Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 27: Vô Ảnh Bộ




Chương 27: Vô Ảnh Bộ

Một lát sau, một nhóm gồm 4 người từ trong rừng cây đi ra.

Một tên ngồi xổm xuống chỗ thiếu niên kia vừa nghỉ ngơi, dùng tay sờ xung quanh đó một lúc mới đứng dậy.

“Phong ca! Chỗ này còn ấm, chứng tỏ hắn mới rời đi không lâu, bây giờ lập tức đuổi theo vẫn còn kịp!” Hắn nói với một nam tử trung niên.

“Toàn lực đuổi theo cho ta! Không được để hắn thoát!” Nam tử trung niên ra lệnh.

....

“Đáng c·hết, gia hỏa này tốc độ làm sao lại nhanh như vậy?” Liễu Hạ mắng thầm.

“Xem ra chúng ta tình báo có sai, Liễu Thiên Minh thực lực hẳn là ngũ tinh Chiến Giả đỉnh phong, mà lại thân pháp cùng chiến kỹ của hắn rất rõ ràng không tầm thường” Liễu Phong mở miệng phân tích nói, con mắt nhắm lại, sắc mặt ngưng trọng.

“Thực lực của hắn làm sao lại tăng lên nhanh như vậy, hắn rời đi Liễu gia tổng cộng chưa đến bốn tháng, liền có thể từ một cái Chiến Khí 3 đoạn tăng lên ngũ tinh Chiến Giả?" Liễu Vũ kinh ngạc hỏi.

Đối với thực lực của Liễu Thiên Minh, hắn cảm thấy kh·iếp sợ không thôi.

“Nếu như ta đoán không lầm, hắn hẳn là chiếm được kỳ ngộ gì, nếu không không có khả năng thực lực tăng lên nhanh như vậy!" Liễu Phong lần nữa phân tích nói.

“Kỳ ngộ?” Một bên một mực không nói gì Liễu Sơn con mắt híp một chút, đôi mắt chỗ sâu hiện lên một tia tham lam.

Nếu như có thể đạt được kỳ ngộ, vậy địa vị tại Liễu gia của Liễu Sơn hắn tuyệt đối có thể nâng cao một bước, thậm chí trở thành trưởng lão Liễu gia.

“Nhất định phải đem kỳ ngộ này tới tay!” Liễu Sơn trong lòng âm thầm thề, tiếp lấy hắn liền nói với Liễu Phong bên cạnh:

“Để ta đuổi kịp hắn trước, các ngươi đuổi g·iết theo sau!!!”

Nói xong một bước đạp trên cành cây, thân thể lướt ầm ầm ra, tốc độ tăng lên, đuổi sát Liễu Thiên Minh.

Cùng lúc đó Liễu Thiên Minh, vẫn đang một mực chạy trong cánh rừng.

Bỗng nhiên, Liễu Thiên Minh sắc mặt lập tức biến đổi, lật người lại, tránh đi một kiếm bất thình lình.

Mũi kiếm cơ hồ xẹt qua chóp mũi hắn, kém một chút liền một kiếm c·hém n·gười hắn thành hai nữa.

Thân thể Liễu Thiên Minh rơi xuống đất, lăn một vòng trên mặt đất.

Nhưng không đợi hắn đứng vững, lại là một kiếm mang theo khủng bố chiến khí mà đến.

“Liễu Sơn!”

Liễu Thiên Minh thấy rõ người vừa mới tới, kiếm trong tay ra khỏi vỏ, nghênh tiếp một kiếm của đối phương.

“Keng!”

Hai kiếm đụng nhau, Liễu Thiên Minh cả người mang kiếm bay rớt ra ngoài, đụng vào thân cây sau lưng, cánh tay run lên, khóe miệng chảy máu. Mặc dù Liễu Thiên Minh hắn có được ngũ tinh Chiến Giả thực lực, nhưng nếu so sánh với cửu tinh Chiến Giả cấp bậc của Liễu Sơn vẫn như cũ có chênh lệch không nhỏ, lại thêm Liễu Sơn rõ ràng ra tay độc ác, Liễu Thiên Minh làm sao có thể ngăn cản.

“Hừ, Liễu Thiên Minh, ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy ra lòng bàn tay của chúng ta, đơn giản chính là nằm mơ!” Liễu Sơn nhìn Liễu Thiên Minh, cười lạnh nói.



