Sắc mặt Lộc Dư An tái nhợt. Cậu vẫn không rõ Lộc Dữ Ninh tại sao có thể như vậy, rõ ràng là chuyện liên quan đến tính mạng của mình, y tựa hồ luôn bởi vì sự lỗ mãng liều lĩnh của bản thân mà quên mất đi.
Lần trước ở Lộc gia cũng vậy.
Rõ ràng là bị hen suyễn dị ứng nghiêm trọng, trong phòng lại không thể tìm thấy thuốc xịt đặc trị hen suyễn dị ứng.
Mà loại chuyện này không chỉ phát sinh một lần, y thế nhưng ở trường học cũng còn không mang theo bên người.
Thật giống như tất cả mọi người nên làm bảo mẫu cho y, bao dung y những chuyện này. Lộc Dữ Ninh sống trong cái lồng bảo vệ của Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc dường như vĩnh viễn không có cách nào xử lý tốt loại chuyện này.
Lộc Dư An mặc dù nhìn không quen, nhưng là cậu cũng không có khả năng đứng nhìn y phát bệnh như vậy, dù sao hen suyễn dị ứng vẫn đặc biệt nghiêm trọng, hoàn toàn có thể làm cho con người hít thở không thông rồi tử vong.
Ở đâu có thuốc xịt hen suyễn?
Đúng rồi! Phòng trực ban ở sân bóng rổ!
Để tránh tình huống Lộc Dữ Ninh phát bệnh ở trường học mà không tìm thấy thuốc, lúc Lộc Dữ Ninh nhập học, cha con Lộc gia đều trang bị thêm thuốc trị liệu cho toàn trường, cơ hồ chỗ quản lý viên của mỗi một tòa nhà dạy học đều đặt thuốc hen suyễn.
Sân bóng rổ hẳn là cũng có.
Mà giờ phút này Lộc Dữ Ninh hô hấp dồn dập, trong mắt chảy ra nước mắt sinh lý , y cố gắng nhìn về phía Lộc Dư An, vươn ngón tay chỉ vào hướng chiếc túi thể thao màu đen trên ghế trong phòng thay đồ.
Lộc Dư An nhận ra đây là túi của Tiếu Vũ Tây, Tiếu Vũ Tây cũng là đội viên đội bóng rổ.
Dựa theo trình độ bảo hộ Lộc Dữ Ninh của Tiếu Vũ Tây, trong túi của cậu ta khẳng định có bình xịt thuốc của Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dư An mở khóa kéo, quả nhiên nhìn thấy bình xịt màu trắng trong túi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, mở nút phun sương, ấn vào trong miệng Lộc Dữ Ninh, nhưng Lộc Dữ Ninh bởi vì hít thở không thông mà vùng vẫy, sắp rơi vào trạng thái bất tỉnh, liều mạng di chuyển hai tay, đem bình xịt trong tay Lộc Dư An đẩy ra.
Mẹ kiếp!
Lộc Dư An thầm mắng một tiếng, còn không đợi cậu nhặt bình xịt lên, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm mang theo tức giận của Tiếu Vũ Tây.
"Lộc Dư An, cậu đang làm gì vậy!"
Tiếu Vũ Tây nhìn thấy Lộc Dữ Ninh trong phòng thay quần áo hô hấp dồn dập gần như hít thở không thông, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, cậu ta mang theo tức giận, đoạt lấy bình xịt khí từ trong tay Lộc Dư An, cẩn thận từng li từng tí đỡ Lộc Dữ Ninh vào trong ngực mình, lo lắng đem thuốc xịt khí đưa tới trong miệng Lộc Dữ Ninh.
Sau đó cậu ta thuần thục ôm lấy Lộc Dữ Ninh, đi đến sân bóng rổ rộng rãi, tìm một góc thông gió ngồi xuống.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Động tĩnh của bọn họ bên này cũng khiến lớp 13 và lớp 1 chú ý tới. Mọi người cùng vây quanh.
Chỉ chốc lát sau, dưới tác dụng của thuốc, Lộc Dữ Ninh tựa vào trong ngực Tiếu Vũ Tây, hô hấp dần dần vững vàng trở lại, sắc mặt từ từ khôi phục bình thường.
Tiếu Vũ Tây đầu đầy mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, xác nhận Lộc Dữ Ninh đã không có gì đáng ngại, cậu ta mới phục hồi tinh thần lại, giống như một con sư tử nổi giận, đi nhanh về phía Lộc Dư An, trong mắt phảng phất muốn phun ra lửa: "Cậu có phải cố ý hay không?"
