Vạn Nhân Mê Không Dễ Làm

Quyển 2 - Chương 6: Gặp gỡ vị vua nhân ngư




"Trên người em có ma lực gì vậy? Làm ta nhìn mãi mà vẫn không chán.... Mềm như bông..."

Văn Cảnh Trạm tự lẩm bẩm một mình, dùng ngón tay thon dài chọc vào khuôn mặt của Trà Thư, liếm láp cánh môi mềm mại hồng hào, nhẹ nhàng vén mái tóc che khuất mắt cậu sang một bên để nhìn ngắm đôi mắt mở to của cậu.

Trà Thư bị khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt làm cho hoảng sợ đến mức lùi lại, nước mắt chảy ra liên tục từ đôi mắt to xinh đẹp, "Thiệt...Thiệt là bất lịch sự!"

Trà Thư càng lui về phía sau thì đối phương càng nhích đến gần, cậu muốn đẩy người bên kia ra ai dè lại tự ngã khỏi giường. Văn Cảnh Trạm vung tay lên một cái làm Trà Thư được bao bọc trong một cái bong bóng trong suốt rất lớn, đưa cậu lại vào vòng tay của hắn.

Trong thế giới mà mọi người đều có siêu năng lực, chỉ có một mình cậu là không có.

Thật khó để tồn tại.

Nghĩ đến nhiệm vụ của mình, có lẽ nhân ngư trước mặt sẽ biết điều gì đó, "Ngài có biết tộc tinh linh không?"

"Hôn ta đi, rồi ta sẽ nói cho em biết."

Văn Cảnh Trạm chỉ tay vào mặt mình rồi đưa mặt đến gần, "Em không được hôn mặt, muốn hôn thì phải hôn ở đây."

Hắn liếm môi mình, đỏ mặt nhìn về phía Trà Thư, "Sau khi em hôn, nơi này sẽ càng trở nên cứng hơn. Nếu em chịu ngậm lại vào, ta sợ mình sẽ không nhịn được mà xuất tinh vào miệng em... Không, không, không, cứ hôn môi thôi. Tất cả đều tại em, làm ta trở nên kỳ quặc, em phải có trách nhiệm với ta..."

Không phải thiết lập của người này là lạnh lùng sao? Tên ngốc trước mặt này là ai vậy!

[Chú ý, nhân vật quan trọng đang đến gần, hãy chuẩn bị sẵn sàng.]

"Anh trai của ta tới rồi, ta không muốn anh ấy biết mình có bạn trai vì anh ấy khá nghiêm khắc. Có lẽ sau khi biết em là người của tộc tinh linh, anh ấy sẽ ngăn cản chúng ta yêu nhau thì sao."

"Gì, bạn trai? Còn nữa, chúng ta yêu nhau từ khi nào...?" Trà Thư không biết nên thể hiện cảm xúc nào trên mặt, cậu chả thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì trong đầu.

Văn Cảnh Trạm cảm nhận được hơi thở của anh trai, xoay người lại giấu Trà Thư vào trong bong bóng tàng hình, "Trốn một lúc, chờ ta xử lý xong anh trai là được."

Sau đó, hắn lại nói: "Ta đã chờ đợi người định mệnh trong lời tiên tri trong suốt quá trình trưởng thành, dù ta không có kinh nghiệm yêu đương nhưng vẫn sẽ cố gắng hết sức đối xử tốt với em. Nếu có điều gì không tốt, xin em hãy bao dung với ta hơn. Phần tình cảm ấy càng lúc càng sâu đậm, đến mức sắp nhấn chìm ta mất rồi."

Đáng tiếc, Trà Thư đang ở trong khu vực cách âm nên không thể nghe thấy bất cứ điều gì.

[Tích tích, nhân vật quan trọng đã được xác định, anh trai của hoàng tử nhân ngư, vị vua vừa lên ngôi năm nay - Văn Cảnh Lẫm]

"Nhiệm vụ luyện tập hàng ngày đã hoàn thành chưa?" Văn Cảnh Lẫm mở cửa bước vào phòng, dựa vào tường nhìn Văn Cảnh Trạm đang ngồi trên giường.

"Không phải hôm nay." Hắn lạnh lùng đáp mà không hề ngẩng đầu.

Cái gọi là nhiệm vụ luyện tập chính là tập thở và di chuyển trên mặt đất, nhưng nhiệm vụ này vốn không phù hợp với quan điểm của Văn Cảnh Trạm. Do Văn Cảnh Lẫm khăng khăng muốn nhân ngư mở rộng phạm vi lãnh thổ trên cạn, nên trước tiên phải học cách thở và đi trên mặt đất, nhưng theo quan điểm của Văn Cảnh Trạm thì môi trường tốt nhất phải là môi trường thuận lợi cho nhân ngư sinh sống.

"Không thể bỏ luyện tập dù chỉ một ngày, đợi đến khi tìm được loại thuốc có thể thở và đi lại trên cạn trong một thời gian dài thì ta sẽ nói cho em biết càng sớm càng tốt, chuyện này có liên quan đến tương lai của tộc nhân ngư."

