Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 23: Nửa Đường Gặp Cướp




Chương 23: Nửa Đường Gặp Cướp

3 ngày sau.

Toàn bộ làng Thanh Giang đều đã chuẩn bị đầy đủ.

Theo như kế hoạch thì bọn họ sẽ đi tới phía đông Nam Đế Quốc.

Tài sản của cả làng bây giờ tầm khoảng 600 triệu chiến kim. Lúc này di chuyển đến phía đông Nam Đế Quốc vẫn có thể mua được một mảnh đất vừa đủ để dân làng làm nơi sinh sống và làm ăn. Sau đó tiếp tục kéo dài phát triển.



Ở một ngôi làng gần rìa Phong Vân sơn mạch có một đoàn người đang đứng trước cổng một ngôi làng nhỏ với gần mười chiếc xe ngựa các loại. Bên trên xe ngựa chất đầy lương thực, thực phẩm, vật dụng, nhu yếu phẩm mà dân làng mang theo. Đoàn người hơn nửa là người già, phụ nữ và trẻ em. Phải nói team này khá tạ nhưng Vương vẫn phải cố gánh cái team này để trả ơn cho họ.



“Ngày hôm nay là một cột mốc quan trong của làng ta! Chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi!”. Dọng nói dõng dạc của trưởng làng cất lớn.

“Xe ngựa mọi thứ đã sẵn sàng hết rồi thưa trưởng làng! Chúng ta có thể xuất phát!”. Một thanh niên chạy tới bên trưởng làng thông báo.

Trưởng làng gật đầu ra giấu cho mọi người xuất phát.

Đoàn người dần di chuyển rời xa ngôi làng bây giờ đã bị bỏ không.

...

Đoàn người di chuyển được nữa ngày đường thì bắt gặp một đám người đứng chặn đầu.

Một tên trung niên to xác, tay cầm một cái chiến phủ cỡ lớn, thân quấn một cái áo choàng bằng da Hắc Lang, một loại yêu thú cấp thấp có da rất dày. Chúng thường hay sống thành từng nhóm nhỏ chừng năm đến bảy con. Phía dưới, hắn mặc một cái khố bằng da của loại xích Lãng Xà, là một loại yêu thú cấp thấp khác. Trên khuôn mặt hắn còn có một cái vết sẹo rất lớn. Hắn thấy đoàn người này mang nhiều của cải, lại còn có nhiều người già với trẻ em, tu vi lại cũng không cao lắm. Trong khi đó, hắn cũng đã là ngũ tinh Chiến Giả, nên càng lớn lối la lên:

“Là người từ đâu tới, khôn hồn thì để lại của cải, còn không thì nạp mạng!”

“Các ngươi muốn c·ướp c·ủa sao?” Lôi Vũ - người có tu vi mạnh nhất trong làng chỉ sau trưởng làng, không trả lời gã…ngược lại đuôi lông mày khẽ nhướng lên.

“Lôi đại ca, đừng nói nhiều với hắn! Để ta xử hắn, còn ngươi với Phong đại ca xử đám còn lại!” Vương tiến lên nói với Lôi Vũ, sau đó vận chiến khí lao thẳng về phía tên trung niên to xác.

“Ha...ha! Tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi mà dám nói đánh bại ta sao! Để hôm tay Trương Ngưu ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ!”

Trương Ngưu ngửa mặt lên trời rống một tiếng thật lớn, rồi nhấc cái chiến phủ so với thân người của hắn còn muốn to hơn một chút đập mạnh về phía Vương, Vương vội lách người qua một bên né tránh, cây chiến phủ đánh trượt mục tiêu mất đà đánh thẳng lên thân cây gần đó. Cái thân cây lớn chừng hai người ôm, cao gần chục trượng cứ thế ngã ầm xuống đất. Ánh mắt Vương không khỏi coi trọng tên Trương Ngưu này thêm mấy phần:

“Cũng không tệ lắm! Khí lực của ngươi so với ta phải mạnh hơn một chút, đáng tiếc là thân pháp của ngươi quá chậm chạp cũng không có gì đặc biệt!”

