Vẫn Phải Nếm Đủ Mùi Đen Đủi

Chương 6




Coi mòi giả đò hôn mê trước mặt con cáo già Vu Kính này chẳng khác nào làm trò hề cả, tôi đây bất đắc dĩ lắm mới đành phải mở mắt ra, vừa hí mắt nhìn một cái đã bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sợ mất mật, khuôn mặt điển trai của hắn đang được phóng lớn hết cỡ làm choán hết cả tầm nhìn, chồm lại gần xịt như thế này để làm gì hả trời? Tôi cuống quýt nằm rúc hẳn vào bên trong: “Sư thúc…”

Vu Kính vẫn chưa chịu buông tha mà tiếp tục dán sát vào người tôi hơn nữa, cọ cọ chóp mũi lên mặt tôi, “Sư phụ của em đã bị đuổi khỏi sư môn từ lâu rồi, nên tính ra thì tôi cũng không hoàn toàn là sư thúc của em đâu.”

“Vu huynh…”

“Sao vẫn dùng cái lối xưng hô khách sáo như vầy chứ?” Hắn trườn hẳn cả người lên giường, chui vào tận trong ổ chăn ấm áp của tôi. Những ngón tay thuôn nhẵn mịn màng không ngừng di động dọc theo cần cổ tôi, thoắt ẩn thoắt hiện như muốn khiêu khích người ta. Tôi gượng gạo lách người sang chỗ khác: “Vu Kính…”

“Hửm?”

“Bộ ngứa tay hay sao mà nãy giờ tháo gần hết ba cái nút áo bên trái của tôi ra luôn vậy?”

Y nghe xong thì bỗng dưng khựng người lại, ngước mặt lên ngớ ra nhìn tôi mấy giây liền. Ngay sau đó hàng lông mày thanh tú nọ khẽ chau lại. Tiếp nữa vẫn nín thinh chẳng nói lời nào mà chỉ lẳng lặng ngồi bật dậy, xuống giường đi tới chỗ cửa phòng, làm ra một hành động mà thiết nghĩ chẳng mấy ai có lá gan đủ lớn để bắt chước theo đâu… Tên này lại dám nhấc chân đạp ngay một phát vào người ông thầy đang hôn mê nằm phưỡn bụng trên đất của tôi cơ đấy, động tác xuất ra mạnh mẽ, chuẩn xác và cũng không kém phần tàn nhẫn, tư thế trái lại cực kì tao nhã, làm tôi chỉ muốn thưởng ngay một tràng pháo tay tán thưởng cho màn trình diễn quá đẹp mắt này. Chiêu vừa rồi có độ khó rất cao, tay mơ như tôi chỉ có nước trông theo ngưỡng mộ chứ chẳng đời nào mô phỏng lại nổi.

Sư phụ ăn một đá đau thấu trời cho dù có muốn xỉu tiếp cũng không được, vừa tỉnh lại đã ngẩng đầu lên đực mặt ra nhìn hắn: “?”

Vu Kính liền xách áo ổng lên, hỏi ngay một câu mà chẳng đời nào tôi ngờ tới: “Độ tuổi trưởng thành của hồ ly tinh thông thường là vào khoảng bốn trăm, nhóc kia năm nay bao lớn rồi?”

Sư phụ sững sờ nhìn y.

“Cậu ta được mấy tuổi chỉ có mi là kẻ rõ nhất, nói mau!” Vu Kính gắt lên ra chiều sốt ruột lắm rồi.

“Mười bảy.”

Sư phụ trả lời xong thì như sáng tỏ được điều gì mà reo lên, “Phải nha, trong sư môn đâu có cho phép ra tay…” Nói tới đây thì thầy lia mắt sang chỗ tôi, rồi mới đổi giọng lên lớp, “…ra tay với trẻ em đâu ha.”

Gương mặt Vu Kính bỗng nhiên nhăn nhó co rúm lại, tuy tôi không rõ lắm vấn đề mà họ đang nói tới là cái gì, thế nhưng khi trông đến bộ dạng choáng váng toàn tập của Vu Kính, vô duyên vô cớ lại có cảm giác muốn thở phào nhẹ nhõm. Về phần sư phụ ở bên này, chỉ thấy ổng đột nhiên phấn khích hẳn ra, “Xem ra huynh đành phải tiếp tục chịu cảnh chăn đơn gối chiếc thêm những ba trăm tám mươi ba năm nữa rồi nhỉ, quả nhiên xứng danh sư huynh chưởng môn mà, nghị lực phi thường, dũng khí hơn người nha!”

