Sao bức tranh này lại xuất hiện ở đây?
Lộc Dữ Ninh nhìn hai chữ "kẻ trộm" máu chảy đầm đìa trên màn hình.
Ý thức được từ đầu đến cuối đều là một âm mưu, người kia cho tới bây giờ cũng không có ý định buông tha y, hết thảy đều là trăm phương ngàn kế của hắn ta.
Trong đầu Lộc Dữ Ninh trống rỗng, hai mắt tối sầm, tê liệt ngã trên mặt đất.
"Dữ Ninh! Con làm sao vậy?"
"Dữ Ninh......"
Lộc Vọng Bắc cùng Lộc Chính Thanh vội vàng vây quanh Lộc Dữ Ninh.
Nhưng Lộc Dữ Ninh không để ý tới bọn họ.
Trong đầu y chỉ có một ý niệm.
Y xong đời rồi, tất cả mọi người sẽ biết chuyện này, một kẻ mạo nhận tranh người khác vẽ, còn có cái gì gọi là tương lai về sau trong giới hội họa, y không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt ba cùng ca ca, y sợ từ trong mắt bọn họ nhìn ra thất vọng.
Nhưng bên tai không ngừng vang lên tiếng cười khặc khặc quái dị cùng câu "Lộc Dữ Ninh là kẻ trộm" cơ hồ đâm thủng màng nhĩ của y, từng tiếng từng tiếng đâm vào trong lòng y.
Không không không...
Sao y lại là kẻ trộm chứ.
Lộc Dữ Ninh gần như mê man nghĩ.
Y đã làm sai, nhưng bức tranh đó không phải do y đánh cắp.
Thậm chí y còn từng nghĩ đến việc trả lại bức tranh cho chủ nhân của nó.
Y... y thật sự không phải kẻ trộm.
Cả người Lộc Dữ Ninh gần như xụi lơ trên mặt đất, y mờ mịt nhìn về phía Lộc Dư An, trong nháy mắt khôi phục một ít thanh minh.
Là Lộc Dư An đúng không?
Ngoại trừ anh ta, còn có ai có thể làm ra chuyện như vậy.
Giờ phút này lực chú ý của Lộc Dư An hoàn toàn không ở trên người Lộc Dữ Ninh, cậu nhíu mày tỉ mỉ nhìn bức họa này từ trên xuống dưới, cậu không phải là người đối với mỗi một bức họa của mình bao gồm các bản nháp luyện tập vẽ tranh đều nhớ rõ ràng, nhưng bức họa này là ngoại lệ.
Tuy rằng tính cả kiếp trước, suốt hai năm cậu đều không có lại nhìn thấy bức họa này.
Nhưng cậu nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng bức tranh là do cậu vẽ, bởi vì đó là bức tranh đầu tiên và duy nhất cậu vẽ cho Lộc Chính Thanh.
Đây là tranh đèn cung đình giăng màn kết hoa.
Khi đó cậu vừa mới đến Lộc gia không lâu, đối với Lộc Chính Thanh trong tâm còn có hâm mộ thật sâu, cậu giống như bất kỳ đứa nhỏ nào trên đời này, muốn tự tay làm một món quà cho ba của mình, có một đoạn thời gian Lộc Chính Thanh rầu rĩ không vui. Cậu nghe quản gia nói, là bởi vì mẹ từng vẽ đèn cung đình cho Lộc Chính Thanh, bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, giấy vẽ tản ra vết ố vàng không thể sửa chữa.
Vì vậy, cậu đã vẽ đèn lồng.
Ba bức họa này cũng không phải cậu tùy ý vẽ, bên trong mỗi một đường nét đều được tái cấu trúc lại vị trí ở trong đầu cậu hàng ngàn hàng vạn lần, cuối cùng mới vẽ ở trên giấy.
Chẳng qua cậu còn chưa kịp đưa bức họa này cho Lộc Chính Thanh, quan hệ giữa cậu và Lộc Chính Thanh liền chuyển biến đột ngột, cũng không có cơ hội lấy ra nữa.
