Vẫn không được.
Cách này không được, cách kia cũng không hiệu quả.
Nhưng cậu đã ở lại đây quá lâu rồi.
Bất cứ khi nào Trà Thư rời khỏi tầm mắt của Hạ Thanh Ngô trong một khoảng thời gian ngắn để nghiên cứu đường thoát, cậu sẽ nhanh chóng bị những chiếc xúc tu bắt đến bên cạnh y, dường như y muốn trói chặt cậu bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi.
Hết lần này đến lần khác, kế hoạch không thành công khiến Trà Thư hơi hoảng loạn, chẳng lẽ cậu phải vĩnh viễn ở đây với Hạ Thanh Ngô sao? Nếu cậu không thể trốn thoát, vậy chi bằng cứ thử làm những chuyện khiến y chán ghét, không biết chừng sẽ khiến y chịu buông tha cho cậu.
Suốt mấy ngày qua, Trà Thư liên tục chạy trốn nhưng lần nào cũng bị Hạ Thanh Ngô bắt được. Khi ấy y sẽ dùng dương v*t thô to ** cậu trong khi điều khiển những chiếc xúc tu quấn chặt lấy cậu, thậm chí y còn nói ra vô số những lời tục tĩu. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu chẳng những không đạt được mục đích bỏ trốn, mà còn mang đến tai họa cho cái mông nhỏ của mình.
Thôi thì cậu ngủ trước đây, thực ra nếu không phải vì không có linh lực thì chắc hẳn cậu đã bay đi từ lâu rồi.
Hạ Thanh Ngô nằm trên bãi cỏ xanh mướt, y nắm lấy tay Trà Thư rồi xoay người đè lên người cậu, hôn lên khuôn mặt mềm mại cùng với đôi môi chúm chím của cậu.
"Em có biết ta yêu nhất điều gì ở em không, chính là đôi mắt của em đó."
"Chính em đã cho ta nhìn thấy hy vọng trong cuộc đời cô đơn và dài đằng đẵng của mình, đó là ánh sáng hy vọng mà ta chưa từng thấy trước đây, cũng là lí do tại sao ta lại đi theo em."
"Ta thấy em vội vàng rời đi như vậy, chắc hẳn là vì muốn tìm hiểu sự thật về vụ diệt vong của tộc Tinh Linh."
"Tinh linh canh giữ cây sinh mệnh nắm giữ toàn bộ sự sống của đại lục, nói cách khác là nếu không có cây sinh mệnh thì có lẽ đại lục này sẽ không còn tồn tại nữa, ngay cả ta cũng không thể tồn tại. Trên phương diện nào đó, dù cây sinh mệnh mạnh mẽ đến đâu thì nó cũng chỉ là thực vật, chẳng qua nó là một cái cây đặc biệt có một không hai. Còn điều quan trọng nữa, ta đang cảm nhận được hơi thở của cây sinh mệnh trên người của em."
"Hơi thở... Ý của ngài là gì?"
"Ta nghĩ, em là tinh linh cuối cùng đảm nhận trách nhiệm quan trọng là bảo vệ cây sinh mệnh. Thần hộ mệnh quan trọng nhất của mỗi thế hệ đều có hơi thở giống thế này, nhưng hơi thở trên người của em còn mạnh mẽ và uy nghiêm hơn."
"Hiện tại, không một chủng tộc nào có thể bước vào vùng đất thuộc về tinh linh. Thiên sứ và ác ma săn lùng em cũng vì nghĩ rằng em sẽ biết cách để vào đó, như vậy cũng đồng nghĩa với việc bắt được em sẽ chiếm được vùng đất đó."
"... Cảm ơn ngài đã nói với em điều này. Em rất muốn nhìn thấy cây sinh mệnh, nhưng không biết vùng đất đó có cho phép em vào không, Thanh Ngô đi cùng em được không?"
