Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 81




Tần Xước xòe tay, không hiểu vì sao Thanh Nha hận hắn như vậy. Nghiêm Liễu lắc đầu thở dài: “Xem ra đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Để ta nói cho ngươi hay, năm đó ngươi đến Thiên Phong Hội, ta cũng có mặt. Thanh Nha chưa gặp phải đối thủ nào, trở thành người đứng đầu là điều hợp lý. Mọi người đều nói hắn là thủ lĩnh hàng đầu của thế hệ tiếp theo, nhưng ngươi đã xuất hiện, đánh bại hắn.”

Nghiêm Liễu vẫn nhớ ngày hôm đó, sau khi đám đông giải tán, nhóm nào cũng nói về thiếu niên kiêu ngạo không biết từ đâu tới. Thỉnh thoảng khi nhắc tới Thanh Nha đều thở dài, thở dài vì người này đã là một thiên tài hiếm có, nhưng lại đụng phải Quý Như Tê.

Lúc hắn nghe được những lời này, cũng thấy Thanh Nha cách đó không xa, chắc người nọ đã nghe thấy.

“Sau hôm ấy, hắn tìm ngươi để thách đấu vô số lần nhưng đều thua, đôi khi chỉ kém nửa chiêu, tuy nhiên vẫn không vượt qua được. Sau này tòng quân, khi ngươi làm phó tướng, hắn là bách phu trưởng, ngươi làm tướng quân thì hắn là phó tướng. Mỗi lần quyết định chiến lược, hắn luôn thua ngươi nửa bước. Mọi người phục ngươi, nhưng không quá lịch sự với hắn.”

Đôi khi phải thay đổi khi chinh chiến. Mỗi khi Thanh Nha đơn độc dẫn binh, muốn tạm thời thay đổi chuyện gì, đều bị cấp dưới lấy mệnh lệnh của Quý Như Tê thuyết phục, có khi còn từ chối tuân theo mệnh lệnh. Nếu cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, mọi người sẽ không khen công lao của hắn.

“Ngươi là ngọn núi đè trên đầu hắn, không cách nào lay chuyển được. Hơn nữa sau này hắn quen với Kim Điệp, có lẽ hắn cũng tức giận bởi vì Kim Điệp từng thích ngươi. Cho dù nghĩ như thế nào đi nữa, hắn nên hận ngươi, muốn thắng ngươi cũng là chuyện bình thường.” Nghiêm Liễu nói.

Tần Xước nhíu mày, tựa như đang trầm tư suy nghĩ, Ôn Lương Thu còn cảm khái nói: “Xem ra giờ hắn đã hiểu.”

Nghiêm Liễu thấp giọng nói: “Ta cá là hắn không nhớ gì cả.”

Lúc này Tần Xước mở miệng: “Nghiêm trọng đến vậy à? Ta không nhớ nổi những chuyện đó.”



“Ngươi xem, ngươi còn không coi trọng hắn” Nghiêm Liễu vỗ vai Tần Xước, “Ngươi phải gánh vác chuyện này đi.”

Trong khi Tần Xước vẫn đang tìm ký ức, giọng Tạ Tinh Diêu đột nhiên truyền đến từ tiền sảnh.

Tạ Tinh Diêu chạy từng bước nhỏ tới, gương mặt vốn đang vui mừng, nhìn thấy Tần Xước mới kiềm chế một chút, cọ tới cọ lui bên cạnh Ôn Lương Thu, thấp giọng nói: “Mọi người tới rồi.”

“Ai tới?” Tần Xước không điếc, nhíu mày hỏi.

Trước cửa có người Giang Lãng phái tới báo tin, Tần Xước đi theo bọn họ đến quân doanh, nhìn thấy một đám đệ tử của Tuần Kiếm Tông và Lăng Cung, hắn cau mày, ánh mắt tối sầm khi gặp lại Dương Vi Tử và Hoắc Vân Thủy.

“Tiểu trưởng lão.”

Người của Tuần Kiếm Tông tới chào hỏi, Tạ Tinh Diêu lặng lẽ kéo một đệ tử hỏi: “Chưởng môn nói như thế nào?”

“Chưởng môn nhận được thư của trưởng lão, nói tùy chúng ta, ông sẽ không ngăn cản nếu muốn xuống núi. Tuy nhiên, bảo chúng ta không được coi mình là đệ tử của Tuần Kiếm Tông.” Đệ tử đáp.

Tạ Tinh Diêu gật đầu. Sáng nay Giang Lãng phái người tới báo tin, nói rằng có một số người tòng quân. Tuy những người này không nói ra lai lịch, nhưng có thể nhìn ra bọn họ đều là người tập võ. Giang Lãng thầm nghi ngờ, kêu người tới nói với bọn họ.

Sau khi nhìn quanh một vòng, Tạ Tinh Diêu đến gần Hoắc Vân Thủy hỏi: “Ta chưa viết thư cho nhiều môn phái như vậy, tại sao người của nhiều môn phái đều tới?”

Hoắc Vân Thủy đáp: “Bách Hiểu Sinh thả tin tức ra, lấy danh nghĩa của ngươi, truyền tin đến các môn phái. Còn chuyện Tần môn chủ… à, Quý Như Tê, cũng đã được truyền ra. Lúc trước ở Ma giáo, ngươi đã xả thân cứu nhiều người, không ít đệ tử đã nghe nói, đều tự nguyện đến.”

Nhìn mọi người bận rộn ổn định, Tạ Tinh Diêu nhìn Tần Xước tránh ở nơi xa.

