Vạn Người Ghét Cậu Không Làm Nữa - Tây Sơn Ngư

Chương 25




Trong khoảng thời gian này, Lộc Vọng Bắc mỗi đêm đều khó ngủ, ban ngày còn phải xử lý việc của công ty.

Bất quá ngắn ngủi vài ngày, anh liền tiều tụy thấy rõ.

Anh cũng không hiểu, vì sao sự tình thoáng cái biến thành như vậy.

Từ sau khi mẹ đi, bọn họ vẫn không từ bỏ việc tìm Dư An, nhưng mãi cũng không có tin tức gì, cho đến hai năm trước, bọn họ tìm được Dư An trong kho ngân hàng DNA quốc gia.

Trước khi đi tìm Dư An, trợ lý Đỗ của ba đã điều tra về gia đình đã nhận nuôi Dư An vô cùng rõ ràng.

Cha nuôi của Dư An tuy không có chí tiến thủ, nhưng có một công việc ổn định, mẹ nuôi ở nhà chăm sóc hai đứa con.

Gia đình không giàu có, nhưng thu nhập của cha nuôi chăm sóc người trong nhà cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng tại sao Dư An lại trùng lặp với đứa trẻ vừa gầy vừa nhỏ kia trong trí nhớ của anh.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy đứa trẻ đó là vào mùa hè khi anh chuẩn bị cho giải đấu quốc gia.

Ở sân bóng rổ nóng bức, cậu vĩnh viễn là người nhỏ gầy nhất, có một đôi mắt sáng ngời lại thông minh, luôn có thể chen tới bên cạnh anh, đem bình nước lạnh lẽo đưa tới trước mặt anh.

Ánh mắt sùng bái của cậu luôn đi theo Lộc Vọng Bắc.

Đồng đội luôn cười anh, nói anh có một cái đuôi nhỏ.

Anh chỉ cười, lại đối với đứa bé kia đặc biệt chú ý, anh để ý đứa bé kia luôn tới sớm nhất, về muộn nhất, anh còn thoáng thấy trên người đứa nhỏ này đủ loại vết thương, mới có cũ có.

Mỗi lần nhìn thấy cậu, Lộc Vọng Bắc đều nhớ tới Dữ Ninh trong nhà, anh nghĩ nếu Dữ Ninh không được bọn họ thu dưỡng, có phải cũng sẽ trải qua cuộc sống như vậy hay không.

Vì vậy, anh đã chú ý nhiều hơn đến đứa trẻ này.

Anh thậm chí nghĩ tới, nếu như có thể, đợi đến khi giải đấu toàn quốc kết thúc, anh sẽ giúp đứa nhỏ này liên hệ cơ quan phúc lợi xã hội, giúp nó được nhận học bổng trong quỹ của mẹ, để cho nó có thể sống khá hơn một chút.

Đáng tiếc chờ anh thi đấu trở về, Dữ Ninh lại sinh bệnh, đợi đến hết thảy đều xong xuôi, sân bóng rổ đã bị dỡ xuống, anh ở phụ cận tìm thật lâu, cũng không có gặp lại đứa nhỏ kia.

Nhưng anh chưa từng nghĩ tới đứa nhỏ cơ hồ gầy yếu hơn Dữ Ninh một vòng kia, lại là đệ đệ lớn lên thiên kiều bách sủng của anh.

Đến tột cùng là sai ở chỗ nào. Cho nên Lộc Vọng Bắc lúc này đây ủy thác bạn tốt đi điều tra.

Bạn tốt cho anh một cái địa chỉ, anh thần sắc ủ dột chạy tới địa chỉ đó-- là một con hẻm nhỏ bẩn thỉu.

Có người uống đến say khướt ghé vào trong hẻm nhỏ, không khí tràn ngập mùi nôn mửa làm người ta cũng muốn buồn nôn, nằm vật vờ ngoài đường nửa nhắm mắt lại.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

"Người này chính là cha nuôi của em trai cậu. "Người bạn nhéo mũi nói, chán ghét đá đá chân tên say rượu:" Lộc Dư An và ông có quan hệ gì?"

Tên say rượu mơ mơ màng màng quơ bình rượu trong tay, hoảng hốt nói: "Lộc Dư An? Thằng nhóc kia ở đâu? Xem tôi có đánh chết nó không."

