức phòng thủ của nó bây giờ chiến kĩ Huyền giai đổ xuống cũng vô pháp so sánh.

Cầm Ngân Lang Thương trên tay chỉ vào Liễu Thiên Minh. Khí thế tỏa ra, từ thất tinh Chiến Giả tăng lên bát tinh Chiến Giả. Ánh mắt hiện lên vẻ kiên cường, trông Vương bây giờ như một chiến tướng xa trường.

KHÔNG THỂ KHUẤT PHỤC!!!

Toàn trường lúc này đều bất ngờ trước khí thế Vương biểu hiện. Nguyệt Tôn lúc này thấy khí thế của Vương cũng nói không nên lời, từ khi nào mà khí thế của con ông lại bá đạo như vậy. Ba người chấp sự cũng bất ngờ trước khí thế của Vương.

Khí thế Chiến Sư bạo phát thân ảnh Liễu Thiên Minh biến mất lướt tới trước mặt Vương đâm tới.

“Loạn Đả Kiếm Quyết!!!”

Vương cũng không khách khí vận dụng Giáng Long Kích đánh tới.

Liễu Thiên Minh tung ra chiến kĩ như tên, Liễu Lam Kiếm được huy động t·ấn c·ông Vương một cách điên loạn. Mỗi kiếm đều tỏa ra khí thế bức người.

Vương cũng không kém cạnh vận dụng Vô Ảnh Bộ vừa tránh vừa điên cuồng dùng thương nện tới.

Hai bên cường thế t·ấn c·ông âm ba công kích tỏa ra khắp nơi những kẻ tu vi yếu kém đều không chịu được mà thối lui.

“Lâu rồi mới được đánh một trận cân bằng như vậy!!!”Vương sảng khoái nói.

“Lâu rồi ta mới trực diện chiến đấu như thế này ngươi nên cảm thấy may mắn vì điều đó!!!” Liễu Thiên Minh cười nói.

Hai bên sau khi cường thế t·ấn c·ông nhau cả tiếng đồng hồ. Lúc này Hoàng Kim Giáp của Vương có chút ảm đạm, khóe miệng rỉ máu.

Bên kia Liễu Thiên Minh không khá hơn y phục tả tơi thỉnh thoảng lại hiện lên một vết cắt trên thân thể trật vật không kém. Nhưng vẫn đỡ hơn Vương.

Mũi thương của Vương tỏa ra vô tận sát cơ. Khuôn mặt và ánh mắt Vương biến đổi tỏa ra sát cơ nồng đậm.

“Dồn toàn lực rồi sao?” Liễu Thiên Minh kinh ngạc, ánh mắt liếc qua phía Liễu Kình, hắn biết Liễu Kình chắc chắn sau khi kết thúc tỷ thí sẽ cho người truy bắt hắn. Hắn phải thắng mà không được tốn quá nhiều sức lực.

Liễu Thiên Minh cũng tỏa ra sát cơ vô tận không kém Vương. Liễu Lam Kiếm hiện lên màn hắc vụ bao quanh.

“Cửu Thức Sát Thần Thức Thứ Nhất - Trảm...

... Nhânnnn!!!” Vương thét lên bùng nổ sát cơ.

“Hắc Diệt Trảm!!!” Liễu Thiên Minh không kém cạnh tung ra chiến kĩ của mình.

Hai chiến kĩ đánh ra đều hình bán nguyệt đánh vào nhau một trong suốt của Vương, một đen của Liễu Thiên Minh.



Hai đòn t·ấn c·ông trạm nhau khói bay mù mịt ba động khắp nơi tiếng gió rít gào.

“Bạo x2!!!” Hai người đồng thanh hô

“Bùmmmm!!!”

Khí thế, uy áp, sát cơ cùng dư ba công kích tỏa ra khắp nơi. Những tên tu vi yếu đứng gần không chịu được mà thổ huyết ngất xỉu. Khiến các vị chấp sự cùng các trưởng gia tộc phải liên kết dùng khí thế tạo ra màn chắn đấu trường.

Khói bụi mù mịt tỏa ra.

“Rốt cuộc ai thắng?” Một người không kiên nhẫn hỏi.

Khói bụi dần tỏa ra mới vài phút trôi qua mà dài như cả thế kỉ.

“Kia có phải Liễu Thiên Minh không? Hắn thụ thương không nhẹ nha!”

Người được nhìn thấy đầu tiên là Liễu Thiên Minh, phần trên của y phục rách gần hết khắp người loang lổ vết cắt. Khóe miệng rỉ máu nhưng vẫn hiện diện một nụ cười quỷ dị. Tuyệt nhiên hắn vẫn đứng thẳng.