Tần Xước ngồi trên tảng đá bên bờ sông, Tạ Tinh Diêu đưa nước cho hắn uống, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi Nghiêm đại ca và Ôn tỷ tỷ đã giải thích vụ Thiên Du Sơn với những người đó. Lúc mới đến, bọn họ vẫn hơi nghi ngờ, hiện giờ cuối cùng đã nói rõ, chàng đừng tránh ở đây.”

Hắn vẫn không nói lời nào, Tạ Tinh Diêu nhỏ giọng nói tiếp: “Ta biết chàng sợ điều gì… Ta nghĩ kỹ rồi, tám năm trước, mọi người đều ở cùng một đội, nếu xảy ra chuyện gì, đều cùng nhận được vinh quang, cùng chịu tổn thất, còn dễ dàng gây rắc rối cho giang hồ. Ta đã nói với Giang tướng quân, lần này ông ấy cần một số người có võ nghệ hơi cao để lãnh đạo các tiểu đội trong quân, vì vậy chia nhỏ mọi người, giống như các binh sĩ khác tự mình tòng quân. Như vậy sẽ không bị người khác ám hại giống như trước đây.”

Nàng nói rất nghiêm túc, sau khi nghe xong, Tần Xước cầm tay nàng, dựa vào nhau, nàng yên tâm mới nói tiếp: “Khoảng hai ngày nữa, đại quân sẽ xuất phát. Chàng không muốn tới thì quay về chờ ta nhé.”

Vừa rồi Tần Xước có thấy vài người, những người đó đang đùa giỡn với Nghiêm Liễu và Ôn Lương Thu. Mấy năm nay họ bí mật giúp hắn nghĩ cách đối phó với Tạ Khoan, bọn họ cũng đã trở lại.

Nhìn các nhóm đệ tử trong quân doanh mệt mỏi vì đi đường dài, hoặc cực kỳ hưng phấn, hắn hơi hoảng hốt. Cảnh tượng tương tự này, dường như tám năm chưa từng trôi qua, mọi người vẫn như cũ.

Hắn không trả lời, hôn lên trán Tạ Tinh Diêu, nàng cuối cùng cũng yên tâm, ôm eo hắn, lẳng lặng lắng nghe tiếng nước chảy.

Hai ngày sau, khi Nghiêm Liễu đang chất hành lý ở quân doanh, thấy Tạ Tinh Diêu đứng đó nghển cổ nhìn.

“Ta đã sắp xếp người đưa Tần Xước về phía sau. Chúng ta sẽ tiếp tục tìm thuốc giải, đừng lo.” Hắn khuyên nhủ, nghe âm thanh kêu xuất phát phía trước.

Giang Lãng bước tới, theo lý thuyết, những người hắn muốn đã có mặt, nhưng trông hắn vẫn có chút mất mát.

“Cô nương, đi thôi.” Hắn bất lực nói.

Hắn vừa nói xong, Tạ Tinh Diêu đột nhiên chạy ra xa, kéo theo một bóng dáng màu trắng đột ngột xuất hiện về phía bọn họ.

Tần Xước vẫn có chút không tình nguyện, ho khan hai tiếng rồi nói: “Đi đâu đây?”

Giang Lãng báo tên địa phương, Tạ Tinh Diêu vỗ con ngựa bên cạnh, đôi mắt cong cong nói với Tần Xước: “Đã thêm đệm mềm.”

Tần Xước giả vờ lạnh mặt, lại cố ý ho khan hai tiếng nữa mới miễn cưỡng ngồi lên.

“Đi thôi!” Nghiêm Liễu vừa kêu vừa nín cười.

Tần Xước ở trên ngựa nói với Tạ Tinh Diêu: “Đánh cược ta sẽ đến nhỉ.”

“Ừ, biết chàng sẽ đến.” Nàng nắm dây cương, đá mấy cục đá trên đường, ngẩng đầu nhìn người ngồi trên lưng ngựa, khẽ cười.

Nghiêm Liễu không thức thời, chạy tới trêu chọc: “Ồ, chịu ra ngoài rồi.”

“Ừm” Tần Xước trợn mắt, sau đó chỉ vào những người xung quanh có chút ghét bỏ, “Nhìn này, không lanh lợi chút nào, bị bán còn đếm tiền cho người ta, không biết ai có thể cứu được, ta ráng tới coi thử.”

Nghiêm Liễu cố ý quất vào mông ngựa, con ngựa chợt tăng tốc, Tần Xước quay đầu trừng mắt với hắn.

Cơ thể Tần Xước không còn thích hợp để ra trận, nhưng hắn quen thuộc với núi sông, địa hình, và phong tục tập quán ở khu vực này, làm quân sư là được rồi.

Sau khi đi một đoạn đường, Tạ Tinh Diêu mới hiểu vì sao Giang Lãng muốn Tần Xước quay lại.

Năm đó quyền thế đấu đá nhau, tin tức bôi nhọ lòng trung thành truyền ra ngoài khiến người ta lạnh lòng. Tần Xước, có lẽ nói sự trở về của Quý Như Tê mới có thể duy trì phẩm giá của chủ vương, để mọi người nhớ lại tướng quân thiếu niên đã từng tung hoành trên sa trường bằng kiếm, cũng như những người đã từng bảo vệ bọn họ, thêm cảm giác yên tâm.

Trong lúc tạm nghỉ ngơi, một lão phụ nhân ở thôn bên cạnh tới đưa cơm cố ý hỏi thăm Quý Như Tê. Lúc bà lấy một chén canh nóng đưa cho Tần Xước, Tạ Tinh Diêu vẫn luôn nhìn Tần Xước, đột nhiên nghiêng đầu nở nụ cười

“Làm gì đó?” Ôn Lương Thu đi tới hỏi.

Anh hùng của nàng, cuối cùng không còn bị chà đạp nữa.