Trà Thư nâng cặp mông tròn trịa ngồi trên đùi của Hạ Thanh Ngô, dụi đầu vào trong vòng tay ấm áp rồi đưa chiếc lưỡi nhỏ đỏ thẫm quấn lấy vành tai trắng nõn của y, hành động thân mật như một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm.
"Đương nhiên là được, Thư Thư hãy để ta làm người yêu của em đi, nếu em đeo nhẫn vào thì khi em gặp nguy hiểm ta sẽ đến cứu em ngay lập tức, là hiệp sĩ duy nhất của một mình em."
Hạ Thanh Ngô cầm lấy viên pha lê xanh trên chiếc vương miện gai mà mình đang mang trên đầu, và biến nó thành một chiếc nhẫn lộng lẫy. Y ôm Trà Thư ngồi xuống trên chiếc thảm làm bằng thực vật, quỳ một gối xuống trước mặt cậu và cúi đầu.
"Trước giờ không ai có thể khơi dậy hứng thú của ta, nhưng sự tồn tại của em đã khiến trái tim lạnh lẽo của ta trở nên chân thành và nồng nhiệt. Chỉ cần có em, trái tim ấy sẽ liên tục đập thình thịch. Vì em mà trái tim của ta rung động như con nai chạy loạn xa, chỉ mong một điều là nhận được sự đáp lại từ em."
"Cảm ơn... Nhưng mà... Ừm..."
"Nhưng... Em... Ngài..."
"Em tất nhiên..."
"Bằng lòng......"
Nhìn thấy biểu cảm thay đổi liên tục của Hạ Thanh Ngô mà Trà Thư thầm cười, tên này đúng là ngốc.
Cậu chỉ đang đùa giỡn với y thôi, vậy mà y cũng không nhận ra.
Trên đường đi, Hạ Thanh Ngô dễ dàng giết sạch rất nhiều yêu quái cản đường. Một hồi sau, y bỗng phát hiện Trà Thư vốn mềm mại bám dính bên mình đã không thấy đâu, y nhìn lên mới biết Trà Thư đã bị một con rồng hung mãnh và khổng lồ bắt đi.
Rất nhanh Hạ Thanh Ngô đã điều khiển người thực vật khổng lồ và thực vật hoang dã có tính sát thương cực cao đến tấn công con rồng. Chẳng mấy chốc con rồng đó đã bị nuốt chửng, đồng thời những chiếc xúc tu mạnh mẽ cũng tóm được Trà Thư ngay giữa không trung.
Điều mà Hạ Thanh Ngô không nói với cậu là chiếc nhẫn còn có chức năng nghe lén, cho nên cuộc nói chuyện giữa Trà Thư và con rồng vừa rồi đã bị y nghe hết.
"Vừa nãy ngài quá tuyệt vời, kế hoạch thành công rồi! Tên kia đúng là một tên biến thái, chắc y thấy mình đối xử với em rất tốt nhưng em lại thấy y luôn ép em làm những chuyện em không thích. Đáng ghét lắm luôn, ngày nào cũng ép em tiếp nhận tình yêu, thiệt là mệt mỏi quá mà. Vẫn là Vũ Vũ tốt nhất! Thích ngài!"
"Vậy em phải thưởng cho ta vài nụ hôn đấy, xin em hãy hôn lên đuôi và miệng của ta ~"
"Được mà, nhưng hôn lên môi thôi sao?"
"Đô đô đô......Tê tê..." (tiếng rồng bị xé xác)
Này này... Sao lại trở về trong vòng tay của Hạ Thanh Ngô rồi... Sao mặt mũi của y tối tăm vậy...!!!!
"Thanh Ngô, ngài giỏi quá. Con rồng đó muốn mang em đi và ăn thịt em đó. Đáng sợ quá, thích ngài nhất!!" Sau khi nói xong, Trà Thư thấy mặt mũi của Hạ Thanh Ngô càng tối sầm, y nhíu chặt mày như thể đang kiềm chế cảm xúc đang bùng nổ nào đó.