Bên chỗ Vương khói bụi tản ra khí tức suy nhược thấy rõ phải chống Ngân Lang Thương xuống mới đứng vững được mặt trắng bệch miệng liên tục ho ra máu. Hoàng Kim Giáp lúc này ảm đạm vô sắc. Nhìn vô có thể thấy Vương thụ thương nặng hơn rất nhiều.



“Chẳng lẽ ta phải chịu thua sao?” Vương khó nhọc nói

Nhưng ánh mắt Vương chợt hiện vẻ lăng lệ.

“Ta phải chiến tới cùng!!!” Vương đứng thẳng người nuốt ngược máu vào trong. Vô lại tư thế chiến đấu ánh mắt kiên cường. Từng múi cơ trên cơ thể căng ra. Chuẩn bị tư thế đại chiến lần nữa.

Liễu Thiên Minh nhìn dáng vẻ kiên cường, pha chút điên cuồng của Vương ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng. Liễu Thiên Minh bỗng chốc hét lớn:

“TA ĐẦU HÀNG!!!”

...

Toàn trường lặng ngắt như tờ.



Không một ai hiểu tại sao Liễu Thiên Minh lại nhận thua.



“Này, sao Liễu Thiên Minh lại nhận thua vậy? Ta thấy hắn vẫn còn chiến được tiếp mà!”



“Có lẽ chiêu vừa nãy làm hắn thụ thương a!”



Mọi người xôn xao bàn tán với nhau.



...



“Quán quân lần tỷ thí Thanh Thủy trấn lần này, là Nguyệt gia Nguyệt Vương!!!” Thanh âm của lão giả quanh quẩn trên quảng trường.



Dưới đài đều là một mảnh tiếng hoan hô tận tình đa số là thiếu nữ, chỉ thấy lác đác vài tên nam nhân hoan hô còn có những tên cười như được mùa. (Còn mấy ông kia đi cá cược hầu như đều đặt Liễu Thiên Minh thì vui cái rắm!)



Đây là tỷ thí kịch liệt nhất, đặc sắc nhất mà bọn họ xem qua.



Tỷ thí rốt cục hạ màn!



Tiếp theo là phần ban thưởng!



“Quán quân: Nguyệt Vương. Ban thưởng: Huyền giai sơ cấp chiến kỹ bất kỳ. Hoàng bảo bát phẩm chiến bảo. Nhị phẩm đan dược 5 viên. 50 khối hạ phẩm linh thạch!”



“Xếp thứ hai: Liễu Thiên Minh. Ban thưởng: Hoàng giai cao cấp chiến kỹ bất kỳ. Hoàng bảo thất phẩm chiến bảo. Nhị phẩm đan dược 3 viên. 30 khối hạ phẩm linh thạch!”



“Xếp thứ ba: Lôi Dương. Ban thưởng: Hoàng giai cao cấp chiến kỹ bất kỳ. Hoàng bảo lục phẩm chiến bảo. Nhị phẩm đan dược 2 viên. 10 khối hạ phẩm linh thạch!”



“Hạng 4-5: Nguyệt Tiếu - Liễu Ngọc Như. Ban thưởng: Hoàng giai trung cấp chiến kỹ bất kỳ. Hoàng bảo ngũ phẩm chiến bảo. Nhị phẩm đan dược 1 viên!”



“Hạng 6-10: Liễu Hạ Vũ - Hàn Băng Tâm - Hồng Thiên Kim - Nguyệt Thu - Nguyệt Long. Ban thưởng: ...!”



Thông báo đã xong bây giờ mọi người về gia tộc thu xếp, mai tập trung ở quảng trường Thanh Thủy trấn xuất phát.



Liễu Kình cười lạnh, cơ hội đây rồi, hắn phải nắm bắt cơ hội này để bắt Liễu Thiên Minh.



“Liễu Thiên Minh! Ngươi theo ta tiến về học viện trước đi!” Bỗng nhiên, chấp sự Lâm Nhược Vi lên tiếng.



“Lâm chấp sự, ý này là sao?” Liễu Kình hỏi, cố nén tức giận trong lòng.



“Học viện có quy định, học viên đạt đến Chiến Sư cấp bậc đều được tiến vào nội viện! Ta mang hắn đi trước!” Lâm Nhược Vi nhàn nhạt đáp.



Liễu Kình biết hôm nay không thể nào bắt Liễu Thiên Minh được, đành nén uốt ức này trong lòng, thầm nghĩ phải để người của gia tộc mình trong học viện xử lí mới được.



...



“Đi thu hồi chiến kim mình thắng mới được!”





