Editor: Yuki
Nếu hỏi sau khi chính yêu đương với bình thường có gì khác biệt, thì đó là số lần Mạc Nhân Tuyết trèo cửa sổ càng lúc càng nhiều.
Thậm chí, chậu hoa dành dành mà Lộc Dư An vì chột dạ nên lúc hấp tấp di chuyển đã khiến nó bị vỡ mất.
Lộc Dư An bực mình nhìn chậu hoa vỡ.
Mạc Nhân Tuyết trấn an cậu: "Chỉ là một chậu hoa mà thôi."
Thế nhưng Lộc Dư An lại có tật giật mình, nói: "Nếu tới tối mọi người phát hiện thì làm sao bây giờ?"" Nếu bọn họ hỏi tại sao chậu hoa lại bị vỡ, thì cậu nên trả lời thế nào? Lỡ như bọn họ phát hiện ra điều gì đó thì phải làm sao?
Không được, cậu nhất định phải nghĩ ra cách nào đó mới được!"
Cuối cùng, Lộc Dư An đành đổi chậu hoa dành dành của mình với chậu trên ban công của Khiêm Khiêm, lặng lẽ, không ai hay biết.
Mạc Nhân Tuyết bất lực nhìn cậu: ""Anh kêu người ta đổi một chậu mới.""
Việc trang trí trong nhà là do một tay trợ lý của anh phụ trách, ở chỗ trợ lý vẫn còn chậu hoa này.
Khi trợ lý đưa chậu hoa tới, đã là buổi tối.
Lộc Dư An kiên quyết không để cụ Nhan biết chuyện này. Nếu như đưa tới chỗ cậu thì tiếng mở cửa sẽ bị cụ Nhan phát hiện, thế nên cậu quyết định leo qua phòng Mạc Nhân Tuyết rồi sau đó lấy nó từ bên tòa nhà còn lại.
Lúc cậu kích động xoắn tay áo lên rồi chống tay trên mép ban công.
Mạc Nhân Tuyết bất đắc dĩ ôm lấy eo Dư An,ôm cậu xuống, nghịch ngợm với cậu. Anh hôn xuống khóe môi cậu một cái rồi nói: "Để anh."
Nói xong, Anh nhanh nhẹn nhảy từ phòng của Dư An qua ban công phòng mình, thoăn thoắt xuống lầu lấy chậu hoa.
Trợ lý nhìn sếp Mạc nhà mình mà không nói nên lời. Mạc Nhân Tuyết mặt không đổi sắc, phủi đi bụi đất bên người mình, khiêm tốn nói lời cảm ơn với trợ lý: "Cậu vất vả rồi""
Đêm hôm khuya khoắt còn để người ta chạy đến đây một chuyến.
Trợ lý chạy đến đây cũng không cảm thấy vất vả gì cho lắm. Dù sao thì anh ta cũng nhận được một khoản tiền lương hậu hĩnh. Chỉ có điều....
Người vừa trèo ban công có đúng là sếp Mạc luôn nghiêm túc không trơi?
Mạc Nhân Tuyết nhận lấy chậu hoa dành dành kiểm tra, chậu sứ trắng trơn bóng này cũng khá nặng đấy, may là anh không để Dư An xuống lấy. Có điều, khi anh quay lại phòng thì đã thấy Dư An đứng trên ban công phòng anh.
Mạc Nhân Tuyết nhìn cậu bất đắc dĩ, mở cửa ban công ra cho cậu vào.
Thật ra Lộc Dư An hiếm khi tới phòng của Mạc Nhân Tuyết. Cậu ngước mắt nhìn quanh, đánh giá phòng của Mạc Nhân Tuyết.
Căn phòng gọn gàng sạch sẽ, tốt hơn căn phòng bị những tài liệu hỗ trợ giảng dạy vứt lung tung khắp nơi của cậu.
