Ngày hôm sau, Lâm Úc cố ý dậy sớm, không chơi trên giường mà ngồi nghiêm chỉnh nhìn về phía cửa.
Đuôi nhỏ đung đưa, ánh mắt Lâm Úc nhìn về phía cửa tràn đầy mong chờ.
Hoắc Vọng xoa xoa đầu nhỏ của cậu suy tư hỏi: "Thật sự muốn đi cùng tôi?"
"Ngao ô ô!" Muốn đi!
Hoắc Vọng híp mắt lại, xoay người đi về phía một cái thùng lớn đựng mũ và khăn, tất cả đều là đồ trúng thưởng ngày hôm đó.
Nếu năm sau có mẫu mới họ sẽ gửi đến.
Lâm Úc ở nhà không thích đội mũ trùm đầu vậy nên Hoắc Vọng cũng chỉ đội cho cậu khi ra ngoài.
Nhìn người đàn ông đang lựa chọn mũ một cách tỉ mỉ, Lâm Úc không kìm được hỏi các tiểu tinh linh: [Anh ta là kiểu người cuồng lông xù sao?]
Những tiểu tinh linh vây xung quang cậu ngơ ngác không biết trả lời sao, chúng không còn sợ Hoắc Vọng như trước, nhưng khi hắn đi tới, chúng vẫn sẽ bỏ chạy theo bản năng.
Lâm Úc đã quen với điều này, cậu cũng trở nên thân thiết với các tiểu tinh linh hơn, cậu coi họ như bạn thân mà nói chuyện phiếm với nhau.
Sau năm phút cuối cùng Hoắc Vọng cũng chọn xong mũ, đó là chiếc mũ lông cừu siêu đáng yêu, trên lông cừu trắng còn có hai cái sừng xoăn nho nhỏ, đội trên đầu Lâm Úc toàn thân lông xù lại hợp đến lạ.
Giống như một bé cừu nhỏ đáng yêu.
Hoắc Vọng nhịn, rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không kìm được lấy điện thoại ra chụp liên tục.
Lâm Úc nghe thấy một loạt âm thanh tách tách, mê man ngẩng đầu:"Ngao?"
Hoắc Vọng bình tĩnh cất điện thoại lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Ừ, đi thôi."
Thời điểm ra khỏi cửa Lâm Úc mới phát hiện phía dưới hình như đang thi công, có rất nhiều công nhân ra vào cửa, cậu có chút tò mò nhìn về phía Hoắc Vọng:"Ngao?"
Nhưng Hoắc Vọng lại không để ý ôm cậu đi xuống thang máy.
—----------------------
Khi họ đến nơi, hầu hết mọi người đã đến, Hoắc Vọng vừa xuất hiện đã thu hút mọi sự chú ý.
Có người âm thầm đánh giá, cũng có lấy lòng cùng kinh ngạc, nhưng phần lớn đều xem kịch, không ai muốn đắc tội Hoắc Vọng, đối với bọn họ, Hoắc gia đã không còn huy hoàng như xưa bây giờ đến cả sách dép cho Hoắc Vọng, Hoắc gia cũng không xứng.
Người họ muốn lấy lòng là Hoắc Vọng, nếu không phải đêm nay Hoắc gia ám chỉ Hoắc Vọng cũng sẽ đến, rất nhiều người trong số họ cũng sẽ không nhận lời mời.
Bản chất của vòng tròn thượng lưu chính là theo lợi tránh hại, nói thẳng ra là gió chiều nào theo chiều ấy.
Vì vậy, sau khi Hoắc Vọng có mặt, rất nhiều người lại gần bắt chuyện, ban đầu Hoắc Tri Tri và Trần Minh Hồng được mọi người mọi người vây quanh, là nhân vật chính đêm nay, lúc này lại trở thành phông nền không đáng chú ý.
Sắc mặt Hoắc Tri Tri lập tức tối sầm lại, nói với người mẹ có vẻ cũng đang phẫn nộ: "Sao không giống như đã nói?"
