Chương 20: Lôi Kiếp
“Giờ phải làm gì?” Vương lo lắng hỏi, đây là lôi kiếp do thiên địa giáng xuống a! Chắc chắc uy lực không tầm thường.
“Ngươi không thể nào ở mãi trong tầng 1 Cửu Tầng Vạn Thư Tháp được! Chắc chắn phải ra ngoài nghênh đón lôi kiếp! Giờ cũng nên chuẩn bị một ít đi!”
…
Năm giờ sau.
Vương từ không gian tầng 1 Cửu Tầng Vạn Thư Tháp tiến ra ngoài. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, đập vào mi mắt chính là một mảnh đen kịt mây đen.
Kiềm chế mà đáng sợ, phảng phất trời muốn sập xuống tới đồng dạng.
Nguy hiểm!
Rất nguy hiểm!
Cực kỳ nguy hiểm!
Tự thân thần giác trước nay chưa từng có n·hạy c·ảm, Vương nhận ra tầng mây bên trong uy h·iếp.
Mà liền tại giờ khắc này,
"Rắc!"
Lôi kiếp giáng lâm!
Chói mắt hồ quang điện đánh xuống, giống như từ cửu thiên rơi xuống một mảnh ngân quang, liên tiếp trên dưới lưỡng cực, hừng hực vô cùng, lôi quang trong chốc lát xé rách như mực nhuộm đen như mực thiên không, đem thế giới chiếu sáng.
Một loại khủng bố mà lực lượng kinh người chấn nh·iếp thế gian!
Không chần chừ, Vương ngay lập tức kích hoạt Hoàng Kim Giáp cả Phong hệ lẫn Hoả hệ, đối mặt với lôi kiếp, dù chỉ một sai lầm nhỏ cũng đủ khiến hắn m·ất m·ạng.
Oanh!
Đạo này khoảng chừng như thùng nước tráng kiện lôi đình, trực tiếp bổ vào người Vương.
"A!"
Lập tức, Vương hàm răng căng cứng cũng không cầm được phát ra kêu đau một tiếng, toàn thân huyết nhục chảy máu, tóe lên cực kỳ cao.
..Ầm...Ầm...Ầm..
Vài tiếng sấm rền vang lên từ trên thiên không, kinh thiên động địa, cả mặt đất cũng đều lắc lư cả lên, thiên lôi trận trận, mây đen cuồn cuộn kéo nhanh mà đến, từng dòng lông điện trong đám mây lít nha lít nhít như là lôi xà cùng nhau đang xen bắt đầu hội tụ.
Bốn phía trăm mét đại địa vỡ vụn, thành tiêu thổ, lân cận cây cối hóa thành tro tàn.
Phải biết, lôi đình chi uy vốn là đáng sợ, huống chi cái này còn không phải là lôi chiến khí của võ giả, mà là chân chính lôi kiếp, người bình thường trúng vào một đạo thậm chí là bị tác động đến đều có thể sẽ trực tiếp hóa thành bụi bặm. Cũng may là hắn đã vận dụng Hấp Khí Thôn Linh Quyết để hấp thụ bớt lực lượng của lôi kiếp mới khiến cho uy lực của lôi kiếp giảm xuống.
Mây đen ngập trời ánh chớp ba màu không ngừng chớp giật, giống như một đầu mang hoang cự thú tàn phá bừa bãi, khiến cho đám yêu thú xung quanh sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Không người không sợ hãi, xung quanh ngàn dặm bất luận là yêu thú hay là võ giả toàn bộ ngừng các công việc trong tay, ngửa mặt lên bầu trời nhìn về phương hướng đang bị mây đen bao trùm, dù rất xa nhưng những võ giả cấp thấp cảm thấy đè nén khó thở, kinh hồn bạt vía.
"Thật đáng sợ, thật là dọa người. . ."
“Rốt cuộc là thứ gì mà lại dẫn tới lôi kiếp?”
Nguyệt Vương lúc này cũng là bị sét đánh mộng.
Lốp bốp!
Một mảnh màu bạc điện mang bao vây lấy hắn, đây là đạo thứ nhất lôi kiếp dư ba, vẫn tại trên thân thể lan tràn, nhường toàn thân hắn lông tóc dựng đứng, có chút cháy đen thân thể tại run rẩy, run rẩy.
"Tê!"
Từng đợt kịch liệt đau đớn đánh tới, Vương cảm thụ được bản thân huyết nhục tràn ra nhục thân, hít sâu một hơi. Từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra Hoả Lang Thuẫn.
Thật kinh người lực lượng bá đạo.