Thậm chí rất nhiều lần, trước khi Mạc Nhân Tuyết rời khỏi phòng, anh còn thuận tay giúp cậu thu dọn căn phòng một chút.
Vì tính chất đặc biệt của công việc, phòng của Mạc Nhân Tuyết chiếm hết cả một tầng. Bên trái là một giá sách sát tường, phía trên chất đầy những quyển sách được xếp theo thứ tự từ A tới Z. Thậm chí còn có rất nhiều sách tiếng nước ngoài.
Lộc Dư An nhìn thoáng qua một chút, phát hiện có không dưới bốn loại ngôn ngữ.
Đầu giường Mạc Nhân Tuyết có một quyển sách đọc được một nửa. Cậu biết Mạc Nhân Tuyết có thói quen đọc sách trước khi đi ngủ.
Lộc Dư An có thể nhận ra quyển sách đó được viết bằng tiếng Pháp.
Lộc Dư An lại đáng thương nghĩ tới ngoại ngữ duy nhất cậu biết là tiếng Anh, lại chỉ đủ làm bài kiểm tra.
Cậu không khỏi mím môi lại.
Ở một bên tường khác là một chiếc đàn cello. Cậu biết thật ra Mạc Nhân Tuyết cũng rất am hiểu về đàn cello. Lộc Dư An lén liếc nhìn quyển nhạc phổ được mở ra một nửa, cuối cùng phát hiện ra bản thân không hiểu một nốt nhạc nào.
Cậu vội vàng giơ tay ra muốn nhận lấy chậu hoa trong tay Mạc Nhân Tuyết. Sức nặng ngoài sức tưởng tượng của chậu hoa khiến tay cậu đột ngột rụt lại.
May mà anh nhanh tay lẹ mắt giữ lấy.
Hiện tại đang là mùa hè, cho dù trong phòng có bật điều hòa, cả hai cũng chỉ mặc bộ đồ ở nhà đơn giản.
Nhưng bởi vì hành động lúc nãy, cơ bắp kéo căng bên dưới bộ đồ ở nhà của Mạc Nhân Tuyết tạo nên ra đường cong lưng eo rõ ràng. Anh nhẹ nhàng nâng chậu hoa lên cao quá đỉnh đầu, cũng không nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt Lộc Dư An. Mạc Nhân Tuyết cúi đầu hôn lên má Dư An một cái: "An An, để anh làm cho."
Lộc Dư An nhìn đôi tay trống rỗng của mình rồi lại nhìn căn phòng của Mạc Nhân Tuyết, có hơi mất mát, nói: "Vâng ạ."
Trong phòng của Mạc Nhân Tuyết tràn ngập dấu vết trưởng thành của anh. Dù hiện giờ số mệnh của hai người đã va vào nhau rồi, nhưng Lộc Dư An vẫn nhận ra một điều rất rõ ràng, đó là quá trình trưởng thành của Mạc Nhân Tuyết khác biệt hoàn toàn so với cậu.
Nếu dùng mấy từ ngữ trong những quyển tiểu thuyết mà nam sinh đầu hạt vẻ hay đọc để hình dung.
Thì Mạc Nhân Tuyết chính là "Con nhà người ta" trong miệng các bà mẹ.
Mạc Nhân Tuyết phát hiện Lộc Dư An có chút khác thường. Anh quay đầu lại nhìn Lộc Dư An, gọi: "An An?"
Lộc Dư An nhanh chóng giấu vẻ khác lạ trong mắt đi, nhanh chân đuổi theo Mạc Nhân Tuyết.
Cho dù thế nào, cậu cũng không buông Mạc Nhân Tuyết ra đâu.
Sau khi Mạc Nhân Tuyết thay chậu hoa xong, anh đi vào trong phòng đã thấy Dư An đang cố gắng sắp xếp gọn gàng đống tài liệu hỗ trợ giảng dạy trên bàn.
Nhưng bởi vì quá nhiều, quá cao, cuối cùng cậu cũng phải kết thúc quá trình này trong sự thất bại.
