Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 66




Bọn họ thu dọn đồ xong, đúng lúc trượng phu của Dư Thiên Thiên về nhà.

Thấy Dư Thiên Thiên nói vài câu với hắn, nam nhân kia đặt cuốc xuống, bế hai đứa trẻ ra ngoài ôm Dư Thiên Thiên, nói “Trở về sớm chút”, không hỏi gì thêm. Có lẽ hắn đã phát hiện thân phận của thê tử, nhìn thấy bọn họ cũng không hỏi nhiều.

Bọn họ định ra ngoài thành rồi phân công nhau hành động, đụng phải một gương mặt quen thuộc, Tạ Tinh Diêu dừng lại, chắn trước mặt Tần Xước.

Mấy ngày nay, tin tức từ Lược Ảnh Môn cho biết, đã có tin đồn Tần Xước là Quý Như Tê. Người của các môn phái đều đang tìm lời giải thích từ Lược Ảnh Môn, nhưng Lược Ảnh Môn tránh né không gặp, các môn phái mới bắt đầu tìm Tần Xước trên giang hồ.

Cho nên lúc nhìn thấy Dương Vi Tử, Tạ Tinh Diêu theo bản năng cho rằng đây là người mà Nhai Lĩnh phái ra.

“Tiểu trưởng lão” Dương Vi Tử hơi chật vật khi nhìn thấy cả nhóm bọn họ. Thấy bộ dạng của nàng nên vội vàng nói: “Ta không phải tới tìm… tìm Tần môn chủ.”

“Vậy thì?” Dư Thiên Thiên nhướng mày.

“Đệ tử của Nhai Lĩnh” Ôn Lương Thu đáp, lại hỏi: “Tiểu đạo hữu là vì chuyện gì?”

“Ta… nghe nói Hợp Hoan Tông đã xảy ra chuyện. Tiểu trưởng lão biết Vân Thủy ở đâu không? Ta nghe nói về tung tích của ngài mới tìm tới đây.” Dương Vi Tử do dự một lúc, nhưng vẫn hỏi ra.

Tần Xước nhướng mày, nhìn ra điều gì đó từ biểu tình của Dương Vi Tử, Tạ Tinh Diêu có vẻ càng không hiểu nên hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”

“Ta… Ta…”

Thấy hắn đỏ mặt nhưng không nói được gì, mọi người có mặt đều ngầm hiểu, chỉ có Tạ Tinh Diêu vẫn chưa hiểu.

“Chúng ta đang đi tìm nàng. Sao, vị tiểu đạo hữu này có muốn đi theo không?” Dư Thiên Thiên cười hỏi.

Dương Vi Tử vội vàng gật đầu, Dư Thiên Thiên nói với với đám Tần Xước: “Như vậy cũng tốt, hắn biết võ, ta và hắn sẽ đi tìm các đệ tử còn lại của Hợp

Hoan Tông. Các ngươi và sư muội của ta đến Ma giáo đi, kẻo một mình sư muội ta không đối phó được.”

Tạ Tinh Diêu có vẻ không yên tâm, nhưng nghĩ đến chuyện Tiêu Dao Quyết còn nằm trong tay Ma giáo, Tần Xước lại khuyên đôi câu, nàng mới miễn cưỡng gật đầu.

Tạ Tinh Diêu kéo Dương Vi Tử qua một bên, thấp giọng hỏi: “Nhai Lĩnh… đang tìm Tần Xước phải không?”

Dương Vi Tử khó xử gật đầu: “Hiện nay các môn phái đều muốn tìm Lược Ảnh Môn để nghe giải thích, Tần môn chủ phải cẩn thận một chút khi ở bên ngoài.

Sư phụ phái chúng ta xuống núi là vì chuyện này.” “Vậy tại sao ngươi…”

“Ta không thể không nghe mệnh lệnh của sư môn, nhưng ta cũng phân biệt được tốt xấu. Không ai có kết luận cuối cùng cho những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng cho dù Tần môn chủ là ai, sự thật ra sao, lúc này e rằng không thể tránh khỏi cơn giận của mọi người. Không thể loại bỏ thị phi, tốt nhất là tránh đi.” Dương Vi Tử nhàn nhạt cười nhìn nàng.

Tạ Tinh Diêu cười đáp lại, nói “Đa tạ”. Ít nhất không phải tất cả mọi người trên đời này đều muốn hắn chết.

Đến Ma giáo quá nguy hiểm, Tạ Tinh Diêu muốn đưa Đường Phóng về nhà trước, đứa trẻ này rất tức giận, muốn nói rằng mình có chút năng lực, bị Tạ Tinh Diêu dọa vài câu nên ngoan ngoãn lại.

Đường Phóng nói, chỗ cậu sống gọi là thị trấn Tình Liễu. Nhà cậu cũng thuộc loại gia đình giàu, có không ít đất đai. Cha mẹ thấy cậu nghịch ngợm nên đưa đến môn phái giang hồ để học vài chiêu, có thể bảo vệ người nhà trong thời kỳ binh lính loạn lạc khắp nơi này.

