Chương 54
Lộc Dư An sững sờ nhìn Mạc Nhân Tuyết.
Mạc Nhân Tuyết dường như luôn có thể hiểu rõ suy nghĩ của cậu hơn chính cậu.
Lộc Dư hạ thấp thỏm trong lòng, hạ quyết tâm ngẩng đầu lên nói: "Mạc Nhân Tuyết, anh có thể giúp em điều tra hai người không?"
Mạc Nhân Tuyết đứng cách Lộc Dư An một bước, anh không truy hỏi, mà nói thẳng: "Là ai?"
"Đỗ thư ký, còn có --" Lộc Dư An có chút do dự, cậu không xác định Vương thúc kia, là chính mình quá mức mẫn cảm nên mới có cảm giác kỳ quái hay không, nhưng là cậu vẫn quyết định điều tra, cậu do dự sau vẫn là nói: " Vương thúc bên người Phương Học Đồng."
Thư ký Đỗ phục vụ Lộc gia nhiều năm như vậy, muốn điều tra rõ ràng cũng không khó, mà chú Vương kia, dưới tình huống có Phương Học Đồng hẳn là cũng không khó.
"Được. "Mạc Nhân Tuyết không hỏi tại sao. Kỳ thật cho dù Dư An không nói, Mạc Nhân Tuyết cũng sẽ đi điều tra Đỗ thư ký, thái độ của hắn đối với Dư An quá kỳ quái, ác ý vừa rồi không cần che giấu kia làm cho đôi mắt Mạc Nhân Tuyết trầm xuống, sắc mặt càng thêm lạnh vài phần.
Sau khi kết thúc triển lãm tranh được giới truyền thông chủ lưu quan tâm, bức tranh sơn thủy của Lộc Dư An đêm đó liền xuất hiện trên trang đầu của các phương tiện truyền thông lớn.
Cơ hồ tất cả truyền thông, đều chọn dùng từ then chốt tương tự "Người thừa kế quốc họa", "Thiếu niên thiên tài", "Kỹ xảo thất truyền tái hiện nhân gian", đáng tiếc duy nhất chính là biểu hiện của Lộc Dư An ở trong giới có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, nhưng bởi vì quốc họa dù sao cũng không phải là giới chủ lưu, tin tức này cũng bất quá là vừa mới ra khỏi giới, ở trong một đám tin tức giải trí cũng không rõ ràng.
Thẳng đến lúc trước nữ phóng viên làm phỏng vấn cho Lộc Dư An sau khi theo thông lệ lướt web một ngày, thấy được tên Lộc Dư An trong tin tức.
Cô lập tức trừng to hai mắt, lúc phỏng vấn Dư An, đã hỏi Dư An thích cái gì.
Khi đó thiếu niên nghiêm túc trả lời: "Thích vẽ tranh."
Cô vì hòa hoãn không khí còn thoải mái hỏi: "Vẽ thế nào?"
Lúc ấy thiếu niên trả lời như thế nào?
Hình như là hơi ngượng ngùng cúi đầu trả lời: "Cũng được."
Nữ phóng viên thần sắc phức tạp nhìn chăm chú vào thiếu niên được mọi người khen ngợi trong tin tức, lại nhìn thiếu niên vẽ ra bức tranh bảy chữ số.
Nhịn không được nghĩ đây chính là cũng được trong miệng thiếu niên sao? Cái "cũng được" này hàm lượng vàng cũng quá cao đi?
Tâm tình cô lại không khỏi có chút vui mừng, tất cả mọi người bội phục dũng khí của "Ca ca", thế nhưng cô so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng những khổ sở đã trải qua của thiếu niên, cô biết thiếu niên là bị chậm trễ rất nhiều thứ, cô thậm chí lo lắng đoạn kinh nghiệm "Anh hùng" được mọi người khen ngợi kia, đã phá hủy thiếu niên, thiếu niên ở tuổi vốn nên tiếp nhận giáo dục tốt đẹp, tiếp nhận chỉ có bạo lực cùng máu tanh bên người, ở thời điểm nhân cách đắp nặn mấu chốt nhất, bên người chỉ có một đám tội phạm.
Cô đã gặp quá nhiều người như vậy, không thể thích ứng với xã hội, bị xã hội đào thải, cô vẫn cảm thấy thiếu niên vốn nên có tương lai tốt đẹp hơn. Cậu không nên là một anh hùng được khen ngợi nhưng hãm sâu vào bản thân.
Mà hiện tại cô nhìn thiếu niên ở trong ảnh chụp bộ dáng lấp lánh phát sáng, kìm lòng không được cong lên miệng nở nụ cười, hoàn hảo –
Ông trời rốt cục đem những gì đã nợ thiếu niên trả lại cho cậu.
Nữ phóng viên cơ hồ là lập tức ở trên kênh truyền thông của mình viết một thiên đoản văn, chúc mừng thiếu niên.
Đoạn thời gian trước nhiệt độ của "vụ lừa bán" vẫn còn, gần như là lập tức, tất cả mọi người khiếp sợ phát hiện, thiếu niên họa sĩ nổi tiếng trong giới tranh vẽ này chính là anh trai trong vụ lừa bán lúc trước.
Hai chuyện không hề liên quan, nhân vật chính nhưng lại là một.
Truyền thông xã hội bùng nổ.
Những người ngoài nghề gần như không quan tâm đến quốc họa đều biết có một thiếu niên 17 tuổi tên Lộc Dư An ở trước mặt rất nhiều bậc thầy trong triển lãm tranh đem kỹ xảo quốc họa thất truyền phục hồi như cũ, mà thiếu niên này trước đó đã cứu rất nhiều đứa trẻ trong vụ án lừa bán.
