Ngoại trừ quốc sư thì ta chưa bao giờ thấy Thải Ông có thái độ nhiệt tình như thế với ai bao giờ, hơn nữa đây còn là một người xa lạ. Phải biết là dù đám người Nữu Hỉ và Thải Ông đã đồng hành với nhau một khoảng thời gian không ngắn nhưng nó vẫn chỉ rất lạnh nhạt với bọn họ.
Ta không khỏi cao giọng gọi: "Thải Ông!"Lời vừa dứt, vị Đàm công tử đã ngay lập tức túm lấy Thải Ông lôi ra khỏi người hắn. Lòng ta quýnh lên, vội vàng đi nhanh đến, "Vị công tử này, đây là thú nuôi của ta, vừa rồi nó có làm gì mạo phạm thì cho ta xin lỗi."
Đàm công tử quay qua nhìn về phía ta, trong giây phút nhìn rõ khuôn mặt hắn, ta cũng ngay lập tức hiểu vì sao Khương Sở Kỳ lại coi hắn như bảo bối mà nâng niu vậy.
Đàm công tử đúng thật là một mỹ nhân, hắn mang vẻ đẹp mỏng manh như Tây Thi, da đặc biệt trắng, sắc môi lại nhợt nhạt. Trời còn chưa tính là lạnh lắm mà hắn đã mang bao tay.
Hắn nhìn ta với ánh mắt sâu kín khó đoán, làm ta có chút hơi chột dạ, nhưng ta cũng không có tâm trí nghĩ nhiều vì Thải Ông vẫn đang bị hắn tóm trong tay.
Hiển nhiên Thải Ông rất tức giận, nó đang điên cuồng dùng cái mỏ nhỏ xíu của mình để mổ tới tấp vào tay trái của vị Đàm công tử kia.
"Đàm công tử?" Ta lại lên tiếng nhắc hắn.
Cuối cùng Đàm công tử cũng chịu trả Thải Ông lại cho ta, nhưng hắn không buông nó ra ngay mà đặt nó hẳn lên bàn tay đang xòe ra của ta. Ngón tay khó tránh khỏi đụng nhẹ vào nhau, cùng lúc đó Nữu Hỉ cũng đến chỗ bọn ta.
Hắn ngay lập tức phòng bị chắn giữa ta và Đàm công tử, còn Thải Ông vừa được thả tự do đã ngay lập tức lao lại về phía người vị công tử kia.
Thật không bình thường, ta cảm thấy có gì đó rất đáng ngờ ở đây.
Nhưng Thải Ông chưa kịp làm gì đã bị người ta tóm gọn, ta không khỏi có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói với vị họ Đàm kia "Xin lỗi."
Đàm công tử lắc đầu, tỏ vẻ chuyện này không có gì to tát. Không lâu sau thì người hầu của hắn cũng tới "Công tử, gió bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vẫn nên đi về thôi ạ."
Đàm công tử gật đầu, xoay người đi về hướng phía Đông Noãn Các, dù bóng dáng hắn đã khuất ở góc rẽ thì Thải Ông vẫn trông mong nhìn hắn với ánh mắt không rời.
Sau khi về phòng rồi, ta ngay lập tức hỏi Thải Ông, "Sao vừa rồi ngươi lại bất chấp lao đến người công tử kia vậy?"
Thải Ông hơi cúi đầu, "Ta ngửi được trên người hắn có một mùi hương."
Mùi hương?
Vừa nãy ta đứng cách Đàm công tử cũng coi như rất gần, trên người hắn đúng là có một mùi hương, mùi thơm hòa lẫn với mùi dược liệu của thuốc hắn uống hàng ngày. Nhưng không chỉ trên người hắn có mùi dược liệu mà đến cả người hầu bên cạnh hắn cũng có mùi đó.
Xem ra, Đàm công tử đúng là người thể nhược.Vì Thải Ông nói ngửi được mùi trên người đối phương, ta cũng chỉ nghĩ mùi này hấp dẫn nó như mùi đồ ăn nên không còn để chuyện này ở trong lòng nữa.
Buổi chiều, người hầu của vị Đàm công tử kia lại đến, nói là vì cảm tạ chúng ta buổi sáng đã hỗ trợ nên mang một phần điểm tâm đến tặng.