Hoắc Vọng không chỉ không xuất hiện bất kỳ sự cố nào ngoài ý muốn vì bản chất sao chổi mà ngược lại, quần áo hắn chỉnh tề kết hợp với thân hình cao lớn cùng đường cong cơ bắp mượt mà, toàn thân tràn ngập quý khí cùng khí chất đế vương cao ngạo.
Đây là khí chất bẩm sinh, ngay cả khi không được đào tạo đặc biệt, từng cử chỉ vẫn khiến nhiều tiểu thư ở đây phải đỏ mặt.
Thỉnh thoảng hắn lại thờ ơ liếc nhìn hai mẹ con Trần Minh Hồng, giống như đang nhìn hai tên hề ngu ngốc.
Dù sao Trần Minh Hồng cũng sống nhiều hơn Hoắc Tri Tri hai mươi mấy năm, thấy thế cũng không quên treo nụ cười giả tạo trên mặt, hạ thấp giọng: "Lát nữa tự mẹ sẽ sắp xếp, khiến nó bẽ mặt trong bữa tiệc, con chỉ cần làm như những gì chúng ta đã hẹn ước với Tưởng Văn Đào là được, đến lúc đó đính hôn với Tưởng gia, chúng ta có thể lấy một khoản tiền hậu hĩnh."
Vì Hoắc thị bị mua lại, bà ta đã phung phí hết tiền tiết kiệm trong năm nay để duy trì thể diện với các chị em trong giới, nhưng cố tình bọn họ vẫn luôn nhìn bà với ánh mắt thương hại cùng xem thường.
Mấy ngày trước, bà ta vừa mập mờ tiết lộ việc con gái bà ta sắp gả cho Tưởng gia, thái độ của họ đã ngầm thay đổi, hai lần liên tiếp mời bà ta đi uống trà chiều.
Trần Minh Hồng siết chặt khăn tay, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Bằng bất cứ giá nào hôm nay bà ta nhất định phải để Hoắc Tri Tri và Tưởng Văn Đào đính hôn, nếu không bà ta sẽ không còn chút mặt mũi nào, mấy người trong giới sẽ càng coi thường bà.
Hoắc Tri Tri thẹn thùng nói:"Con biết rồi."
Tưởng Văn Đào từng theo đuổi cô ta, nhưng khi đó cô ta chướng mắt một tay ăn chơi trác tang đã vậy còn không phải người thừa kế, ai ngờ đại thiếu gia của Tưởng gia lại chết vì tai nạn, mà Tưởng Văn Đào cũng từ kẻ không có gì trở thành người thừa kế mới.
Cũng may anh ta vẫn có chút hứng thú với mình, chỉ cần lần này có thể làm Hoắc Vọng mất mặt trước anh ta và những người khác, anh ta nhất định sẽ hài lòng, đồng ý đính hôn với mình.
Hoắc Tri Tri nghĩ rất lạc quan, trên mặt lại treo lên nụ cười ngọt ngào mà cô ta đã luyện tập trên gương rất lâu.
Trong buổi tiệc, có người nói bóng gió hỏi tại sao Hoắc Vọng lại đến tham dự tiệc mừng thọ của lão Hoắc.
Họ đều biết Hoắc Vọng không thích tham dự tiệc chiêu đãi vì sự xui xẻo của bản thân, hắn thường lịch sự ở lại những bữa tiệc quan trọng mười phút rồi rời đi, huống chi là tiệc mừng thọ kiểu này, nhiều nhất hắn cũng chỉ tặng quà thôi. Đối với một người như hắn thì thế là đủ rồi. Những ai từng được Hoắc Vọng tặng quà đêu xem như báu vật mà mang khoe khắp nơi.
Hoắc Vọng: "Nhận được thư mời nên đến nhìn thử."
Giọng điệu của hắn không hề mang theo coi thường nhưng lại lộ vẻ thờ ơ.
Những người ban đầu cho rằng Hoắc Vọng có ý định hàn gắn với Hoắc gia đều bắt đầu âm thầm xem xét lại.
Dù Lâm Úc không quan tâm nhiều đến việc kinh doanh của gia đình nhưng cậu cũng biết một số quy tắc xã giao trong giới, Hoắc gia đang muốn hút chút máu cuối cùng của Hoắc Vọng.
