Chương 33: Vòng Ba
3 ngày nhanh chóng trôi qua.
Tại quảng trường trung tâm trấn Thanh Thủy.
Mọi người tập trung rất nhiều tại đây, tất cả tiểu gia tộc và người dân trong trấn tập hợp từ rất sớm. Những người này tới để tham gia náo nhiệt, đánh giá thế hệ trẻ của các gia tộc nhưng đó chỉ là thiểu số, còn đa số mấy tay chơi cá độ tới xem kết quả để biết là một phát ăn cả đời hay lại để dép trên cầu.
Ở quảng trường còn được bổ xung một hàng đài cao quan sát dành cho các tộc trưởng và trưởng lão của các gia tộc.
Bỗng một trung niên nam tử khuôn mặt dễ nhìn bước lên lôi đài vận chiến khí vô, giọng nói đầy nội lực của mình cất tiếng:
“Xin cảm ơn tất cả các võ giả gần xa đã đến đây ngày hôm nay!!!”
“Hôm nay trấn Thanh Thủy tổ chức buổi tỷ thí tìm ra võ giả trẻ tuổi mạnh nhất trấn ta!!!”
“Dự buổi Tỷ thí hôm nay gồm có tộc trưởng tứ đại gia tộc Thanh Thuỷ trấn gồm:
Tộc trưởng Nguyệt gia: Nguyệt Tôn.
Tộc trưởng Lôi gia: Lôi Địch.
Tộc trưởng Hồng gia: Hồng Kha Nguyệt.
Tộc trưởng Liễu gia: Liễu Kình.”
Tam đại tộc trưởng khách khí hướng mọi người đứng dậy gật đầu coi như chào hỏi, riêng Liễu gia chủ khuôn mặt vô cùng đặc sắc rặn ra nụ cười miễn cưỡng gật đầu rồi lập tức ngồi xuống.
“Phân các chủ phòng đấu giá Hoàng Gia - Triệu Hoàng!!!”
“Cuối cùng cảm ơn sự có mặt của 3 vị chấp sự Học Viện Hoàng Gia đã đích thân tới đây để coi tỉ thí!!!
Nội môn chấp sự: Lâm Nhược Vi!
Ngoại môn chấp sự: Lâm Hùng!
Ngoại môn chấp sự: Trạch Dương!”
Bây giờ ở trên đài cao khu vực dành cho người của Học Viện Hoàng Gia có hai nam một nữ. Nữ tử mặc một bộ áo choàng xám rộng, đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt dưới, để lộ đôi mày liễu với một dôi mắt sắt bén. Một nam tử người mặc bạch y, còn lại là trung niên trước đó theo dõi vòng 1 và vòng 2.
“Bây giờ 10 người được vào vòng 3 bước lên đây để bốc tham chia cặp đấu!!!”
Một người cầm hòm rút thăm lên, từng người đi lên rút thăm.
Rút thăm rất nhanh đã xong. Vương rút được số 3, đối thủ của hắn là người rút được số 7.
“Bốc thăm đã xong mọi người chuẩn bị đến trận đấu đầu tiên. Bây giờ tôi phổ biến luật đấu, thứ nhất: thí sinh tuyệt đối không hạ sát thủ không sẽ bị truất quyền thi đấu phế bỏ tu vi. Thứ 2: trong khi thi đấu không được phục dụng đan dược. Cuối cùng người ngoài không được xen vào giữa trận đấu khi chưa được phép với bất cứ lí do gì nếu bị phát hiện sẽ bị phạt tùy theo mức độ phạm tội!!!”
“Tôi xin phép tuyên bố tỷ võ bắt đầu!!!”
“Trận thứ nhất: Liễu gia Liễu Hạ Vũ đấu với Nguyệt gia Nguyệt Tiếu!!!”
Hai người tiến lên võ đài, Nguyệt Tiếu chắp tay nói:
“Xin mời chỉ giáo!”
“Luận võ bắt đầu!!!” Trọng tài trên lôi đài hô.
Hai người đầu tiên đánh thăm dò mấy chiêu, ngươi tới ta đi, từng chiêu số đặc sắc hiện ra nhưng lại không có ảo diệu đẹp đẽ.
“Thập Nguyệt Trảm!!!” Bỗng nhiên, Nguyệt Tiếu nhảy lên, sau đó dùng đao chém tới người Liễu Hạ Vũ đường đao nước chảy mây trôi tầng tầng lớp lớp hiện ra mười đường đao bán nguyệt.
Liễu Hạ Vũ cũng rút kiếm ra, đỡ lấy đòn t·ấn c·ông của Nguyệt Tiếu.
