Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 52: Đại thử (2)




Tiết trời cuối thu đã chuyển lạnh hơn rất nhiều, lại thêm ta sợ người khác nhìn thấy cảnh mình với Lâm Trọng Đàn nói chuyện với nhau nên liền vội đem cửa sổ đóng lại. Bởi vì ta không tiện đi lại nên chỉ có thể dựa ngồi ở trên giường mỹ nhân. Ta ngước mắt liếc Lâm Trọng Đàn một cái rồi lại cúi đầu, cứ thế nhìn chằm chằm tấm chăn mỏng thêu hoa đang đắp hờ trên người.

Tiếng bước chân từ nơi xa ngày càng đến gần, ta nhẹ liếc thấy một góc vạt áo màu đỏ nhạt của Lâm Trọng Đàn. Ngay sau đó, hắn thản nhiên ngồi xuống bên giường, không đợi ta mở miệng hắn đã trước xốc lên tấm chăn gấm ta đang đắp.

Ta nhịn xuống cỗ hỏa khí trong lòng, nhìn hắn cứ thế cuộn ống quần ta lên.

Ánh mắt Lâm Trọng Đàn chạm đến chỗ bầm tím sưng u trên đầu gối ta, ngón tay hắn bỗng run run một chút, sau đó hắn lại ngước mắt nhìn về phía ta, "Thái y có nói một ngày bôi thuốc mấy lần không?"

Không biết là do ta ảo giác hay gì mà thái độ lần này của hắn không mềm mại giống như lần trước lắm, trong mắt hắn tựa hồ ẩn ẩn một chút tức giận.

Ta ngẩn ra một lát mới nói: "Ba lần."

"Hôm nay đã bôi mấy lần rồi?"

"Một lần."

Ta mới vừa nói xong, Lâm Trọng Đàn liền hỏi ta chỗ để thuốc bôi ở đâu. Ta chợt hiểu ra hắn muốn làm cái gì, ngay lập tức định rút chân về, "Ta không cần ngươi giúp ta bôi thuốc, ta có cung nhân hầu hạ rồi."

Nhưng Lâm Trọng Đàn vẫn ấn cẳng chân ta xuống, "Đừng lộn xộn, thuốc ở đâu?"

Ta do dự một hồi, cuối cùng vẫn là chỉ chỉ về phía chiếc hộp nhỏ ở phía cuối thành giường. Lâm Trọng Đàn liền đứng dậy để lấy hộp thuốc qua đây.

Hắn trước ngửi ngửi thuốc mỡ một chút, sau lại bôi một ít lên mu bàn tay, hắn nhìn kỹ qua một hồi mới chịu buông lọ thuốc đó xuống, sau đó lại tự lấy ra một lọ thuốc mỡ khác trong lòng ngực mình ra.

"Thuốc thái y kê thiên tính lạnh, ngươi lại vốn là thể hàn nên không hợp dùng."

Lâm Trọng Đàn nói xong liền sắn tay định bôi thuốc cho ta, đầu tiên ta trốn tránh một chút, sau cùng lại chuyển sang bất động. Ta nhìn hắn cúi đầu tỉ mẩn bôi, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, bởi vì cảnh lúc này thật sự cực kỳ giống cảnh ta vừa thấy trong mộng.

Chỉ là ta hoảng hốt không được bao lâu, ngày hôm qua lúc bôi thuốc ta đã thấy cực đau, nhưng hôm nay còn đau hơn thế nữa. Lâm Trọng Đàn dùng lòng bàn tay xoa mềm thuốc mỡ trên đầu gối ta, ta đau đến mức miệng cũng phải hít hà. Lâm Trọng Đàn hẳn là nghe thấy thanh âm của ta, động tác lúc sau có nhẹ đi một chút, nhưng cơn đau cũng chẳng thuyên giảm đi bao nhiêu.

Ta đau đến mức nắm chặt chăn gấm bên người, đột nhiên ta nghe được thanh âm của Lâm Trọng Đàn.

"Nếu sợ đau như vậy thì sao còn đến ngự tiền quỳ?"

Ta nghe vậy liền cắn chặt răng, cố để cho bản thân không phát ra tiếng kêu nữa.

Lâm Trọng Đàn tựa hồ thở dài, sau khi bôi thuốc xong liền đi rửa tay, lát sau mới một lần nữa trở lại bên giường. Hắn cầm lấy bàn tay đang nắm chặt của ta rồi mở ra, lòng bàn tay ta lúc này đã in hằn năm vết móng tay.

Ta thấy hắn cứ chăm chú xem bàn tay ta nên muốn đem tay rút về, nhưng rút mấy lần hắn đều không xi nhê.

"Lâm Trọng Đàn, ngươi buông tay ra, ta bảo ngươi tới không phải để ngươi trêu chọc ta!" Ta căm tức nhìn hắn.