Sau đó cậu không còn nhìn thấy bức tranh này nữa, cậu tưởng là mình không cẩn thận làm mất.
"Đây... đây không phải là tranh của Dữ Ninh sao? Ăn trộm? Ăn trộm cái gì? "Dương Xuân Quy khó hiểu nhìn về phía bức tranh, hướng Nhan lão giải thích," Sư phụ, đây chính là bức tranh đặc biệt có linh khí mà con đã nói với người."
Lộc Dư An quay đầu nhìn chằm chằm vào bác Dương, chú ý đến câu nói kia của ông, ánh mắt màu nâu nhạt mê man chợt lóe lên, sau đó trừng to hai mắt gần như có thể nói là khiếp sợ nhìn về phía Lộc Dữ Ninh trên mặt đất.
Cậu làm sao còn có cái gì không rõ.
Cho nên bức tranh này từ khi nào biến thành của Lộc Dữ Ninh rồi.
Một ý niệm hiện lên trong đầu Lộc Dư An.
Cậu biết kiếp trước Dương Xuân Quy là bởi vì một bức tranh mới thu Lộc Dữ Ninh làm đồ đệ.
Mà bức họa này so với thời gian ở kiếp trước cũng kém không nhiều lắm, vào chính lúc này sẽ không tìm thấy nữa.
Cảm giác quá mức hoang đường từ trong lòng cậu tràn ngập.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Cậu đột nhiên ý thức được, kiếp trước Lộc Dữ Ninh cũng là dùng tranh của cậu mới thành công bái sư? Đến tột cùng còn có bao nhiêu chuyện, là cậu không biết?
Cậu vốn cho rằng cậu tuy chán ghét tính cách Lộc Dữ Ninh, nhưng Lộc Dữ Ninh vẫn có giới hạn của một họa sĩ.
Lập tức cơn tức giận tràn vào thân thể Lộc Dư An , hô hấp đều trở nên dồn dập –
Bởi vì cậu nghĩ đến - -
Kiếp trước Nhan lão thủy chung không tìm được Lý lão đầu, mà nội dung cốt truyện lại viết, Nhan lão bởi vì bệnh nặng ít xuất hiện, ở cuối tiểu thuyết đã qua đời.
Nếu như không phải vì Lộc Dữ Ninh, Nhan lão có thể tìm được tung tích của Lý lão đầu hay không, hết thảy có phải sẽ không còn giống nhau nữa?
Cậu gần như hùng hổ dọa người túm lấy cổ áo Lộc Dữ Ninh chất vấn: "Cậu nói đây là tranh của cậu?"
Thái độ của cậu cũng không tốt lắm, Lộc Dư An không có cách nào giữ hòa khí với Lộc Dữ Ninh.
Mà Lộc Chính Thanh nhìn tất cả những thứ này lại nhíu mày, Ninh Ninh bị Dư An túm cổ áo thoạt nhìn rất không thích hợp, sắc mặt trắng bệch không nói, tựa hồ cả người đều bị dọa, ông chắn ở phía trước Lộc Dữ Ninh quát: "Dư An?"
Lộc Chính Thanh vừa ngăn Lộc Dư An lại.
Mạc Nhân Tuyết lại tiến lên một bước túm lấy tay Lộc Chính Thanh.
Vẻ mặt Lộc Chính Thanh không được tốt lắm.
Mạc Nhân Tuyết lại nói: "Lộc thúc thúc, chuyện giữa An An và Lộc Dữ Ninh cứ để bọn họ tự nói rõ ràng đi!"
Lộc Dư An lại không để ý đến Lộc Chính Thanh chắn trước Lộc Dữ Ninh, từng câu từng chữ nhìn chằm chằm Lộc Dữ Ninh hỏi: "Đây rõ ràng là tranh của tôi, vì sao lại biến thành tranh của cậu?"
Lời này vừa nói ra, ngay cả Lộc Chính Thanh cũng sửng sốt.
Ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người bọn họ.