“Kiếm Lưu Ngân!”
Đòn kiếm vừa ra lưỡi kiếm ánh lên thủy ngân nhìn vô cùng mỏng manh nhưng ẩn chứa sức mạnh ghê người không cần tả nhiều lúc này một tiếng động vang lên:
“Oanh!”
Hai kiếm đụng nhau, song phương gia trì chiến khí trong nháy mắt bộc phát ra.
Một cỗ sóng kích vô hình khuếch tán ra bốn phía. Lập tức, một trận âm thanh ngột ngạt vang lên, Nguyệt Tiếu lui về sau một đường dài liền chật vật ổn đỉnh thân hình lại.
Mà Liễu Hạ Vũ, thì cũng chẳng khá hơn thân hình cũng lùi phía sau trục bước mới ổn định nhưng giờ đây cánh tay của Liễu Hạ Vũ liên tục rung lên do lực phản chấn.
Liễu Hạ Vũ cười gằn nhìn Nguyệt Tiếu nói :
“Ngươi cũng không tệ nhỉ chắc tập luyện rất chăm chỉ đây!!!”
“Không hẳn vậy đâu, đấu với ngươi cần gì tập luyện nhiều. Hạ ngươi chỉ cần 10 chiêu là đủ!!!” Nguyệt Tiếu cười nhạt.
“Để coi thực lực ngươi có mạnh như miệng ngươi nói hay không?”
Mọi người trong trấn đều biết Liễu gia với Nguyệt gia đã không ưa gì nhau từ lâu. Nên tất nhiên thế hệ trẻ của họ cũng vậy. Nói Tứ đại gia tộc trấn Thanh Thủy cho sang thôi chứ xét về thực lực và tài nguyên thì Nguyệt gia và Liễu gia vẫn nhỉnh hơn hai gia tộc kia, điển hình là số lượng người lọt vô top 10. Vòng ba này còn có ý nghĩa nói lên thực lực của hai gia tộc đang cạnh tranh gay gắt này.
“Nguyệt Tiếu tự tin vậy sao? Hắn chỉ là nhất tinh Chiếm Giả mà dám nói 10 chiêu có thể hạ gục Liễu Hạ Vũ nhị tinh Chiến Giả?”
“Tiểu tử này quá cuồng vọng rồi!”
Vô lại trận chiến, giờ nhìn hai người Liễu Hạ Vũ với Nguyệt Tiếu như hai con gà trọi hăng máu đá nhau. Trận đấu dần ngiêng về phía Nguyệt Tiếu vẫn đang hăng máu, còn Liễu Hạ Vũ khuôn mặt tái xanh, chiến khí đang dần cạn kiệt. Bây giờ mọi người không hiểu vì sao Liễu Hạ Vũ tu vi cao hơn Nguyệt Tiếu một tinh thực lực mà sao Nguyệt Tiếu nhìn vẽ mặt vẫn sinh long hoạt hổ còn Liễu Hạ Vũ nhìn như một kẻ sắp kiệt sức chỉ vài tiếp theo vài chiêu nữa của Nguyệt Tiếu thì chắc hắn cũng ngủm.
Toàn trường thắc mắc chỉ riêng Nguyệt gia là cười trong bụng. Cũng âm thầm cảm ơn cái người mà suốt ngày luyện nấu ăn xong gặp ai cũng bắt ăn thử không phân biết trước người đó có thù oán gì với mình hay không, thế nên bây giờ tuy tu vi tăng lên không nhiều nhưng sức bền thì khỏi phải nói, cho dù đại chiến với người cùng cấp trăm hiệp cũng không mất quá nhiều sức nếu không thi triển chiến kĩ Hoàng giai cao cấp đổ lên.
Đúng như mọi người dự đoán bây giờ trên võ đài diễn ra thế trận một chiều là Nguyệt Tiếu đánh và Liễu Hạ Vũ bị ăn đánh, chưa đến một nén nhang sau Liễu Hạ Vũ ăn một đạp của Nguyệt Tiếu liền bay ra ngoài sàn đấu chật vật đứng dậy rồi lại gục lết nổi một bước.
“Trận đầu tiên Nguyệt Tiếu thắng!!!”
...
Qua trận đấu thứ nhất với phần thắng khá bất ngờ với người có tu vi yếu hơn là Nguyệt Tiếu.
“Trận thứ hai: Liễu gia Liễu Ngọc Như đấu với Hàn gia Hàn Băng Tâm!
