Chương 57
Bọn họ làm sao có thể có quan hệ với cô nhi viện Nam thành?
Cho đến khi Mạc Nhân Tuyết mang Lộc Dư An đi vào cô nhi viện Nam thành, Lộc Dư An cũng không rõ quan hệ giữa hai người.
Cô nhi viện Nam thành mặc dù là tổ chức từ thiện, nhưng bởi vì Lộc thị vẫn trường kỳ quyên góp, hoàn cảnh cũng không tính là kém, thậm chí còn được xưng tụng không tệ.
Bọn nhỏ cô nhi viện ở phòng sinh hoạt chơi trò chơi, nhìn thấy Mạc Nhân Tuyết cùng Lộc Dư An đi qua hành lang, tò mò trốn ở sau cửa vụng trộm đánh giá bọn họ.
Lộc Dư An vừa quay đầu lại, bọn nhỏ liền thẹn thùng chạy đi.
Đại khái là bởi vì những việc trải qua khi còn bé, Lộc Dư An đối với bọn nhỏ đều có loại hảo cảm đặc biệt.
Mạc Nhân Tuyết đã không phải lần đầu tiên tới cô nhi viện, phụ trách tiếp đãi bọn họ lão sư mang theo bọn họ đi tới phòng hồ sơ, lấy ra một quyển hồ sơ ghi chép cũ kỹ.
Trang đầu tiên trong hồ sơ là ảnh chụp một đứa bé khoảng năm tuổi, mở to mắt nhìn ống kính, mờ mịt lại luống cuống.
Lộc Dư An liếc mắt một cái liền nhận ra đây là Lộc Dữ Ninh. Cậu nhíu mày lật xem tư liệu đã ố vàng về Lộc Dữ Ninh , mới rõ ràng thì ra Lộc Dữ Ninh bị cậu ruột vứt bỏ đến cô nhi viện, khi đó y còn quá nhỏ, nói cũng không rõ ràng lắm, chỉ nhớ mang máng mẹ mình đã chết, mà ba y thì không thấy đâu.
Viện trưởng cô nhi viện không tìm thấy người nhà Lộc Dữ Ninh, chỉ có thể thu dưỡng y ở trong cô nhi viện, sau đó mới được Lộc gia thu dưỡng.
Nhưng Lộc Dữ Ninh cùng chuyện bọn họ muốn tra có quan hệ gì?
Mạc Nhân Tuyết chậm rãi nói: "Người của anh tra được, sau khi Lộc Dữ Ninh được Lộc gia thu dưỡng, từng có người đến cô nhi viện tìm cậu ta, tự xưng là ca ca của cậu ta."
Mạc Nhân Tuyết tìm được người phụ trách năm đó, nhớ lại ngày tháng ngày đó, may mắn là tìm được hồ sơ nơi bảo vệ, cũng tìm được tên của nhân viên đến thăm cô nhi viện ngày hôm đó.
Lông mi Lộc Dư An hơi run rẩy, trong lòng mơ hồ có loại phỏng đoán, cậu hỏi: "Anh trai Lộc Dữ Ninh là --"
"Thư ký Đỗ ."
Thậm chí trên tư liệu hộ tịch của thư ký Đỗ không tìm thấy dấu vết tồn tại của Lộc Dữ Ninh. Bởi vì trên tư liệu hộ tịch thư ký Đỗ cũng là một cô nhi, sau đó được thân thích phương xa nhận nuôi, loại nhận nuôi này cũng không có dấu vết giống như nhận nuôi chính quy.
Mà người hiểu rõ chân tướng việc thư ký Đỗ được nhận nuôi chỉ có lão nhân quê thư ký Đỗ, những lão nhân này phần lớn đều đã qua đời.
Quả nhiên, như là ngoài dự liệu, lại là hợp tình hợp lý. Thì ra vẫn luôn là thư ký Đỗ sao?
Trách không được kiếp trước cậu vẫn luôn cảm thấy như là có một bàn tay vô hình, từng chút từng chút đem cậu đẩy xuống vực sâu.
Giờ phút này hết thảy đều rõ ràng. Vì sao kiếp trước nhiều chuyện cậu rõ ràng chưa từng làm, cha con Lộc gia lại kiên định cho rằng cậu đã làm.
Thì ra tất cả đều là thư ký Đỗ.
Thư ký Đỗ là trợ thủ tín nhiệm nhất của Lộc Chính Thanh, gần như phụ trách bất cứ chuyện gì ngoài công việc của Lộc Chính Thanh, bao gồm cả chuyện nhà của ông, nếu thư ký Đỗ muốn giấu diếm hoặc thay đổi cái gì thì quá dễ dàng.
Mà nguyên nhân, không thể nghi ngờ chính là bởi vì Lộc Dữ Ninh.
Trong lòng Lộc Dư An dâng lên từng đợt hoang đường.
Thì ra cậu cho rằng vận mệnh trêu người, bất quá là người khác hao hết tâm tư trăm phương ngàn kế.
Lộc Dữ Ninh dường như không làm gì cả, nhưng người bên cạnh y lại làm tất cả thay y.
Một Lộc Dữ Ninh không tranh không đoạt, lại bức cậuđến tuyệt cảnh.