Nếu không phải Mạc Nhân Tuyết nhanh tay lẹ mắt, thì toàn bộ đống tài liệu đó đã rơi xuống mặt đất rồi. Mạc Nhân Tuyết khó hiểu hỏi: "Dư An, có chuyện gì vậy em?"
Lộc Dư An mím môi, chỉ vào đống sách rồi nói: "Em muốn sắp xếp lại mấy thứ này."
Cậu dừng lại rồi vội vàng nói thêm: "Chẳng bao lâu nữa thư thông báo trúng tuyển sẽ tới."
Lộc Dư An gần như đã chắc chắn mình sẽ trúng tuyển, chỉ có điều thư thông báo trúng tuyển chưa tới thôi.
Mạc Nhân Tuyết không chú ý tới sợ thay đổi trong ánh mắt Lộc Dư An.
Vài ngày sau, thư thông báo trúng tuyển được gửi tới. Khi đó, Lộc Dư An đang ở trong phòng đọc sách cùng với Cụ Nhan, xem cách phục chế xà cừ sáng lấp lánh.
Thiếu niên nhìn dĩa thuốc màu trắng như tuyết được phục chế lại, nhíu chặt lông mày.
Trước khi ông cụ Lý bị bệnh nặng, có một khoảng thời gian rất dài, hai người bọn họ thường xuyên cùng nhau suy nghĩ phương pháp điều chế xà cừ sáng lấp lánh.
Có điều khi đó, mãi mà bọn họ vẫn không thành công.
Cho tới cái ngày cậu và Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy bản mẫu chiếu sáng rạng rỡ trong bóng tối, cậu mới nhận ra bọn họ đã thành công từ lâu rồi.
Chỉ là lúc đó bọn họ không nhận ra mà thôi.
Lộc Dư An vẫn cho rằng bọn họ đã thất bại, nên cất những bản mẫu kia đi.
Sau đó, bệnh tình của ông cụ Lý càng lúc càng nặng, cậu phải bận rộn chăm sóc ông cụ. Sau đó nữa thì ông cụ Lý qua đời, cậu suy sụp tinh thần một khoảng thời gian rất dài rồi bị nhà họ Lộc đón đi, gần như không hề quan tâm tới chuyện này nữa, cũng không phát hiện ra bí mật ẩn giấy trong đó.
Tới tận bây giờ, Lộc Dư An mới nhận ra hóa ra cậu đã bỏ lỡ nhiều điều quan trọng như thế.
Thậm chí, ngay cả nguyện vọng của ông cụ Lý cũng không hoàn thành được.
Vào phút cuối cùng trước khi ông cụ Lý mất, ông vẫn mong nhớ cậu, trải sẵn đường lui cho cậu.
Kiếp trước, cậu giao lại những bức tranh của ông cụ Lý cho bác luật sư. Không biết sau cùng, những bức vẽ của ông cụ Lý có thể thấy được ánh mặt trời hay không.
Lộc Dư An nhớ tới những chuyện này, đôi mắt màu nâu nhạt trở nên ảm đạm.
"Dư An, sao thế cháu?" Cụ Nhan nghi hoặc hỏi.
Lộc Dư An không muốn để cụ Nhan biết những chuyện này. Mấy ngày nay, cậu đã biết được rằng trong lòng cụ Nhan, ông cụ Lý không khác gì người thân ruột thịt. Cái chết của ông cụ Lý trong lòng cụ Nhan cũng là một vết thương không cách nào chữa lành được.
Thậm chí, cậu còn từng thấy cụ Nhan ngồi cả đêm trong phòng của ông cụ Lý. Từ đó về sau, cậu luôn cố gắng không đề cập tới ông cụ Lý trước mặt cụ Nhan.