Bước lên khán đài lúc này là người khá quen thuộc với Vương, vẫn vẻ mặt cố tỏ ra lạnh lùng đó, vẫn làn da trắng như tuyết. Khuôn mặt của nàng xinh đẹp nhưng lại thuộc kiểu ngây thơ khiến người khác nhìn là muốn che chở. Người này không ai khác là người đi chung với Vương trong vòng hai cô nương Hàn Băng Tâm.
Người còn lại đi lên sân đấu là một thiếu nữ với ánh mắt hơi hướng lên với cái nhìn câu dẫn nam nhân, mái tóc dài xuân mượt thả bay theo gió. Vị thiếu nữ này dáng người như tên, người giống như như hoa, như ngọc, nhìn dáng vẽ thành thục chín muồi hơn Hàn Băng Tâm không ít. Thiếu nữ này bước lên khiến cho nam nhân, thiếu niên la ó cổ vũ hết mình. Người này chính là đối thủ của Hàn Băng Tâm, Liễu gia Liễu Ngọc Như.
Lúc này Vương nhìn Liễu Ngọc Như dáng người cũng quyến rũ ánh mắt hút hồn nhiều thiếu niên. Nhưng Vương chỉ nhìn với ánh mắt xa xăm rồi cười nhếch miệng tự diễu. Lúc này trong đầu Vương hiện lên một bóng dáng nữ nhân khuôn mặt ma mị cùng đường cong quyến rũ trong bộ cung trang màu tím người nếu so sánh vơi Liễu Ngọc Như trước mặt phải nói rằng thiếu nữ họ Liễu kia vô pháp so sánh. Nàng Hoa Diễm Liên gieo hắn hyvọng rồi đi mất, giờ đây Vương ngồi trầm cảm không màng mọi sự xung quanh.
Trên võ đài lúc này hai thí sinh chào hỏi theo thông lệ, lúc này Liễu Ngọc Như buông lời diễu cợt:
“Còn chưa đột phá Chiến Giả mà đòi đấu với ta, ngươi nên chịu thua đi cho đỡ phí sức!!!”.
“Chưa biết là ai phải thua đâu!”
“Vậy sao?” Giọng điệu của Liễu Ngọc Như 9 phần mĩa mai nói.
“Thích thì đánh không cần nhiều lời” Dứt lới Hàn Băng Tâm rút từ nhẫn trữ vật ra một cái cung màu xanh lam trong suốt, trên tay tụ những mũi tên hệ băng bắn liên tục vào người Liễu Ngọc Như.
Bên này Liễu Ngọc Như cũng không chậm trễ rút ra một trường kiếm màu lục nhanh chóng đón đỡ áp sát.
Bên này Hàn Băng Tâm vừa bắn tiễn vừa giữ khoảng cách với Liễu Ngọc Như.
Lúc này mọi người đều bất ngờ trước màn thể hiện của Hàn Băng Tâm vì mọi người cứ tưởng v·ũ k·hí của nàng là kiếm nhưng không hiểu sao bây giờ nàng lại sử dụng cung thành thạo như vậy, công nhận Hàn gia cũng không phải đèn cạn dầu.
“Thố Tử Bộ!!!”
Liễu Ngọc Như khẽ hô một tiếng, thân hình nàng lúc này như một chú thỏ cước bộ đảo hướng liên tục nhanh chóng áp sát Hàn Băng Tâm thêm một đòn Kiếm Lưu Ngân tung ra uy lực không tầm thường.
Hàn Băng Tâm kinh nghiệm chiến đấu còn ít nên hoảng loạn, nhưng theo phản xạ vẫn đưa cung lên vận hết chiến khí ra đỡ
“Uỳnh!!!”
Hàn Băng Tâm b·ị đ·ánh bay ra xa chật vật đứng dậy nhưng vẫn chưa bị hạ, cây cung trên tay đầy rạn vết nứt.
Liễu Ngọc Như cũng không dễ chịu, cô nàng bị đẩy lùi vài bước tay khẽ rung lên.
“Ngươi vậy mà từ khi nào đột phá lên Chiến Giả!!!”
“Hừ nói nhảm sao ta không thể đột phá Chiến Giả!” Vừa nói Hàn Băng Tâm vừa cầm chắc trường cung, tay vận chiến khí hàn lực tỏa ra
“Hàn Băng Tiễn!!!”