Ta vốn định cự tuyệt, nhưng sợ làm thế thì lần sau họ lại có cớ đến nên vẫn nhận lấy. Điểm tâm mang tới có rắc hạt mè bên trên, mà xưa nay ta vốn không thích thứ này nên hơn phân nửa phần điểm tâm đều do Lâu Xuyên xử hết. Chẳng ngờ vừa lúc đến chạng vạng thì Lâu Xuyên bị tiêu chảy, kéo dài đến gần giờ Tuất (~10h) mới đỡ.
Lâu Xuyên chẳng cả ăn nổi bữa tối, ban ngày hắn vẫn bình thường nên chắc chắn là do ăn phần điểm tâm kia mới xảy ra vấn đề. Xưa nay chúng ta vốn rất cẩn thận với vấn đề ăn uống, mỗi lần trước khi ăn còn dùng ngân châm thử độc. Khổ thân cho Lâu Xuyên vốn là một đại hán thân cường thể kiện, vậy mà chỉ mấy canh giờ trôi qua mà mặt giờ đã vàng như nghệ, người bủn rủn đến chân cũng đứng không vững.
"Cái tên quỷ bệnh lao chỉ biết đánh đàn cả đêm kia, vậy mà dám động tay vào đồ ăn, lão tử......" Lâu Xuyên đối diện với mặt của ta, lập tức đổi xưng hô từ "Lão tử" thành "Ta", "Chờ ta khỏe lại, ta nhất định sẽ đánh cho tên ma bệnh kia đến khi bò xuống đất xin tha mới thôi."
Tống Nam cau mày, "Hiện tại chúng ta đang ở phủ của Đông Tuyên vương, không thể tùy tiện gây ra chuyện gì quá lớn, còn không biết phủ này có người của triều đình ẩn nấp hay không, trên tường thành vẫn còn công văn vẽ mặt chúng ta kia kìa."
Tống Nam nói rất có lý, chúng ta có thể đến được phủ của Đông Tuyên vương thì người của triều đình cũng có thể, có khi họ đang ẩn mình đâu đó rồi, chỉ chờ trong phủ có chuyện náo loạn gì là sẽ bí mật xử lý hết đám chúng ta.
Đối với phần điểm tâm mà Đàm công tử đem tới lần này, hẳn là do hắn cho rằng ta đang muốn tranh sủng với hắn nên mới dùng cách này để ra oai phủ đầu với ta. Chắc hắn không phải là người của triều đình, chứ nếu đúng thì thay vì thuốc tiêu chảy hắn đã bỏ hẳn độc dược cho rồi.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, chuyện này đã nhắc nhở chúng ta có rất nhiều thứ ngân châm cũng không thể phát hiện ra.
Bởi vậy sau chuyện đó, chúng ta càng thêm cẩn thận với đồ ăn được mang tới.
=======
Ngày nào Khương Sở Kỳ cũng tới xem Thải Ông,Ta dứt khoát xin một cái lệnh bài từ hắn. Có lệnh bài này ta liền có thể tự do xuất nhập vương phủ.Cứ như vậy, chúng ta cũng không cần ăn đồ ăn do vương phủ chuẩn bị nữa mà chuyển thành trực tiếp mua từ bên ngoài. Người của triều đình không đến mức có thể đoán trúng việc mỗi ngày chúng ta sẽ mua gì.
Chỉ là cái giá phải trả cho chiếc lệnh bài là dùng Thải Ông để đổi lấy.
Thải Ông bị Khương Sở Kỳ nắm trong lòng bàn tay, bình thường còn lâu nó mới chịu, nhưng nay nó lại ngoan ngoãn cho hắn thích làm gì thì làm. Điều này khiến cho Khương Sở Kỳ vui mừng khôn xiết, trước khi phải đi hắn còn lưu luyến không rời nói với lại: "Ngày mai ta lại đến thăm ngươi."
Thải Ông thì đã sớm vì ghét muốn chết mà bay đi tắm rửa.
Ta gọi Khương Sở Kỳ lại, "Tiết độ sứ, không biết khi nào phụ vương ngài mới trở về?"