Trương Ngưu giơ tay đưa cây chiến phủ lên chỉ vào mặt Vương lớn tiếng quát:

“Tiểu tử, ngươi có gan thì đứng yên đấy! Lão tử sẽ một búa đập c·hết ngươi!”

Vương nhếch miệng cười trong mắt ngập tràn sát ý. Tên Trương Ngưu thấy vậy thất thần trong giây lát. Đúng vào thời điểm này trên tay Vương xuất hiện một thanh trường thương đỏ rực, hỏa hệ chiến khí ùn ùn kéo về thanh trường thương hư ảnh một rồng lửa hiện lên, Vương hét lớn:



“Giáng Long Kích!”

Hư ảnh hỏa long lao thẳng tới Trương Ngưu hắn đang trong trang thái thất thần đột ngột bừng tỉnh nhưng không kịp nửa rồi Hư ảnh hỏa long đã tới rất gần, hắn lấy hết sức cầm thanh chiến phủ che chắn.

Đùnggg!!!

Khói bụi mù mịt thân ảnh cùng thanh cự phủ đồ sộ của Trương Ngưu bắn xa ba mét đập vô thân cây to gần đó rồi ngã xuống.

“Đại ca!!!” Vừa nói đám thuộc hạ của Trương Ngưu nhanh chóng chạy lại, nhưng bỗng có hai người chặn đường bọn chúng.

“Đối thủ của ngươi là chúng ta!”. Lôi Vũ cười lớn. Hắn cùng Phong Hải nhanh chóng t·ấn c·ông bốn tên còn lại, bốn t·ên c·ướp còn lại tu vi cao nhất chỉ là nhị tinh Chiến Giả nên với thực lực tam tinh Chiến Giả của hai người họ, việc hạ gục đám này cũng không khó khắn lắm.

Phía bên này Trương Ngưu đang toát mồ hôi hột, tay run run cầm thanh chiến phủ đã bị rạn nứt ít nhiều. Hắn cảm thấy sợ hãi khoãnh khắc vừa nãy, cái khoảnh khắc mà hắn nếu không thanh tỉnh kịp thời thì giờ đã xanh cỏ rồi. Trương Ngưu đứng dậy đôi mắt hung tợn nhìn vào Vương nắm chắc thanh chiến phủ trong tay hắn lao tới. Nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt trêu tức.

“Ngươi quá chậm!”

Tuyệt Ảnh Ngoa huy động tối đa khả năng để né đòn đánh. Thỉnh thoảng với khả năng nhìn thấu yếu điểm của chức nghiệp sát thủ Vương t·ấn c·ông lại vào những điểm yếu hại đó khiến hắn đau đớn, phẫn nộ mà không làm gì được.

“Thằng chó! Mày có ngon đứng im đánh nhau với tao coi nào!” Trương Ngưu phẫn nộ rít gào.

“Ngươi thích thì ta chiều!” Vương đứng lại, nở nụ cười trêu tức Trương Ngưu.

“Ranh con, đi c·hết đi!”

Trương Ngưu quơ quơ thanh chiến phủ, hung hãn chém về phía đầu của Vương, rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn.

Vụt!

Tiếng của thanh chiến phủ phát ra một tiếng xé gió nặng nề trong không khí, trong chớp mắt đã chém tới đầu Vương. Vương không hề nao núng, Hỏa Kim Thương dơ lên.

Keng ~ một tiếng!

Thanh chiến phủ chịu không được, ngay lập tức gãy đứt làm đôi.

“Cái gì? Đây là chiến bảo gì?” Trương Ngưu hoảng hốt, thanh chiến phủ của hắn là Hoàng bảo nhất phẩm, vậy mà lại không chịu nổi trước trường thương kia, vậy ít nhất trường thương kia cũng là Hoàng bảo tam phẩm a!

Nhưng Trương Ngưu suy nghĩ không được bao lâu, Vương đã tiếp tục dùng Hỏa Kim Thương với hư ảnh hỏa long bao quanh đâm thẳng về phía Trương Ngưu.

Trương Ngưu cố gắng vận chiến khí phòng ngự, nhưng lớp phòng ngự của hắn căn bản không thể nào ngăn chặn được một Hoàng bảo lục phẩm như Hỏa Kim Thương. Hỏa Kim Thương nhanh chóng phá bỏ lớp phòng ngự của Trương Ngưu, xuyên thẳng vào tim hắn.