Lộc Vọng Bắc gần như khó có thể tin được những gì nhìn thấy trước mắt, một người như vậy lại là cha nuôi của Lộc Dư An.

Mà càng làm cho anh không thể tin được chính là, một câu chuyện khác từ trong miệng bằng hữu.

Từ nhỏ bị bạo hành gia đình, thẳng đến mười tuổi mới đi học, mọi việc trong nhà là một tay đứa nhỏ chăm lo – nghe như là một Dư An khác mà anh chưa bao giờ biết.

Bằng hữu nhìn thần sắc của anh, cẩn thận nói: "Lão gia hỏa này rất sĩ diện, những thứ này đều không có lưu lại văn bản ghi chép, muốn tra trong lúc nhất thời rất khó tra được, cho nên các ngươi lúc trước đều không có phát hiện, tôi vẫn là tìm được lão hàng xóm của bọn họ năm đó mới biết được sự tình của Dư An."

"Dư An nó- - "thanh âm của Lộc Vọng Bắc tối tăm đáng sợ. Anh muốn hỏi Dư An vì sao không nói.

Sao không nói với bọn họ.

Nhưng anh nhớ tới bọn họ đã cư xử xa cách thế nào khi đón Dư An về, không lâu sau đó mối quan hệ giữa cậu và Dữ Ninh trở nên tồi tệ.

Bọn họ tựa hồ cũng không có muốn đi tìm hiểu quá khứ của Dư An. Anh có lập trường trách nhiệm gì mà trách Dư An không nói cho bọn họ biết chứ.

"Tôi còn tìm được bác sĩ ở phòng khám năm đó, có một lần ấn tượng của anh ấy đặc biệt sâu sắc", bằng hữu chần chừ một lát, mới tiếp tục nói: "Anh ấy nói em trai cậu, trong lúc hôn mê, vẫn nói một câu..."

"Ca ca, đau quá."

Lộc Vọng Bắc hô hấp trì trệ, trong lòng giống như là bị người dùng sức nắm lấy, sau đó chậm rãi buông ra, thống khổ chua xót lan tràn đến toàn thân.

Trong đầu anh gần như trống rỗng, hung hăng bắt lấy ma men bên cạnh, từng cước từng cước đá vào người ông ta.

Bạn tốt sợ sẽ gây ra án mạng, vội vàng kéo thắt lưng anh, nhưng Lộc Vọng Bắc khí lực lớn đến mức ngay cả bằng hữu cũng bị kéo tiến lên vài bước, anh ta thật vất vả ngăn cản được Lộc Vọng Bắc.

Lộc Vọng Bắc lại hung hăng nện một quyền vào tường. Trạng thái của anh thật sự quá kém, thất hồn lạc phách, bằng hữu lo lắng đưa anh về nhà.

Về đến cửa nhà, bằng hữu vỗ vỗ vai Lộc Vọng Bắc nói: "Vọng Bắc, em trai cậu tốt xấu gì cũng tìm được về rồi. Sau này thời gian của các cậu còn dài, luôn có thể bù đắp."

Còn có tương lai nữa không?

Lộc Vọng Bắc cười khổ một tiếng.

Mà bạn tốt của anh không có nói chính là, trên người đệ đệ Lộc Vọng Bắc kỳ thật còn có chút bí ẩn, dưỡng mẫu của cậu có vài năm cơ hồ là mất tích, tựa hồ còn cùng một vụ án mất tích có quan hệ, chỉ là hiện tại không có chứng cớ. Anh thấy bộ dáng của bạn tốt , cũng không dám tiếp tục nói nữa, chỉ có thể điều tra thêm, chờ hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối mới có thể nói cho bạn tốt.

Lộc Vọng Bắc cũng không có phát hiện bạn tốt dị thường.

Anh trở về phòng như một cái xác không hồn, anh nhìn chằm chằm qua cửa sổ căn phòng đã không còn sáng đèn nữa.

Đến giờ phút này anh mới phát hiện, thì ra anh đã quen nhìn đèn phòng đối diện sáng lên rồi lại tắt. Nó dường như đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh.

Đáng tiếc lần này, đèn trong phòng sẽ không bao giờ thắp sáng nữa.