Lộc Dư An không có bất kỳ phương tiện truyền thông xã hội nào.
Nhưng cư dân mạng cẩn thận lập tức phát hiện trên mạng xã hội có một chủ đề phổ cập khoa học quốc họa tên là "Đầu hạt dẻ lông yêu đầu hạt dẻ" thường xuyên đăng tranh Lộc Dư An, thời gian cả buổi chiều số lượng fan của tài khoản kia đã tăng lên.
Chủ weibo thậm chí dưới yêu cầu của cư dân mạng còn đăng tải một bộ ảnh mèo quýt nhỏ đáng yêu linh động, nếu như nói tranh sơn thủy trước đó, khiến cư dân mạng cảm thấy có chút khoảng cách, mà những bức tranh bình dị gần gũi sinh động đáng yêu trên weibo, thoáng cái kéo vào cảm giác khoảng cách giữa cư dân mạng và Lộc Dư An.
Trong lúc bất tri bất giác, Lộc Dư An đã có nhóm fan đầu tiên.
Mà Lộc Dư An đối với những thứ này còn hồn nhiên không biết. Thậm chí dưới sự nhúng tay cố ý của Mạc Nhân Tuyết, cuộc sống của Lộc Dư An so với trước kia cũng không có gì khác nhau.
Trong nháy mắt kỳ nghỉ hè cũng đã qua một nửa.
Đêm khuya, trong sân ngoài cửa sổ đầy sao.
Lộc Dư An ghé vào trên bàn học, cậu làm sao cũng ngủ không được, ngày mai ốc tai nhân tạo liền muốn khởi động máy, giải phẫu đến tột cùng có thành công hay không, ngày mai liền tự nhiên thấy kết quả.
"Dư An, sao cửa vẫn mở? "Nhan lão nghi hoặc gọi từ dưới lầu," Con còn muốn ra ngoài không?"
"Không - - không cần ạ. "Lộc Dư ấp úng hồi đáp.
Loảng xoảng một tiếng, Nhan lão đóng cửa lại.
Mạc Nhân Tuyết vẫn chưa về nhà.
Từ sau khi phẫu thuật, mỗi tối vết thương sau tai cậu đều là Mạc Nhân Tuyết bôi thuốc cho cậu, mà hôm nay Mạc Nhân Tuyết rõ ràng đã nói sẽ sớm trở về giúp cậu bôi thuốc. Kết quả không biết vì sao bây giờ vẫn chưa trở về.
Thậm chí ngay cả tin nhắn của cậu cũng không trả lời.
Cậu vốn còn đặc biệt để cửa lại cho Mạc Nhân Tuyết.
Lộc Dư An tâm không ở yên cầm bút chì, vẽ đường kẻ lộn xộn trên giấy.
Kỳ nghỉ hè này qua đi, Lộc Dư An sắp bước vào năm cuối cấp. Lộc Dư An đã thông qua vòng phỏng vấn đầu tiên của Ương Mỹ, vòng phỏng vấn thứ hai còn có thời gian mấy tháng.
Nhưng để đảm bảo, Mạc Nhân Tuyết đồng bộ chuẩn bị cho Lộc Dư An thi vào trường Ương Mỹ vào sang năm, anh vốn đã liên lạc cho Lộc Dư An một vị giáo sư mỹ thuật quen thuộc với quy tắc thi vào trường.
Ai ngờ Tống lão có lần buổi tối tìm Nhan lão tán gẫu, biết Mạc Nhân Tuyết đang tìm giáo viên cho Lộc Dư An, ông vung tay lên nói: "Tìm giáo viên gì, có tôi sẵn đây rồi mà?"
Là giáo sư học quán đông tây của học viện mỹ thuật, Tống lão về hưu còn làm bài thi vài lần, quen thuộc quy tắc chấm điểm của trường, ông đến dạy Lộc Dư An phác họa, rất thích hợp.
Cho nên mỗi buổi tối Lộc Dư An bắt đầu tập phác họa.
Mà lúc này, phòng bên cạnh rốt cục có động tĩnh.
Cuối cùng cũng trở về a! Rõ ràng nói sẽ trở về rất sớm, tin nhắn cũng không trả lời!
Nói không giữ lời.
Quả nhiên điện thoại di động của cậu kêu nhỏ lên một tiếng - -
"Em ngủ chưa?"
Lộc Dư An dùng sức gõ ra liên tiếp một loạt câu hỏi, nhưng toàn bộ đều xóa bỏ cuối cùng biến thành hai chữ lạnh lùng "Ngủ rồi".
Cậu trả lời xong lại có chút hối hận, cúi đầu nhìn giấy phác họa trong tay, mặt trở nên đỏ bừng.
Cậu vừa rồi - - vừa rồi vẽ sao lại là mặt Mạc Nhân Tuyết a.
Trên giấy phác họa, cậu rõ ràng vẽ chính là sườn mặt Mạc Nhân Tuyết, đôi kính mắt của người trong tranh cực kỳ sinh động, hơi cúi đầu, thật giống như xuyên qua giấy vẽ nhìn cậu.
Đây cũng là góc nhìn quen thuộc nhất của Mạc Nhân Tuyết.
Cậu luống cuống tay chân muốn đem trang này từ trên quyển phác họa kéo xuống, mà lúc này cửa sổ sát đất ban công lại thùng thùng vang lên.
Lộc Dư An vội vàng nhét giấy phác họa khắp nơi. Mở cửa kính ban công ra, quả nhiên là Mạc Nhân Tuyết, anh xin lỗi nói: "Anh xin lỗi Dư An, anh về hơi muộn."
Hoa dành dành vốn vướng bận trên ban công đã sớm bị đặt ở nơi khác.