Máu chảy ra, Trương Ngưu trợn tròn mắt, hắn không ngờ hôm nay phải bỏ mạng lại đây, người hắn run run, sau đó ngã xuống.

Vương kiểm tra tài sản trên người của Trương Ngưu. Cũng chỉ có tầm vài chục vạn chiến kim cùng với một ít linh thảo, đan dược.



“Mịa! Ăn c·ướp gì mà nghèo vậy!” Vương chửi thầm.

Bên kia, Lôi Vũ cùng Phong Hải cũng giải quyết xong đám còn lại. 2 người lấy tài sản trên người bọn chúng sau đó quay trở lại.

“Vô đệ mạnh thật đấy!” Lôi Vũ cảm thán, mặc dù trước đã gã đã nghe Trương Hàn kể lại nhưng tận mắt chứng kiến chiến lực của Vương vãn khiến gã bất ngờ.

“Để Lôi đại ca chê cười đây, chỉ chút tài mọn mà thôi!”Vương vẻ mặt chân thành đáp.

“Đệ đừng khiêm tốn bằng tuổi này mà lực chiến kinh người vậy thì chỉ có thiên tài gia tộc may ra mà còn phải tu luyện từ nhỏ!”

Vương cũng ậm ừ vài tiếng. Nếu mà để Lôi Vũ biêt hắn chỉ tu luyện cách đây 3 tháng thì hắn lại mặc cảm nhân sinh thì toang. Nghĩ hồi hắn chạy lại chỗ Hoa Kim nói chuyện.

Hoa Kim giờ vẫn thất thần trươc sức mạnh áp đảo của Vương vừa nãy. Thấy vậy Vương trêu:

“Thấy mê ta rồi phải không?”

“Còn lâu mới mê đồ quỷ nhà ngươi!”

“Vậy sao có chữ mê trai trên đầu kìa!”

“Đâu, có á?” Vừa nói vừa sờ lên trán bộ dạng tìm kiếm rất hoảng hốt.

Thấy vậy cả bà Hoa Kim và Vương đều cười lớn. Lúc này tiểu cô nương mới nhận ra mình bị lừa phồng má bộ dạng hết sức đáng yêu giận dỗi nói.

“Vô Tâm bắt nạt Hoa Kim, cả bà bà cũng theo phe hắn ta không chơi với hai người nữa!”

Nói rồi đỏ mặt chạy đi chỗ khác

...

Đi đường cả ngày tới xế chiều thì đoàn người bắt đầu dừng chân Vương cũng đi xung quanh khám xét. Đột nhiên Vương nhíu mày:

“Khí tức này có chút quen thuộc, một khí tức suy nhược, chẳng lẽ có chuyện gì?”

“Thôi kệ đi, có phải chuyện của mình đâu!”

Bỗng nhiên một tiếng động cơ giới vang lên, tiếng động đã rất lâu Vương chưa được nghe lại.

- Hệ thống giao nhiệm vụ: Giải Cứu Giai Nhân.

- Chú thích: Một người kí chủ từng giúp đỡ g·ặp n·ạn cần kí chủ cứu giúp.

- Mức độ nhiệm vụ: Khó.

- Vật phẩm hổ trợ: Áo Choàng Bóng Đêm - Thời gian sử dụng: 12 giờ. ( Có khả năng thu liễm khí tức cực hạn chỉ bị phát hiện bởi võ giả Chiến Tôn đổ lên ). Bản đồ nhiệm vụ.

- Phần thưởng: 1000 điểm hệ thống. Khí chất Vương giả tăng 1 cấp. Điểm quyến rũ tăng 1 cấp. Phục Bảo Phù.



- Thất bại ế cả đời!!!



Vương nhìn dòng cuối mà tức muốn hộc máu:

“Mịa mày! Tại sao cứ phải đi lo chuyện bao đồng vậy! Lại còn nếu thất bại thì ế cả đời?”

“Đây là nhiệm vụ của hệ thống! Kí chủ bắt buộc phải làm!” Âm thanh vô cảm của hệ thống vang lên.