Nhan lão nghe xong nện quải trượng nặng nề một cái, thổi râu trừng mắt: "Cái gì? Đây là tranh của Dư An!" Buồn cười, sư môn bọn họ chưa từng xuất hiện loại chuyện như vậy, quả thực là vô cùng nhục nhã. Nhan lão chỉ cảm thấy cả khuôn mặt già nua của mình tràn đầy khiếp sợ, may mắn ông vừa rồi vẫn còn tốt không có uống xong chén trà kia.
Lộc Chính Thanh gần như lập tức phản bác: "Sẽ không." Dữ Ninh không phải người như vậy.
Lộc Vọng Bắc muốn nói gì đó, nhưng anh nhớ tới ngày đó anh hỏi Dữ Ninh, đáy mắt Dữ Ninh thấp thỏm, từ trước đến nay anh chưa bao giờ hoài nghi Dữ Ninh, giờ khắc này lại có một tia dao động, anh nhìn hai đệ đệ, miệng giật giật, nhưng cuối cùng vẫn là vẻ mặt chua xót cái gì cũng không nói.
Nhan lão cũng không để ý nhiều như vậy, trợn mắt nhìn đại đồ đệ của mình, ý bảo đồ đệ nói chuyện.
Dương Xuân Quy cười khổ một tiếng, thế nhưng ông cũng không có đi nhận định hai đưa trẻ ai đúng ai sai, chỉ là trên mặt không khỏi nghiêm túc lên, hướng bọn họ hỏi: "Là chuyện gì xảy ra?"
Ông hiểu bản chất của việc này tồi tệ như thế nào. Vô luận là mạo nhận tranh của người khác, hay là vu hãm người khác mạo nhận tranh, đối với bất kỳ một họa sĩ nào mà nói, đều là chuyện lớn tới mức có thể khiến bọn họ bị treo ở trên cột sỉ nhục cả đời, kiếp sống nghệ thuật của bọn họ coi như hủy hoại.
Chính là bởi vì như vậy, ông mới càng muốn hỏi rõ ràng.
Tất cả mọi người nhìn Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dữ Ninh hoàn toàn không chú ý tới lời bọn họ nói, y chỉ ngẩng đầu nhìn Lộc Dư An, hai người bọn họ hiếm khi giương cung bạt kiếm như vậy.
Đi đến bước này, trong lòng Lộc Dữ Ninh ngược lại không có gì sợ hãi, y biết nghề nghiệp cả đời của y đã bị hủy.
Giấu diếm bức họa kia đã là cực hạn y có thể làm được, y là họa sĩ, cũng có tự tôn của mình.
Y không đủ bản lĩnh xé xuống thể diện cuối cùng để lấy lòng mọi người cùng Lộc Dư An cãi lại, đây là sự phản kháng cuối cùng của y.
Y chỉ là...
Chỉ là không dám nhìn vào mắt ba và anh trai lúc này.
Lộc Dữ Ninh không ý muốn giải thích chút nào. Trong phòng khách nhất thời rơi vào trầm mặc xấu hổ.
Sự trầm mặc như vậy làm cho đại đa số người ở nơi này đều hiểu được đáp án của vấn đề.
Dương Xuân Quy thở dài trong lòng, trong ánh mắt nhìn Lộc Dữ Ninh tràn đầy thất vọng.
Ông quả nhiên nhìn lầm, tuy rằng Dữ Ninh vẽ không có tốt như trước, ông cũng chỉ cảm thấy là Dữ Ninh chưa tìm về trạng thái, không nghĩ tới chuyện là như vậy.
Ông không phòng bị, lại bị Dữ Ninh lợi dụng. Lễ bái sư đang yên đang lành lại biến thành một trò khôi hài.
Nhưng Dương Xuân Quy lại không thể không tự động viên tinh thần mà dọn dẹp cục diện rối rắm, ông liếc mắt một cái nhìn sư phụ thần sắc khó coi nói: "Dữ Ninh, ngươi lại thừa nhận loại chuyện này, ngươi biết ta sẽ không có khả năng thu ngươi làm đồ đệ nữa."