Vừa dứt lời, Liễu Sơn xông ra như tên rời cung, đạp nhẹ trên mặt đất hai cái đã đến trước mặt của Liễu Thiên Minh. Một kiếm khủng bố đâm về Liễu Thiên Minh, hắn cần tiêu diệt Liễu Thiên Minh càng nhanh càng tốt, nếu để 3 tên kia đến kịp thì lúc đó bí mật trên người Liễu Thiên Minh hắn cũng không sơ múi được gì.

“Liễu Sơn, là ngươi tự tìm đường c·hết!”

Liễu Thiên Minh cười lạnh, một mảnh khói đen che phủ thanh kiếm của hắn, nháy mắt đâm vào người Liễu Sơn.

“Xoẹt!!!”

Kiếm của Liễu Thiên Minh đâm vào ngực Liễu Sơn, Liễu Sơn trợn to hai mắt không thể tưởng tượng được nhìn về ngực mình.

“Chiến...Chiến Sư cấp bậc!!!” Liễu Sơn hai mắt khó tin nói, hắn không thể tin được thực lực của Liễu Thiên Minh lại mạnh đến như vậy.

Không cam lòng, phẫn nộ, sợ hãi đan xen lẫn nhau, nhưng Liễu Thiên Minh căn bản không có ý định cho hắn cơ hội, thanh kiếm trong tay chém thân thể Liễu Sơn thành hai mảnh.

Miểu sát, chân chính miểu sát!

...

Vương về đến Nguyệt gia, hai thị vệ gác cổng nhìn thấy hắn, nhanh chóng thi lễ. Ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Vương. Bọn hắn có thể cảm nhận được một khí tức sát phạt trên người Vương.

“Nhanh đi thông tri cho phu nhân cùng tộc trưởng!!!” Nhìn bóng lưng Vương đi khuất, hai tên thị vệ nhanh chóng đi báo với Nguyệt Tôn cùng Vân Nhiên.

...

Nguyệt Tôn cùng Vân Nhiên nhanh chóng đi đến phòng Nguyệt Vương, vừa vào phòng, Vân Nhiên đã lập tức ôm Vương vào lòng, hỏi han rối rít:

“Vương nhi! Con về rồi! Nhanh, để mẫu thân nhìn xem có gầy đi tí nào không?”

“Mẫu thân! Ta ổn mà!!!”

Nguyệt Tôn nhìn Vương một hồi, sau đó nở nụ cười nói:

“Về là tốt rồi! Mà xem ra lần rèn luyện này con đạt được nhiều thứ tốt nha!!!”

“Huynh còn nói được!!! Ta còn chưa xử vụ huynh tự tiện để Vương nhi ra ngoài! Huynh biết bên ngoài nguyhiểm lắm không?” Vân Nhiên quay sang trách mắng Nguyệt Tôn.

Nguyệt Tôn cười trừ, sau đó hỏi Vương:

“Có gặp nhiều nguy hiểm không?”

“Chỉ gặp vài yêu thú mạnh thôi! Phụ thân đừng lo!Nhưng...nhưng Hỏa Lang Thuẫn mà người cho...đã hỏng mất rồi!!!” Vương gần như dấu toàn bộ chuyện mình gặp phải, dù gì chuyện cũng đã qua, có kể lại cũng chỉ đệ phụ mẫu hắn lo lắng mà thôi.

“Thôi không sao! Được rồi, con nghỉ ngơi đi! Sắp đến tỷ thí của các gia tộc trên trấn Thanh Thủy rồi đấy! Cố gắng thể hiện cho tốt!” Nguyệt Tôn nói, sau đó kéo Vân Nhiên ra khỏi phòng.

...

Sau khi nghỉ ngơi, Vương lại tiếp tục lao đầu vào tập luyện, hắn cần phải gia tăng thực lực trước khi đến tỷ võ của các gia tộc trên Thanh Thủy trấn.

Lần này, hắn tập luyện Vô Ảnh Bộ, mặc dù hắn đã tập luyện Vô Ảnh Bộ nhiều nhưng vẫn chỉ nắm được da lông bên ngoài.