Lâm Trọng Đàn cũng nhìn sang ta, thanh âm so với ngày thường tương đối lãnh đạm, "Tiểu Địch cho rằng đây là ta đang làm khó ngươi sao?"

Hắn biết cái gì rồi? Hay là hắn đã biết về chuyện lá thư kia?

Lông mi ta không khỏi run rẩy, tiện đà cắn chặt môi.

Lâm Trọng Đàn nhìn ta một lát, cuối cùng vẻ mặt cũng hòa hoãn dần, lấy ra khăn tay giúp ta lau mặt, "Sao mà bây giờ với trước đây chả khác gì nhau vậy, ta mới nói một câu đã nhịn không được khóc rồi."

Ta để kệ cho hắn lau nước mắt, chờ hắn thu hồi tay ta liền duỗi tay bắt lấy tay hắn, nhưng chờ hắn nhìn sang ta lại làm ra vẻ mặt như là bị chính hành động của mình làm cho kinh sợ, vội vàng buông tay ra rồi quay mặt đi.

Một lát sau, ta bị một mùi dược liệu quen thuộc vây quanh.

Lâm Trọng Đàn ôm lấy ta, đầu tiên ta giãy giụa một chút, giãy giụa không xong ta mới chịu quay ra ôm hắn. Ta ôm lấy cổ hắn, thanh âm run rẩy nói: "Đàn Sinh, ta sợ quá. Phụ hoàng bệnh nghiêm trọng như vậy ư? Sao đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại?"

Lâm Trọng Đàn nghe ta gọi hắn là Đàn Sinh liền hơi hơi đẩy ta ra. Hắn nâng mi nhìn chằm chằm, ta cố gắng làm ra vẻ mặt đoan trang, không dám lộ ra một tia hận ý nào, chỉ giả như đang sợ hãi và tỏ vẻ ý muốn ỷ lại hắn vô cùng.

Một lát sau, hắn một lần nữa ôm ta vào trong lòng ngực, "Hoàng Thượng là thiên tử có thần minh bảo hộ, tự nhiên sẽ không có việc gì."

Ta không khỏi nắm chặt quần áo trên người hắn, "Thật không?"

"Ừ."

"Vậy là tốt rồi! Phụ hoàng không có việc gì là được." Ta châm chước nói tiếp, "Gần đây trong cung thật không yên chút nào, đầu tiên là thích khách, giờ lại đến phụ hoàng sinh bệnh. Ngươi biết không? Vậy mà thích khách là do Tứ hoàng huynh phái tới đó, thường ngày ta với hắn cũng coi như gần gũi, trước nay không nghĩ tới hắn sẽ dám làm ra chuyện lớn như vậy."

Tay Lâm Trọng Đàn ở trên lưng ta nhẹ nhàng vỗ về, hắn nghe được tên Tứ hoàng tử thì có chút ý vị không rõ mà nói: "Tứ hoàng tử hắn...... Ngươi đừng thân cận với hắn quá làm gì."

"Nhưng thật sự là ta cảm thấy hắn không giống loại người sẽ làm ra việc đó." Ta nói xong lại phát hiện vành tai của mình bị xoa nhẹ hai cái.

Lâm Trọng Đàn tự nhiên xoa vành tai ta rồi làm như chẳng có chuyện gì, nhàn nhạt nói: "Hắn có giống hay không cũng không quan trọng. Ta đã nói với ngươi rồi, những việc này ngươi không cần tham dự, trước kia không cần mà về sau cũng vậy."

Ta từng ở cùng với Lâm Trọng Đàn một khoảng thời gian khá lâu nên cũng ít nhiều hiểu rõ hắn, hắn có cái tật cứ thích nói mập mờ không rõ ràng, không muốn cho ta biết, nhưng hắn nói như vậy đã đủ để chứng minh phỏng đoán của ta.

Tứ hoàng tử là kẻ chết thay.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm của Tống Nam.

"Vi thần thỉnh an Thái tử điện hạ, Thái Tử thiên tuế."

Ta nghe được lời này liền không khỏi vội buông Lâm Trọng Đàn ra. Lâm Trọng Đàn hiển nhiên cũng không nghĩ tới Thái Tử sẽ đến, mặt mày thần sắc khẽ biến.

Ta thấy phản ứng của hắn liền có chút do dự, ta nên để Thái Tử phát hiện ra Lâm Trọng Đàn hay vẫn là để hắn trốn đi mới tốt đây.

Từ từ, ta không thể khiến Thái Tử phát hiện ra Lâm Trọng Đàn được.

Nếu giữa Thái Tử và Lâm Trọng Đàn chưa quá mức thân cận, như vậy để hắn phát hiện ra Lâm Trọng Đàn tại đây thì kiểu gì hắn cũng hoài nghi Lâm Trọng Đàn, nhưng cứ như vậy thì chuyện ta tự mình để cho tân tiến sĩ tiến cung cũng sẽ bại lộ.