Trong sư môn tuyệt đối không có khả năng thu một đệ tử như vậy.
Ông ở trong mắt sư phụ đại khái biến thành người mù chẳng phân biệt được thị phi.
Dương Xuân Quy lui về phía sau, bây giờ xử lý Lộc Dữ Ninh như thế nào cũng gặp khó khăn.*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lộc Vọng Bắc mệt mỏi thở dài, anh liên tục cùng Dữ Ninh xác nhận qua, nhưng là Dữ Ninh vẫn lừa anh, nếu Dữ Ninh khi đó thẳng thắn với anh, anh sẽ nghĩ biện pháp xử lý tốt, nếu không cũng sẽ không nháo thành như vậy để cho mọi người đều biết - -
Sau này Dữ Ninh nên làm cái gì bây giờ?
Cho dù vào giờ phút này, trong lòng Lộc Vọng Bắc, Lộc Dữ Ninh cũng là đệ đệ của anh, người thân vĩnh viễn sẽ không bởi vì đối phương phạm sai lầm mà lựa chọn vứt bỏ.
Lộc Chính Thanh cũng không thể vì Lộc Dữ Ninh mà nói cái gì, thậm chí không có cách nào trợ giúp Dữ Ninh thu dọn cục diện rối rắm.
Lần này Dữ Ninh phạm sai lầm quá lớn, thần sắc ông phức tạp nhìn về phía Lộc Dữ Ninh nói: "Dữ Ninh - -" Trong giọng nói của ông mang theo thất vọng, ông giống như cho tới bây giờ cũng không hiểu vì sao đứa con nhỏ này của mình lại lừa gạt tất cả mọi người.
Ông không tiếng động thở dài.
Mà một tiếng thở dài này, lại như là kích thích Lộc Dữ Ninh.
Cho đến lúc này, bất kỳ một câu nói nào của Lộc Chính Thanh đối với Lộc Dữ Ninh đều là cực kỳ quan trọng.
Y không thể chịu nổi ánh mắt thất vọng của bọn họ.
"Ba, con..." Lộc Dữ Ninh không hối hận vì sai lầm của mình, nhưng y không thể đối mặt với sự thất vọng của ba, cuối cùng y vẫn phụ lòng ba và anh trai, hốc mắt Lộc Dữ Ninh đã ửng đỏ, vội vàng nhìn Lộc Chính Thanh giải thích, "Khụ khụ..."
Cơn ho bất ngờ cộng thêm phản ứng dây chuyền của việc cảm xúc bộc phát mạnh mẽ, khiến tiếng ho của Lộc Dữ Ninh gần như không ngừng được, trong một loạt tiếng ho, hơi thở của y trở nên nặng nề, môi cũng dần dần biến thành màu tím.
Lộc Dư An gần như là lập tức ý thức được cái gì, hướng Lộc Chính Thanh quát: "Thuốc!"
Một giây sau, Lộc Dữ Ninh ngã ầm trên mặt đất, hai tay y che lại cổ họng của mình, lồng ngực phát ra tiếng hô hấp dồn dập, cả người y giống như cá bị ném lên bờ, kịch liệt giãy dụa.
Nhưng cho dù như vậy Lộc Dữ Ninh lại chỉ rưng rưng nước mắt nhìn về phía Lộc Chính Thanh, như là còn có lời gì muốn nói với Lộc Chính Thanh.
Lộc Chính Thanh đâu còn để ý đến những thứ khác, vội vàng tiến lên xem tình huống của Lộc Dữ Ninh.
Dương Xuân Quy bọn họ chưa từng xem qua bộ dáng phát bệnh của Lộc Dữ Ninh, đều bị dọa nhảy dựng lên, Dương Xuân Quy trong lúc nhất thời ngay cả lời vừa rồi mình muốn nói cũng quên mất.