"Chuyện đó... Chuyện đó, con rồng đó đã bắt em đi thiệt mà. Móng vuốt to lớn trực tiếp nắm lấy vai em rồi túm người em bay lên không trung, sau đó ném em lên trên lưng của hắn. Lúc đó quả thật rất nguy hiểm, hơn nữa em còn rất sợ độ cao! Sao ngài giống như đang giận vậy, đừng giận mà, hôn an ủi em một chút được không?"
Hạ Thanh Ngô nhanh chóng điều khiển những chiếc xúc tu xung quanh trói buộc Trà Thư, những chiếc xúc tu lần lượt nhét vào trong cái miệng hồng hào liên tục nói chuyện và hoa huy*t non mềm, bỗng nhiên một dương v*t to lớn đâm mạnh vào trong hoa huy*t mềm mại của cậu.
Trà Thư sửng sốt trước hành động đột ngột và nhanh chóng này, cơ thể yếu đuối ngay lập tức được lấp đầy bởi dương v*t cùng với những chiếc xúc tu đáng sợ. Nước bọt nhớp nháp không kịp nuốt xuống chảy ra tràn lan, nước mắt giàn giụa làm bẩn toàn bộ khuôn mặt yêu kiều hoàn mỹ, cậu mở to miệng đau đớn rên rỉ nhưng chỉ càng thu hút nhiều chiếc xúc tu đến thâm nhập vào trong khoang miệng.
Vốn dĩ... Không thể phản kháng, tên này... Tại sao lại làm vậy... Không hiểu nổi... Chằng lẽ y đã biết điều gì đó... Kế hoạch của cậu rất hoàn mỹ... Dù thành công hay thất bại cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
"Vì sao... Thanh Ngô... Ưm ư a ha a... Sắp bị chơi hư rồi... Không có... Em không có... Quá nhiều ư hưm ah á... Chậm..."
"Thư Thư, ta vốn không muốn ép buộc em đâu, ta còn muốn từ từ hòa nhập vào thế giới của em để em dần dựa dẫm và yêu ta. Nhưng mà..."
"Em là đồ dối trá chết tiệt. Ngoài mặt thì nói toàn những thứ ngọt ngào, nhưng trong lòng lại toan tính nhiều mưu kế. Nhìn xem hoa huy*t của em mút chặt đến thế nào này, em nói không muốn nhưng thực ra trong lòng lại rất thích được dương v*t **, và cọ xát nhiều hơn vào điểm nhạy cảm đúng không?"
Hạ Thanh Ngô ra lệnh cho xúc tu bắn chất lỏng trắng mịn và sền sệt lên mặt và trong miệng của Trà Thư, "Mẹ kiếp, em nên được sinh ra để làm cái bao đựng dương v*t hay một con phò gì đấy, có hai cái huyệt đồng thời phục vụ chủ nhân và cái miệng ăn dương v*t."
"Không... không phải... Em..."
"Muốn nói gì nữa, con phò lại muốn gạt người nữa hả?"
Hạ Thanh Ngô rút dương v*t ra để những chiếc xúc tu bắn đầy tinh dịch vào trong hoa huy*t và hậu huyệt, nhìn cái bụng đang dần căng phồng lên mà y cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
"Mang cái lỗ chứa đầy tinh dịch của bạn trai để đi ăn dương v*t của thằng chó khác có làm em sướng không? Hay em chỉ là một con phò có thể lên cơn hứng tình mọi lúc mọi nơi? Sao em rên lớn thế, muốn dụ lũ chó hoang đến *** em hả?".
||||| Truyện đề cử: Thí Thiên Đao |||||
Bọn họ điên cuồng làm tình suốt ba ngày ba đêm, cậu bị ** xỉu rồi lại bị ** tỉnh dậy, hoa huy*t giống như một đài phun nước nhỏ chảy ra tinh dịch bẩn thỉu, cả cơ thể như một con búp bê rách nát để người khác muốn làm gì thì làm.
Đã....Đã bị dương v*t lớn chơi hư rồi...