Trước đó hắn đã phục dụng một viên đan dược có khả năng tăng cường thân thể trong vòng một canh giờ, vậy mà không thể thừa nhận, b·ị đ·ánh huyết nhục mơ hồ, thân thể tại thời điểm này cảm giác suýt chút nữa thì sụp ra.
Đổi lại những người khác, tuyệt đối đ·ã c·hết!
Bất quá Vương lúc này không tâm tình may mắn bản thân còn sống, bởi vì trên bầu trời, quang mang chói mắt bắn ra, loại kia băng lãnh giới hạn nguy cơ t·ử v·ong cảm giác vẫn luôn không có tiêu tán.
Không cần nghĩ, lôi kiếp xa xa không có kết thúc, đạo thứ hai hồ quang điện sắp bổ xuống.
Điện quang cuồn cuộn, đen như mực trường không bị lại lần nữa xé rách.
Đối mặt cái này một loại tình huống,
"Đáng c·hết, còn nữa à?"
Nguyệt Vương con ngươi trừng một cái, miệng nhịn không được mắng to.
Tiếng nói chưa hoàn toàn tan mất.
Oanh!
Đạo thứ hai màu lam lôi đình bổ xuống, ù ù lôi âm lấn át hết thảy.
Tráng kiện lôi quang nuốt sống thân ảnh nho nhỏ của Vương.
Hoả Lang Thuẫn trên tay Vương ngay lập tực b·ị đ·ánh nát.
Đồng thời ngay sau đó, đạo thứ ba to lớn điện quang cùng nhau bổ ra trường không, thương khung cũng được thắp sáng.
Chói mắt điện quang tràn ngập tại phía trước đất trống một khu vực lớn, hư không b·ị đ·ánh bạo đồng dạng bị lôi quang bao phủ, hóa thành mảnh nhỏ lôi hải.
Cái này một mảnh đại địa giống như là không chịu đựng nổi, đen như mực khe hở lít nha lít nhít, lúc nào cũng có thể sẽ triệt để rách nát không chịu nổi.
Rất khó tưởng tượng, tại dày đặc lôi đình bao trùm bên dưới, Vương sẽ thế nào!
Trong lôi kiếp,
Lôi hải dần dần tiêu tán, đợt thứ nhất lôi kiếp sắp trôi qua.
Lúc này tình huống của Vương hoàn toàn thê thảm. Hắn toàn thân cháy đen, các nơi cũng chảy xuôi máu đỏ tươi, da tróc thịt bong, có địa phương óng ánh trắng noãn xương cốt mơ hồ có thể thấy được, đó có thể thấy được tiếp nhận khó có thể tưởng tượng tổn thương.
Ngân sắc, bạch sắc, lam sắc điện quang tại thân thể cùng bốn phía du tẩu, mười điểm dọa người!
Đợt thứ nhất ba đạo kiếp lôi xuống tới cũng đánh cho hắn toàn thân các nơi nổ tung, huyết nhục văng tung tóe, lộ ra không ít óng ánh bạch cốt, liên tiếp hiểm tượng hoàn sinh.
Hồi tưởng đến nguy hiểm một khắc, trong lòng Vương vẫn còn đang sợ hãi.
Bất chấp có những ý niệm khác nữa, Nguyệt Vương trong lòng nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc nhìn lên trên trời lần nữa có động tĩnh kiếp vân, tinh khí thần cao độ ngưng tụ, toàn thân toàn ý ứng đối lấy trận này kiếp nạn.
Hắn cũng không muốn tráng niên mất sớm, trở thành tro bụi. Tiếp tục lấy ra Áo Choàng Đạo Tặc, dù công lực phòng ngự cũng không phải quá tốt nhưng trong thời khắc sinh tử này thì có còn hơn không.
Oanh!
Lúc này, trên trời tích súc tốt lại một đợt kiếp lôi đánh tới.
Lần này là yêu dị hồng sắc thiểm điện, như là một đạo đỏ tươi phi kiếm, trong chớp mắt bổ xuống, lấy không tưởng tượng nổi tốc độ trực tiếp phá nát Áo Choàng Đạo Tặc rồi xuyên thủng nhục thân của Vương.
"Phốc" phun ra một ngụm máu, con ngươi của Vương trừng lớn, hắn không nghĩ tới đạo này huyết sắc lôi đình uy lực vậy mà đáng sợ hơn so ba đạo hồ quang điện vừa rồi.
Mà lại, thượng thiên tựa hồ không cho Vương cơ hội thở dốc, tiếp xuống một đạo như thác nước tử sắc lôi điện, đạo thứ ba kim sắc hừng hực to lớn hồ quang điện như mũi tên đánh xuyên thiên địa, uy lực cỗ sau mạnh hơn cỗ trước lớn, liên tục bổ xuống.
