Vạn Người Ghét Sống Lại Thành Thụy Thú Vạn Người Mê

Chương 8: Ổ mèo nhỏ




Sau khi ý thức được Hoắc Vọng vừa nhìn cái gì, mặt Lâm Úc bỗng chốc nóng lên, may mà có lông mao che đi, nhưng cái đuôi nhỏ lại không kìm được mà nhanh chóng cuốn lên.

Đến tận khi lên giường ngủ chiếc đuôi vẫn cuốn lên không hề thả lỏng.

Lâm Úc phát hiện sau khi biến thành thụy thú thì mọi thứ xung quanh cậu trở lên rất lớn. Cậu nằm trên giường lăn lăn mấy vòng cũng chỉ chiếm một góc nhỏ.

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa khẽ khàng rơi trên giường, gió thổi qua rèm cửa khẽ đung đưa, Lâm Úc chăm chú nhìn vào chiếc rèm, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh chạy tới chạy lui theo bóng của rèm cửa, sau một hồi nghịch ngợm, chăn gối trên giường đã trở nên nhăn nhúm rối loạn.

Sau khi chơi mệt, cậu lại bị sự mềm mại của chăn bông hấp dẫn, bắt đầu ôm chiếc đuôi nhỏ rồi cuộn tròn làm ổ.

Hoắc Vọng chỉnh lại cà vạt đi vào, nhìn thấy cảnh này có chút trầm mặc.

Hắn lăn lộn trên thương trường tàn nhẫn xảo quyệt, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện không thể khống chế này.



Giường đệm mới được gấp gọn vài phút trước, giờ đây lại chất thành một đống chồng lên.

Cảm giác được nguy hiểm, Lâm Úc dựng đôi tai tròn lên, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hai chiếc tai nhỏ lông xù đang được chăn bao quanh.

Hoắc Vọng trầm tư vài giây, sau đó xoay người, hắn nhanh chóng tìm một cái túi, kéo khóa, ra lệnh về phía giường: "Đến đây."

Lâm Úc không muốn chui ra khỏi đống chăn mình vất vả mới chất đống nhưng lại bị Hoắc Vọng tuyệt tình xách lên bỏ vào trong túi.

"Ngao ô." Lâm Úc kêu lên cố gắng vùng ra phản kháng.

Cậu vốn muốn đợi Hoắc Vọng ra ngoài sẽ lén trốn đi, không ngờ hắn lại muốn đưa cậu theo cùng.

Ra ngoài lỡ bị người khác phát hiện cậu là dị loại thì phải làm sao?

Hoắc Vọng nghe không hiểu ngôn ngữ động vật của cậu, vì vậy hắn tuyệt tình mang theo cậu cùng cái túi đi thẳng đến tầng hầm để xe.

Các tiểu tinh linh vây quanh Lâm Úc lo lắng cho cậu không ngừng gọi: [Úc Úc, Úc Úc, Úc Úc...]

Lâm Úc dùng móng vuốt kéo khe hở túi lớn hơn một chút, cậu ló đầu nhìn phong cảnh nhanh chóng hiện lên ngoài cửa sổ xe, ý thức được Hoắc Vọng muốn dẫn cậu đến trung tâm thương mại chứ không phải bệnh viện hay viện nghiên cứu kinh khủng, tâm trạng đang căng thẳng của cậu cũng thả lỏng hơn một chút.

Đuôi cũng xõa xuống, nhẹ nhàng lắc lư trong túi, khẽ khàng xoa dịu những tinh linh đang căng thẳng.

Hôm nay là cuối tuần, vì vậy có rất nhiều người đến trung tâm mua sắm này, Hoắc Vọng đã sớm biết mình không thể tìm được chỗ đỗ xe, không ngờ vừa tới chỗ đỗ xe đã thấy một chiếc xe khác rời đi, để lại một chỗ trống.

Đối với người luôn bị vận rủi quấn thân như hắn ngày thường tìm được chỗ đỗ xe đã là hiếm có, thế nhưng hôm nay lại may mắn bất ngờ.

Hoắc Vọng thuần thục đỗ xe mang theo túi đựng Lâm Úc đi lên tầng 4.