Lúc đầu, bọn họ muốn mọi người hiểu lầm về việc Hoắc Vọng muốn trở về Hoắc gia thu hút nhiều người đây đồng thời cũng khiến một số người không dám coi thường bữa tiệc này.
Nhưng thực tế lại âm thầm phía sau muốn Hoắc Vọng mất mặt nhân cơ hội đó cùng Tưởng gia liên hôn.
Như vậy chính là muốn một hòn đá gϊếŧ chết hai con chim, hai bên tai cậu đều nghe rất rõ.
Chuyện làm lành cùng Hoắc Vọng đương nhiên là có lợi hơn so với việc kết thông gia với Tưởng gia, dù Tưởng gia là gia tộc quyền thế, nhưng hiện tại vốn hóa thị trường của công ty đã kém xa công ty Hoắc Vọng.
Nhưng Hoắc gia chuyên hút máu lại đặt mục tiêu vào chuyện kết thông gia với Tưởng gia, đương nhiên đã đoán được Hoắc Vọng không thể nào tha thứ cho bọn họ. Chắc chắn đám người đó đã làm ra rất nhiều chuyện khốn nạn.
Lâm Úc lập tức đoán ra các khớp nối trong đó, cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn Hoắc Vọng, vươn móng vuốt mềm mại vỗ vỗ, muốn an ủi hắn.
Hoắc Vọng cúi đầu: "Đói rồi?"
Lâm Úc nghiêng đầu, sau đó sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, thật sự cũng hơi đói.
Vì thế cậu đem ánh mắt mong chờ nhìn về bánh kem nhỏ ở phía xa xa, Hoắc Vọng cũng nhìn theo rồi tàn nhẫn nói"Không thể ăn."
Giống như một bậc cha mẹ nghiêm khắc, hắn tìm thấy một chiếc bánh bao nhân tôm trong bữa tiệc cho cậu ăn, dường như chiếc bánh không có bất kì gia vị dư thừa nào.
Một số người xung quanh đến nói chuyện, hắn tập trung cho Lâm Úc ăn tôm bên trong bánh bao, thỉnh thoảng mới đáp lại.
Mang thú cưng đi dự tiệc là hành động vô cùng khiếm nhã và thiếu tôn trọng, nhưng không ai trong bữa tiệc dám nói gì.
Có người liếc nhìn Lâm Úc đang ăn tôm, không chút do dự khen ngợi: "Nuôi thật khéo, tên nhóc nhà tôi ngày nào cũng ăn đồ bổ cho lông, nhưng lông cũng không bóng mượt như vậy."
Hoắc Vọng hơi nhướng mày, hứng thú: "Thật sao?"
Tất cả những người đang có mặt đều có thể nhận ra giọng điệu của hắn đã thay đổi, trong chốc lát, Lâm Úc chìm đắm trong những lời khen.
Cậu tự nói với mình đó chỉ là lời tâng bốc thôi, nhưng vẫn không kìm được có chút vui vẻ chiếc đuôi xù nhỏ cùng khẽ đung đưa.
Đây là lần đầu cậu tham dự tiệc mà không bị phớt lờ, trước đây cậu luôn bị phớt lờ, đứng ở một góc, dần dần cậu cũng dần cảm thấy mệt mỏi mà không tham gia bất cứ bữa tiệc nào nữa, cha vì thế càng chán ghét mà cậu, nói cậu ngu dốt không có tiền đồ.
Bảo cậu không cần nghĩ đến thân phận người thừa kế chính là cha, ghét bỏ cậu không tạo ra giá trị cho Lâm gia cũng là cha, cậu thật sự không hiểu ông ấy muốn gì.
Lâm Úc nhẹ nhàng phe phẩy đuôi, cũng không để những chuyện cũ này trong lòng.
Không chỉ vậy, những người khen ngợi cậu để có cơ hội nói chuyện với Hoắc Vọng giúp thụy khí của cậu tăng lên càng nhanh.
Xem ra ngay cả tình cảm xen lẫn lợi ích, cũng có thể làm tăng thụy khí của cậu.
Bên phía Hoắc Vọng náo nhiệt bao nhiêu thì bên đám người Hoắc gia lại hiu quạnh bấy nhiêu.