Lộc Vọng Bắc rốt cục nhịn không được đi vào tầng hầm ngầm phủ bụi đã lâu.

Trong góc tầng hầm ngầm, đều là những thứ Dư An đã từng dùng qua.

Đồ vật phía trên đã tích lũy thật dày một tầng bụi, nhiều năm không có người lấy ra, người hầu cũng không biết nên xử lý như thế nào, liền một mực chất đống ở góc phòng.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Anh mở ra một cái thùng giấy, phía trên cùng chính là búp bê con khỉ ôm mặt trăng.

Động tác của anh dừng lại, sau đó chậm rãi cầm con khỉ kia lên, anh còn nhớ rõ, con khỉ này là anh đạp xe đạp chạy hơn phân nửa nội thành tìm được.

Anh nắm lấy con khỉ, khỉ con giơ tay lên một chút, sau đó bởi vì không có điện mà ngừng lại.

Lộc Vọng Bắc ma xui quỷ khiến cầm sạc điện bên cạnh sạc lại con búp bê, con búp bê khỉ lại không nhúc nhích.

Lộc Vọng Bắc thất vọng buông con búp bê xuống, đã hơn mười năm trôi qua.

Anh lại đang chờ mong cái gì, anh trào phúng nhếch môi.

Lộc Vọng Bắc xoay người rút điện, đang muốn lần nữa phủ bụi căn hầm gần như chưa bao giờ được mở ra này.

Mà trong nháy mắt khi anh muốn khép cửa lại - -

Đèn báo pin của khỉ nhỏ sáng lên.

Cách hơn mười năm chưa từng nghe giọng nói quen thuộc lại ôn nhu, một lần nữa vang lên, thật giống như bà chưa bao giờ rời đi, một mực dịu dàng nhìn chăm chú anh.

"Dư An, con sẽ giúp mẹ vĩnh viễn bảo vệ ca ca chứ?"

"Đương nhiên rồi, An An sẽ vĩnh viễn bảo vệ ca ca, An An thích ca ca nhất..."

"Mẹ, rõ ràng là con bảo vệ An An mới đúng!"

"Ca ca, chúng ta lại đây ngoắc tay - -"

"Tôi, Lộc Vọng Bắc sẽ vĩnh viễn bảo vệ em trai Lộc Dư An của tôi!"

Nhưng khi em trai anh nói "Ca ca ơi, đau quá", rốt cuộc anh đang ở đâu?

Mấy ngày nay Lộc Dư An vẫn có thể nhìn thấy Lộc Vọng Bắc.

Lộc Vọng Bắc kiên nhẫn canh giữ ở kế bên trường học, anh cũng không tới gần, tựa hồ chỉ cần xa xa nhìn cậu là được rồi.

Nhưng Lộc Dư An lại cảm thấy rất khó chịu.

Rốt cục lúc này đây cậu không có lựa chọn phớt lờ, mà là cùng Lộc Vọng Bắc đi vào một quán cà phê.

Trong quán cà phê, Lộc Vọng Bắc cẩn thận kéo ghế cho Lộc Dư An, nói với nhân viên phục vụ: "Một ly Americanio đá." Tay anh bị thương, phía trên băng bó một vòng.

Anh nhìn Lộc Dư An, Lộc Dư An không nói gì, vì thế anh giúp Lộc Dư An gọi một ly cacao nóng.

Lộc Vọng Bắc hiếm khi ở trước mặt Lộc Dư An có chút dè dặt, anh như là thở phào nhẹ nhõm, muốn nói rất nhiều, nhưng không thể nào mở lời, cuối cùng anh vẫn mở miệng: "Dư An, là lỗi của anh--"


Anh nhớ rõ ngay từ đầu, bọn họ và Dư An cũng không phải như vậy, Dư An sẽ cười với bọn họ, cũng sẽ dùng ánh mắt lóe sáng nhìn anh.

Đến tột cùng là từ khi nào tất cả đều thay đổi.

Nhưng Lộc Dư An lại ngắt lời: "Anh không sai."

Lộc Vọng Bắc lại cho rằng Lộc Dư An còn đang tức giận, vội vàng nói: "Dư An, lúc trước là anh làm không tốt - -"

Nhưng mà Lộc Dư An lại hỏi: "Tôi là nói, nếu như tôi cùng Lộc Dữ Ninh hai người chỉ có thể lưu lại một, anh sẽ chọn ai?"