Hiện giờ Hoàng Thượng đang cáo ốm, tình thế tiền triều biến đổi liên tục, nếu Lâm Trọng Đàn bị phát hiện ở đây thì chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ cho rằng ta tư liên với ngoại thần tương lai, hoài nghi ta có tâm làm phản.

Nghĩ kỹ một lát ta liền vội vàng đẩy Lâm Trọng Đàn đang ngồi bất động một phen, hạ giọng thúc giục nói: "Ngươi mau tránh đi."

Đang nói chuyện thì tiếng của Thái Tử đã vang lên, "Bình thân, Tống Nam, sao ngươi lại canh giữ ở đây? Cửu hoàng tử ở bên trong sao?"

Mắt thấy Thái Tử sắp vào đến nơi, ta không kịp nghĩ ra chỗ nào trốn cho phải, liền nhanh chóng đảo mắt nhìn chung quanh, tạm thời chỉ phát hiện ra gầm giường mỹ nhân ta đang nằm là nơi có thể trốn tạm, ta lại đẩy Lâm Trọng Đàn hai cái, "Trốn xuống dưới đây đi."

Ánh mắt Lâm Trọng Đàn nhìn ta đều thay đổi, nhưng lúc này ta không có tâm tình để ý tới việc hắn suy nghĩ cái gì, lại đẩy lại đánh bắt hắn đi xuống. Lúc này Lâm Trọng Đàn mới không tình nguyện mà lạnh mặt trốn vào dưới gầm giường mỹ nhân.

Gần như ta mới vừa sửa sang lại xong trên giường và đem chăn rũ xuống để che thân ảnh Lâm Trọng Đàn đi là Thái Tử liền vào đến nơi.

Thái Tử nhìn ta ngồi ở trên giường liền giơ tay bảo cung nhân hầu hạ phía sau lui ra.

"Cô nghe nói đệ đệ bị thương ở đầu gối nên cố ý lại đây thăm một chút. Bị thương có nặng không?"

Mới hôm qua hắn còn lạnh nhạt như vậy mà hôm nay đã lại đổi thành gương mặt ban đầu rồi. Mà ta không giống như ngày xưa vô lễ với hắn nữa, nỗ lực chống thân thể định xuống giường để hành lễ.

Thái Tử nhanh chóng ấn bả vai ta xuống, "Chân bị thương thì thôi không cần hành lễ, để cô nhìn vết thương trên chân ngươi đi."

"Vâng, Thái Tử ca ca."

Ta chưa bao giờ trải qua việc phải che dấu ai đó như thế này, sợ Thái Tử phát hiện ra Lâm Trọng Đàn đang nằm dưới gầm nên ta tim đập có chút mau, lúc cuốn ống quần lên tay ta còn run rẩy một chút.

Thái Tử vốn là đang cười nói chuyện với ta, nhìn thấy vết thương trên chân ta xong thì ý cười trên môi cũng thu đi vài phần.

Hắn cúi đầu nhìn miệng vết thương của ta "Chà chà, sao lại để bị thương nghiêm trọng như vậy, đáng thương quá. Đệ đệ đã bôi thuốc chưa?"

Ta vừa định đáp lời thì hắn đã phát hiện trên giường có một hộp thuốc trước, hộp đó là do thái y kê chứ không phải của Lâm Trọng Đàn.

"Để cô giúp ngươi bôi thuốc." Thái Tử mở nắp lọ thuốc ra định bôi cho ta thật.

Ta mới vừa bôi qua rồi, hơn nữa lúc bôi rất đau nên ta lập tức cự tuyệt nói: "Không cần, ta đã bôi rồi."

"Thật sao? Lúc nào?" Hắn hỏi ta.

Ta châm chước nói: "Hồi giữa trưa."

"Vậy thì cũng qua được vài canh giờ rồi, cũng nên bôi lại một lần đi thôi."

Ta sợ Thái Tử định bôi thật nên duỗi tay bắt lấy bàn tay đang định lấy thuốc mỡ của hắn, "Ta quên mất, ta cũng vừa mới bôi một lần thuốc xong, là do ta tự bôi. Chính vì thế nên ta mới để hộp thuốc ở trên giường đó."

Lông mày Thái Tử nhíu lại, bỗng dưng hắn trở tay bắt lấy tay ta đưa lên chóp mũi ngửi. Ngửi xong, hắn cười như không cười mà nhìn ta "Đệ đệ mới bôi mà sao trên tay lại không có chút mùi thuốc nào vậy? Đừng nói là cung nhân giúp ngươi bôi, mới vừa rồi thủ hạ của ngươi còn trả lời là ngươi ở trong điện nghỉ ngơi, vì muốn ở một mình cho thanh tĩnh nên mới bảo hắn canh giữ ở ngoài cửa điện."