Vô Ảnh Bộ giúp võ giả tăng tốc độ di chuyển trong thoáng chốc, rồi tăng tốc độ đánh.

Đạt đến cảnh giới cuối cùng có khả năng vô hình trong 0.5 giây.

...

Hồng gia.

Một thiếu nữ đường cong uyển chuyển mê người, tuổi chừng mười ba mười bốn, gương mặt xinh đẹp như ánh trăng, khí tức thanh xuân tràn đầy, lông mi thon dài rủ xuống, ánh mắt to ngận nước. Một thân váy dài màu vàng nhạt, bên hông buộc một dây lụa màu đỏ làm đẹp, lại phác thảo hoàn toàn vóc người thướt tha của nàng. Khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền, mái tóc đen dài thẳng như thác nước xõa lên vai đang ngồi xếp bằng. Chiến khí trong thiên địa không ngừng tụ về phía thiếu nữ.

Phía bên cạnh, một mỹ phụ tuổi chừng ba mươi, đôi mi thanh tú, mắt phượng, má ngọc môi anh đào, dáng người bốc lửa, phong vẫn vẫn còn. Ánh mắt cưng chiều nhìn thiếu nữ kia, một lúc sau, môi hơi hé mở nói:

“Kim nhi!!! Rốt cục con cũng đột phá đến tam tinh Chiến Giả! Chỉ tiếc là lần trước ta không mua được Xích Tâm Hỏa, nếu không thì lần tỷ thí này cũng có chút quân bài tẩy!!!”

“Mẫu thân, con biết rồi, dù không có Xích Tâm Hỏa, tiến vào top năm không phải là vấn đề!”

Thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng cười nói, bộ dáng mang theo ba phần thanh thuần, ba phần đáng yêu, ba phần phong tình, một phần yêu mị.

“Đừng chủ quan! Lần này Nguyệt gia cùng Liễu gia đều có những kẻ rất khó đối phó! Mong là con không đụng bọn chúng quá sớm!!!”

“Con sẽ hết sức chú ý!!!”

Hồng Thiên Kim cười nhẹ.

...

Lôi gia.

Trong một căn phòng, trong đó có mấy đạo thân ảnh.

“Dương nhi, con cần phải chú ý một chút, lúc này không nghĩ tới gia tộc khác cũng xuất hiện nhiều thiên tài vậy!!!”

Nam tử mặc áo bào xanh nói nhỏ.

“Phụ thân, con sẽ dùng toàn lực, sẽ không để Lôi gia mất mặt!!!”

Thiếu niên tuổi chừng mười bốn, ánh mắt mang theo vẻ tự tin.

“Lôi Dương! Đừng chủ quan, con là hy vọng của Lôi gia ta! Chỉ cần cố gắng vào top 10 là được rồi!!!”

Gia chủ Lôi gia - Lôi Địch lên tiếng, hắn không có con. Thế hệ trẻ Lôi gia lần này cũng không mạnh. Toàn bộ hy vọng đổ lên nhi tử của Tam trưởng lão Lôi Cát là Lôi Dương. Nên sau này đến 99 phần trăm, Lôi Dương sẽ là gia chủ của Lôi gia.

“Gia chủ! Con biết rồi!!!”

...

Đêm đến, khi mọi người trong Thanh Thủy trấn đã ngủ say. Vương lúc này lại lén ra ngoài, với tu vi của hắn hiện tại, hoàn toàn có thể rời khỏi Nguyệt gia mà không bị hai thủ vệ gác cổng phát hiện.

Tìm một bãi đất trống, Vương ngồi xuống xếp bằng. Từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra Phá Khí Đan.



Phá Khí Đan - nhất phẩm trung cấp đan dược. Trong lúc đột phá Chiến Giả phục dụng liền tăng khả năng đột phá Chiến Giả lên đến 80 phần trăm.

Tu vi thứ hai của hắn đã đạt đến Chiến Khí 9 đoạn đỉnh phong. Hắn đã rất muốn đột phá lên Chiến Giả nhưng yêu cầu của Vô Ảnh Chiến Pháp là phải tu luyện vào ban đêm nên giờ hắn mới có cơ hội.

Hắn một lần nữa điều chỉnh tốt trạng thái, rồi ném Phá Khí Đan vào trong miệng. Cùng lúc đó vận chuyển Vô Ảnh Chiến Pháp.