Lộc Vọng Bắc thanh âm trì trệ, một lát sau mới hồi đáp: "Lúc trước là anh cùng ba ba không đúng, nhưng Dữ Ninh -- Dữ Ninh cũng không có làm sai cái gì."

Nuôi một đứa trẻ không chỉ là nuôi một đứa trẻ.

Họ cũng có trách nhiệm với cuộc sống của đứa trẻ này. Anh thật sự coi Dữ Ninh là đệ đệ của mình.

Huống chi từ đầu tới cuối cùng Dữ Ninh không có làm sai bất cứ chuyện gì, là anh cùng ba ba xử lý không tốt, mới làm cho tình huống chuyển biến xấu. Họ không thể để Dữ Ninh trả giá cho sai lầm của họ.

Nhưng Lộc Dư An lại không lộ ra vẻ mặt thất vọng, cậu bình tĩnh nói với Lộc Vọng Bắc: "Mỗi lần nhìn thấy Lộc Dữ Ninh tôi đều suy nghĩ, tại sao lại là tôi?"

Lộc Vọng Bắc sững sờ nhìn Lộc Dư An.

Đây là lời Lộc Dư An chưa từng nói với anh.

Trong giọng nói của cậu cũng không có nhiều biến chuyển: "Mỗi lần nhìn thấy Lộc Dữ Ninh tôi đều nhớ tới một người khác, là tôi khi chưa trải qua bất cứ chuyện gì."

"Sau đó tôi nghĩ, dựa vào cái gì?"

"Tôi đã dùng hết toàn lực để kiềm chế những suy nghĩ xấu xa kia, nhưng hiển nhiên tôi không có cách nào làm được."

Cho nên kiếp trước cậu cuối cùng lựa chọn rời khỏi nhà.

Lộc Dư An bình tĩnh nói ra: "Lộc Dữ Ninh không làm gì sai, nhưng sự tồn tại của cậu ta đối với tôi mà nói chính là sai lầm."

Cậu là một người rất rõ ràng, cho nên từ đầu tới cuối cả hai đều không cùng tồn tại được, cậu cùng Lộc Dữ Ninh đồng thời ở Lộc gia? Hai người chỉ có thể có một.

Tựa như con chó nhỏ cậu cứu ở ven đường, cũng chỉ là đem nó đưa cho người khác nhận nuôi.

Ở trong lòng cậu sủng vật của cậu chỉ có con mèo nhỏ ngốc đó, dù là hiện tại tìm không thấy nó, vị trí này cũng sẽ không cho tiểu vật nuôi đáng thương nào khác.

"Anh xin lỗi, Dư An. "Lộc Vọng Bắc khó khăn nói ra những lời này, ngón tay nắm chặt tay cầm cốc màu xanh lá cây.

"Anh không cần xin lỗi tôi. "Lộc Dư An lại cười cười tiếp tục nói:" Từ khi trở lại Lộc gia, thời gian rất lâu tôi đều cảm thấy mình không đủ tốt, tôi luôn cảm thấy là bởi vì tôi phạm sai lầm quá nhiều, các người mới không thích tôi."

"Cho nên tôi cẩn thận từng li từng tí, cố gắng không phạm sai lầm, muốn trở thành hài tử hoàn mỹ trong lòng các người."

Cậu cười giễu chính mình, tuy rằng cậu cũng không làm được.

Cậu nghiêng đầu nhìn thấy xe Mạc Nhân Tuyết dừng ở nơi đó, cơ hồ là trong nháy mắt, tấm lưng thẳng tắp giống như một cái cung của cậu buông lỏng xuống, khóe miệng nhếch lên một độ cong mà chính mình cũng chưa từng nhận ra nói: "Nhưng tôi phát hiện, tôi cũng không cần sợ mình làm không hoàn hảo điều gì."

"Có người nói cho tôi biết, tôi nguyên lai cũng có thể làm sai một số chuyện."

"Tôi phải đi trước, còn nữa - - "Lộc Dư An đứng lên, đẩy ly cacao chưa chạm vào từ đầu đến giờ về phía Lộc Vọng Bắc nói:" Tôi dị ứng với chocolate, thích cái này là Lộc Dữ Ninh."

