Tuyệt đối tin tưởng?
Lộc Chính Thanh lại khịt mũi coi thường, Mạc Nhân Tuyết mới quen Dư An bao lâu? Anh ta và Dư An có quan hệ gì? Dựa vào cái gì nói như vậy?
Mạc Nhân Tuyết nhìn ra Lộc Chính Thanh không cho những gì mình nói là đúng nhưng lại lười giải thích.
Lúc này trợ lý của Mạc Nhân Tuyết cầm di động bước nhanh tới nhỏ giọng nói: "Mạc tổng, Dư An vừa mới gọi điện thoại hỏi ngài khi nào thì về nhà?"
Lộc Chính Thanh nghe vậy không khỏi nhìn lại, trong lòng dâng lên tư vị khó hiểu, trước kia Dư An chưa bao giờ hỏi ông khi nào thì về nhà, quan hệ giữa Mạc Nhân Tuyết và Dư An tựa hồ so với ông nghĩ còn tốt hơn một chút.
Nhưng mà càng làm cho ông kinh ngạc chính là, Mạc Nhân Tuyết bởi vì Dư An gọi điện thoại đem chuyện dạ tiệc giao cho trợ lý, chính mình sớm rời đi. Phải biết rằng dạ tiệc vừa mới bắt đầu, dạ tiệc từ thiện tuy rằng trên danh nghĩa là dạ tiệc, nhưng trên thực tế còn quan trọng hơn như thế nhiều, hàng năm Nam thành không biết có bao nhiêu ý đồ hợp tác bước đầu ngay tại chỗ này đạt thành nhận thức chung.
Mạc Nhân Tuyết là cháu ruột của Mạc thị, đây là lần đầu tiên anh chính thức lộ diện trong giới xã giao Nam thành, trong tiệc tối không biết bao nhiêu người ngoài sáng trong tối nhìn chằm chằm vào xung quanh anh, muốn nắm lấy cơ hội làm quen với anh.
Mà anh cứ như vậy rời đi? Chỉ vì Dư An gọi điện thoại?
Lộc Chính Thanh không khỏi nhíu mày. Trong lòng không đồng ý.
Mạc Nhân Tuyết đối với Dư An quá mức nuông chiều, giáo dưỡng nam hài tử sao có thể như vậy?
Ông nhớ tới buổi chiều lúc Dư An cùng người khác rời đi.
Tâm tính Dư An bất định, Mạc Nhân Tuyết sao có thể để cho Dư An dựa theo tâm ý của mình lui tới với những người đó? Dư An là dây leo mọc lan tràn trên cành cây hoang dại, hơi sơ sẩy một chút chính là sẽ đi lệch hướng.
Ông là cha của Dư An, sao có thể yên tâm?
Yêu cầu duy nhất của ông đối với những đứa con của Lộc gia chính là hy vọng bọn họ làm một người thiện lương chính trực, không nên đi sai đường, từ nhỏ ông đã giáo dục bọn nhỏ như vậy.
Lộc Chính Thanh nhịn không được nhớ tới bộ dáng Dư An khi còn bé trong trí nhớ của mình, tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài* trắng nõn đáng yêu, tính cách kiêu căng nhưng thật sự là hài tử thiện lương mềm mại nhất trong nhà.
(*) Phấn điêu ngọc mài: Da mịn như viên ngọc đã mài giũa.
Sao lại biến thành như bây giờ?
Trong lòng ông đối với Mạc Nhân Tuyết bất mãn tới cực điểm, nếu không phải mấy người này nhúng tay vào việc nhà bọn họ, làm sao có thể nháo thành cái dạng này đây?*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"Ba! Dương đại sư đến rồi! "Lộc Dữ Ninh rốt cục tìm được ba, thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thấy ba thoạt nhìn có chút phiền muộn ra khỏi phòng tiệc, nghi hoặc hỏi: "Ba, ba làm sao vậy?"
Lộc Chính Thanh phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng vui vẻ của Lộc Dữ Ninh, trong lòng không khỏi lại nổi lên lo lắng, từ sau khi Dữ Ninh bái sư thất bại, Dữ Ninh vẫn bảo trì liên lạc với Dương đại sư, Dương đại sư cũng sẽ dạy cho Dữ Ninh rất nhiều, Dương đại sư thủy chung thưởng thức thiên phú của Dữ Ninh khi vẽ bức tranh núi sông trùng điệp, tuy rằng không có xác định danh phận thầy trò, nhưng hai người đã có chút ăn ý.
Nếu cãi nhau với Mạc Nhân Tuyết quá khó coi, sợ là sẽ liên lụy đến Dữ Ninh.
Có lẽ ông nên tìm Dương đại sư, để ông ấy ở giữa hòa giải?
Trong lòng Lộc Chính Thanh đã có tính toán.
Bên kia yến hội, tiệc tối qua đi thì vòng xã giao lại bắt đầu, đám người bên cạnh các đại biểu cục cảnh sát cuối cùng cũng giải tán, bọn họ liếc mắt nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, ứng đối những người có tiền này thật không phải là một chuyện dễ dàng.
Mà bọn họ vừa mới thả lỏng xuống, người phụ nữ mặc chiếc đầm đuôi cá màu cam lại chậm rãi đi về phía bọn họ.
Các đại biểu cũng biết người phụ nữ này, người phụ nữ này là một phóng viên tiếng tăm lừng lẫy của Nam thành, trong ngành cực kỳ có sức ảnh hưởng, thậm chí phần lớn tin tức xã hội mà cô đưa ra còn khiến cho dân tình oanh động, nổi tiếng từng chữ như đao.
