Tổ giám khảo cuộc thi mỹ thuật Khải Chi Bôi trong khoảng thời gian này không ngừng nhận được tranh đến từ các địa phương trong khu vực thi đấu, những bức tranh này thậm chí chất đầy phòng thu phát của ban tổ chức.
Với tư cách là một cuộc thi có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới hội họa, tổ giám khảo cuộc thi đều mời các họa sĩ có danh tiếng ở các khu vực đảm nhiệm vị trí này, bởi vậy giá trị cũng cực kỳ cao.
Cuộc thi chia làm rất nhiều phân loại, ví dụ như tuyển thủ đoạt giải lần trước sẽ được coi là tuyển thủ hạt giống, tranh của bọn họ đặt riêng ở một bên, trực tiếp tiến vào vòng chung kết cuối cùng, còn có những trường hợp khác, ví dụ như tác phẩm do các phòng vẽ tranh lớn đề cử, cùng tác phẩm thu thập từ xã hội sẽ trải qua mấy vòng tuyển chọn trước thời hạn.
Không giống như các tác phẩm do các phòng tranh lớn đẩy mạnh, các tác phẩm thu thập được từ xã hội không được coi trọng.
Rõ ràng tranh là nhiều nhất, nhân viên sơ tuyển lại ít nhất.
Phụ trách sơ tuyển chính là hai nhân viên công tác, bọn họ đều là thành viên hiệp hội mỹ thuật, tốt nghiệp học viện mỹ thuật chuyên nghiệp, người phụ trách lại là một vị họa sĩ rất có danh tiếng trong giới hội họa, Từ tiên sinh là một trong những thành viên ban giám khảo.
Từ tiên sinh hiển nhiên đối với tranh thu thập được trong xã hội cũng không xem trọng, không kiên nhẫn đem từng bức tranh mở ra xem, có cái thậm chí nhìn cũng không được mấy lần, liền trực tiếp đem bức tranh đặt ở cột trả về kia.
Nữ sinh đi theo ông làm việc không đồng tình lắm, nhưng cũng không có cách nào, dù sao Từ tiên sinh là cấp trên, lại là người phụ trách.
Từ tiên sinh không cảm thấy hành vi của mình có vấn đề gì, thông qua xã hội thì có thể có tác phẩm tốt sao?
Mà so sánh với thí sinh từ phòng vẽ tranh và thí sinh hạt giống đã từng tiếp nhận giáo dục chính thống Căn Chính Miêu Hồng, phần lớn các bức tranh trong xã hội đều là trình độ nghiệp vụ, thậm chí có một số bức ngay cả việc cơ bản là giữ cho bề mặt cuộn tranh sạch sẽ cũng không làm được, xem những bức tranh này quả thực là lãng phí thời gian, nếu không là Tống lão của tổ giám khảo thủy chung kiên trì với mảng xã hội, ông đã sớm đề nghị tổ giám khảo đóng cửa kênh xã hội rồi.
Từ tiên sinh không kiên nhẫn mở một bức tranh từ trong túi gửi thư rơi ra, ông rút ra nhìn, liền liếc mắt xem thường, trong tranh tựa hồ là đem tất cả màu sắc có thể nhìn thấy đều bôi lên trên một lần, không hề có kết cấu, cũng không có phối hợp gì, ông chỉ là xem một lần, trong lòng liền sinh ra chán ghét thật sâu.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Ông nhất thời cũng thiếu hứng thú với một cuộn giấy khác trong bức tranh.
Bức tranh chỉ mở ra một nửa, Từ tiên sinh nhìn màu mực dày đặc trên bức tranh liền nhíu mày lại, thẩm mỹ của quốc họa là phiêu dật, có thần, linh động, mà loại mực nặng nề này thoạt nhìn đen tuyền một mảnh, không hề có kết cấu gì, ông thậm chí ngay cả mở ra cũng không có mở, liền đem bức tranh ném ở một bên không đạt tiêu chuẩn.
Nữ sinh đi theo ông lại mở bức tranh ra nhìn kỹ.
Cô vừa mở ra liền ngây ngẩn cả người, trên mặt cuốn tranh sơn thủy mang theo mặt nước dày đặc bàng bạc mà đến, rõ ràng chỉ là trong tranh, cô lại giống như nghe được thác nước chảy từ trên dãy núi trang nghiêm sừng sững đổ xuống.
Bức tranh như vậy, lại muốn trả lại sao?
Cô vừa định nói gì đó. Từ tiên sinh bên cạnh đã không kiên nhẫn nói: "Toàn bộ tranh của thí sinh hạt giống tổ bên cạnh đã được đưa đến, tôi dẫn các em đi mở mang kiến thức.
Cô chần chờ nhìn bức tranh trước mắt, cô thật sự rất thích bức tranh này. Nhưng cô không có thiên phú gì trong việc vẽ tranh, thẩm mỹ thường xuyên bị Từ tiên sinh phê bình, nhưng bức tranh kia thật sự quá tuyệt vời, ngay cả cô cũng muốn giúp bức tranh này tranh thủ một lần, vì vậy cô đem bức tranh đến trước mặt Từ tiên sinh nói: "Em cảm thấy bức tranh này rất đẹp."