"Không có gì đâu ạ," Lộc Dư An cầm hạt sắc tố màu là bột phấn khoáng vật trắng nhẵn nhụi, hòa với keo trong mới được điều chế cách đây không lâu, phát thảo vài đường nét trên giấy Tuyên. những đường nét tinh tế dần tạo nên hình dáng núi tuyết sinh động trên tờ giấy.
Cụ Nhan lặng lẽ tắt đèn phòng đọc sách.
Thế nhưng ánh sáng xanh giống lần trước lại không xuất hiện.
Rốt cuộc vấn đề thực sự nằm ở đâu?
Trong mắt cụ Nhan có hơi thất vọng, nhưng lão vẫn nhìn Dư An rồi trấn an cậu: "Không sao đâu. Không sao, chúng ta lại thử thêm vài lần nữa."
Lộc Dư An lặng lẽ ngắm nhìn đĩa thuốc màu, đầu óc vẫn mông lung về vấn đề vừa xảy ra. Thậm chí sau khi cụ Nhan đi nghỉ ngơi, cậu vẫn còn đang suy nghĩ rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.
Cậu lật sổ ghi chép của ông cụ Lý. Lần phục chế thành công hạt sắc tố màu đó là do ông cụ làm.
Lần này và lần trước giống nhau như đúc.
Đáng ra không có vấn đề gì mới đúng. Lộc Dư An thất vọng bỏ quyển sổ ghi chép xuống.
Bình thường cậu không nôn nóng như thế này.
Nhưng dạo gần đây không biết tại sao cậu lại trở nên nôn nóng lạ thường, giống như thể đang muốn chứng minh bản thân.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu? Ông cụ Lý đã tiêu tốn cả cuộc đời cho chuyện này, cậu không thể ở thời khắc quan trọng nhất khiến ông cụ Lý thất bại trong gang tấc được.
Lúc này, Mạc Nhân Tuyết cầm một bức thư chuyển phát nhanh đi tới, trong mắt ngập ý cười, nói: "Dư An, đoán xem cái gì tới này?"
Lộc Dư An bỏ hạt sắc tố màu trong tay xuống, tạm gác lại nỗi lòng thất bại trong lòng, ánh mắt nhìn về phía phong bì lớn trong tay Mạc Nhân Tuyết. Hai mắt cậu tỏa sáng, vui mừng chạy về phía Mạc Nhân Tuyết.
Giấy báo trúng tuyển của Học viện Mỹ thuật Trung ương đã được gửi tới!
Mạc Nhân Tuyết dịu dàng nhìn chằm chằm cậu rồi đưa bì thư cho cậu. Anh nói: "Chúc mừng em nhé, cậu sinh viên đại học.""
Lộc Dư An không nhận, cậu nhìn xuyên qua cửa phòng đọc sách sau lưng Mạc Nhân Tuyết thấy cửa mới đóng một nửa. Trong phòng khách lúc này không có ai cả,
Lộc Dư An an tâm không để ý tới chuyện khác, cậu nhón chân lên ôm lấy bả vai Mạc Nhân Tuyết rồi nhanh chóng hôn một cái lên môi anh, nhỏ giọng ghé sát vào tai Mạc Nhân Tuyết nói: "Cũng chúc mừng anh nhé, anh trở thành bạn trai của cậu sinh viên rồi."
Dù chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng ánh mắt Mạc Nhân Tuyết vẫn ánh lên niềm vui vì hành động nhỏ bé này của cậu.
Khi Lộc Dư An muốn lùi lại, tách nhau ra thì phát hiện tay Mạc Nhân Tuyết giữ lấy eo cậu khiến cậu không thể động đậy.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, lúc này trái tim của Lộc Dư An mới bắt đầu đập rộn ràng. Cậu muốn đẩy Mạc Nhân Tuyết ra mà mãi không được, nên vội vàng nói với anh: "Mọi người, mọi người sẽ bị phát hiện mất.""
Nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
Mạc Nhân Tuyết cúi người xuống, đầu ghé sát vào bên tai Lộc Dư An: "Em sợ bọn họ phát hiện mà còn to gan như thế à, nhóc bướng bỉnh."
Mặc dù nói thế nhưng anh vẫn buông thiếu niên ra.
Thật ra, anh đã quan sát kỹ xung quanh rồi. Ông ngoại đang ngủ say trong phòng, chỉ còn hai người bọn họ mà thôi.
Lộc Dư An cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cậu mới nhận ra mình hơi xấu hổ vì biết rằng Mạc Nhân Tuyết không ngại công khai mối quan hệ của họ.
Nhưng Lộc Dư An lại không muốn để người khác biết sớm như thế.
Đặc biệt là khi đối mặt với cụ Nhan, cậu luôn có cảm giác áy náy với Cụ Nhan.
Dù biết cụ Nhan rất lo lắng cho cậu, sợ cậu khổ sở và không có nơi nương tựa, nên mới nhờ Mạc Nhân Tuyết chăm sóc cậu, nhưng cậu và cháu trai duy nhất của cụ lại ở bên nhau.
Thậm chí, khi hai ông cháu ở chung, có khi cậu còn không dám nhìn mặt cụ Nhan.
Mà cảm giác sợ bị phát hiện này của cậu hình như cũng đã làm tổn thương anh.
Lộc Dư An nhìn Mạc Nhân Tuyết như thể muốn nói gì đó, nhưng cổ họng cậu giống như bị chặn lại, không nói ra được lời nào.
Mạc Nhân Tuyết lại giống như hiểu Lộc Dư An đang suy nghĩ chuyện gì, anh không thích nhìn thấy dáng vẻ không vui của thiếu niên, cho nên dịu dàng nhéo mũi cậu một cái rồi nói: "Không phải là không thể giữ bí mật.""
""Chỉ cần em thanh toán chi phí giữ bí mật cho anh mỗi ngày là được."
Anh ghé sát vào, nhanh chóng hôn phớt xuống đôi môi thiếu niên một cái. Sau đó, ánh mắt ngập ý cười dịu dàng vén tóc mái có hơi rối của cậu qua một bên: "Phí giữ bí mật của ngày hôm nay anh sẽ tự lấy."
Lộc Dư An ngước mắt nhìn Mạc Nhân Tuyết, nhịn không được nói: "Anh không cảm thấy em làm như vậy là đối xử không tốt với anh sao?"
"Sao lại thế?" Nụ hôn của Mạc Nhân Tuyết rơi xuống tóc cậu. "Có lẽ vì anh chưa đủ hoàn hảo nên em vẫn chưa sẵn sàng công khai mối quan hệ của chúng ta."
"Không phải vậy đâu!" Lộc Dư An ngẩng đầu cắt ngang câu nói của Mạc Nhân Tuyết. Cậu sợ Mạc Nhân Tuyết không tin, vô cùng nghiêm túc nói: "Trong lòng em, anh là tốt nhất.
""Cho dù là ai cũng không được nói anh không tốt."" Lộc Dư An trịnh trong tuyên bố: ""Chính anh cũng không được!"
Mạc Nhân Tuyết sững sờ, đôi mắt đen láy có chút cảm xúc không tên, nhưng khóe miệng anh dần dần cong lên.
"Được, anh không nói vậy nữa."Anh không thể kiềm chế được mà ôm cậu thiếu niên vào trong lòng mình. Khi da thịt hai người kề nhau, tâm hồn anh có sự vui vẻ không nói thành lời.
Giọng nói trầm thấp của anh rót vào bên tai Dư An: "Dư An, đừng lo lắng. Thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời tốt nhất. Em không nên ép buộc bản thân. Ngày mà em chuẩn bị sẵn sàng, em sẽ tự biết thôi.""
Khi đó, tất nhiên bọn họ sẽ quang minh chính đại xuất hiện cùng nhau với tư cách là người yêu của nhau dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người."