Sắc mặt Hoắc Mạc Nguyên không đẹp lắm, ngay cả nữ thần anh ta thích cũng nhìn về phía Hoắc Vọng, anh ta không rõ vì sao Hoắc Vọng luôn đoạt đi ánh mắt của mọi người khi vừa xuất hiện.
Sau đó Tưởng Văn Đào đến, sắc mặt cũng không tốt lắm, anh ta vốn tưởng sẽ có rất nhiều người chú ý đến mình, không ngờ họ đều để ý đến Hoắc Vọng.
Anh ta bắt đầu hoài nghi ý đồ của Hoắc gia: có lẽ họ vốn không thật sự muốn hợp tác với anh ta.
Trần Minh Hồng là một người phụ nữ thông minh, ý thức được không thể tùy ý để Hoắc Vọng biến bữa tiệc mừng thọ này thành nơi để xã giao của hắn, bà ta vội vàng dùng mắt ra hiệu cho chồng mình mời ông cụ Hoắc ra.
Dù sao cũng là nhân vật chính của bữa tiệc này, lúc Hoắc Chính Gia đi ra, những người khác vẫn nể mặt, nhìn về phía ông ta.
Người dẫn chương trình cầm micro nói vài câu chúc mừng.
Cũng có vài người lục đục đi lên nói lời chúc mừng.
Hoắc Chính chống nạng, ánh mắt đục ngầu quét một vòng, nói lời cảm ơn các vị khách một cách giả tạo.
Trước đây ông ta còn có thể ỷ vào thân phận trưởng bối của mình mà nói vài lời, nhưng tình hình hiện tại khiến ông ta không thể không kiềm chế ý định lên lớp đám hậu bối này.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Vọng, rõ ràng ánh mắt ông ta dừng lại một chút, cảm giác huyết áp hơi tăng lên, ông ta giả vờ không thèm để ý rời mắt, không nhìn về phía đó nữa.
Đối với ông ta, Hoắc Vọng sinh ra chính là vết nhơ của Hoắc gia, mà vết nhơ không chỉ có được gia sản khổng lồ từ hai bàn tay trắng mà còn trở thành hắc mã mới nổi mà ai cũng muốn trèo lên, điều đáng giận nhất là hắn còn thu mua Hoắc thị, Hoắc Vọng quả nhiên là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ông ta.
Nếu có thể quay lại ông sẽ giết chết Hoắc Vọng khi hắn còn trong trứng nước.
Sau khi nhân vật chính của bữa tiệc bước ra, tiếp theo hẳn là quá trình tặng quà.
Quà của một số người đã được gói lại và gửi đến, những món quà như vậy chỉ mang tính chất nghi thức trao đổi, Hoắc Vọng cũng đã đưa đến món quà mà trợ lý chuẩn bị giờ mà có ai hỏi hắn tặng quà gì chắc hắn phải gọi cho trợ lý để hỏi mất.
Và cũng có một số người tặng quà có giá trị rất lớn, rõ ràng là họ có kế hoạch khác.
Tưởng Văn Đào cố ý mời hai người mang quà anh ta muốn tặng mở ra, nâng giọng: "Đây chính là bút tích của Thanh Tùng, cháu phải mất nửa năm mới tìm được."
Quả nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ta, anh ta lập tức thầm tự hào về mình.
Anh ta đã bị nghi ngờ kể từ khi trở thành người thừa kế Tưởng gia, và anh ta chưa bao giờ cảm thấy tự hào như lúc này.
Không phải vô ích khi anh ta bỏ ra hàng chục triệu để tìm ra bút tích này.
Lâm Úc tò mò ngẩng đầu lên, trong miệng còn ngậm một quả anh đào nhỏ.
Kiếp trước cậu rất thích vẽ tranh, mỗi khi buồn đều nhốt mình trong phòng vẽ nên cậu cực kì hứng thú với tranh của những họa sĩ nổi tiếng.
Bút tích của Thanh Tùng hiện nay gần như là vô giá, không ngờ Tưởng Văn Đào có thể tìm được.
Lâm Úc nhìn chằm chằm vào bút tích có hơi ố vàng kia, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao bút tích này lại có vẻ như... đồ giả?!