Lộc Dư An đè tay chân Lộc Dữ Ninh lại, lớn tiếng nói với bọn họ: "Tản ra." Cậu nhanh chóng nhìn Mạc Nhân Tuyết. Hai người thậm chí không nói chuyện, Mạc Nhân Tuyết đã ăn ý mở cửa sổ phòng khách của Lý lão đầu ra.
Lộc Vọng Bắc đã đem bình xịt thuốc nhắm ngay miệng Lộc Dữ Ninh, thuốc có hiệu quả rất nhanh, mắt thường cũng có thể được thấy hô hấp của y dần dần hòa hoãn lại, màu môi tím dần khôi phục huyết sắc ban đầu.
Lộc Vọng Bắc thở phào nhẹ nhõm, đang muốn tiếp tục xịt thêm thuốc cho Lộc Dữ Ninh.
Nhưng Lộc Dữ Ninh lại giãy dụa đẩy thuốc ra, y thậm chí không để ý tới mình vừa mới phát bệnh, đã giãy dụa đứng lên cấp bách hướng Lộc Chính Thanh đang im lặng luân phiên giải thích nói: "Không đúng, là con sai rồi, con không muốn như vậy, ba - -"
Bởi vì vừa mới phát bệnh, thanh âm của y khàn khàn dị thường, thậm chí mỗi lần nói một chữ, cổ họng đều đau đớn, nhưng dù là như vậy, y cũng khẩn trương nói: "Con biết con đã làm sai, nhưng là ba ba, con sợ hãi. Con không muốn để cho ba thất vọng. ba ba, ca ca các người đừng giận con có được hay không?"
Y biết rõ ca ca cùng ba ba vì y trả giá bao nhiêu, y muốn trở thành niềm kiêu ngạo của bọn họ.
Trong mắt Lộc Dữ Ninh đã mơ hồ có lệ quang.
Lộc Chính Thanh nhìn về phía Lộc Dữ Ninh.
Con trai nhỏ chật vật lại suy yếu ngồi dưới đất hốc mắt ửng đỏ, vừa rồi lại nói năng lộn xộn càng làm cho trong lòng ông cũng không dễ chịu gì.
Những lời trách cứ làm sao cũng nói không ra khỏi miệng.
Dữ Ninh không muốn nhìn thấy sự thất vọng trong mắt bọn họ.
Ông dường như hiểu được nguyên nhân Dữ Ninh làm như vậy.
Sự chờ mong của ông và Vọng Bắc đối với Dữ Ninh, vậy mà đã tạo thành gánh nặng cho nó như thế sao?
Lộc Chính Thanh không khỏi nhớ tới ngày đó trong phòng vẽ tranh, mình là người đầu tiên cho rằng là Dữ Ninh vẽ bức tranh đó, sau đó Dữ Ninh mới ngầm thừa nhận. Chỉ là ông đắm chìm trong vui sướng, xem nhẹ kích động trong mắt Dữ Ninh lúc đó.
Nếu như nói Dữ Ninh có sai, bản thân ông làm sao lại không có sai chứ.
Cho nên ông trầm mặc hồi lâu chỉ thở dài nói: "Con biết sai là tốt rồi."
Dương Xuân Quy nhìn bộ dáng hiện tại của Lộc Dữ Ninh, thở dài một tiếng, những lời ban đầu, cũng nói không nên lời, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Chuyện này ta sẽ không nói với bất luận kẻ nào, Dữ Ninh con tự giải quyết cho tốt."
Đây xem như là cho Dữ Ninh thể diện, không để cho y hoàn toàn biến mất trong giới họa sĩ.
Lộc Dư An lạnh lùng nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt, sống lưng cậu rất thẳng, quật cường lại cô đơn.
Lực chú ý của mọi người dường như đều đặt trên người Lộc Dữ Ninh.
Lưng cậu đột nhiên bị người vỗ nhẹ, cậu ngước mắt, là Mạc Nhân Tuyết.
Mặt mày Mạc Nhân Tuyết lạnh lùng không có cảm xúc gì, nhưng chỉ liếc mắt một cái, lại xoa dịu sự nôn nóng trong lòng cậu.