Cái này một đợt lôi kiếp nhường Vương gặp lớn nhất nguy cơ, nhục thân sụp ra, cứng rắn vô cùng óng ánh xương cốt cũng xuất hiện rạn nứt, miệng bên trong không ngừng ho ra đầy máu.
"A a!"
Nguyệt Vương gầm nhẹ.
Điện mang sôi trào mãnh liệt, lôi đình như nước thủy triều chấn vỡ hết thảy, mênh mông vô cùng, lại có Hỗn Độn quang hiển hiện, hư không nổ tung, rách nát không chịu nổi nhưng lại rất nhanh bị điện quang bao phủ.
Cuối cùng, một mảnh lôi điện thế giới giáng lâm, có thể hủy diệt vạn vật.
Đợt lôi kiếp cuối cùng!
Vô số lôi đình đồng thời rơi xuống, phảng phất giống như diệt thế.
"Ầm ầm!"
Mỗi một tia chớp đều có vô cùng cường đại uy lực.
"Oanh!"
Thân thể của Vương run lên, tay hắn lấy ra thứ gì đó, lẩm bẩm nói:
"Hi vọng có thể đỡ được đạo này!”
Cứ như vậy trực tiếp bổ vào người Vương.
UỲNH……………
Một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa vang lên, bốn phía ba trăm mét đại địa xung quanh toàn bộ vỡ vụn.
…
Trận này to lớn lôi kiếp kéo dài gần nửa ngày, cuối cùng mới tiêu tán!
Bầu trời đen nhánh tạnh.
Lôi kiếp tiêu tán, cũng không đại biểu cho kết thúc.
Dị tượng lớn như vậy, đương nhiên sẽ dẫn tới chú ý của các thế lực gần đó. Tin tức lan truyền càng ngày càng nhanh, gần như tất cả mọi thế lực lớn của Nam Đế Quốc đều cho người tới Phong Vân sơn mạch.
"Bầu trời có như thế dị tượng, nhất định có kinh thế Thiên Bảo xuất thế!"
Lôi kiếp là trong truyền thuyết sự tình. Cho nên rất nhiều người đem hôm nay động tĩnh coi là bảo vật hiện thế hiếm thấy dị tượng.
Loại tin tức này trong bất tri bất giác truyền ra, đồng thời, cũng dẫn phát càng nhiều người mơ màng ngấp nghé.
…
5 ngày sau.
Trong một căn phòng, một thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi quần áo tàn tạ đang nằm trên giường. Thiếu niên này thoạt nhìn có chút tuấn tú nhưng hiện tại trên người hắn đang tràn đầy v·ết t·hương, chỗ trầy da xướt thịt, chỗ bầm tím thâm đen thậm chí còn có chỗ xuất hiện vết cháy nữa.
Tuy thương thế của hắn nghiêm trọng nhưng trên người hắn vẫn còn một chút hơi thở cho thấy hắn chưa có c·hết hoàn toàn.
“A…”
Không biết qua bao lâu, cuối cùng thiếu niên kia cũng có biểu hiện tỉnh lại, miệng hắn phát ra tiếng kêu lớn, sau đó hai mắt mới từ từ mở ra.
…
“Hmm…” Một thiếu nữ xinh đẹp, khoảng chừng mười sáu, mười báy tuổi đang loay hoay nấu thứ gì đó. Hơi ấm từ bếp lửa làm khuôn mặt nàng ửng hồng lên trông vô cùng đáng yêu.
Sau vài phút, thiếu nữ nhấc cái ấm bằng đất nung ra khỏi bếp lửa, sau đó đưa tay lau mồ hôi trên trán, dáng điệu vô cùng thanh tao.
“Xong rồi!” Nàng vui vẻ cất giọng nói ngọt ngào, đầy lôi cuốn của mình.
Chợt nghe, có một tiếng la phát ra từ trong phòng. Thiếu nữ vội vã chạy vào trong.
Nhìn thấy thiếu niên, nàng ta vui mừng nói: “A, ngươi tỉnh rồi! Thật tốt quá!”
Vương ngơ ngác nhìn xung quanh, khó khăn lên tiếng:
“Ngươi là ai? Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?”
Thiếu nữ mỉm cười làm hai cái má lúm đồng tiền hiện ra trông vô cùng xinh đẹp:
“Ta tên là Hoa Kim, mọi người thường gọi ta là tiểu Hoa, ta đang đi hái thuốc trên núi thấy ngươi nằm ngất bên bờ suối mới tìm cách đưa ngươi về chữa trị, còn đây là nhà ta ở thôn Kế Lâm. Mà tại sao ngươi thương năng như vậy?”