Ta không còn lý do nào để có thể thoái thác được nữa, lại không thể khai ra là Lâm Trọng Đàn bôi nên chỉ có thể nói: "Ừ, ta chưa bôi thuốc, nhưng hiện giờ ta không muốn được chưa."

"Vậy sao được, không bôi thuốc thì sao vết thương khỏi được?" Thái Tử nói đoạn xong liền lấy tay dính thuốc mỡ giơ lên, một hai phải bôi thuốc cho ta.

Ta lại ngăn hắn lần nữa "Không cần, ta làm sao dám để Thái Tử ca ca giúp ta bôi thuốc chứ, Thái Tử ca ca vẫn là trở về sớm một chút đi, phụ hoàng bên kia còn cần Thái Tử ca ca chăm sóc."

Vẻ mặt Thái Tử lạnh đi, như trách ta không biết điều, chỉ là không bao lâu hắn liền lắc đầu cười cười như là cực kỳ bất đắc dĩ, "Tính tình còn bướng lắm, hôm qua lúc ngươi quỳ gối, cô không cho ngươi đi vào là vì cô không thể. Nếu cô để ngươi đi vào thì nhỡ những người khác cũng quỳ đòi như ngươi, cô nhất định sẽ rất khó xử. Nếu cho thì sẽ quấy nhiễu phụ hoàng dưỡng bệnh, nếu không cho thì chẳng phải người khác lại nói ta phá lệ thiên vị ngươi?"

Ta nghe hắn nói như vậy liền không khỏi nói: "Vậy ban đêm ta có thể trộm đi thăm phụ hoàng sao?"

Thái Tử không nói được hay không, chỉ vân vê thưởng thức lọ thuốc mỡ trong tay. Ta tức khắc hiểu ra điều hắn muốn làm là gì, phân vân một phen cuối cùng vẫn là nhịn đau đưa chân phụng hiến đi ra ngoài, "Làm phiền Thái Tử ca ca giúp ta bôi thuốc."

"Nếu ngươi có tình ý chân thành cầu cô giúp ngươi bôi thuốc thì cô sẽ giúp ngươi một hồi." Thái Tử lại một lần nữa giơ lọ thuốc mỡ lên, khi ngón tay hắn sắp chạm phải đầu gối ta thì hắn đột nhiên cúi đầu xuống ngửi ngửi.

Chuông cảnh báo trong lòng ta vang lớn, thuốc mỡ Lâm Trọng Đàn bôi cho ta không giống loại thái y kê, mùi vị cũng có chút khác biệt, chẳng lẽ Thái Tử đoán được?

Đang lúc ta lo đến mức không khỏi ngừng thở thì Thái Tử đột nhiên kêu Ách một tiếng, "Mùi thuốc át hết mùi hương đặc trưng của đệ đệ rồi."

Hắn nói xong liền đưa ngón tay dính thuốc mỡ phết lên đầu gối của ta. Ta mới trải qua một hồi bôi thuốc đau đớn, giờ lại thêm một lần khiến ta đau đến mức ngồi cũng không yên, chỉ có thể nằm ở trên giường, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Ta sợ Thái Tử phát hiện ra Lâm Trọng Đàn nằm dưới gầm giường nên đến cả chăn gấm cũng không dám làm xê dịch, chỉ sợ khẽ động một cái là sẽ lộ ra thân ảnh phía dưới.

Hiển nhiên Thái Tử không phải là loại người biết chăm sóc người khác, bôi thuốc lại càng không, lúc bôi cứ đông quệt một chút, tây quệt một chút, lại còn lúc nhẹ lúc nặng.

Rốt cuộc khi đau đớn do bôi thuốc kết thúc, ta đang nằm ở trên giường cố bình phục hô hấp thì Thái Tử đột nhiên cúi thân thể xuống gần ta. Đôi mắt hắn ẩn ẩn sắc màu trà, vì giờ đang nhìn ngược sáng nên trái lại có chút tăm tối hơn bình thường.

Ta thấy hắn tới gần, trong lòng có chút không ổn nhưng vẫn hỏi hắn, "Khi nào ta mới có thể đi thăm phụ hoàng?"

Thái Tử cười một chút, vậy mà sau đó tự nhiên nhéo mặt ta, "Đệ đệ cảm thấy như vậy là đã có thể đi gặp phụ hoàng sao? Vừa rồi rõ ràng là cô hầu hạ ngươi, nếu ngươi muốn đi thì không phải nên là ngươi nghĩ cách lấy lòng cô sao —— Tiếng gì?!"

Ngay lúc Thái Tử nói đến hai chữ "Lấy lòng" thì dưới gầm giường có một thanh âm rất nhỏ truyền đến.