Vừa rồi trong phòng thay quần áo chỉ có hai người là Lộc Dư An và Ninh Ninh, thuốc của Ninh Ninh tại sao lại ở trên mặt đất? Có phải Lộc Dư An cướp thuốc của Ninh Ninh, ném xuống đất không?
Nghĩ đến khả năng này, Tiếu Vũ Tây hận không thể tàn nhẫn đánh Lộc Dư An một trận.
Lộc Dư An khinh miệt liếc Tiếu Vũ Tây một cái, với hành vi này của Tiếu Vũ Tây, chính là muốn xông lên đánh nhau?
Chỉ bất quá còn không có chờ Tiếu Vũ Tây tiến lên, mấy đội viên bóng rổ cao lớn liền ngăn ở phía trước Tiếu Vũ Tây, vươn tay đem cậu ta đè lại, sắc mặt không dễ nhìn nói, "Này! Lớp 1 các cậu định làm gì đó?"
Đội viên bóng rổ của lớp mười ba đều thích vận động, càng miễn bàn hơn là người chuyên thể thao như Lâm Khắc Hồng, cao ráo vạm vỡ, dáng người to lớn, khi chắn ở phía trước Lộc Dư An không hề thấp hơn Tiếu Vũ Tây chút nào, bọn họ tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng không quen nhìn thái độ nói chuyện của cậu ta dối với Dư An.
Rõ ràng là Dư An đang giúp đỡ người tên Lộc Dữ Ninh kia.
Liên quan gì đến Dư An? Chưa từng thấy con chó nào cắn bậy như vậy.
Mà lúc này người của đội bóng rổ cũng đi tới bên cạnh Lộc Dữ Ninh và Tiếu Vũ Tây, ánh mắt bọn họ quanh quẩn ở hai bên.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, Lộc Dữ Ninh ở trong lòng bọn họ đã không còn giống như tiểu đệ đệ ngây thơ thiện lương trước kia, đặc biệt là sau khi Hạ Dịch Khiêm chuyển đến lớp, không biết là cố ý hay là vô tình, Dữ Ninh luôn nhằm vào Hạ Dịch Khiêm.
Hạ Dịch Khiêm tuổi còn nhỏ, một mình ở Nam thành không nơi nương tựa, tính cách lại đặc biệt tốt, tuy rằng thân thể cậu không tốt, nhưng bình thường chưa bao giờ bởi vì thân thể không tốt mà để cho bọn họ chiếu cố, luôn chơi với bọn họ, thỉnh thoảng không thoải mái cũng là tự mình chịu đựng, trong lớp không ít người đều rất đau lòng cho cậu, nhưng hết lần này tới lần khác Dữ Ninh đối với Hạ Dịch Khiêm thái độ rất lạ.
Loại quái lạ này nếu không nói là cố ý nhằm vào thì chỉ có thể nói là do nhạy cảm, ngoài ý muốn nhưng lại quá mức trùng hợp, bọn họ cũng không tiện trực tiếp đi hỏi Dữ Ninh có phải thật sự nhằm vào Hạ Dịch Khiêm hay không.
Nhưng trong lòng mỗi người đều có đáp án của mình. Bọn họ hiện tại nhìn Lộc Dữ Ninh trong lòng đều có chút khác biệt.
Y làm khó Hạ Dịch Khiêm, họ còn vẫn luôn giúp Dữ Ninh nói chuyện.
Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy đám người lớp mười ba vây quanh Tiếu Vũ Tây cùng Lộc Dữ Ninh. Sau một lát do dự, vẫn lựa chọn bảo vệ người lớp mình.
Dù sao bọn họ vẫn là cùng một lớp.
"Các cậu tự hỏi Lộc Dư An đi! "Tiếu Vũ Tây phẫn nộ nói:" Có phải cậu ném thuốc của Dữ Ninh xuống đất không?"
Lộc Dữ Ninh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, y suy yếu chống người ngồi dậy, vội vàng giải thích với Tiếu Vũ Tây: "Vũ Tây, Dư An đang cứu tớ, chuyện này không liên quan đến anh ấy."
Ánh mắt người lớp 1 đánh giá một vòng giữa bọn họ.
"Cậu quên lúc trước ở nhà cậu ấy đã đối xử với cậu như thế nào rồi sao?"Tiếu Vũ Tây nổi giận đùng đùng phản bác, Ninh Ninh vì Lộc Dư An mà che giấu đã không phải là lần đầu tiên,"Lúc trước cậu ấy có thể trơ mắt nhìn cậu phát bệnh, hiện tại có lòng tốt cứu cậu?"
