Vạn Người Ghét Cậu Không Làm Nữa - Tây Sơn Ngư

Chương 14




Lúc nắng sớm vừa lên, Lộc Dư An liền tỉnh.

Đêm qua trong mộng, cậu loáng thoáng mơ thấy một ít chuyện khi còn bé.

Câu có lúc cũng cảm thấy bản thân mình kiếp trước quá mức chấp nhất, nhưng là chính cậu cũng rõ ràng, nếu như cậu từ đầu tới cuối đều không có những thứ đã từng tốt đẹp này, cậu nhất định sẽ dứt khoát buông tay.

Nhưng vấn đề ở chỗ cậu xác thực là biết mình đã từng có, những thứ kia thậm chí có là những ngôi sao yếu ớt trên bầu trời cũng đã cứu vớt cậu khỏi những năm tháng đen tối của quá khứ, cho nên mới trở thành chấp niệm của cậu.

Nhưng là hôm nay, cậu cũng muốn buông xuống chấp niệm này, tiếp tục đi về phía trước.

Lộc Dư An xuống lầu ở giữa bàn trà phòng khách phát hiện một hộp quà màu xanh ngọc, phía dưới đè một tờ giấy, trên tờ giấy là chữ viết của Lộc Vọng Bắc, nét bút bén nhọn tràn đầy sức sống. Đây là món quà Lộc Vọng Bắc mang đến cho cậu. Lộc Dữ Ninh khi còn bé rất dính Lộc Vọng Bắc, mỗi lần Lộc Vọng Bắc rời khỏi nhà đều hai mắt lưng tròng nói sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ ca ca trở về, dần dà Lộc Vọng Bắc mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ cho Lộc Dữ Ninh quà.

Sau khi cậu trở về, để thể hiện sự đối xử bình đẳng, anh cũng sẽ mang quà cho Lộc Dư An.

Cậu không cần mở ra cũng biết bên trong là một cây bút máy.

Mỗi lần là một cây bút khác nhau.

Cậu đã từng rất vui khi nhận được những cây bút mà cậu không hề dùng đến, cho đến khi cậu phát hiện ra thư ký của Lộc Vọng Bắc cũng dùng chúng.

Là cùng một loại bút máy.

Kiếp trước cậu vẫn cho rằng dù là ba ba không thích cậu, ca ca đại khái cũng sẽ đối với bọn họ công bằng, hôm nay mới nhìn ra mối quan hệ giữa họ là qua loa cùng chán ghét.

Trong trí nhớ anh trai dẫn cậu đi chơi bóng rổ, ghét bỏ cậu bị trật chân chỉ biết oa oa khóc lớn hại chính mình chơi không được, nhưng vẫn là anh trai cõng cậu về nhà, giống như trong giấc mộng chỉ còn lại bóng dáng phai nhòa.

Đối với mỗi đứa trẻ, huyết thống tương liên giữ anh em luôn không giống nhau, Lộc Vọng Bắc đối với cậu mà nói cũng là như vậy.

Nhưng sau khi cậu cẩn thận ngẫm lại, hiểu được Lộc Vọng Bắc không có làm gì có lỗi với cậu, sự tồn tại của cậu, từ đầu tới cuối mang đến cho Lộc Vọng Bắc không gì khác ngoài rắc rối.

Trước khi qua đời, mẹ đã để lại một số bức tranh, bao gồm cả bức tranh cuối cùng chỉ vẽ được một nửa, bởi vì bản thân không có ở đây, nên đã giao hết cho Lộc Vọng Bắc bảo quản , kiếp trước cậu lấy lại một phần ba, nhưng sau khi cậu chết một phần ba kia trở lại Lộc gia, Lộc Vọng Bắc đem những thứ này đều giao cho Lộc Dữ Ninh.

Sau đó Lộc Dữ Ninh gặp rắc rối, bị người ta trả thù, toàn bộ bức tranh đều bị hủy theo, tuy rằng người hủy bức tranh cũng phải trả giá.

Những người bảo vệ Lộc Dữ Ninh hung hăng trả thù, nhưng tranh mẹ để lại gần như toàn bộ bị hủy diệt.

Bên cạnh Lộc Dữ Ninh luôn có đủ loại phiền toái kỳ quái, cậu muốn mau chóng lấy lại toàn bộ tranh.