Vương bắt đầu nhớ lại thời điểm đó, hắn lúc đó như một huyết nhân người không ra người ma không ra ma, thương thế cực nặng, tình trạng hấp hối đến cực điểm, tùy thời có thể m·ất m·ạng bất cứ lúc nào. Hắn dùng cố dùng chút sức lực cuối cùng còn lại để xé tiểu na di phù, sau đó cũng mất đi ý thức.
Vương đành phải bịa ra một câu chuyện là hắn đi vào Phong Vân sơn mạch săn bắt yêu thú nhưng không may bị yêu thú cao giai t·ấn c·ông dù may mắn chạy thoát được nhưng đã b·ị t·hương nặng.
Hoa Kim nghe câu chuyện Vương kể khuôn mặt chăm chú, đôi lông mày đôi lúc nheo lại. Hai cái má lúm đồng tiền thoắt ẩn hiện làm cho nàng Thập phần đáng yêu:
“Ngươi cũng thật là! Phong Vân sơn mạch nguy hiểm nhiều như vậy mà cũng dám một mình đi vào, nếu không phải hôm đó ta đi hái thuốc nên gặp ngươi thì ngươi giờ đã là thức ăn trong bụng yêu thú rồi!”
“Ọc ọccc…”
Đột nhiên một tiếng kêu là phát ra từ chiếc bụng đang đòi quyền bình đẳng của Vương. Vương đỏ mặt cười ngượng.
“Thôi c·hết! Ngươi đói rồi phải không, để ta đi lấy cháo cho ngươi ăn!”
Tiểu Hoa vội vàng nói, sau đó nàng liền vào bếp bưng ra một nồi cháo to múc ra bát và đưa cho Vương ăn, Vương ở trong rừng ăn thịt yêu thú đã ngán, với lại lâu ngày chưa được ăn liền lao vào ăn như con ma đói. Ăn được một lúc Vương ngước mặt lên nhìn Tiểu Hoa và hỏi:
“Tỷ sống ở đây một mình à?”
Hoa Kim vui vẻ trả lời:
“Không ta sống ở đây với bà ngoại, giờ ngoại đang đi bán thảo dược, chắc cũng sắp về rồi! Với lại ta mới có mười sáu tuổi thôi, nhìn ngươi cũng đâu nhỏ tuổi hơn ta?”
Do đã sống hơn ba mươi năm ở Địa Cầu, trải qua ảo cảnh mười năm nên gương mặt của Vương chững chạc hơn rất nhiều so với những người cùng lứa, cộng với chiều cao mét sáu và thân thể săn chắc do hơn một tháng rèn luyện trong Phong Vân sơn mạch khiến hắn nhìn hơi khác so với đám trẻ mười bốn tuổi, Vương mỉm cười nói với Hoa Kim:
“Đệ mới mười bốn tuổi thôi!”
“Thật…?” Hoa Kim ngạc nhiên hỏi lại.
“Thật!” Vương gật đầu xác nhận.
Vừa trò chuyện Vương vừa ung dung múc cháo ăn, nhoáng một cái đã hết sạch nồi cháo. Vương còn mặt dày nói:
“Cháo ngon thiệt đó, ta ăn hết sạch rồi!”
Hoa Kim giật mình nhìn nồi cháo hết sạch, u oán nói:
“ Đây là bữa tối của ta với bà, định múc cho ngươi ăn một chút giờ hết sạch rồi!”
Vương mặt mo vội nói:
“A! Ta có một ít thịt yêu thú, để ta lấy ra!”
Vương từ trữ vật giới chỉ lấy ra hai con thỏ được thui lông sẵn đưa cho Hoa Kim. Đây là hai con thỏ hắn bắt được trong Phong Vân sơn mạch. Gọi là Tốc Ảnh Thỏ, tuy tu vi chỉ có nhất giai sơ kì nhưng tốc độ cực cao nên cũng rất khó để bắt được. Vương bẫy được hai con làm lương thực ăn đường giờ lấy ra đền nồi cháo tính thế nào cũng thấy lỗ, nhưng thôi kệ vì gái xinh, à không vì người ta cứu hắn trước.
“Đây đền cho tỷ hai con thỏ này được chưa!”
“Đùa đệ tý thôi! Vẫn còn đồ ăn trong kia mà!” Hoa Kim cười nói với Vương.
“Để ta nướng hai con thỏ này lên!”
Vương bắt đầu điều động hỏa chiến khí, 1 giây, 2 giây, 3 giây rồi 5 phút trôi qua vẫn không động tĩnh gì. Vương bắt đầu lo lắng chuyển sang điều động phong hệ rồi đến ám hệ, vẫn không có chuyện gì xảy ra. Vương hốt hoảng nói:
“Sao ta không điều động được chiến khí nữa rồi?”