"Ngày mai, đúng rồi, ngươi và Đàm công tử cách vách đã gặp nhau sao?" Khương Sở Kỳ đột nhiên nhắc tới vị kia.
Ta gật đầu.
Khương Sở Kỳ nói: "Ngươi cũng cảm thấy hắn rất đẹp đúng không? Ta còn chưa từng gặp ai có vẻ ngoài đẹp như hắn, nếu hắn có thể ở đây mãi thì tốt rồi."
Thật ra người có thể so nhan sắc với Đàm công tử ta đã từng gặp rồi.
Bỗng nhiên ta lại nhớ tới một người ta vốn không nên nhớ đến, sắc mặt của ta khó tránh khỏi trở nên khó coi, cũng không muốn cùng Khương Sở Kỳ hàn huyên nữa nên bảo mình có việc rồi tiễn hắn đi luôn.Ngày mai Đông Tuyên vương hồi phủ rồi nên tối nay mấy người chúng ta cũng không dám ngủ quá sâu, còn phân phó cả người thay phiên gác đêm vì sợ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Tiếng đàn của Đàm công tử vẫn như thường lệ cất lên, nhưng vì ngày nào cũng nghe nên ta quen rồi.
Sợ ngủ sâu quá nên ta chỉ dám bọc chăn rồi ghé vào trên bàn ngủ, ngủ đến nửa đêm thì ta chợt cảm giác có người đang gõ cửa.
"Tiểu Cửu, Hỉ ca! Mau tỉnh mau tỉnh! Bên ngoài hình như có cháy!"
Cơn buồn ngủ của ta ngay lập tức biến mất, vội vàng ngồi dậy xem có chuyện gì. Nữu Hỉ cũng từ gian ngoài đi vào, hắn không kịp chuẩn bị quần áo gì cho ta mà chỉ có một tấm áo choàng và mũ rèm cho ta đội.
Chúng ta vừa ra đến cửa đã thấy được ánh lửa ở cách đó không xa. Nơi này không giống hoàng cung, trong cung để phòng cháy sẽ hạn chế trồng cây quá sát nhau với tán rộng, nhưng phủ đệ này lại khá nhiều cây trồng san sát.
Hơn nữa gió đêm nay khá lớn nên thế lửa lan càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã sắp lan đến phía sân viện chúng ta. Bọn ta nhanh chóng di tản, trong lúc chạy, Tống Nam tinh mắt ngay lập tức phát hiện ra phía chân tường sau viện có không ít củi đốt xếp sẵn.
"Này là có người cố ý muốn phóng hỏa rồi, trước bữa tối ta đi tuần tra đâu có đống củi này ở đây." Tống Nam tức giận nói, "Có người không tiếc công muốn thiêu chết chúng ta, còn may là ta đã phái người canh gác buổi đêm."
Ta nghe vậy nhưng cứ có cảm giác không đúng, cũng tạm thời chưa nghĩ ra là sai ở đâu. Chuyện vương phủ có cháy chẳng mấy chốc đã truyền ra, khắp nơi là khung cảnh mọi người chạy tán loạn. Khi ta chạy khó tránh khỏi khiển mũ rèm lay động, tuy đã dùng tay giữ nhưng rèm trước mặt vẫn phất lên phất xuống.
Gió lớn thổi làm tốc rèm trước mặt ta lên, còn chưa kịp kéo xuống đã chạm mặt Khương Sở Kỳ chạy từ hướng ngược lại, người hầu sau hắn kéo thành đoàn nhưng không ai cản được, "Tiểu thiếu gia, lửa bên đó lớn lắm ạ, ngài đừng chạy qua bên đó!"
Hắn không quan tâm, trong miệng liên tục kêu: "Đàm công tử! Chim nhỏ! Các ngươi ở đâu? Không có việc gì......"
Hắn đang nói dở lại đột nhiên im bặt, ngay lập tức trố mắt nhìn ta.
Ta cứ tưởng hắn đang nhìn Thải Ông trên bả vai ta nên mới dừng lại, vừa định nói chuyện với hắn thì hắn đã thất tha thất thểu như người mộng du đi đến trước mặt ta, "Tiên nhân hạ phàm khi nào thế ạ? Sao Sở Kỳ không biết gì hết."