Vương cũng không có quên một trăm vạn chiến kim cược mình thắng, một ăn hai, vậy là hắn sẽ có thêm 200 vạn chiến kim, đây cũng không phải là con số nhỏ.



Thu thập một phe, Vương một đường đi tới chỗ đặt cược.



Sau khi đi vào chỗ này một lát, Vương mỉm cười rời đi, trong tay mình đã có thêm 200 vạn chiến kim.



...



Hôm nay phải đi tới Học Viện Hoàng Gia, thu thập một phen, Vương đứng dậy ra khỏi phòng, Vân Nhiên đã sớm chuẩn bị bữa sáng ngon mắt chờ sẵn.



“Vương nhi, ngươi đi Học Viện Hoàng Gia, nên tới gạp Đại ca của con kêu họ chiếu cố con cho tốt!” Nguyệt Tôn nói, trong lòng ông cũng không nỡ để Vương đi.



“Vương nhi, con đến Học Viện Hoàng Gia nên chiếu cố mình cho tốt!” Vân Nhiên nhìn Vương nói ra, trong mắt không tự chủ sinh ra ướt át, có chút không nỡ, nhi tử từ nhỏ đến lớn rất ít khi rời khỏi mình quá lâu.



“Phụ thân, mẫu thân, con sẽ chiếu cố tốt chính mình!” Vương đáp.



Tạm biệt mọi người xong, Vương đi tới trước cửa lớn Nguyệt gia. Tứ trưởng lão Nguyệt Hùng, Nguyệt Long, Nguyệt Thu, Nguyệt Tiếu đang đứng chờ ở cửa lớn Nguyệt gia.



“Chúng ta nên xuất phát rồi, đi thôi!” Nhìn thấy Vương, Tứ trưởng lão Nguyệt Hùng nói ra.



Vương khẽ gật đầu, ngồi lên xe ngựa Nguyệt gia sớm chuẩn bị sẵn, trong xe ngựa trang trí vô cùng thoải mái, bên trong trải lên da động vật không biết tên, êm ái thoải mái dễ chịu, một chiếc xe ngựa có thể chứa bảy tám người.



Sau đó Nguyệt Long, Nguyệt Thu, Nguyệt Tiếu cũng lên xe ngựa, mọi người ngồi vào chỗ của mình, lập tức bụi đất tung bay, xe ngựa tiến lên.



Trên quản trường trấn Thanh Thủy, hôm nay cũng không còn náo nhiệt như lúc tỷ thí, chỉ có các gia tộc đưa người của mình đi Học Viện Hoàng Gia. Khi đi qua một cây cầu Vương còn thấy vài đôi dép trên cầu, hẳn là mấy tên thua cá cược đây mà.



Hàn gia, Lôi gia, Hồng gia, Liễu gia đã sớm có mặt ở đó. Liễu Thiên Minh cũng ở đây, Liễu gia nhìn hắn bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống mà không làm gì được.



Cạc cạc...



Thời điểm này trên không trung có tiếng thú rống cạc cạc, lập tức có khí lưu thổi qua, trên bầu trời, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy hai con chim lớn đang xoay vòng.



Hai đầu cự điểu này, thân hình đều cao đến ba mét, đứng ở nơi đó giống như là một căn phòng. Đầu cự điểu toàn thân đều là lông vũ màu trắng, nó có một đôi mắt to màu xanh thẳm, trên đỉnh đầu có một túm linh vũ màu vàng, trên thân là lông vũ màu trắng, giống như là dùng băng tuyết điêu khắc thành, dưới ánh mặt trời, có những tia sáng huỳnh quang mở ảo, lúc này nó đang dùng miệng sửa sang lại lông vũ trên người.



“Yêu thú, yêu thú phi hành!”



Lúc này trên lưng hai đầu yêu thú phi hành Thanh Phong Nhạn lần lượt là Trạch Dương chấp sự và Lâm Hùng chấp sự.



“Bái kiến Trạch Dương chấp sự, Lâm Hùng chấp sự!” Các gia tộc hành lễ.



“Đã tới đủ rồi, chúng ta xuất phát thôi!” Trạch Dương chấp sự nói ra.



Hai đầu yêu thú vỗ cánh bay lên, lập tức bay về phía trước, càng bay càng cao, mọi người đưa mắt nhìn xuống, một lát sau đã quảng trường đã biến mất.



...



Lúc này trên lưng Thanh Phong Nhạn, tất cả mọi người không có việc làm đều đang vận công tu luyện, người thì cảm thụ chiến kĩ, nên tất cả chìm trong yên lặng.



Vương cũng buồn chán chẳng có gì làm. Hấp Khí Thôn Linh Quyết không tu luyện trước mặt người khác. Vô Ảnh Chiến Pháp thì chỉ luyện buổi tối nên giờ Vương đang trong tình trạng chán thật sự.