"Không phải như vậy. Dư An thật sự đang cứu tớ. "Lộc Dữ Ninh mặt đỏ bừng muốn giải thích rõ ràng, nhưng y cũng không am hiểu miệng lưỡi, cũng không biết giải thích như thế nào chuyện vì sao lúc trước ở nhà Dư An thấy chết mà không cứu, ở phòng thay quần áo lại lựa chọn cứu y, lúc ấy y thật sự cho rằng Dư An sẽ xoay người rời đi.
Dù sao Lộc Dư An cũng ghét y như vậy.
Y có thể lật qua lật lại nói mấy câu kia giải thích cho Lộc Dư An.
Người lớp 1 nhìn thấy Lộc Dữ Ninh như vậy, lại nghĩ tới Lộc Dư An và Dữ Ninh thường bất hòa, trong lòng đã có chút tin tưởng suy đoán của Tiếu Vũ Tây, dù sao trong lòng bọn họ, Lộc Dư An chính là người như vậy.
Thần sắc khi nhìn về phía Lộc Dư An cũng không tốt, bọn họ đã theo thói quen bảo vệ Lộc Dữ Ninh, cho dù gần đây thái độ đối với Lộc Dữ Ninh có nhiều chuyển biến, vẫn là theo quán tính lựa chọn bảo vệ Lộc Dữ Ninh.
Nhưng bạn học lớp 13 cũng không phải dễ chọc.
Lâm Khắc Hồng liếc mắt khinh thường nói: "Này, đám người các cậu thật sự là kỳ quái, cậu ta đều nói chuyện này cùng Dư An không có quan hệ, các cậu như thế nào một hai giống như là nghe không hiểu tiếng người a." Từ trước đến nay thẳng thắn mà nói thì thật sự không hiểu nổi, cái cậu tiểu bạch kiểm* ngồi dưới đất kia không phải đã bảo là chuyện này cùng Dư An không có quan hệ sao.
(*) Tiểu bạch kiểm: Chỉ những chàng trai trắng trẻo ngây thơ chỉ biết dựa vào người khác.
Sao đám ngốc lớp 1 lại giống như không nghe thấy vậy.
Ngữ điệu khi nói không khách khí tới mức cả lớp 1 nghe xong cũng đều thấy khó chịu.
"Cậu nói ai không hiểu tiếng người!"
"Tôi nói chính là các cậu đó."
Mắt thấy xung đột giữa hai lớp sắp dâng cao.
Lộc Dữ Ninh ở phía sau giãy dụa muốn đứng lên giải thích, nhưng dù sao y cũng vừa mới phát bệnh, hiện tại cả người đều không có khí lực gì, bị mọi người vây quanh ở phía sau, căn bản không có ai chú ý y đang nói cái gì.
Y gấp đến độ thiếu chút nữa nước mắt cũng muốn rơi ra.
Lộc Dư An thì từ trong đám người lớp 13 đi ra, ngăn lại trò khôi hài càng ngày càng nghiêm trọng này, lạnh mặt nói với Tiếu Vũ Tây: "Sủa bậy đủ chưa? Mắt cậu mù không thấy rõ, thì tôi có thể nói cho cậu biết, tôi đang tìm thuốc cứu cậu ấy."*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"Thuốc là do cậu ta không cẩn thận làm rớt, tôi chỉ nhặt lên đưa lại thôi. "Cậu ném túi của Tiếu Vũ Tây lên mặt cậu ta, trào phúng nói:" Phiền cậu hiểu cho rõ, tôi muốn hại cậu ta thì trực tiếp ném túi của cậu đi là được, còn cần phải lấy thuốc từ bên trong ra, sai đó lại ném đi?"
Tiếu Vũ Tây bắt lấy cái túi, cúi đầu nhìn xem thì đúng là cái túi cậu ta đựng bình xịt, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, nhưng lời Lộc Dư An nói, cậu ta một chữ cũng không tin. Lộc Dư An mà lại tốt bụng như vậy?
Cậu ta mới không tin!
Mọi người nửa tin nửa ngờ.
Sự thật thực sự là như thế nào a?
"Còn nếu cậu không tin. "Lộc Dư An nhìn về phía Lộc Dữ Ninh bị đám người canh giữ ở phía sau. "Lộc Dữ Ninh cậu đứng ra nói cho rõ ràng, vừa rồi có phải cậu tự mình đánh đổ thuốc hay không."