Hắn bắt đầu tiến hành hấp thụ linh khí. Dưới sự điều hành của công pháp, chiến khí trong đan điền đang xoay tròn, kinh mạch cũng đang vận chuyển, đồng thời các mao mạch cũng mở rộng để hấp thụ chiến khí. Chiến khí trong thiên địa sẽ được cơ thể chuyển hóa thành chiến khí bản thân.

Phá Khí Đan vào bụng, những đợt năng lượng điên cuồng dữ dội bắt đầu phát tán ra ngoài. Chiến khí đua nhau ập về phía đan điền Vương. Khi chúng đi qua kinh mạch hắn, chiến khí làm kinh mạch phồng căng lên.

Chiến khí trong nháy mắt lấp đầy đan điền Vương. Đan điền không ngừng chấn động. Vô số lực lượng chảy tới làm kinh mạch bắt đầu khuếch tán, đả thông nhiều kinh mạch cùng huyệt đạo.

Khí thế của hắn bắt đầu một mạch tiến lên.

Răng rắc! Răng rắc!

Gông cùm xiềng xích đột phá, lực lượng sôi trào.

Đột phá!

Nhất tinh Chiến Giả!

...

“A! Nhị thiếu gia Nguyệt gia!” Một lão giả mặc trường bào, đang đứng trong quầy, thấy Vương tiến vào, liền vui vẻ lại đón tiếp.

“Chào Cao chấp sự!” Vương ôm quyền.

“Không biết hôm nay thiếu gia định mua gì tại phòng đấu giá Hoàng gia chúng ta?” Cao chấp sự hỏi.

“Bên ngươi còn chiến bảo nào không? Ta cần mua một kiến chiến bảo!” Vương đáp, những chiến bảo hắn đang xài đều không tiện lấy ra trong lần tỷ thí này, còn những chiến bảo hắn dùng trong lễ trưởng thành thì bây giờ lại quá yếu. Lễ trưởng thành lần trước hắn có được ban thưởng một kiện Hoàng bảo nhị phẩm nhưng do phụ thân đã đưa hắn Hỏa Lang Thuẫn nên hắn cũng không được nhận kiện chiến bảo này nữa, giờ đây hắn cần chuẩn bị thêm một kiện chiến bảo khác.

“Chiến bảo? Thiếu gia! Cách đây 10 ngày chúng ta có tổ chức đấu giá nên cũng không còn nhiều chiến bảo lắm! Để ta đi hỏi các chủ xem sao!” Cao chấp sự có chút bất ngờ, vội đáp, sau đó vội quay người đi tìm các chủ.

Vương chờ một lúc mới thấy Cao chấp sự quay lại, lần này còn có thêm cả Triệu Hoàng.

“Nguyệt thiếu gia! Lâu lắm mới gặp!” Triệu Hoảng mỉm cười, ôm quyền chào hỏi.

“Triệu các chủ! Không biết đồ ta cần bên ngài có không?” Vương ôm quyền đáp lễ, sau đó hỏi.

“Nguyệt thiếu gia! Lần đấu giá cách đây 10 ngày của chúng ta quy mô có chút lớn, nên chiến bảo cũng không còn nhiều, chỉ còn xót lại một kiện Hoàng bảo tam phẩm!” Triệu Hoàng đáp, sau đó Cao chấp sự liền đưa cho Vương một kiện chiến bảo.

Tiếp lấy kiện chiến bảo, Vương nhìn một hồi, bên ngoài dù không biểu lộ cảm xúc gì nhưng bên trong thì thầm mắng:

“Lại là phóng lợn à! Sao ta có duyên với nó thế!”

Nghĩ một hồi, Vương vẫn là phải mua kiện chiến bảo này, hắn quay sang nói với Triệu Hoàng:

“Triệu các chủ! Không biết kiện chiến bảo này giá cả thế nào?”

“Nguyệt thiếu gia! Kiện Đồ Long Phóng này bình thường chúng ta bán 300 vạn chiến kim!” Triệu Hoàng mỉm cười đáp.

“Tốt! Thành giao!” Vương đáp, lấy chiến kim ra, đưa cho Cao chấp sự, sau đó quay người rời khỏi phòng đấu giá Hoàng gia.