Vương liền đi tới nói truyện với Trạch Dương đang điều khiển Thanh Phong Nhạn.





“Ngươi không tu luyện à mà ra đây?” Trạch Dương chấp sự thấy Vương lại gần liền hỏi.



“Ta mới đột phá nên cần thời gian cũng cố nên không tu luyện vội!” Vương bèn tìm kế thoái thác.



“Với lại Trạch chấp sự có thể nói rõ cho tiểu bối biết thêm về Học Viện Hoàng Gia không?” Vương hỏi thêm.



“Nói cho ngươi chút cũng không sao. Học Viện Hoàng Gia nằm ở trung tâm Nam Đế Quốc, chính là huyết mạch Nam Đế Quốc. Học Viện tọa lạc tại đế đô Thanh Long thành. Học Viện mỗi năm tuyển hàng ngàn học viên…”



...



Hai canh giờ trôi qua lúc này phía xa thấy một tòa thành rộng lớn. Học Viện Hoàng Gia dựa vào núi, ở cạnh sông, chiếm đất đạt đến mấy hàng vạn mẫu.



Là một trong ngũ đại thế lực của Nam Đế Quốc, nó đã từng bồi dưỡng ra vô số nhân kiệt. Học Viện Hoàng Gia cũng thuộc về gia tộc mạnh nhất Nam Đế Quốc - Hoàng thất Triệu gia.



Hàng năm, Học Viện Hoàng Gia sẽ chiêu thu học viên từ khắp các nơi trên Nam Đế Quốc.



Ở Học Viện Hoàng Gia, hết thảy đều muốn cạnh tranh.



Học viện tài nguyên có hạn, ngươi muốn thu được tài nguyên tu luyện, người khác cũng nghĩ, như vậy làm sao bây giờ?



Cạnh tranh!



Ngươi mạnh hơn người khác, thiên phú tốt hơn so với người khác, vậy ngươi liền có thể có được nhiều tài nguyên tu luyện hơn.



Ngươi không lấy được tài nguyên, cuối cùng thậm chí sẽ bị đá ra khỏi Học Viện Hoàng Gia.



Chính là có dạng cạnh tranh kịch liệt này, khiến cho học viên ở trong Học Viện Hoàng Gia, ở trong lòng đều có một loại cảm giác cấp bách, buộc bọn họ phải tăng cao thực lực.



“Đến cổng thành rồi chúng ta xuống đi bộ thôi! Ở đây không cho yêu thú phi hành bay qua!” Lúc này Lâm Hùng chấp sự đi tới cổng thành, đưa lệnh bài cho lính gác kiểm tra. Họ cung kính chào rồi cho đoàn người vào. Vương đi qua không khỏi kinh ngạc tu vi hai người kia đều là Chiến Linh, nếu ở Thanh Thủy trấn đã là một cao thủ khiến các đại gia tộc chào đón, thế mà ở đây chỉ là lính gác.



Đi khoảng một tiếng liền đến Học Viện Hoàng Gia.



Ở quảng trường Học Viện Hoàng Gia lúc này đã có rất đông thiếu niên, thiếu nữ.



Vương thoáng cảm giác một chút, đại bộ phận học viên đều là tứ tinh Chiến Giả, ngũ tinh Chiến Giả, ngẫu nhiên cũng sẽ có lục tinh Chiến Giả xuất hiện.



Đám học viên khi nhìn thấy Vương đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.



“Tóc tên này tại sao lại trắng như thế?”



“Chắc máu xấu nên chưa già mà tóc đã bạc!”



“Chắc do chơi đồ đó!”



Đám học viên liên tục xì xào, bàn tán.



Vương cùng với những người khác đều được phát một tấm lệnh bài.



Khối này lệnh bài là màu trắng, bên trên có khắc hai chữ: Nguyệt Vương!



Học Viện Hoàng Gia chia ngoại viện cùng nội viện.



Trong học viện, trên đường, Vương hiếu kì đánh giá học viện, cửa viện chính đi vào học viện lấp kín tường cao dày đặc.



Tiếp theo, từ quảng trường tiếp tục đi tới phía trước, lần nữa tiến vào một đại môn, mới thật sự là chỗ học viện, có thể nói, trước mặt đều chỉ có thể nói là bên ngoài học viện.



Mà tiến vào cửa thứ hai mới có thể xem như kiến trúc chân chính của học viện, đập vào ánh mắt đầu tiên là ba tòa kiến trúc to lớn, không cần nghĩ, Vương liền biết đó chính là phòng học lớn.