Một tiễn phóng ra khiến mọi người xung quanh sống lưng ớn lạnh
Liễu Ngọc Như cũng vứt kinh ngạc qua một bên, Thố Tử Bộ lại được triển khai nhanh chóng né một tiễn kia nhưng vẫn bị mũi tên xượt qua tay, máu ở cánh tay đổ ra liền đóng băng lại tạo ra cảm giác đau buốt khó tả, nhưng mặc kệ cảm giác đau buốt bây giờ Liễu Ngọc Như đã áp sát được Hàn Băng Tâm. Kiếm Lưu Ngân triển khai. Hàn Băng Tâm vẫn đưa cung ra đỡ nhưng khác với lần trước bây giờ cây cung của Hàn Băng Tâm hỏng nặng công thêm mới đột phá Chiến Giả ít lâu với mới tung chiêu thể lực suy kiệt cùng cực. Kết cục đã định Hàn Băng Tâm b·ị đ·ánh bay cây cung của cô vỡ nát
“Trận thứ hai: Liễu Ngọc Như thắng!!!”
Tuy Hàn Băng Tâm gây khá bất ngờ vì đã đột phá Chiến Giả nhưng kết quả vẫn như dự báo từ trước, Liễu Ngọc Như vẫn thắng, mặc dù có chút chật vật.
...
“Trận thứ ba: Nguyệt gia Nguyệt Vương đấu với Hồng gia Hồng Thiên Kim!!!”.
Lại một thiếu nữ xinh đẹp khác lên sân, nàng mang một vẻ đẹp nóng bỏng với với bộ hồng y bó sát tôn lên vẽ đẹp những đường cong của nàng. Thiếu nữ này tương lai chắc chắn là một yêu tinh hại nước hại dân.
“Trận đấu bắt đầu!!!”
Hỏa diểm hồng sắc ngập trời, Hồng Thiên Kim rút ra một cây hồng phiến lao tới t·ấn c·ông.
“Hoàng giai cao cấp chiến kĩ - Loạn Hồng Liên Hỏa!!!”
Hiển nhiên vừa vô Hồng Thiên Kim đã tung ra chiêu mạnh nhất của mình, nàng biết cách biệt của mình và Vương quá xa về mặt tu vi.
Bên ngoài các tiểu gia tôc cũng khá kinh ngạc nhìn vào chiêu thức của Hồng Thiên Kim, màu của Hỏa chiến khí không giống màu sắc thường thấy.
Lúc này bên cạnh Hồng gia là gia chủ Lôi gia Lôi Địch lên tiếng cảm thán:
“Không ngờ cô lại lấy một trong hai Hoàng hỏa trấn gia quý giá của Hồng gia cho tiểu cô nương này. Hình như cái này là Hồng Thanh Hỏa thì phải!!!”
Loại hỏa này tuy không mạnh bằng Xích Tâm Hỏa được bán đấu giá lần trước nhưng đấu với hỏa thường thì dễ dàng ăn đứt.
Lúc này trên sàn đấu hàng loạt hư ảnh hoa sen đang bao vây Vương lao tới rồi nổ. Nhưng kì là bằng bộ pháp quỷ dị của Vương không một bông sen nào chạm vào vạt áo của Vương.
“Kết thúc được rồi!!!” Vương quỷ dị bước tới cạnh Hồng Thiên Kim khiến nàng còn chưa kịp phản ứng, một chưởng nhẹ vào gáy khiến cho Hồng Thiên Kim liền b·ất t·ỉnh nhân sự.
Toàn trường tĩnh đến cực điểm. Khác biệt về mặt sức mạnh lớn vậy sao? Không hoa mỹ không cầu kì chỉ một bộ thân pháp quỷ dị đã hạ được Hồng Thiên Kim mà không tốn sức.
Vương không màng thế sự quay lại chỗ của mình ngồi xuống lại rơi vào trầm cảm.
“Trận thứ ba: Nguyệt Vương thắng!!!”
Trên đài cao Hồng Kha Nguyệt hỏi Lôi Địch:
“Ngươi thấy thân pháp của tiểu tử kia so với thân pháp Lôi gia ngươi thế nào?”
“Tuy ta không muốn thừa nhận nhưng thân pháp kia quỷ dị không ít nhưng xét về tốc độ chưa chắc ai hơn đâu!”
Bên phía chấp sự của Học Viện Hoàng Gia, Lâm Nhược Vi đôi mắt khẽ híp lại, nhẹ giọng nói: “Thân pháp thú vị đấy!!!”
Lâm Hùng lên tiếng: “Còn ta thấy tên Liễu Thiên Minh đáng gờm hơn, mới trẻ tuổi đã đạt tới Chiến Sư!”
“Chúng ta cứ nên xem hết coi thế nào!” Trạch Dương nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt trên tay nói.