Vạn Người Ghét Cậu Không Làm Nữa - Tây Sơn Ngư

Chương 48




Chương 48

Mà Lộc Vọng Bắc đúng là canh giữ dưới lầu phòng phẫu thuật của Lộc Dư An.

Anh biết hôm nay Dư An làm phẫu thuật, cho dù Dư An không muốn gặp anh, anh vẫn canh giữ dưới lầu phòng phẫu thuật, như vậy tối thiểu có thể nhanh chóng biết kết quả phẫu thuật của Dư An, anh biết ca phẫu thuật này đối với Dư An mà nói vô cùng quan trọng.

Lộc Vọng Bắc đến nay không có cách nào tiếp nhận sự thật tai phải em trai anh không nghe thấy, ca phẫu thuật này thật giống như có thể bù đắp một ít chuyện anh đã từng không thể làm được cho cậu.

Anh mệt mỏi ngồi trong vườn hoa dưới lầu, ngẩng đầu, xuất thần nhìn gian phòng giải phẫu của Dư An.

Lộc Vọng Bắc muốn dùng phương pháp như vậy làm bạn với đệ đệ của anh.

Nam nhân mặc âu phục vẫn là ngày hôm qua, trên cằm râu xanh đen, trong ánh mắt tất cả đều là tơ máu màu đỏ thoạt nhìn phi thường mệt mỏi.

Anh không chỉ là mệt mỏi trong lòng, mà còn là mệt mỏi trong công việc, gần đây trạng thái Lộc Chính Thanh rất không tốt, mà công ty cũng là thời buổi rối loạn, Lộc Vọng Bắc chỉ có thể tận khả năng tiếp nhận càng nhiều chuyện, vô luận là công việc hay là gia đình.

Cũng giống như khi mẹ qua đời, cố gắng hết sức gánh vác nghĩa vụ trưởng tử, duy trì gia đình này.

Thậm chí vì có thể chạy tới bệnh viện, anh cùng thành viên tổ chức của anh suốt một đêm không ngủ, gần đây cổ phần công ty thay đổi rất lớn, nếu xử lý không tốt thậm chí sẽ uy hiếp đến thân phận Lộc gia là người nắm giữ cổ phần đầu tiên của Lộc thị.

Nhưng cho dù như vậy, Lộc Vọng Bắc cũng cam tâm tình nguyện, đem thời gian nghỉ ngơi vốn không nhiều của mình, dùng vào ở phòng phẫu thuật bồi Dư An.

Anh không nhịn được nghĩ, ca phẫu thuật của Dư An thế nào? Mọi chuyện ổn chứ? Phẫu thuật ốc tai không phải tất cả đều thành công, hiệu quả cũng khác nhau từ người này sang người khác.

Mà lúc này cách anh vài bước, một cô gái trẻ tuổi đặt một bó hoa hướng dương rực rỡ ở trung tâm vườn hoa. Tiếp tục có một số người ở độ tuổi khác nhau, già hoặc trẻ, đặt hoa hướng dương ở giữa khu vườn.

Có người vội vàng đặt hoa hướng dương xuống rồi rời đi, có người lại canh giữ ở một bên, dần dần cũng đã có một đám người.

Xung quanh có bệnh nhân tò mò, nhịn không được nhìn tờ giấy trong bó hoa chậm rãi đọc: "Chúc ca ca tất cả đều thuận lợi."

Lộc Vọng Bắc ngồi trên ghế gỗ nhạy bén bắt được hai chữ kia, anh nhịn không được quay đầu nhìn về phía hoa hướng dương, bước nhanh về phía đám người đi tới.

Anh nhìn những bông hoa không thể không hỏi, "Những bông hoa này..." có phải là những gì anh nghĩ không?

Cô gái vẫn canh giữ ở giữa cười cười, nói với Lộc Vọng Bắc: "Là tặng cho một người rất quan trọng với chúng tôi, hôm nay anh ấy sẽ làm phẫu thuật ở bệnh viện này."

Lộc Vọng Bắc cảm thấy môi mình hơi khô, anh mím môi nói: "Hai người nói là -- Dư An sao?"

Ánh mắt cô gái lại sáng lên nói: "Anh cũng đến để cảm ơn ca ca sao?"

"Cảm ơn? "Lộc Vọng Bắc thấp giọng lặp lại.

Bên cạnh một nhà ba người thoạt nhìn mặt mũi hiền lành cha mẹ nó cũng nói theo: "Đúng vậy a, chúng ta cũng là tới cảm tạ ân nhân, nếu không phải có cậu ấy, Niếp Niếp nhà chúng ta không biết khi nào mới có thể tìm trở về."

Lộc Vọng Bắc nhìn qua, bên cạnh bọn họ có một cô bé thoạt nhìn mười ba tuổi, nhu thuận dựa vào bên cạnh mẹ.

Đám người bọn họ phần lớn là những đứa trẻ được tìm về còn có người nhà của bọn họ, năm đó phần lớn những đứa trẻ kia đều là người của tỉnh này và tỉnh bên cạnh, có một số vẫn còn liên lạc, mà khi vụ án lừa bán 211 lại xuất hiện trên internet, những người này cũng chậm rãi liên lạc với đối phương, đại khái là cùng trải qua thống khổ, gặp phải chuyện tương tự, bọn họ còn có một nhóm liên lạc.