Lộc Dư An cũng không sợ Lộc Dữ Ninh nói dối, lấy hiểu biết của cậu về Lộc Dữ Ninh, Lộc Dữ Ninh hẳn sẽ không nói dối, chỉ có điều mỗi một lần giải thích, y luôn có thể làm cho tình cảnh của người khác càng tệ hơn.
Mà mỗi một lần cậu cùng Lộc Dữ Ninh giằng co, so với Lộc Dữ Ninh, cậu càng giống một kẻ hãm hại hơn, trong đám người vốn có thành kiến với cậu, giằng co như vậy, chẳng qua là cậu ỷ thế hiếp người.
Nhưng đây không phải là chủ ý của Lộc Dữ Ninh, mà giống như bản năng của y hơn. Rất nhiều lần Lộc Dư An đều suy nghĩ, đến tột cùng là Lộc Dữ Ninh thật sự không biết cách nói thế nào cho rõ ràng, hay là bản năng của y khiến y vô hại nói ra những lời có lợi nhất đối với mình, mà lại không cần lo lắng sẽ bị lương tâm khiển trách.
Lộc Dữ Ninh luôn có thể ngoài ý muốn đem sự tình biến thành kết quả tốt nhất đối với y, y lại có thể chỉ lo cho bản thân mình.
Y trước sau như một đứng ở ngoài đám người, nhìn người khác hộ tống bảo bọc y.
Đây chính là vũ khí bất khả chiến bại của y, cũng là quy luật sinh tồn trước sau như một của y.
Mọi người nhìn về phía Lộc Dữ Ninh, Lộc Dữ Ninh đón ánh mắt đó hướng mọi người giải thích, nhìn Lộc Dư An, đầu hơi cúi thấp nói: "Tôi quên mang thuốc, vừa rồi thật sự là Dư An cứu tôi."
Lần này, mấy người hung dữ nhất vừa mới rống lên lúc nãy trong nháy mắt trở nên xấu hổ.
Lâm Khắc Hồng liếc mắt nhìn mọi người: "Tôi nói lớp các cậu nghe không hiểu tiếng người, các cậu còn không tin."
Lớp 1 tức giận nói không ra lời, nhưng cũng không biết nên phản bác như thế nào. Dù sao Lộc Dữ Ninh quả thật đã nói là Lộc Dư An cứu y.
Chỉ là bọn họ ngay từ đầu cũng không có tin tưởng mà thôi, cảm giác trong lòng nghẹn một hơi.
Mà đúng lúc này, trong đám người vây xem có người nhẹ giọng "Ai nha" một tiếng.
Một bạn học từ trong đám người đi ra, thân thiết đỡ lấy Lộc Dữ Ninh nói: "Dữ Ninh cậu thế nào rồi?"
Lộc Dư An đưa mắt nhìn về phía cậu, chiều cao so với chính mình loáng thoáng thấp hơn một chút, tướng mạo tinh xảo, xinh đẹp giống như một con búp bê đáng yêu được trưng bày trong tủ kính, chỉ là sắc mặt hơi có chút trắng, môi cũng không có huyết sắc, xinh đẹp nhưng bên trong lại có một chút yếu ớt, cậu nhìn chăm chú thiếu niên, ánh mắt của thiếu niên xinh đẹp cũng vừa vặn cùng cậu nhìn lại.
Đại khái cậu thật không ngờ khi bị ánh mắt của chính mình đụng phải, thiếu niên xinh đẹp nhanh chóng hoảng hốt quay đầu, nâng Lộc Dữ Ninh dậy, bàn tay trắng nõn dán lên trán Lộc Dữ Ninh, quan tâm hỏi: "Dữ Ninh cậu có khỏe không?"
Thiếu niên này trước đây cậu cũng chưa từng gặp qua ở lớp một. Là học sinh mới chuyển trường vào lớp 1.
Ánh mắt Lộc Dư An thật lâu vẫn dừng lại ở trên người thiếu niên , thiếu niên cả người cũng không khỏi cứng ngắc một chút.
Thiếu niên cố ý lảng tránh tầm mắt Lộc Dư An, ngây thơ không nhìn ra chút giả vờ nào nói: "Ai, Dữ Ninh khẳng định là không thoải mái, các cậu xem vừa nãy Dữ Ninh nói mấy câu đều không có khí lực , khiến cho chúng ta thiếu chút nữa náo loạn lớn, nếu đánh nhau sẽ bị hạ điểm, chúng ta liền thảm rồi!"
Cậu giống như nói một cách vô tình thôi, thanh âm cũng mềm mại trước sau như một, ánh mắt hạnh nhân nhìn Lộc Dữ Ninh tràn đầy quan tâm.