Đặt ở trên tay cậu cũng sẽ an toàn hơn một chút.

Sáng sớm cậu đã đi tìm Lộc Vọng Bắc, Lộc Vọng Bắc không ở trong phòng.

Lộc Dư An liền đi ra sân bóng rổ sau vườn hoa tìm Lộc Vọng Bắc.

Sân bóng rổ này vẫn là lúc cậu còn ở Lộc gia đã được xây dựng, Lộc Vọng Bắc vẫn rất thích chơi bóng rổ, quanh năm kiên trì tập luyện, trung học phổ thông là đội trưởng đội bóng rổ, thậm chí ở trường trung học Tĩnh An từng giành được quán quân giải đấu thanh thiếu niên toàn quốc, còn nhận được lời mời thi đấu cho đội bóng rổ nước ngoài.

Cho dù hiện tại nhiều năm không tham gia thi đấu, Lộc Vọng Bắc vẫn kiên trì huấn luyện mỗi ngày.

Kỳ thật Lộc Vọng Bắc không biết, Lộc Dư An khi chưa trở lại Lộc gia, đã biết Lộc Vọng Bắc.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Anh lớn hơn cậu sáu tuổi, thời điểm anh ở trung học Tĩnh An lấy được giải quán quân toàn quốc, tên của anh bị mấy đứa nhỏ yêu bóng rổ luôn miệng nhắc tới.

Nơi ở của Lộc Dư An có một sân bóng rổ ngoài trời, lúc nghỉ hè Lộc Vọng Bắc thường xuyên chơi bóng rổ ở đó, lúc này cậu đang giúp Lý lão đầu canh giữ xe bán nước đá ở sân bóng ngoài trời , mỗi ngày ở dưới ánh mặt trời chói chang ôm thùng nước đá, lúc Lộc Vọng Bắc đến chơi bóng rổ, là lúc cậu vui vẻ nhất, bởi vì người vây xem rất nhiều, nước bán đặc biệt nhanh, cậu nghe những người đó khen Lộc Vọng Bắc, cảm thấy Lộc Vọng Bắc hẳn là lợi hại giống như ca ca mình.

Bởi vậy lúc Lộc Vọng Bắc đến mua nước, anh luôn đặc biệt ân cần, thời gian lâu dài thậm chí thỉnh thoảng Lộc Vọng Bắc nói mấy câu với cậu. Khi nghỉ hè kết thúc, Lộc Vọng Bắc còn thuận tay đem bóng rổ của mình tặng cho cậu, cậu đánh bạo yêu cầu Lộc Vọng Bắc ký vào đây.

Giao lưu ngắn ngủi, Lộc Vọng Bắc hẳn là đã quên. Chỉ là cậu thật không ngờ, Lộc Vọng Bắc lại thật sự đã quên tên và diện mạo của cậu, cho nên lúc ban đầu trở lại Lộc gia, cậu thật sự rất vui vẻ, cũng cảm giác số phận đã bị cướp đi tất cả, cuối cùng cũng trả lại cho cậu.

Quả nhiên, Lộc Dư An tìm được Lộc Vọng Bắc ở sân bóng rổ.

Lộc Dữ Ninh ôm một quả bóng rổ có chữ ký, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, y bị hen suyễn không thể vận động kịch liệt.

Bóng rổ ký tên hẳn là quà tặng lần này của Lộc Dữ Ninh.

Lộc Dư An mơ hồ nhớ rõ cách đây không lâu Lộc Vọng Bắc dẫn bọn họ đi xem bóng đá, bên ngoài sân bóng có một cửa hàng đồ dùng thể thao, lúc đi ngang qua tủ kính thủy tinh, nhìn thấy quả bóng rổ có ký tên kia, Lộc Dư An ánh mắt dính ở phía trên cơ hồ xé cũng không xuống, cậu nhớ tới quả bóng rổ Lộc Vọng Bắc tặng cậu.

Cậu vừa quay đầu, phát hiện Lộc Vọng Bắc đang nhìn quả bóng rổ kia. Cuối cùng anh đem bóng rổ tặng cho Lộc Dữ Ninh.

Lộc Dữ Ninh đại khái có một loại ma lực, có thể khiến người bên cạnh đưa những tốt nhất cho y.