Ở Lộc gia, cho tới bây giờ cậu cũng không ăn bất kỳ chế phẩm chocolate nào, chẳng qua Lộc gia quanh năm đều chuẩn bị ca cao nóng cho Lộc Dữ Ninh, mà Lộc Vọng Bắc cho tới bây giờ cũng không có phát hiện cậu không uống mà thôi.

Lộc Vọng Bắc chán nản nhìn về phía Lộc Dư An, anh muốn gọi Dư An lại, nhưng gọi Dư An lại anh sẽ làm cái gì đây?

Chẳng lẽ muốn đuổi Dữ Ninh ra ngoài sao?

Anh thống khổ nhắm hai mắt lại, ngửa đầu dựa lưng vào ghế ngồi.

Bên ngoài quán cà phê, cửa xe màu đen mở ra.

Mạc Nhân Tuyết ngồi bên trái ghế sau, đưa cho cậu một chai sữa đóng hộp. Tựa hồ Mạc Nhân Tuyết vĩnh viễn ngồi bên trái cậu, chưa từng thay đổi.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Lộc Dư An nhận lấy sữa, đặt trong lòng bàn tay, vẫn còn ấm áp.

Chú tài xế cười hì hì lấy từ ghế lái phụ ra một túi chocolate tinh xảo đóng gói ở nước ngoài đưa cho Lộc Dư An nói: "Tiểu An à, con trai chú từ nước ngoài mang về cho chú loại chocolate này, chú đặc biệt mang đến cho con." Trên mỗi miếng chocolate nho nhỏ còn thắt nơ bướm xinh đẹp.

Tài xế Vương thúc từ trước đến nay đối với cậu rất tốt, rất chiếu cố cậu. Cho nên Lộc Dư An chẳng qua hơi có chút do dự, liền vươn tay tiếp nhận túi chocolate kia, cho dù mình không ăn cũng có thể đưa cho bạn bè.

Mà trong nháy mắt đầu ngón tay cậu muốn đụng vào túi kẹo, tay kia, lại vươn ở phía trước cậu đem chocolate giành trước một bước nắm trong lòng bàn tay. Cậu quay đầu nhìn Mạc Nhân Tuyết.

Mạc Nhân Tuyết tựa lưng vào ghế da thật thờ ơ nói: "Chú Vương, Dư An không ăn chocolate, không bằng để lại cho cháu đi." Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy Lộc Dư An, đã biết cậu không thích ăn chocolate, cho dù là điểm tâm mà mình thích đi chăng nữa, nhất định cũng sẽ gạt chocolate ra.

Nhưng anh lo lắng Dư An vì làm cho chú Vương vui vẻ, miễn cưỡng ăn chocolate.

Đây là việc Dư An sẽ làm.

Chỉ là chocolate trong lòng bàn tay anh còn chưa nắm chắc.

Lộc Dư An liền giơ ngón tay lên, linh hoạt lại rút túi chocolate kia từ trong tay anh ra, nghiêng đầu không phục nói: "Đây là chú Vương tặng cho em, cho dù em không thể ăn, anh cũng không thể lấy đi a." Chocolate xinh đẹp như vậy, bạn bè của cậu nhất định sẽ thích.

Thanh âm của cậu cũng không còn trước sau như một lạnh lùng gượng gạo, mà là khó có được mang theo một tia tinh thần phấn chấn đặc biệt của thiếu niên, trong âm cuối còn có hơi cao lên, giọng điệu gần như là làm nũng, nói ra xong ngay cả Lộc Dư An cũng sửng sốt.

Bởi vì cậu chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với người khác.

"Rõ ràng cho tới bây giờ cũng không ăn chocolate. "Mạc Nhân Tuyết lại khó có được cười cười, anh như là không có phát hiện Lộc Dư An dừng lại, anh chỉ vươn tay, xoa đầu thiếu niên bất đắc dĩ nói:" Nếu thích như vậy, một túi này của anh cũng cho em."

Lộc Dư An cúi đầu nhìn hai túi chocolate, rõ ràng chỉ là đồ bình thường, cậu lại nhếch môi cười nói: "Được."