Nơi đó có một của hàng thú cưng rất lớn, chuyên phụ trách bán đồ dùng các loại dành cho thú cưng.



Lâm Úc có chút tò mò từ trong túi ló đầu ra nhưng cũng sợ hãi bản thân bị người khác phát hiện nên cậu khẽ co người lại. Đột nhiên có một bàn tay lớn đặt trên đầu cậu xoa nhẹ, dường như mang theo chút trấn an, đồng thời che đi đôi tai khác biệt trên đầu nhỏ của cậu.

"Ngao?" Lâm Úc chớp chớp mắt, rất nhanh đã hiểu ý tốt của Hoắc Vọng.

Chỉ cần che tai gấu, cậu sẽ trông giống một bé mèo lông xù, miễn là không có người săm soi, nếu không sẽ không có sự cố ngoài ý muốn.

Lâm Úc không ngờ bề ngoài Hoắc Vọng lạnh nhạt nhưng lại tinh tế đến vậy.

Hắn hoàn toàn khác với nhưng tin đồn cậu từng nghe.

Bằng cách này, khi Lâm Úc che lại đôi tai nhỏ cũng thả lỏng hơn, được Hoắc Vọng đưa vào cửa hàng thú, đôi mắt tinh tường của người bán hàng vừa nhìn đã nhận ra đây là một người mới bắt đầu nuôi thú cưng, lập tức vội vàng bước đến giới thiệu.

Nhân viên nở một nụ cười thương mại nói: "Hôm nay ngài muốn mua sản phẩm gì?"

Cô không kìm được nhìn về phía Lâm Úc, nội tâm không ngừng hú hét.

Oa thật đáng yêu, lông xù xù, thật muốn ôm ôm nha!

Hoắc Vọng nói ngắn gọn: "Mua ổ mèo."

Nghĩ đến cảnh bày bừa trên giường của hắn lúc sáng, Lâm Úc đột nhiên hơi chột dạ, cũng hiểu nguyên nhân Hoắc Vọng dẫn mình ra ngoài.

Nhân viên rất chuyên nghiệp dẫn Hoắc Vọng đến khu vực đồ dùng cho mèo, xung quanh có rất nhiều đồ vật tinh xảo, ổ mèo đủ kiểu dáng, vô cùng xinh đẹp và mềm mại.

Ánh mắt Hoắc Vọng lướt qua từ ổ mèo hình bông hoa, hình bánh, hình quả,... Cuối cùng cúi đầu hỏi trực tiếp: "Thích cái nào?"

Cảnh tượng mỹ nam lạnh lùng cúi đầu nghiêm túc hỏi ý kiến mèo nhỏ khiến các cô gái xung quanh không kìm được mà quay lại nhìn, trong lòng không kìm được mà hét lên đáng yêu quá aaa!

Họ thấp giọng nho nhỏ thảo luận về nhan sắc của hắn.

Đáng chú ý hơn là bé mèo đáng yêu kia nhìn về phía ổ mèo để đáp lời, mèo nhỏ thăm dò chiếc ổ cá mập gần nhất dường như rất thích ổ này.

Hoắc Vọng nhướng mày: "Muốn cái này?"

Lâm Úc lắc lắc cái tai nhỏ trong lòng bàn tay hắn, coi như đáp lại.

Thế là Hoắc Vọng gật đầu ra hiệu cho nhân viên gói hàng, khi cầm ổ mèo cá mập, nhân viên bán hàng hơi sửng sốt, sau đó lập tức mỉm cười, nói: "Quý khách may mắn quá, gần đây cửa hàng có hoạt động rút thăm ngẫu nhiên, bên dưới sản phẩm này đã được đánh dấu, mua nó là có thể nhận được một cơ hội rút thăm trúng thưởng."

May mắn?

Hoắc Vọng nhất thời không kịp phản ứng, bởi trước nay chưa từng có ai dùng từ may mắn để nói về hắn.

Hắn cúi đầu nhìn cục bông nhỏ trong túi, chiếc ổ này do cục bông chọn nên người thật sự may mắn chính là nhóc con này.