Lộc Vọng Bắc mặc áo số 80, trên cơ bắp chặt chẽ hữu lực có một tầng mồ hôi mỏng, thở hổn hển ném bóng trong tay về phía rổ, trong nháy mắt ném bóng kia, anh lại như cảm giác được cái gì, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lộc Dư An, trong nháy mắt phân tâm, bóng rổ không có vào khung, mà là bị bảng bóng rổ bắn ngược lại, loảng xoảng một tiếng, bay về phía Lộc Dữ Ninh đang ngồi bên cạnh, Lộc Dữ Ninh quá sợ hãi, xoay người né sang bên cạnh.

Nhưng mà bóng rổ lại bị Lộc Dư An nhẹ nhàng tiếp được, trong nháy mắt sau khi tiếp được, Lộc Dư An qua tay ném vào rổ, bóng rổ ở giữa không trung vẽ ra một đạo đường cong duyên dáng, va một tiếng nhập lưới, còn không có chờ rơi xuống đất, đã bị Lộc Vọng Bắc tiếp tới tay, anh quay đầu nhìn Lộc Dư An hỏi: "Sao em lại tới đây?"

Hai anh em bọn họ ít khi đứng cùng một chỗ như vậy, hơn nữa Lộc Vọng Bắc luôn mặc chính trang, cho nên hai anh em cảm giác không giống nhau, nhưng hôm nay là cuối tuần, Lộc Dư An mặc quần áo màu xám lam, cùng Lộc Vọng Bắc ăn mặc giống màu nhau đứng chung một chỗ, đường nét sườn mặt hai người liền giống nhau đến kinh người.

Lộc Dữ Ninh hâm mộ nhìn về phía họ, cúi đầu nhìn bóng rổ trong ngực, đáy mắt mất mát rốt cuộc không che giấu được.

Thích cái quả bóng rổ này rõ ràng là anh hai, y từ nhỏ không thể chơi bóng rổ, đối với những thứ này cũng không có hứng thú, nhưng là đại ca lại hết lần này tới lần khác đem cái bóng rổ này cho y.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Kỳ thật từ khi anh hai tới, lễ vật cho y càng ngày càng kỳ quái, nhiều khi, y cảm giác những lễ vật kia cũng không phải cho mình, mà là cho anh hai.

Nhưng là y không rõ, vì cái gì đại ca muốn đem những thứ này cho y, mà không cho anh hai.

Đại ca rõ ràng cũng rất để ý anh hai, y thường xuyên có thể nhìn thấy, tầm mắt của ca ca luôn đi theo anh hai, thậm chí......ngay cả chính anh cũng không biết anh luôn chú ý anh hai để làm cái gì, nhưng khi hai người ở chung lại phi thường cổ quái.

Giờ phút này nhìn hai người bọn họ giống nhau đến kinh người.

Tại sao y không phải là con của Lộc gia? Y lại nghĩ tới bức tranh đèn cung đình xuất hiện trong phòng y, có phải hay không...?

Là anh hai vẽ?

Không thể nào.

Y từng thấy bộ dáng anh hai đánh người, làm sao vẽ được bức tranh khoáng đạt lại linh khí bức người như vậy.

Đem ý niệm chợt lóe lên chôn ở trong lòng, Lộc Dữ Ninh giữ vững tinh thần, không thấy tiếc cho mình nữa mà chen vào giữa hai người thanh âm tràn ngập sức sống hỏi: "Anh hai, sao hôm nay anh lại tới đây?"

Lộc Dư An vốn cho rằng lấy lại bức tranh là một chuyện rất dễ dàng.

Dù sao cũng là đồ của mẹ, cậu có quyền lấy đi. Nhưng sau khi cậu nói ra ý muốn.

Lộc Vọng Bắc lại thần sắc hơi trầm muộn, cậu nhịn không được nghĩ đến ngày hôm qua Lộc Dư An cùng Dương Xuân Quy, Mạc Nhân Tuyết ở chung, vì cái gì trước kia không nên lấy lại, hết lần này tới lần khác nhìn thấy bọn họ mới muốn lấy lại?

Lộc Dư An đang tính toán cái gì? Điểm này Lộc Dư An từ nhỏ đến lớn đều không có thay đổi qua, chỉ cần là đồ vật cậu muốn, cậu nhất định phải có cho bằng được.

Lộc Dư An chỉ muốn bức tranh của mẹ thôi sao?