Người phụ nữ cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi: "Tôi cảm thấy rất hứng thú với đứa bé gọi là anh trai trong câu chuyện của các anh, muốn viết một bài báo cho nó, tôi có thể tìm hiểu tình hình cụ thể của vụ án năm đó với các anh không?"
Viên cảnh sát kể lại chuyện cũ vừa nãy mặt lộ vẻ do dự, kỳ thật căn cứ vào những manh mối mà bọn họ nắm giữ ở hiện tại, kẻ chủ mưu vụ án ở thành phố này cũng chính là kẻ lọt lưới của một băng nhóm tội phạm ở tỉnh lân cận.
Mà vừa vặn có một nữ nạn nhân quan trọng tên là Vương Như cũng là nhân chứng mấu chốt ngay tại tỉnh bọn họ, cục thành phố đã phái người đi thăm hỏi, nếu khẩu cung có đột phá mới, có thể sẽ đem hai vụ án hợp nhất xử lý.
Mà tình tiết liên quan đến vụ án hiện tại đang điều tra, vụ án lừa bán đặc biệt lớn ở tỉnh bên cạnh có quá nhiều tin tức nhạy cảm tạm thời không thể nói ra bên ngoài.
Nữ phóng viên nhận ra sự khó xử của cảnh sát, cô cười một tiếng nói: "Nói thật với anh, tôi muốn đưa tin về vụ án này, cũng không phải nghĩ đến việc gây ra sự chú ý gì đối với xã hội, con tôi và đứa bé năm đó tuổi không kém nhau nhiều lắm, làm mẹ lại nghe được loại chuyện này, tôi chỉ cảm thấy đứa bé kia cho dù đã chết, chúng ta làm người lớn cũng phải để cho người khác biết đã từng có một đứa bé như vậy tồn tại, không phải sao?"
Những lời này làm cho cảnh sát xúc động, anh nghĩ đến đứa nhỏ có thể vô thanh vô tức biến mất trong đêm đông rét lạnh nhưng không một ai biết, trong nháy mắt trong lòng anh đã quyết định, hướng nữ phóng viên nói: "Được, nhưng có một số chi tiết trước mắt vẫn chưa thể nói, bất quá có thể nói tôi sẽ tận khả năng nói cho cô biết.
Ở Mạc gia.
Lộc Dư An ghé vào trước đèn bàn viết bài tập ngữ văn, trong lòng lại có chút trông mong nhìn về phía bên điện thoại di động, liền ngay cả tốc độ viết bài thi cũng dần chậm lại.
Đinh một tiếng, điện thoại di động lại nhận được tin nhắn.
Lộc Dư An đặt bút xuống, nhanh chóng cầm lấy di động, nhìn màn hình - -
Đầu hạt dẻ: Dư An, cậu làm xong bài tập tiếng Anh chưa! Cho tôi xem được không?"
Không phải tin tức của Mạc Nhân Tuyết. Đã mười giờ rồi và anh ấy vẫn chưa về.
Lộc Dư An thất vọng đặt điện thoại về chỗ cũ.
Chỉ có điều, trong nháy mắt ngòi bút của cậu tiếp xúc với mặt giấy, lại nhịn không được dừng lại.
Trước đây Mạc Nhân Tuyết đều sẽ trả lời tin nhắn của cậu.
Cậu có thể nhận thấy được thời gian làm việc của Mạc Nhân Tuyết tựa hồ không giống với trước kia, luôn ẩn ẩn bảo trì khoảng cách với cậu. Cậu rất không thích loại cảm giác này.
Lộc Dư An đem ngòi bút hơi chút đè xuống, vứt bỏ suy nghĩ của mình, lại định đặt báo thức thêm hai giờ nữa, rút ra một xấp đề toán học.
Gió nhẹ đêm hè lay động rèm cửa sổ bên cạnh bàn học của cậu, rèm cửa sổ nhung thiên nga màu xanh đậm như sóng hơi đong đưa.
Mà điều cậu không biết chính là.
Phía sau rèm cửa sổ che khuất dưới lầu, Mạc Nhân Tuyết ngồi trong xe mở cửa ra, lẳng lặng nhìn đèn sáng lên trong rèm cửa .
Anh nhận được tin nhắn của Dư An, không chút do dự liền trở về. Nhưng về tới dưới lầu anh lại bắt đầu do dự.
Anh không ngừng lặp lại tự nói với chính mình.
Dư An hiện tại ỷ lại vào anh, chẳng qua chỉ là ảo giác bọn họ thân mật sinh hoạt cùng một chỗ trong thời gian dài mà thôi, nếu như anh vĩnh viễn đáp lại Dư An, sẽ chỉ không ngừng làm sâu sắc thêm loại ảo giác này.
Anh không thể đi lên, tối thiểu không thể sau khi Dư An vừa mới gửi tin nhắn cho anh không lâu.
Nhưng đèn trên bệ cửa sổ thật lâu cũng không tắt, Mạc Nhân Tuyết không nhịn được nghĩ, Dư An còn chưa ngủ sao? Đứa nhỏ lại thức khuya để học bài nữa à? Buổi tối có nhớ lấy sữa trong tủ lạnh ra không? Có phải hay không lại đi chân trần giẫm loạn trên sàn nhà.
Rốt cục đèn trên bệ cửa sổ cũng tắt.
Mạc Nhân Tuyết dùng động tác nhẹ nhàng lên nhà, lúc đi ngang qua cửa phòng Dư An, anh vẫn nhịn không được, gõ mấy cái mở cửa .
Ánh đèn hành lang xuyên qua khe cửa chiếu lên mặt Dư An.
Thiếu niên ngủ vô cùng an ổn.*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*