“Chỗ con đường đó chơi vui lắm, ở phố tây có quán bán phô mai đá rất ngon, chỉ sợ đang mùa đông nên sẽ không làm, phía nam có tiệm quần áo với tay nghề rất giỏi…”

Nghe cậu lải nhải, Tạ Tinh Diêu muốn kéo cậu qua bịt miệng lại, nhưng không ngăn được.

“Này cậu bé, ngươi có chắc là nơi này không?” Thiên Diện Hồ đang đánh xe, đột nhiên nghiêng người hỏi: “Sao càng đi trên con đường này… ta càng cảm thấy không ổn?”

Tần Xước nghe vậy mới nhìn ra ngoài, theo như lời Đường Phóng, đây hẳn là ranh giới của thị trấn Tình Liễu, nhưng khung cảnh hoang vắng khô héo rất khác với những gì cậu bé nói.

Đường Phóng nhìn thoáng qua, nghi ngờ xuống xe, đi vòng quanh một lúc, khi thấy một cây cột gỗ ở nơi hoang vu, sắc mặt cậu đột nhiên tái nhợt.

Trên cột gỗ có một lá cờ nhỏ rách nát, mơ hồ có thể thấy tên của thị trấn.

“Xem ra chúng ta không tìm nhầm chỗ, nhưng nơi này… hình như đã xảy ra chuyện.” Tần Xước thở dài, hơi lo lắng nhìn căn nhà cách đó không xa.

Mấy năm nay chiến tranh liên miên, điều rất kỳ lạ là thị trấn này không có dân binh canh giữ, nhà nào cũng đóng cửa, trên đường phố rất ít người.

“Lần cuối cùng ta nhìn thấy cảnh này, là khi bệnh dịch bùng phát mấy năm trước. Chuyện gì đã xảy ra?” Ôn Lương Thu cũng cảm thấy khó chịu.

Tạ Tinh Diêu kéo Đường Phóng đang lạnh lẽo cả người, không khỏi tăng tốc đi về phía nhà cậu.

Bọn họ đi qua những con phố vắng vẻ, Đường Phóng gần như chạy tới trước cửa ngôi nhà ban đầu của mình, Tạ Tinh Diêu nhanh chóng đuổi theo, nhưng khi dừng lại, nhìn thấy một khoảng sân hoàn toàn đổ nát.

“Đã bao lâu rồi ngươi không gởi thư về nhà?” Tần Xước nhẹ nhàng hỏi Đường Phóng.

“Nửa năm… Nửa năm trước, cha và nương nói, người Nam Quốc không yên phận, tuyến đường liên lạc thường bị gián đoạn, khó gửi thư, bảo ta khi nào rảnh thì về thăm, cho nên ít gửi thư…” Lúc Đường Phóng ngẩng mặt lên, gương mặt đã đẫm nước mắt.

Cậu chạy vào sân, phát hiện mọi thứ có vẻ hoang vắng từ lâu, kêu to “Cha” “Nương”, chạy đến mỗi góc đều không thấy ai. Sau đó, cậu vừa khóc vừa chạy đến trước mặt Tạ Tinh Diêu, ngã vào vòng tay nàng khóc.

“Trông cỏ dại ở đây, ít nhất cũng khoảng bốn tháng không có ai xử lý.” Tạ Tinh Diêu nói.

Nghe thấy tiếng động trong sân đổ nát, lúc này ngoài cửa mới có người đi vào. Mọi người vốn có chút cảnh giác, nhưng thấy người nọ là một lão phụ nhân ăn mặc rách rưới, bọn họ không để ý lắm.

“Các vị từ đâu tới?”

Đường Phóng lộ mặt khi nghe thấy giọng nói, sửng sốt rồi nghi ngờ hỏi: “Lôi đại nương phải không?”

Lão phụ nhân không thấy rõ gương mặt của đứa trẻ, Đường Phóng chạy tới nói: “Con là Đường Phóng nè.”

Nhờ vậy lão phụ nhân mới nhớ cậu là ai, kêu vài tiếng “Đường Phóng à”, sau đó ôm cậu với bàn tay run rẩy.

“Đi đi đi, các ngươi đừng ở đây” Lão phụ nhân cũng rơi nước mắt, dẫn bọn họ đi và nói: “Chúng ta đến nơi an toàn rồi nói chuyện sau.”

Trên đường đi, bọn họ mới nghe lão phụ nhân kể chuyện gì đã xảy ra mấy ngày nay.

Biên giới bất ổn đã lâu, ở nơi nhỏ nào đó có chiến tranh. Bốn tháng trước, một đám binh lính Nam Quốc tới đây, ép các hộ giàu có địa phương giao ra lương thực dự trữ. Cha của Đường Phóng vốn là nhà giàu, bị đám lính giết gà dọa khỉ, nương của cậu cũng không tránh thoát, bị ép chết.

“Sau đó, một vị tướng quân đi ngang qua đã cứu người trong thị trấn này. Chỗ của chúng ta không phải là nơi quân sự trọng yếu, cũng không ai quan tâm. Cha và nương con đã chết rồi, cả nhà đều tản đi. Lão quản gia đã viết thư cho con về việc này, nhưng e rằng con không nhận được vì thời buổi loạn lạc.”

