Câu nói này như dầu đổ vào lửa, Hoắc Tri Tri hét chói tai, che mặt khóc rồi chạy đi không quan tâm đến anh trai còn ở phía sau.
Hoặc có thể nói Hoắc Tri Tri ghét Hoắc Mạc Nguyên hơn bất cứ ai khác.
Hoắc Vọng nhìn về phía Hoắc Mặc Nguyên vẫn đang lằm trên sàn mà tiếc nuối mở miệng: "Thật xui xẻo."
Đầu Hoắc Mạc Nguyên ong ong, sau khi nghe được Hoắc Vọng miễn cưỡng cúi nhìn, một phiếu rút thăm trúng thưởng đã bị cạo không biết rơi trên người anh ta từ khi nào, trên đó viết bảy chữ to rõ ràng: Chúc quý khách may mắn lần sau!
Từng câu chữ như đang sỉ nhục, trào phúng anh ta, Hoắc Mặc Nguyên trước mặt mọi người hoàn toàn mất hết thể diện, một người có da mặt dày đến đâu cũng không thể tiếp tục kiêu ngạo, anh ta nén đau, vội vàng đứng dậy. Tất cả mọi người lui về phía sau một bước, không muốn tới gần anh ta, mặc cho anh ta chạy trốn như chuột nhắt.
Lòng căm hận ngày càng dâng lên trong lòng, anh ta thề ngày sau sẽ khiến Hoắc Vọng phải nhục nhã rời khỏi nhà.
Một vở hài kịch cuối cùng cũng kết thúc trong vui vẻ, các nhân viên lúc lẫy im lặng không nói gì giờ cũng không nhịn được mà cười to.
Nhân viên phụ trách phần rút thăm trúng thưởng đem giải đặc biệt Hoắc Vọng bốc được mang ra, đó là phiếu mua thực phẩm đóng hộp cho thú cưng dùng trong một năm và một bộ mũ đủ kiểu dáng cho thú cưng do công ty họ sản xuất.
Nhân viên chọn ra một vài chiếc mũ đội đầu phù hợp với mèo con rồi đưa cho Hoắc Vọng: "Quý khách có thể điền địa chỉ nhà mình, chúng tôi sẽ gửi những chiếc mũ còn lại với kích cỡ phù hợp đến nhà ngài."
Mũ là cách tốt nhất để che tai gấu và ngụy trang thành mèo con, nếu không quan sát kĩ sẽ không thể nhận ra.
Còn cái đuôi quá linh hoạt để bộc lộ cảm xúc thì không thể không cong lên vẫy tỏ vẻ vui mừng.
Hoắc Vọng cũng nghĩ vậy, hắn cầm tất cả những chiếc mũ đó, chọn một chiếc mũ hình hamburger cho Lâm Úc đội, gật đầu khẳng định: "Ừm, rất dễ thương."
Lâm Úc nhỏ giọng: "Ngao?"
Cậu di chuyển tai của mình để điều chỉnh cho thoải mái hơn, cái đầu nhỏ khẽ lay động trông như một chiếc hamburger ngon mắt.
Hoắc Vọng lộ vẻ hài lòng, vươn ngón trỏ khẽ gãi cằm cậu, hắn đột nhiên bổ sung thêm một câu: "Nhưng vẫn không có cổ."
Ngao cắn!
Ngay lập tức, trên ngón trỏ của hắn xuất hiện dấu răng nhỏ.
................
Hôm nay là cuối tuấn, Lâm Úc nghĩ sau khi mua đồ xong hẳn sẽ về nhà nhưng khi Hoắc vọng đặt cậu lên xe, hắn lại lái xe hướng ngược lại.
Tập đoàn Hoắc thị bây giờ đã không còn như trước, sau khi Hoắc Vọng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng thành công hắn đã thu mua hơn nửa cổ phần của Hoắc thị, hiện tại Hoắc thị chẳng khác nào cái vỏ.
Tất cả mọi người đều biết biết người thật sự cầm quyền đã không còn là Hoắc gia mà là Hoắc Vọng - người năm mười sáu tuổi đã thoát khỏi sự quản lý của Hoắc gia. Tập đoàn Hoặc thị này không thuộc về Hoắc gia, mà là Hoắc Vọng.
Sở dĩ Lâm Úc nhớ rõ những điều này là là bởi những truyền kỳ về Hoắc Vọng lan truyền quá phổ biến, dù kiếp trước cậu thích vẽ tranh, một lòng trốn trong phòng tranh cũng nghe được rất nhiều tin đồn.
Cậu lúc đó chỉ nghĩ Hoắc Vọng có thể đi đến hiện tại hẳn đã ăn không ít khổ.
Khi nhìn thấy tập đoàn Hoắc thị cao ngất kia cầu dường như càng hiểu rõ.
Mặc dù Hoắc Vọng cung cấp các đãi ngộ làm thêm giờ và tiền lương rất tốt, nhưng vì dựa trên tinh thần tự nguyện, ngày cuối tuần cũng không có nhiều người đến công ty.
Những người chủ động chọn làm thêm giờ không ngạc nhiên chút nào khi thấy Hoắc Vọng đến, họ đã quen với việc này...
Đó là cái gì!?
Nhân viên đầu tiên tinh mắt nhìn thấy, sửng sốt vài giây, sau đó không kìm được mà nói:" Vãi?"
Ngày càng thu hút nhiều sự chú ý, Lâm Úc vốn còn đang say sưa quan sát xung quanh sợ hãi chui vào trong ba lô.
Nơi này không phải cửa hàng thú y vì vậy bộ lông xù của Lâm Úc vô cùng nổi bật, gần như thành tâm điểm.
Cậu vừa động đậy, mọi người liền nhận ra đó không phải thú nhồi bông, vậy mà Hoắc tổng lại ôm thú cưng đi làm!!!
Trong chốc lát, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, bình thường họ sẽ không dám nhìn chằm chằm tổng giám đốc lâu như vậy, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Rốt cuộc, ai có thể chống lại sự đáng yêu của thú cưng lông xù chứ!!!
Mãi đến khi bước vào văn phòng đóng cửa lại ngăn cách mọi ánh nhìn và trông mong của các nhân viên, Hoắc Vọng mới mang Lâm Úc ôm ra, hắn đặt cậu lên chiếc bàn rộng rãi, để cậu tùy ý chơi, không hề lo lắng cậu sẽ làm hư tài liệu.
Lâm Úc lại không dám cử động, có chút cứng đờ nghiêng đầu nhỏ ngơ ngác đứng tại chỗ, móng vuốt run nhẹ mà di chuyển ở những nơi không có văn kiện.
Hoắc Vọng nhìn nhóc con hiểu truyện như vậy có chút nhíu mày. Hắn vươn ra ngón tay chọc một chút vào đầu nhỏ của Lâm Úc, ngắn gọn nói: "Đi chơi."
"Ngao ô." Lâm Úc dùng móng vuốt mềm mại nhẹ nhàng chụp lấy tay hắn.