Thần sắc Lộc Dữ Ninh có chút không nhịn được, tranh của mẹ mặc dù là do đại ca bảo quản, nhưng trên thực tế đại ca đối với tranh cũng không có hứng thú, thực tế bảo quản những bức tranh kia đều là y.

Thần sắc Lộc Vọng Bắc hơi lạnh, chỉ thản nhiên hỏi: "Dư An, sao đột nhiên nhớ tới bức tranh của mẹ?"

Lộc Dư An nhận ra ánh mắt mất tự nhiên của Lộc Dữ Ninh, nhạy bén hỏi ngược lại: "Tranh vẽ ở chỗ Lộc Dữ Ninh? Vậy tôi ngay cả nghĩ cũng không được sao?"

Lời nói của cậu rất không lưu tình, thần sắc Lộc Vọng Bắc cơ hồ không nhịn được, càng làm cho Lộc Vọng Bắc không biết làm thế nào chính là, trước kia Dư An chưa từng nói chuyện với anh bằng lời lẽ mang theo mũi nhọn như vậy.

Lộc Dữ Ninh vội vàng giải thích thêm: "Em cũng chỉ bảo quản một chút." Trong khoảng thời gian này y và bác Dương trao đổi rất nhiều.

Nhưng ngoại trừ bức tranh kia, bác Dương đối với bức tranh nào của y đều không hài lòng, y thật sự rất muốn vẽ ra bức tranh khiến bác Dương hài lòng.

Cho nên y mới mượn tác phẩm của mẹ từ chỗ anh trai.

Dù sao bác Dương cũng rất tán thưởng bức tranh của mẹ.

Đại khái là Lộc Dư An ngữ khí quá mức cay nghiệt, Lộc Vọng Bắc nhịn không được nhíu mày: "Dữ Ninh hiện tại là thời kỳ đặc thù, tạm thời đặt ở chỗ em ấy thì sao?"

"Anh thích đưa đồ của anh cho cậu ấy, tôi không xen vào. "Lộc Dư An lại lạnh lùng nói," Nhưng những thứ thuộc về tôi, anh cũng không quản được."

Chỉ cần nhận ra Lộc Vọng Bắc không còn là anh trai của mình nữa, mà là anh trai của Lộc Dữ Ninh, Lộc Dư An sẽ không để ý đến nữa, từ đó suy nghĩ cũng khác đi rất nhiều.

"Tôi đã hỏi ý kiến luật sư. "Lộc Dư An không nhanh không chậm nói:" Anh không thể ở trong tình huống không có sự đồng ý của tôi, tùy tiện đưa đồ của tôi cho người khác, bảo quản thay cũng không được."

"Lộc Vọng Bắc, anh cũng không muốn sự tình khó coi như vậy, đúng không?"Lộc Dư An cực kỳ rõ ràng điểm yếu của Lộc Vọng Bắc.

Kiếp trước cậu có rất nhiều cách để khiến Lộc Dữ Ninh không xuất hiện trong thế giới của cậu.

Chỉ là mỗi một loại đều sẽ thương tổn Lộc Vọng Bắc cùng Lộc Chính Thanh, cậu khi đó luyến tiếc.

Mà hiện tại cậu đã không còn cố kỵ. Cho dù nháo lớn, sẽ làm Lộc gia mất hết thể diện, cùng cậu lại có quan hệ gì.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Lộc Vọng Bắc lập tức âm trầm xuống, từ trong sân bóng rổ đi ra. "Dư An, em không cần cố ý làm như vậy"

"Ở trong mắt các người tôi không phải là như vậy sao?"Lộc Dư An cười nhạo một tiếng, "Tôi bất quá là làm những chuyện mà các người cảm thấy tôi sẽ làm mà thôi."

Lộc Dữ Ninh cứng rắn chen vào giữa hai người: "Anh hai, là em nhất thời tò mò được cho phép thì lấy bức tranh đi, bây giờ em sẽ trả tranh lại cho anh."

Y nhanh chóng đem một chuỗi câu từ liên tiếp nói xong, đem tất cả sai lầm đều quy về trên người mình, chỉ là không muốn để cho hai người có chỗ cãi nhau.

Lộc Dữ Ninh giống như vô số lần trước có tranh chấp với Lộc Dư An, gần như nhượng bộ không giới hạn, chỉ cầu duy trì sự bình yên trên bề mặt cho ngôi nhà này.