Đường Phóng đã khóc không kiềm chế được, sau khi hỏi thi thể của phụ mẫu được đặt ở đâu ngoài thành, cậu khóc lóc muốn đi, Tạ Tinh Diêu cũng đồng ý.

Tần Xước nhìn tình hình trong thị trấn, hỏi tiếp: “Lão nhân gia, vì sao lúc này không có ai trên đường? Tại sao mọi người không ở trong thành mà lại muốn ra ngoài thành sống?”

Lão phụ nhân dẫn bọn họ tới một nơi ngoài thành, có một số chỗ ở tạm thời, rất nhiều người trong thị trấn đều ở đây, trông mọi người cũng không ổn.

Lão phụ nhân nói “Làm điều ác đó”, rồi tiếp tục: “Cách đây khoảng một tháng, không biết mẹ mìn ở đâu tới, lừa gạt người trong thị trấn đến thị trấn lân cận để đào quặng. Trước đó binh lính gây loạn, rất nhiều gia đình không có lương thực, cho nên sắn sàng đi thử. Kết quả đi mà không trở về, không có tin tức gì cả.

Nửa tháng trước có một người trốn thoát trở về, nói rằng không phải đến đó để làm việc. Có một môn phái là tà môn bắt người để luyện công, người đến đó đều bị gõ xương và bị hút khô. Người trốn thoát kia cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, hiện giờ nằm trên giường cả ngày. Sau khi sự việc trở nên rõ ràng, những mẹ mìn đó lại đến thị trấn trực tiếp trói người, phần lớn là nam nữ thanh niên.

Cũng may có một thương nhân giàu có đi ngang qua, là người tốt bụng, đã thuê hộ vệ cho chúng ta, dựng chỗ bên ngoài thành, để chúng ta ẩn náu tạm thời.”

Ôn Lương Thu nghe vậy, nói muốn đến xem người trốn thoát kia. Lão phu nhân dẫn đến đó, Ôn Lương Thu bắt mạch, nói với bọn họ: “Mạch yếu, tinh khí dường như bị hút sạch.”

Thiên Diện Hồ bước tới, nhíu mày nói: “Tiêu Dao Quyết.”

Xem ra người của Ma giáo bắt người để luyện công. Những người không có nền tảng võ công có thể trợ giúp tu luyện, nhưng rất dễ dàng bị kiệt sức và chết.

“Các vị là khách ngoại lai phải không?”

Lúc này một giọng nam ôn hòa vang lên. Ôn Lương Thu quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc xiêm y màu chàm, từ cách ăn mặc của người này, chắc là thương nhân đi ngang qua mà lão phụ nhân vừa đề cập.

“Ừm.” Ôn Lương Thu đáp.

Nam tử tự giới thiệu là Minh Lang, thở dài kể cho bọn họ nghe tình hình hiện tại.

“Minh công tử” Tần Xước ngắt lời hắn và hỏi: “Ngươi có biết, những người bị mẹ mìn bắt ở đây đã đi đâu không?”

“Ồ, nghe nói có một thị trấn khác cách đây hai mươi dặm cũng nhốn nháo chuyện này gần đây, một số người còn chạy tới nơi đó tị nạn.” Minh Lang đáp.

Tạ Tinh Diêu nhìn Đường Phóng khóc nức nở trước mộ của phụ mẫu, cuối cùng bước tới ôm cậu nói: “Đừng sợ, sư phụ ở đây.”

“Sư phụ…” Cậu vẫn không ngừng khóc, hai mắt Tạ Tinh Diêu cũng đỏ hoe, nhưng chỉ có thể khuyên nhủ cậu.

Sau khi dỗ Đường Phóng đi ngủ, Tạ Tinh Diêu nhìn Tần Xước và mọi người đang suy nghĩ biện pháp, nàng nói: “Ngày mai ta sẽ đi thăm dò tình hình. Nếu bọn họ muốn bắt người, không sợ không vào được.”

“Ừ, ta sẽ đi cùng ngươi” Thiên Diện Hồ gật đầu, chỉ vào Tần Xước và Ôn Lương Thu nói: “Hai người không biết võ công, ở bên ngoài tìm người ứng cứu đi.”

Tần Xước không muốn bọn họ đi mạo hiểm, nhưng nhìn vẻ mặt của Tạ Tinh Diêu, chuyện của Hoắc Vân Sơn, hơn nữa với tình trạng hiện tại của Đường Phóng, nàng sẽ không chịu nhượng bộ.

Thấy hắn lo lắng, lúc Tạ Tinh Diêu rúc vào lòng hắn buổi tối, nàng nhẹ giọng nói: “Ta sẽ bảo vệ bản thân mình, chàng đừng lo lắng.”

“Không phải ta không tin nàng” Hắn không nhịn được, chỉ có thể ôm người chặt hơn, cười khổ, “Nhưng nàng không thể bảo ta đừng lo lắng cho thê tử của mình.”

Hắn không thể bảo vệ nàng trong thế giới riêng của mình, nếu không ngăn được, không bằng cứ để nàng đi.