"Dư An." Mạc Nhân Tuyết nhạy bén phát hiện cảm xúc của Dư An có chút không đúng, anh trầm mặc vỗ vỗ lưng Dư An, muốn thông qua phương pháp này cho Dư An một ít sức mạnh, anh hiểu tâm tình của Dư An lúc này, ngay cả sau khi anh biết cũng cảm thấy khó có thể tiếp nhận, huống chi là Dư An.
Mạc Nhân Tuyết đã nghĩ đến chim đỗ quyên, loại chim này sẽ đem chim non của nó đặt ở tổ chim của chim khác, sau đó đem chim non của loại chim này đẩy xuống dưới tàng cây.
Anh không biết phụ tử Lộc gia sau khi biết chuyện này sẽ có cảm tưởng gì.
Cái gọi là tình thân của bọn họ bất quá là xây dựng trên một lời nói dối từ đầu đến chân, người bọn họ hơn mười năm tương cứu trong lúc hoạn nạn bất quá là người trăm phương ngàn kế sắp đặt.
"Vương thúc kia đâu? "Thiếu niên ngước mắt hỏi một người khác.
Mạc Nhân Tuyết đem một phần tư liệu khác lấy ra, cái gọi là chú Vương kia, dưới sự phối hợp của Phương Học Đồng, rất nhanh cũng điều tra ra.
Chú Vương kia từng vì phạm tội kinh tế mà vào tù, sau đó vì cứu cha của Phương Học Đồng trong vụ hỏa hoạn mà được cha của Phương Học Đồng coi trọng, cũng giao tài sản ở Nam thành cho ông ta quản lý.
Chẳng qua thái độ làm người của chú Vương rất khiêm tốn, rất ít nói những chuyện trước kia, mà cha của Phương Học Đồng cũng trợ giúp chú Vương thay hình đổi dạng, giấu diếm những gì đã trải qua trước đó, thậm chí tin tức thân phận cũng đổi đến Hồng Kông.
Phương Học Đồng cũng không rõ lai lịch của ông ta.
Nhưng khẳng định là chú Vương và thư ký Đỗ quen biết nhau, bọn họ thậm chí lén lút gặp mặt, thậm chí Mạc Nhân Tuyết hoài nghi cái gọi là chú Vương có thể là người năm đó thu dưỡng thư ký Đỗ, cũng rất có thể là cha của Lộc Dữ Ninh.
"Hắn giấu thân phận rất khá. "Mạc Nhân Tuyết nhíu mày, suy đoán chung quy chỉ là suy đoán mà thôi.
Anh cũng muốn vận dụng nhân mạch Hồng Kông bên kia đi tra lai lịch của Vương thúc, nhất thời rất khó có tin tức.
Nhưng mục tiêu của bọn họ nhất định là Lộc gia, Dư An bất quá là bởi vì Lộc gia mới bị liên lụy. Thậm chí có thể chính là bởi vì Lộc Dữ Ninh được Lộc gia thu dưỡng, bọn họ mới sinh lòng tham, muốn thông qua Lộc Dữ Ninh nuốt Lộc gia.
Mạc Nhân Tuyết có thể nắm chắc mình có thể bảo vệ Dư An rất tốt, nhưng đối với Lộc gia, tâm tình anh phức tạp...
Anh cũng không muốn đi nhắc nhở Lộc gia, cảm quan của anh đối với Lộc gia phi thường kém, không đi tìm Lộc gia phiền toái đã là nhượng bộ lớn nhất, chuyện Lộc gia cùng anh có quan hệ gì đâu.
Chẳng qua Mạc Nhân Tuyết thật không ngờ Lộc Vọng Bắc lại chủ động tìm được anh.
Lộc gia gần đây liên tiếp gặp rắc rối, khiến Lộc Vọng Bắc lao lực quá độ. Lộc Vọng Bắc cũng mơ hồ nhận ra hết thảy đều không thích hợp. Anh dù sao cũng ở trên thương trường trải qua mưa gió, cũng sẽ không ngây thơ cho rằng hết thảy đều là trùng hợp, cho nên anh bất động thanh sắc mời bạn tốt của mình điều tra.
Mà lúc bạn tốt đem kết quả điều tra, đặt ở trước mặt anh, anh thế nào cũng không thể tin được điều tra ra kết quả –
Cho đến khi bạn tốt vỗ vỗ vai anh nói: "Vọng Bắc, chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi."
.
"Bên phía chú - - "Bạn tốt muốn nói lại thôi.
Lộc Vọng Bắc cười khổ nói: "Không cần nói cho ông ấy biết." Phụ thân hiện tại bệnh nặng, cho dù nói cho ông biết thì có thể thế nào?
Bạn tốt thở dài. Anh cùng Vọng Bắc từ đội bóng rổ bắt đầu chính là đồng đội, Vọng Bắc là đội trưởng tốt nhất trong lòng anh, anh cũng rất kinh ngạc Vọng Bắc không có lựa chọn đi theo con đường này.
Nhưng bây giờ anh nhìn những chuyện của nhà Vọng Bắc, anh liền hiểu.
Đây đều là chuyện gì a.