Lộc Vọng Bắc nhìn ở trong mắt, không khỏi đau lòng, anh lạnh lùng nhìn về phía Lộc Dư An, lại phát hiện Lộc Dư An cũng không có đắc ý vì mọi chuyện đã diễn ra như cậu mong muốn, ngược lại chỉ có sự xa cách gần như lãnh đạm.

Lộc Dư An có chút xúc động trước lời xin lỗi của Lộc Dữ Ninh, cậu chỉ thản nhiên nói: "Nếu cậu cũng cảm thấy cậu có sai, vậy thì xin lỗi đi. Làm sai thì phải xin lỗi, đúng không?"

Lúc này ngay cả Lộc Dữ Ninh cũng kinh ngạc.

Y và anh hai mặc dù có tranh chấp, nhưng anh hai ngoại trừ chán ghét y, không để ý tới y, cơ hồ chưa từng cố ý gây khó dễ y như vậy. Thậm chí y vẫn cảm thấy, chỉ cần y cố gắng một chút, anh hai có một ngày nhất định sẽ tiếp nhận y.

Gia đình họ sẽ quay lại lúc ban đầu.

Cố ý khó xử như vậy, đây gần như là lần đầu tiên trong ấn tượng của y.

Thừa nhận sai lầm của mình, cùng chính miệng xin lỗi dù sao cũng là hai việc khác nhau, người bên cạnh y từ trước đến nay đối xử ôn hòa với y, y có sai, bình thường y sẽ chủ động thừa nhận sai lầm, cơ hồ chưa bao giờ trịnh trọng nói qua ba chữ " tôi xin lỗi" với người khác.

Nhưng thừa nhận là mình không đúng, không xin lỗi thì có vẻ lời thừa nhận vừa rồi cũng quá mức dối trá.

Lộc Dữ Ninh chần chừ hồi lâu, chỉ cảm thấy mặt nóng rát, nhanh chóng nói: "Thật xin lỗi."

Lộc Dư An thản nhiên nói: "Được, tôi đã nghe thấy rồi." Ngoài ra cậu không có bất kỳ lời giải thích nào khác. Trong suy nghĩ của Lộc Dư An lời xin lỗi này là nói với những bức tranh kia.

Bởi vì y đã không giữ chúng cẩn thận.

"Còn nữa --" Lộc Dư An thờ ơ đem hộp quà trong túi ném trở về, "Thứ này tôi không cần, về sau anh cũng không cần đưa cho tôi."

Lộc Vọng Bắc tay trái tiếp được, cúi đầu nhìn, là lễ vật anh đưa cho Lộc Dư An , đóng gói hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí ngay cả mở cũng chưa từng mở ra. Đáy mắt anh hiện lên kinh ngạc ngẩng đầu liền thấy thiếu niên cũng không quay đầu lại đã đi xa.

Anh giật giật môi, khi hai chữ Dư An sắp thốt ra, lại bị anh nuốt xuống.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Lộc Dư An muốn đi thì cứ đi là được.

Buồn cười, chẳng lẽ anh còn muốn giữ Lộc Dư An lại sao?

Nhưng mà anh lại không có phát hiện, ngón tay của anh bởi vì quá mức dùng sức nắm chặt hộp quà tặng mà vặn vẹo, thậm chí ngay cả giấy gói màu xanh đã biến dạng cũng không phát hiện.

Lộc Dư An không quản bọn họ, cậu cảm thấy mỹ mãn đem những bức tranh kia cất đi.

Kiếp trước sau khi tròn mười tám tuổi, luật sư đến tìm cậu, cậu mới biết được mẫu thân khi còn sống ngày đêm lo lắng cho cậu, thời khắc cuối cùng kia đều lo cho tương lai của Lộc Dư An, sợ không ai che gió che mưa cho cậu. Ngoài việc thiết lập các hoạt động từ thiện nhân danh quỹ, mẹ còn sớm lập di chúc, để lại cho cậu đủ của cải cả đời không lo cơm áo.

Đây cũng là nguyên nhân cậu không cảm thấy cô độc vào giây phút cuối cùng của kiếp trước. Cậu biết trên thế giới đã từng có người yêu cậu nhiều tới như vậy. Chẳng qua bà đã rời đi trước mà thôi.

Cậu làm bạn với mẹ một đoạn đường, mà mẹ nhớ nhung cậu cả đời.