"Tương lai của nhân ngư à? Em lại nghĩ nó liên quan đến tham vọng của anh thì đúng hơn." Văn Cảnh Trạm phớt lờ sự hiện diện của anh trai, lập tức dịch chuyển đến đất liền để luyện tập.

"Đi ra." Văn Cảnh Lẫm chỉ vào góc tường, bong bóng lập tức vỡ tung.

"Hoàng tử út của tộc tinh linh sao lại ở đây Nhưng khuôn mặt này quá thu hút, để ta giúp em thay đổi vậy."

Sau khi bị vẻ đẹp lộng lẫy của Trà Thư làm cho sững sờ vài phút, Văn Cảnh Lẫm vuốt ve khuôn mặt của cậu vài lần, đôi mắt xanh lục chuyển thành màu xanh, "Trừ khi là người mạnh hơn ta, nếu không sẽ không có người nhìn thấy được diện mạo thật của em. Nhưng hơi thở tinh linh trên người em không thể che giấu, vì vậy hãy cẩn thận hơn một chút."

Sau đó, Văn Cảnh Lẫm kéo tay nắm cửa rời đi.

"Xin chờ một chút! Có thể nói cho em biết về tộc tinh linh được không?" Cậu chạy tới nắm tay Văn Cảnh Lẫm, kiễng chân hỏi.

"Biết chuyện này không tốt cho em, chỉ làm buồn thêm thôi."

"Không... Làm ơn nói cho em biết đi!"

Cậu nói một cách đáng thương, nắm lấy bàn tay to lớn của người kia, đôi chân dài trắng như tuyết kẹp lấy vòng eo rắn chắc, đôi vú mềm mại đè lên cơ ngực săn chắc, "Em thực sự muốn biết!"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Liên quan đến sự diệt vong của tộc tinh linh, ta là đồng lõa... Không ngờ lại xảy ra chuyện này..." Văn Cảnh Lẫm cúi xuống bế Trà Thư lên, nhớ lại sự việc này.

Trà Thư lau nước mắt cho y và lắng nghe y nói.

"Ô nhiễm đại dương ngày càng nghiêm trọng hơn, nếu sống trong nguồn nước ô nhiễm quá lâu sẽ biến thành bọt biển. Do đó, vô số nhân ngư đã chết bao gồm cả ba mẹ của ta, mọi người đã cố gắng khử độc nguồn nước nhưng cuối cùng vẫn chết một cách vô ích. Nơi đây là mảnh đất tinh khiết cuối cùng ở đại dương, vì có được sự bảo vệ của những nhân ngư còn lại."

"Ác ma và Long tộc tìm ta hợp tác. Chỉ cần ta đồng ý, thì bọn họ sẽ cho cách thức để đi và thở trên cạn trong một khoảng thời gian đủ lâu. Dù ta biết bọn họ sử dụng bí thuật nhưng mục đích thì ta không rõ, vì ta chỉ tham gia một nửa quá trình."

"Dùng phương pháp này phải trả giá." Văn Cảnh Lẫm cúi đầu, ôm chặt lấy Trà Thư rồi nói tiếp.

"Mặc dù nhân ngư có thể thở và đi lại trong một thời gian dài, nhưng làn da mỏng manh đến mức chỉ cần chạm vào cát là sẽ chảy máu. Dù có cẩn thận đến đâu vẫn không thể không bị thương, vì vậy..."

"Sau đó, ta nghe nói rằng tộc tinh linh đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại hoàng tử út cuối cùng còn sống. Không thể đi vào vùng đất rộng lớn đó nên mọi người đều săn lùng em, vì nghĩ em sẽ biết cách đi vào trong. Nhưng ta cảm thấy chuyện này khá vô ích, bởi vì ngay cả hoàng tử út cũng bị đẩy ra Rừng Mưa Sương Mù cơ mà."

"Mối quan hệ giữa các chủng tộc ngày càng trở nên căng thẳng trong những năm gần đây. Ban đầu tộc người lùn đã bị tiêu diệt bởi thiên sứ và ác ma, còn tộc tinh linh cũng gần như diệt vong. Chúng ta đã vi phạm ý muốn của Chúa, tộc nhân ngư cũng sẽ sớm biến mất..."

"Nhân ngư sẽ bảo vệ em. Trực giác cho ta biết em nhất định không đơn giản. Có lẽ em có khả năng cứu thế giới, hoặc chính chúng ta sẽ cứu thế giới với sự lãnh đạo của em."

Trà Thư không nói được lời nào, lúc này cậu không thể kiềm chế được nước mắt của mình. Rõ ràng đây là chuyện xảy ra trong thế giới này chứ không phải những chuyện cậu đã trải qua, vậy mà cậu cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng, nỗi buồn và sự cô đơn đã khiến cậu sắp không thể thở nổi.

***

Cảm giác được anh trai và Trà Thư đang ở bên nhau nên Văn Cảnh Trạm lập tức trở về, sau khi mở cửa hắn thấy hai người họ đang chạm đầu vào nhau, với cả một quả dâu tây màu hồng nhạt bỗng dưng xuất hiện trên xương quai xanh của Trà Thư.

"Thư Thư, em đang làm gì với anh trai của ta đó?"

"Hư quá, em đang trồng dâu tây."