Vương đành ngậm ngùi lấy bản đồ dò tìm phóng hết tốc lực đến chổ cái người được gọi là giai nhân g·ặp n·ạn. Không tới kịp người đó có bị làm sao hắn ế xuốt đời thì nguy.



3 phút sau Vương tới gần một mảnh đất trống. Bây giờ Vương cảm nhận rỏ khí tức chiến đấu Vương mặc vội Áo Choàng Bóng Đêm đeo mặt nạ vào cải trang. Đứng trên một cành cây gần đó quan sát.

Hai người một nam một nữ đang chiến đấu. Vương nhìn người nữ, dung nhan xinh đẹp thân hình, ma mị, mỗi cử chỉ tràn đầy mị lực kia rất quen thuộc, đúng thật Vương đã từng giúp nữ nhân kia người đó là Hoa Diễm Liên.

Còn tên nam tử đang đấu với Hoa Diễm Liên là một trung nam tử mặt mày dữ tợn thân hình cường tráng.Nhưng bây giờ trên mặt hắn hiện rõ vẻ dâm dục khó tả.

Vương thắc mắc nhìn tên kia, từ khí tức của hắn, Vương đoán hắn tầm thất tinh hoặc bát tinh Chiến Linh, mà có thể đánh ngang tay với Hoa Diễm Liên một người sở hữu dị thủy.

Quan sát một hồi thấy Hoa Diễm Liên càng lúc càng rơi vào thế hạ phong. Để ý kĩ thì thấy khuôn mặt của Hoa Diễm Liên có chút ửng đỏ. Vương chưa kịp suy ra điều gì thì Hoa Diễm Liên quát:

“Tên đê hèn Triệu Tuấn nhà ngươi đánh không lại bày chò bỏ xuân dược vào đồ uống của ta, không thì chỉ cần không quá mười hiệp ta tiễn ngươi đi rồi!”

Triệu Tuấn cười đê tiện nói:

“Hà hà, mỹ nhân quá khen! Chủ nhân ta không cho ta đụng vào con em thi ta chơi con chị điều này hoàn toàn không có trong hợp đồng. Mặc dù ngươi không có thể chất tốt như Diễm My nhưng được cái đẹp hơn! Ha...ha!”

Triệu Tuấn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào bộ ngực vừa vặn của nàng, Hắn tính chỉ bắt Diễm My rồi nhanh chóng bỏ đi. Nhưng mục đích của hắn không đạt được. Đánh tay đôi với Hoa Diễm Liên càng không lại, đành phải bày mưu tính kế. Hắn vô cùng kích động và khoái trá, hắn phảng phất đã thấy Hoa Diễm Liên nằm ở dưới người của hắn, bị hắn chinh phạt. Càng nghĩ thì hắn càng kích động nên làm hắn nổi lên phản ứng, hạ thân hắn nhanh chóng nhô lên thành túp lều. Hoa Diễm Liên nghe vậy thì tức giận, nói:

“Ta không ngờ ngươi lại vô sỉ như vậy!”

Nghe vậy tên Triệu Tuấn đắc ý cười lớn nói:

“Từ khi nhìn thấy vẻ đẹp của ngươi ta đã muốn ... ngươi rôi. Và việc ta muốn sắp thành sự thật. Hahaha!”

Từ khi vô tình thấy được dung nhan thật của Diễm Liên sau tấm màn che mặt, hắn nghĩ mọi cách để có thể chinh phục được nàng. Hắn giả vờ làm khách Vip phàn nàn về đồ uống đòi gặp quản lí tức Diễm Liên và lừa nàng uống nước có pha Xuân Dược. Khiến giờ nàng vừa phải kiềm chế xuân dược vừa chiến đấu.

Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Tuấn, nói với giọng quyết liệt:

“Ngươi tưởng ta không g·iết được ngươi sao?”

Nói đoạn trên tay nàng kết ấn cực nhanh .Bàn tay dần biến thành màu tím đậm, tên Triệu Tuấn thấy vậy hoảng sợ hét lên:

“C..cấm kĩ ngươi điên rồi sao?”