Không ngờ thầy lại cả gan trêu chọc Vu Kính như vậy, tôi còn tưởng hắn nghe xong nhất định sẽ đùng đùng nổi giận luôn chứ, nào ngờ hắn chẳng những không phát cáu mà ngược lại còn nhoẻn miệng cười một cái, hơn nữa còn là một nụ cười hết sức dịu dàng, ngập tràn trìu mến, đặt trên gương mặt thanh tú vốn có của hắn tạo nên sức sát thương gấp bội cho những ai vô tình nhìn thấy, “Bất Tư à, cậu đúng thật là một nhân tài hiếm gặp đó nha, có thể quán triệt sâu sắc mọi tinh hoa trong cái phương châm hành động luôn được sư môn đặt lên hàng đầu ‘Coi sự đen đủi của người khác như vận may của chính mình’ cơ đấy! Năm đó sao tôi lại có mắt như mù mà đi đáp ứng cái yêu cầu rời khỏi sư môn của cậu ấy nhỉ? Đúng là thất sách lớn nhất trong cuộc đời của một kẻ không biết nhìn xa trông rộng như tôi đây mà! Thế này thì không được rồi, như thế nào cũng không được. Đã là nhân tài, thì tuyệt đối không thể bỏ sót một ai…”

“Thôi cho đệ xin đi, đệ mà thèm vào!” Sư phụ chen ngang vào lời Vu Kính, lè lưỡi lắc đầu, “Huynh tưởng huynh là ai mà có quyền ép đệ nhập môn lần nữa hả, còn lâu đệ mới thèm quay lại cái chốn ấy nhá!”

“Đúng thật là tôi không có quyền bắt cậu phải về lại sư môn, thành ra nếu cậu đã không bằng lòng,” Vu Kính thở dài một hơi, “Thế thì tôi cũng đành chịu chứ biết sao giờ. Nhưng cũng đâu có nghĩa là tôi không được phép nhờ người khác tới khuyên giải cậu đâu nhỉ, mà theo tôi thấy thì trên đời này ngoại trừ ‘tên đó’ ra cũng chẳng còn ai khác thích hợp làm chuyện này hơn đâu ha!” Tôi có thể nghe ra được ác ý trong lời của Vu Kính khi hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘tên đó’.

Sắc mặt sư phụ xoạch một cái đã trở nên xám ngoét như tro, đó là cái loại biến sắc một cách toàn diện, triệt để chỉ trong chớp mắt thường thấy vào thời điểm thỏ con gặp phải sói đói, hay như mấy chú chuột nhắt khi đối mặt với mãng xà, và lại càng giống với lúc tôi trông thấy Vu Kính… (Xí, cóc phải tôi sợ hắn đâu nhé!) “Huynh, huynh, huynh giỡn kiểu đó hổng có vui tí nào đâu nha! Đệ, đệ đây đã phải hao tốn bao phen công sức mới có được mười mấy năm thảnh thơi, nhàn hạ ngắn ngủi trong đời đó!”

Vẻ mặt hiện giờ của Vu Kính thật khó để mà diễn tả bằng lời, nhược bằng vẫn bắt buộc phải nói ra đành phải miễn cưỡng dùng tạm cái cụm từ ‘Dám ghẹo gan ông đây thì lũ chúng bây cứ an tâm mà đợi cho sao quả tạ nó chiếu mệnh hết cho cả đám đi’ để mà hình dung vậy.

“Vả lại, huynh chẳng đã hứa sẽ không tiết lộ cái tin đệ vẫn còn sống cho tên đó còn gì!” Sư phụ gào váng lên muốn khản cả cổ.

“Đương nhiên tôi vẫn sẽ tôn trọng lời hứa của mình, không để người kia biết chuyện của cậu. Nhưng tôi cũng đâu có hứa là sẽ không cho người khác hay tin đâu ha, tỉ dụ như một hôm nào đó trong đình thông cáo của vùng Giang Nam bỗng lại xuất hiện một mẩu thông báo nho nhỏ hay thứ gì đó tương tự thì ai mà biết được đâu nhỉ.” Vu Kính cười tít mắt làm duyên với lão thầy, “Ban đầu tôi bằng lòng giúp cậu giấu giếm, ấy cũng là vì cái cảnh thằng nhãi ranh luôn ỷ mình tài hoa xuất chúng mà cứ thích coi trời bằng vung kia trở nên bần thần như kẻ mất hồn cả ngày xem thích mắt biết chừng nào, nhưng dẫu sao thì có mỗi một cảnh mà cứ phải xem đi xem lại hoài suốt mười mấy năm trời, có thú vị tới đâu cũng đến hồi chán ngán, lại nói nha, thử đoán xem tới lúc hắn nhận được tin cậu vẫn còn sống nhăn răng ra đây, không biết sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ, lúc đó hẳn là còn thú vị hơn nữa heng? Thiệt là háo hức mong chờ cho cái ngày vui đó mau đến quá đi à!”

“Xí cho con thắc mắc cái, ‘hắn’ mà hai người nói tới nãy giờ là ai vậy?” Lòng hiếu kỳ trỗi dậy buộc lòng tôi phải giải toả nó ngay.