Mà sau khi tìm được Dư An, bọn họ vẫn muốn vì Dư An làm chút gì đó, mà lúc này đây thông qua một ít con đường biết Dư An hôm nay phải làm phẫu thuật, bọn họ ở Nam thành tự phát đi tới bệnh viện.

Bọn họ chưa từng quên Dư An, đối với bọn họ mà nói, Dư An là người đã thay đổi cả đời bọn họ, chưa từng thay đổi.

Ngoại trừ bọn họ còn có một số người ở trên internet hiểu rõ chuyện này, bọn họ cũng đều vì thiếu niên dũng cảm kia mà dâng lên một cành hoa hướng dương nho nhỏ.

Khu vườn nhỏ của bệnh viện cứ như vậy tụ tập một nhóm người không quen thuộc, bọn họ bởi vì cùng một nguyện vọng mà ở lại nơi này.

Vào giờ khắc này, Lộc Vọng Bắc mới chính thức ý thức được, em trai anh đã làm một chuyện không tưởng nổi cỡ nào. Nhưng anh và ba thì sao - -

Bọn họ lại từng bước đem Dư An bức đến tình trạng hiện tại - -

Lộc Vọng Bắc cúi đầu chất đống hoa trên mặt đất, nhìn bọn họ nói đến bộ dáng đệ đệ trong mắt phát sáng, trong lòng anh có một loại kiêu ngạo chua xót.

Lộc Vọng Bắc gần như rất khó liên hệ Dư An trong miệng bọn họ, với Dư An trong ấn tượng của anh, trong trí nhớ của anh, Dư An vĩnh viễn là đứa quỷ thích khóc yếu ớt kia, hơi có chút ủy khuất sẽ nhịn không được rơi nước mắt, là ấu tử được sủng ái trong nhà, vô luận thấy thế nào cũng không giống như có thể chịu khổ.

Thậm chí ba mẹ đều đã sớm tính toán, đối với tương lai của Dư An không có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần cậu vui vẻ là tốt rồi.

Gần như không có gì giống với đứa trẻ mạnh mẽ dũng cảm trong miệng bọn họ.

Điều gì đã biến một con quỷ khóc lóc yếu ớt thành một người anh dũng cảm? Lộc Vọng Bắc nhịn không được cười khổ.

Mà lúc này một thanh âm rụt rè bên cạnh gọi anh lại: "Ca ca."

Lộc Vọng Bắc nhìn lại, là Dữ Ninh.

Dữ Ninh sao lại tới nơi này?

Anh nhíu nhíu mày, anh đặc biệt không nói cho Dữ Ninh chuyện này, nhưng Dữ Ninh sao vẫn biết?

Lộc Dữ Ninh tới gần giải thích: "Em biết hôm nay Dư An làm phẫu thuật, em muốn biết kết quả phẫu thuật sớm một chút." Y dừng một chút rồi bổ sung: "Em cũng muốn ở bên anh."

Y vốn là đang do dự không muốn đến, nhưng là tin tức từ dãy số điện thoại di động xa lạ lại rối loạn tâm trí của y, y sợ chính mình suy nghĩ nhiều, cho nên y dứt khoát tới.

Lộc Dữ Ninh nói như vậy, Lộc Vọng Bắc chỉ có thể thở dài.

Anh biết Dữ Ninh trong khoảng thời gian này cũng không dễ chịu, bình tĩnh mà xem xét năm đó Dữ Ninh còn đang sinh bệnh là vô tội, nhưng vận mệnh lại cho bọn họ một trò đùa tràn ngập ác ý. Rất nhiều chuyện trên thế giới vốn không có đạo lý. Phụ thân nhìn Dữ Ninh đang vượt qua giai đoạn khó khăn này chắc cũng là tâm trạng như vậy.

Lộc Dữ Ninh cũng chú ý tới hoa hướng dương trên mặt đất, nhịn không được vươn tay ra, chạm vào tấm thiệp trên những bông hoa kia đọc: "Chúc ca ca --"

Chẳng qua y còn chưa nói xong, tấm thẻ đã bị một tay đoạt lấy, ném xuống đất.

Lộc Dữ Ninh vừa nhìn là Hạ Dịch Khiêm.

Y vừa nhìn thấy Hạ Dịch Khiêm liền nhịn không được lui về phía sau một bước.

Bởi vì ở phòng phẫu thuật chờ Hạ Dịch Khiêm nóng lòng xuống mua coca lại chỉ là cười lạnh nói: "Cậu giả mù sa mưa tới nơi này làm cái gì?"

Cậu mặc một cái áo liền mũ, hai tay đút túi nghiêng đầu bễ nghễ nhìn Dữ Ninh ngữ khí phi thường không tốt. Vốn tâm tình cậu cực kỳ tức giận, Lộc Dữ Ninh dựa vào cái gì tới nơi này?

Lộc Dữ Ninh mím môi khô khốc nói: "Tôi... tôi chính là muốn đến thăm Dư An."