Lộc Dư An không nhịn được nghĩ, là ảo giác của cậu sao.
Mạc Nhân Tuyết luôn có thể ở trong đám người phát hiện tâm tình của cậu.
Thật giống như có Mạc Nhân Tuyết ở đây, cậu sẽ vĩnh viễn không một mình.
Vĩnh viễn sẽ không là một mình đối mặt với chuyện này, một người cô độc quá lâu như cậu không có cách nào cưỡng lại sự ấm áp này.
Cậu có thói quen thản nhiên tiếp nhận tất cả mọi thứ bên cạnh mình đều sẽ rời đi, thói quen tiếp nhận an bài xấu nhất của vận mệnh, thói quen trên người cậu vĩnh viễn không thể phát sinh chuyện tốt gì.
Mà giờ khắc này, cậu tựa hồ lại có quyết tâm mãnh liệt muốn lưu lại thứ gì đó.
"Vậy Dư An thì sao? Lộc Dữ Ninh! Cậu không phải nên xin lỗi Dư An sao?" Mạc Nhân Tuyết tiến lên một bước, cười lạnh nói, mắt thấy bọn họ đều muốn tha thứ cho nhau, vậy mà hoàn toàn không có Dư An ở trong đó.
Thật nực cười.
"Dư An. "Lộc Chính Thanh khẽ mấp máy môi, nhìn Dư An Tâm vô cùng áy náy.
Mạc Nhân Tuyết cười nhạo một tiếng, đang muốn giúp cậu nói gì đó.
Lộc Dư An lại tiến lên một bước, đi tới phía trước Mạc Nhân Tuyết, cậu nhìn Lộc Dữ Ninh suy yếu trên mặt đất nói: "Bức tranh hiện tại ở nơi nào?"
Lộc Dữ Ninh lại cười thê thảm nói: "Không phải anh đã sớm mang bức tranh về nên mới biết chuyện này sao?"
Y vừa nói ra, trong mắt mọi người đều là khó hiểu, đây là ý gì?
Dư An biết trước chuyện này? Sao cậu lại không nói?
Đáy mắt Lộc Dư An chợt lóe lên nghi hoặc, cậu nhìn Lộc Dữ Ninh vẻ mặt không giống đang nói dối, trong lòng có một ý niệm hiện lên, hàm hồ nhận định tất cả mọi chuyện, không có phản bác.
Lộc Chính Thanh nhìn về phía Lộc Dư An thần sắc kinh ngạc, tất cả đều là Dư An lên kế hoạch? Sao cậu lại làm thế?
"Anh đặc biệt vạch trần sự tình vào lúc này, không phải là vì làm cho tôi ngã thảm nhất sao. Anh cần gì làm bộ như cái gì cũng không biết chứ?"
Lộc Dữ Ninh nhìn về phía Lộc Dư An nói, rốt cục hỏi ra câu nói y giấu ở sâu trong nội tâm đã lâu kia - -
"Tại sao?"
Y không hiểu, Dư An vì sao hận y như vậy.
Từ khi Dư An trở về, y lặng lẽ lui sang một bên, Dư An muốn phòng của y , được, y dọn ra ngoài.
Dư An không nói chuyện với y , được, vậy y chủ động tìm Dư An.
Dư An và ba cùng anh trai cãi nhau, vậy y liền cố gắng điều tiết quan hệ của bọn họ - -
Dư An không thích y, trong nhà y đều cẩn thận từng li từng tí, tránh tất cả những nơi Dư An có thể xuất hiện, chỉ để không xảy ra xung đột.
Thậm chí lần đó y phát bệnh, giãy dụa từ trong phòng bò ra, gõ cửa Dư An, Dư An lại làm như không nghe thấy, y cũng có thể không thèm để ý.
Trong lúc tuyệt vọng y từng cho rằng y sẽ bởi vì Dư An thấy chết mà không cứu, chết vào buổi tối hôm đó.
Y nhượng bộ còn chưa đủ nhiều sao?