“Không phải chuyện của con.” Sư phụ chưa gì đã chặn họng người ta rồi, Vu Kính thấy vậy vội quay sáng nháy mắt mấy cái với tôi, “Để lúc khác tôi nói cho mà nghe.” Chà, nụ cười ranh mãnh của tên này trông cũng rất có sức hấp dẫn nha, làm cho tôi không nén nổi phải phì cười theo.

Trong lòng không khỏi âm thầm kết luận một câu, kì thực Vu Kính này cũng được quá đi chứ.

Vu Kính trông thấy bộ dạng tôi bắt chước đầy vụng về cái kiểu nhếch mép của hắn, thì đôi mắt khẽ nheo lại, tia nhìn bỗng trở nên kì dị khôn cùng, lại quăng thêm một câu, “Đảm bảo sẽ kể lại một cách hết sức tường tận, tỉ mỉ, rõ ràng, từ đầu chí cuối không sót một điểm nào cho em nghe luôn.” Rõ ràng chỉ là một câu nói hết sức bình thường, thế nhưng khi nó được thốt ra từ miệng tên này bằng một thứ giọng điệu quái đản rợn người như vậy, lại có thể khiến cho da gà da vịt trên người tôi nổi lên từng cục từng cục bự thế này đây.

Trong lòng lại âm thầm đưa ra thêm một kết luận sau cùng, vẫn là sư phụ dễ chơi hơn nhiều.

Sư phụ bên này đã sớm nhũn như con chi chi rồi, mặt mày thầy tái mét, cả người run lẩy bẩy cố gắng níu lấy tay áo Vu Kính, khẩn thiết van nài, “Đệ xin huynh đừng mà! Lẽ nào huynh đã quên hết những tháng ngày ngọt ngào đã qua rồi hay sao?! Cớ sao huynh lại nỡ đối xử tàn tệ với đệ như vậy chứ!” Toàn bộ diễn xuất của thầy từ cử chỉ cho tới nét mặt lẫn lời thoại đều lột tả được một cách trọn vẹn, sinh động hình ảnh người đàn bà đau khổ khi bị chồng bỏ.

Vu Kính vì để trấn an ổng mà không ngừng vỗ về gương mặt đang mếu máo nọ, “Yên tâm đi, tôi sao làm sao mà đành đoạn bỏ rơi cậu được chứ hả? Ráng đợi tới ba trăm tám mươi ba năm sau đi rồi tôi nhất định sẽ quay về cứu cậu ra khỏi chốn dầu sôi lửa bỏng ấy nhé.”

“Nếu huynh đã không thèm đếm xỉa đến chút tình sư huynh đệ bao lâu nay nữa, nhẫn tâm hãm hại đệ như vầy, thế thì đệ, đệ cũng chỉ còn nước tìm đến cái chết để giải thoát cho chính mình mà thôi!” Sư phụ không ngần ngại khoác lên dáng vẻ của một người phụ nữ đức hạnh quyết hi sinh để bảo vệ trinh tiết!

“Hồ Động Đình cũng đã bị lấp đâu, cậu có giỏi thì nhảy xuống đó đi!” Vu Kính thờ ơ nhún vai.

“Huynh, huynh, huynh đó nha, đến loại lời này mà cũng có thể nói ra cho bằng được!” Sư phụ trỏ thẳng vào mũi Vu Kính, phẫn uất đến nỗi không nghĩ ra được lời nào để đốp lại hắn.

“Còn nữa nè, nếu cậu thật sự không muốn sống nữa thì lại càng đúng ý tôi. Cứ yên tâm đi, sau khi cậu chết tôi xin đảm bảo sẽ gom đủ ba hồn bảy vía của cậu về làm nguyên liệu luyện thành mấy trăm viên thuốc rồi chia đều ra bán dần cho tên kia trong vòng đủ một ngàn năm mới thôi. Cậu không biết có thể bán ra với giá cao cỡ nào đâu nha! Mới nghĩ đến thôi đã thấy thèm nhỏ dãi rồi!” Vu Kính hình như đã quên sạch bách bao nhiêu bực dọc ban nãy rồi thì phải, giờ đây chỉ thấy gã đang thưởng thức một cách khoái trá bộ dạng thảm thương của sư phụ mà thôi, “Nói thật là, cũng không hiểu sao tự dưng nhìn tới cái cảnh kẻ khác gặp vận rủi lại thấy hưng phấn đến thế này cơ chứ?”

Tôi nãy giờ vẫn đang trố mắt ra mà chứng kiến màn đối thoại xàm xí do đôi sư huynh đệ thiếu não này phối hợp diễn, đến khi chịu hết nổi nữa rồi mới phải cắt ngang bằng một câu: “Nhưng lời kiểu này chẳng phải chỉ nên cất giấu trong bụng thôi sao, thông thường có mấy ai lại đi nói ra làm gì đâu?”

Vu Kính nhìn tôi một lúc, mới nói: “Mỗi người đều có sở thích riêng, em cũng nên sớm tập làm quen đi thôi.”