Hả?
Phía sau ta lại truyền tiếng của một đoàn người khác.
"Tiểu thiếu gia!"
Khương Sở Kỳ thì cứ đứng ngây ra đấy nhìn ta, lửa hãy còn cháy lớn, ta cũng không rảnh đứng đây tiếp chuyện hắn nữa, dẫu sao cũng chung một phần huyết thống nên ta ngay lập tức cầm tay hắn kéo theo chạy cùng.
Đang chạy thì ta lại nghe thấy có tiếng người gọi tiểu thiếu gia, ta hơi bất ngờ, quay đầu lại liền nhận ra là Đàm công tử.
Đàm công tử khoác một tấm áo choàng mỏng, mái tóc dài rũ tung, mọi người đều đang hoảng loạn chạy, chỉ có hắn là bình tĩnh đứng yên tại chỗ. Khuôn mặt trắng nõn của hắn lúc này càng thêm nổi bật giữa biển lửa mênh mông, lại có vài phần âm trầm.
Đặc biệt là đôi mắt của hắn, đối diện với ánh mắt sâu thẳm kia khiến ta thấy hơi hoảng hốt, không khỏi lỡ buông bàn tay của Khương Sở Kỳ ra.
Nhưng Khương Sở Kỳ rất nhanh đã lại nắm lấy tay ta, "Tiên nhân phải cầm tay ta thì ta mới chạy kịp theo ngài được."
Ta áp xuống cảm giác kì lạ ở trong lòng, mặc kệ tên Đàm công tử mà dẫn Khương Sở Kỳ và đoạn người chạy đi.
Ngọn lửa phải đến gần sáng mới hoàn toàn khống chế được, khi huynh trưởng của Khương Sở Kỳ là Khương Chiêu tới tìm Khương Sở Kỳ thì hắn đang ngồi ngay cạnh ta, đôi tay chống cằm nhìn ta chằm chằm.
Ta đã sớm đội lại mũ có rèm lên, nhưng không biết vì sao mà hắn cứ dán mắt nhìn không buông như vậy.
"Khương Sở Kỳ!" Khương Chiêu nhìn cảnh đó đến ngứa mắt nên giọng nói có vài phần tức giận, hắn làm động tác như đang cầm một chú chó con để nắm lấy cổ áo sau của Khương Sở Kỳ lên "Phụ vương biết viện của ngươi cháy nên đã phi ngựa suốt đêm về tìm ngươi, vậy mà giờ ngươi còn tâm trí ngồi đây ——"
Khương Chiêu chuyển mắt nhìn qua ta, dù sao hắn vẫn chưa nói lời gì quá khó nghe, nhưng ta nghe đến đoạn Đông Tuyên vương đã trở về thì gấp đến không chờ được nữa rồi.
Thêm một canh giờ chờ đợi sẽ càng thêm nhiều nguy hiểm. Giờ đã đến mức có người phóng hỏa vì muốn thiêu chết ta.
Ta đứng lên, tháo mũ ra hành lễ, "Bái kiến hoàng thúc, ta là Tòng Hi."
Khương Sở Kỳ đang bị túm áo lập tức nhìn về phía ta, "Tiên nhân, sao ngài phải gọi đại ca ta là hoàng thúc vậy?"
Khương Chiêu phản ứng nhanh hơn Khương Sở Kỳ rất nhiều, hắn buông Khương Sở Kỳ ra, đôi mắt mỏi mệt đảo qua ta và đoàn người theo ta phía sau, "Cửu hoàng tử?"
"Vâng, còn nhờ hoàng thúc dẫn ta đến bái kiến tổ phụ ngài, Tòng Hi có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Ta dám nói với Khương Chiêu vì ta nhìn thấy binh lính đi sau lưng hắn, tuy vẫn còn có người muốn giết ta, nhưng chúng cũng không dám động thủ ngay lúc này.
Trước đây khi Đông Tuyên vương chưa trở về thì ta còn phải ẩn mình, nhưng hiện tại Đông Tuyên vương về rồi thì ta phải sớm lộ thân phận mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.