Nhưng Từ tiên sinh ngay cả nhìn cũng không nhìn, ném bức tranh sang một bên, mặt lạnh lùng nói: "Rốt cuộc cô là người phụ trách, hay tôi là người phụ trách?"
Mà giờ phút này trước cửa tổ giám khảo Nam thành, người phụ trách cuộc thi lau mồ hôi, ở cửa chờ người sắp tới.
Cũng không lâu lắm, một chiếc xe thương vụ dừng lại, tài xế cung kính mở cửa, một vị lão nhân trên 80 tuổi được tài xế đỡ đi xuống.
Lão nhân vừa xuống, người phụ trách vội vàng tiến lên nói: "Tống lão." Tống lão và Nhan lão cùng thời đại quốc họa, hai người một bắc một nam, là Thái Sơn và Bắc Đẩu của giới quốc mỹ, Tống lão cũng nhiều năm đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ giám khảo Khải Chi Bôi, rất nhiều lực lượng trung kiên trong giới quốc họa đều là bị Tống lão khai quật ra trên sân thi đấu Khải Chi Bôi này.
Những năm gần đây Tống lão đã hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Tống lão không khách sáo, chỉ khoát tay hỏi: "Buổi tuyển chọn của Khải Chi Bôi thế nào rồi?"Tuy rằng ông lão chống gậy, nhưng tinh thần rất phấn chấn, lần này ông đến đây cũng là bởi vì biết được bạn tốt nhiều năm đi tới Nam thành, muốn cùng bạn cũ tụ tập, thuận tiện nhìn xem tình hình giám khảo Khải Chi Bôi năm nay.
Người phụ trách vội vàng nói: "Không bằng ngài đi xem một chút."
Tống lão gật gật đầu, người vây quanh bên cạnh ông nhao nhao tránh ra, để trống cho ông một con đường, lão nhân trực tiếp đi về phía phòng giám khảo trận chung kết.
Trong đại sảnh, các giám khảo đều vây quanh một bức tranh. Tống lão chống quải trượng đi tới, ban giám khảo lập tức cung kính đem vị trí phía trước tránh ra, Tống lão hỏi: "Lần này tổ thanh niên có tác phẩm nào tương đối nổi bật hay không?"
Từ tiên sinh đứng ở trong ban giám khảo vội vàng chỉ vào bức ảnh cầm điểu trước mặt bọn họ cùng Tống lão đáp lời: "Lộc Dữ Ninhxem như xuất sắc nhất." Ban giám khảo chung quanh cũng bảo trì trầm mặc xem như không có dị nghị.
Tống lão đánh giá tác phẩm của Lộc Dữ Ninh từ trên xuống dưới.
Lộc Dữ Ninh cũng được coi là họa sĩ tương đối xuất sắc của thế hệ trẻ, đáng tiếc không biết vì sao tác phẩm này của y lại vô cùng thiếu linh động, không những không linh động như trước, thậm chí bút mực khắp nơi đều có vẻ dè dặt khô khan.
Làm cho người ta thất vọng.
Tống lão trong mắt lộ ra vẻ thất vọng, không thể nghi ngờ lắc đầu nói: "Cứng nhắc thụ động, không hề có linh khí."
Giám khảo xung quanh đưa mắt nhìn nhau.
Tống lão không khỏi thở dài, người trẻ tuổi trong giới quốc họa đã bị đứt đoạn, toàn bộ giới hội họa tìm không ra người trẻ tuổi tài hoa xuất chúng, mà Lộc Dữ Ninh vốn là người ông coi trọng nhất, nhưng bức họa này lại làm cho ông thất vọng.*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lão nhân trong mắt là lo lắng thật sâu , chờ bọn ông một nhóm lão gia hỏa không còn nữa, những người khác nên làm cái gì bây giờ.
Tống lão thất vọng phất phất tay, đang muốn từ bên cạnh rời đi, mà khi ông đang muốn rời đi, một nữ sinh tuổi không lớn lắm bên cạnh thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi ngược lại cảm thấy còn có thứ tốt hơn tranh của Lộc Dữ Ninh kia."
Nữ sinh vốn là nhỏ giọng oán giận.
Nhưng không nghĩ tới, Tống lão thật sự là nghe ở trong tai.
Rất nhanh một bức tranh được để ở khu đào thải, đặt trước mắt Tống lão. Tống lão chỉ bất quá nhìn thoáng qua, cơ hồ liền kết luận giải vàng lần này chính là nó.
Ông đem bức tranh hướng mọi người mở ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bức họa này, hô hấp cũng không khỏi trì trệ.
Dãy núi trong tranh dùng màu mực dày đặc phác họa, khí thế bàng bạc, phóng tầm mắt nhìn lại đều là màu mực, thế nhưng màu mực đầm đìa âm dương u ám nhưng tầng lớp lại rất rõ ràng. Năm loại biến hóa của nước và mực đậm, nhạt, tiêu, nặng, nhẹ được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trong tranh, thậm chí tầng thứ mực nước trong bức tranh này tuyệt đối không chỉ có năm loại, nhiều tới hơn mười loại, người vẽ tranh tất nhiên là đối với màu sắc cực kỳ mẫn cảm.