"Dữ Ninh cũng vô tội. "Lộc Vọng Bắc nhìn bộ dáng Lộc Dữ Ninh lúc này, dù sao cũng là đệ đệ chiếu cố nhiều năm, anh không đành lòng, đứng ra giải thích. Vô luận là tiến vào Lộc gia, hay là tình huống ngoài ý muốn đầu đường năm đó, Dữ Ninh đều vô tội, quyền lựa chọn những chuyện đó cũng không ở trên người Dữ Ninh. Tuy rằng cho dù trong lòng anh cũng có khúc mắc, nhưng anh biết bởi vì chuyện này đi trách cứ Dữ Ninh là không đúng.

Thái độ của bọn họ làm cho Hạ Dịch Khiêm tâm tình vốn đã không tốt càng thêm tức giận.

Hạ Dịch Khiêm nhìn chằm chằm hai người, cuối cùng cười nhạo một tiếng: "Vô tội - - nói đùa cái gì?"

Cậu nghiêng người nhìn Lộc Dữ Ninh, ánh mắt ác độc nói: "Này, không phải cậu luôn miệng nói cậu rất yêu cha và anh trai cậu, vì bọn họ cậu cái gì cũng nguyện ý làm sao?"

"Sao cậu không rời khỏi Lộc gia vì họ?"

"Cậu tự mình rời khỏi Lộc gia, không phải vấn đề gì đều được giải quyết sao? chân ở trên người cậu, cậu nếu muốn rời đi, còn có ai có thể ngăn cản cậu sao?"

Lời nói trong miệng Lộc Dữ Ninh bị chặn lại, ánh mắt chung quanh dừng trên người y, y ngập ngừng nói: "Tôi -- tôi--"

Y muốn nói không phải như vậy.

Hạ Dịch Khiêm cũng không chờ y nói xong, liếc mắt một cái cắt ngang nói: "Nếu không muốn đi, cũng đừng bày ra trước mặt tôi một bộ dáng toàn thế giới đều có lỗi với cậu, ủy khuất cái gì." Hạ Dịch Khiêm ngữ khí ác liệt, thái độ kiêu ngạo, thoạt nhìn thật sự không giống như là người tốt, mà cậu cũng không có thói quen giả làm người tốt.

Lời nói cay nghiệt của y khiến Lộc Dữ Ninh không nói ra lời nào.

Lộc Dữ Ninh nghiêng đầu nhìn mọi người xung quanh nhìn y xì xào bàn tán, lời nói của những người đó hình như đều đang nghị luận về y, y rốt cục nhịn không được bi phẫn lẫn lộn nghiêng đầu, từ bệnh viện chạy đi.

"Dữ Ninh --" Lộc Vọng Bắc đau đầu muốn nứt ra, anh muốn gọi Lộc Dữ Ninh lại, nhưng Lộc Dữ Ninh cũng không quay đầu lại chạy đi, anh sợ Dữ Ninh gặp chuyện không may, nhưng muốn để Dư An bên này mặc kệ, anh cũng không yên lòng.

Anh nhìn hai bên khó xử.

Hạ Dịch Khiêm nhìn bộ dạng này của anh lại cảm thấy vô cùng buồn cười, kỳ thật trong ba người Lộc gia, cậu ghét nhất chính là Lộc Vọng Bắc và Lộc Chính Thanh, so với bọn họ, Lộc Dữ Ninh cũng không tính là gì.

Cậu nhìn bộ dạng hiện tại của Lộc Vọng Bắc, rốt cục nhịn không được, cậu đứng trước mặt Lộc Vọng Bắc nói: "Anh có biết vì sao chúng tôi đều gọi Dư An là ca ca không?"

Lộc Vọng Bắc quay đầu nhìn về phía Hạ Dịch Khiêm, trái tim như là bị xiết chặt, có loại cảm giác kỳ quái, anh ở trong tim đập thình thịch khàn khàn hỏi: "Vì sao?"

"Ca ca từng nói cho tôi biết, ngay từ đầu anh ấy cũng không biết nên làm một người anh trai như thế nào. "Hạ Dịch Khiêm lại không trực tiếp trả lời, giống như rơi vào trong hồi ức, trong mắt thoáng cái hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, dừng một chút, rốt cục giống như là từ trong hồi ức tỉnh táo lại, ánh mắt hạnh nhân của cậu dừng ở trên người Lộc Vọng Bắc đột nhiên cười cười nói," Cho nên anh ấy học bộ dáng của anh trai chăm sóc chúng tôi, bởi vì ở trong lòng anh ấy, anh trai của anh ấy là anh trai tốt nhất trên thế giới. Anh ấy muốn trở thành người như anh trai của anh ấy."

Lộc Vọng Bắc ngẩng đầu nhìn Hạ Dịch Khiêm, ngón tay siết chặt lòng bàn tay.

Hạ Dịch Khiêm lại chỉ thất vọng nhìn về phía anh, mắt hạnh nhân màu nâu phi thường khó hiểu: "Nhưng tại sao anh lại như vậy?"

Căn bản không xứng với bất kỳ một từ nào trong miệng ca ca a.