"Tích tụ mực phạm vi lớn như vậy, làm sao hình ảnh lại không cảm thấy cồng kềnh?", trong ban giám khảo có người nhịn không được hỏi. Cái gọi là tích mực, chính là thủy mặc từ sâu đến nông trong phạm vi lớn nhuộm đẫm, hơi không cẩn thận sẽ có vẻ hình ảnh mờ đi, thế nhưng bức họa trước mắt này cơ hồ đều là dùng phạm vi lớn nhuộm đẫm màu mực, lại linh động phiêu dật.
Tống lão cũng nghĩ đến vấn đề này, ông nhìn kỹ mỗi một tấc bức tranh, đột nhiên cười, nhịn không được khen ngợi nói: "Thật kỳ diệu a! Nhìn nét bút và nét mực kìa."
Mọi người nhìn về phía đường nét bút mực trong tranh, khiến cho thi giác mỗi một lần nhìn qua đều cảm thấy vừa vặn, kì thực hoặc nhẹ hoặc nặng có tồn tại dao động, nét mực theo hơi thở mà đi, đầy nhịp điệu, linh động liên miên, có bóng dáng của loại phác họa cổ xưa, nhưng lại hoàn toàn bất đồng.
Trong ban giám khảo có người thích vẽ, lần đầu tiên nhìn thấy cách vẽ như vậy, nhịn không được tìm một tờ giấy Tuyên Thành, cầm bút mực thử vẽ ra đường cong dãy núi trong tranh.
Chỉ là vẽ được một nửa, ngay cả chính ông cũng bất đắc dĩ buông bút xuống nói: "Già rồi a." Đường nét của ông mặc dù có nặng nhẹ, thế nhưng cũng không có nhịp điệu, cùng nguyên họa chênh lệch khá xa.
Ban giám khảo nhìn nhau, phong cách vẽ độc đáo như vậy, sao lại chưa từng nghe qua.
Huống chi bức họa còn phải do chuyên gia về hội họa vẽ ra, là cao nhân nào lấy bọn họ, những người không biết vẽ tranh ra chế nhạo tìm vui vẻ sao?
Bọn họ nhịn không được nhìn về phía bảng báo danh của bức tranh này.
Lộc Dư An, mười sáu tuổi.
Mới mười sáu tuổi? Làm sao có thể!
Bọn họ hai mặt nhìn nhau lộ ra nụ cười khổ, đây lại là tiểu quái vật từ đâu tới.
.
Chương trình can thiệp chứng khó đọc viết được lập ra ngoài video hàng tuần và video của giáo sư, còn cần Mạc Nhân Tuyết mỗi ngày tiến hành huấn luyện.
Sáng sớm, Lộc Dư An ngáp một cái rời giường.
Liền thấy Mạc Nhân Tuyết ngồi trên sô pha trước cửa sổ sát đất, anh đại khái cũng vừa mới rời giường không lâu, mặc quần áo thoải mái ở nhà, khó có được mang theo một bộ kính gọng vàng, trong lạnh lùng có thêm chút nhã nhặn.
Anh vẫy vẫy tay với Lộc Dư An.
Lộc Dư An nhìn thấy, bên cạnh quyển sách Mạc Nhân Tuyết dùng để sửa chữa chứng ngại đọc viết đặt một xấp giấy trắng lớn viết chữ dày đặc, chữ viết trên giấy trắng nét bút sắc bén, giống hệt chữ viết trên Kim Bích Sơn Thủy lúc trước, đều là tư liệu Mạc Nhân Tuyết mấy ngày nay tra được.
Mạc Nhân Tuyết đặt quyển sách lên đầu gối mình, vẫy tay với Lộc Dư An, ý bảo cậu ngồi sang bên kia sô pha.
Lộc Dư An lại vớt gối lên, ôm vào trong ngực, khoanh chân ngồi trên thảm lông nhung, ý bảo mình ngồi ở chỗ này là tốt rồi.
Thảm vẫn là Mạc Nhân Tuyết cách đây không lâu đã cho người ta trải xong, là chất liệu cực kỳ mềm mại, Lộc Dư An rất thích.
Cậu sợ Mạc Nhân Tuyết không hiểu còn giải thích: "Bên này em nghe rõ hơn một chút." Cậu nói xong cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên cậu thản nhiên nói cho người khác biết cậu không nghe thấy. Dư An dường như không còn chống lại việc người khác biết về nó nữa.
Lộc Dư An biết Mạc Nhân Tuyết hiểu rõ chuyện này.
Cậu cũng biết Mạc Nhân Tuyết muốn đưa mình đi bệnh viện, Mạc Nhân Tuyết cũng từng uyển chuyển đề cập tới, nhưng bị cậu cự tuyệt, sau đó Mạc Nhân Tuyết không đề cập tới nữa, giống như hoàn toàn không biết chuyện này.
Nhưng lần nào Mạc Nhân Tuyết cũng ngồi bên trái chiếc xe đợi cậu.