Tần Xước và Tạ Tinh Diêu nghe được tin này, vội vàng đến Tiêu Dao Thị.
Mới đến cửa vào, Tần Xước hét lên “Cẩn thận”. Nhìn thấy vài ám khí lao tới, Tạ Tinh Diêu chặn lại, chưa dám tới gần đã thấy người của Tiêu Dao Thị dần dần lộ tung tích.
“Chúng ta muốn gặp chủ tử của các ngươi.” Tần Xước nói.
“E rằng chủ tử không thể gặp hai vị lúc này.” Người Tiêu Dao Thị có vẻ khá thù địch đối với bọn họ.
“Vì sao?”
Người nọ hừ lạnh: “Hợp Hoan Tông xảy ra chuyện, các đệ tử khó khăn lắm mới trốn thoát và báo tin cho môn phái chính đạo, nhưng bởi vì đệ tử nổi loạn đã lấy tâm pháp tuyệt chiêu Tiêu Dao Quyết của Hợp Hoan Tông và gia nhập vào Ma giáo, mấy chưởng môn chính đạo lập tức đổi trắng thay đen, suy đoán Hợp Hoan Tông muốn trở lại Ma giáo, chỉ là nội bộ tranh chấp trong tông môn, tìm cớ không chịu nhúng tay. Chưởng môn Hợp Hoan Tông đã qua đời, không biết những đệ tử chưa đến Ma giáo đang lưu lạc ở nơi nào. Người chính đạo các ngươi muốn vứt bỏ gánh nặng này của chúng ta.”
Nhiều năm qua, chính đạo cũng không đối xử tử tế với Hợp Hoan Tông, ngày thường không khỏi coi thường, có phản ứng như vậy, tránh nói ra cũng là chuyện bình thường.
Tần Xước nói: “Ta không biết người khác như thế nào, nhưng hai người chúng ta mang ơn chủ tử của ngươi, sẽ không lấy oán trả ơn, ngươi đi thông báo đi.”
Người nọ do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng đi bẩm báo.
Khi Tần Xước và Tạ Tinh Diêu gặp lại vị sư cô của Hợp Hoan Tông, nhìn thấy nàng đã thay xiêm y màu hồng mà nữ đệ tử của Hợp Hoan Tông thường mặc. Trước đây luôn thấy nàng ăn mặc trang nghiêm, bây giờ cũng trang điểm lộng lẫy, chấm ba cánh hoa ở giữa lông mày, đó là biểu tượng của Hợp Hoan Tông.
Ăn mặc như vậy ngay lúc này, là đang tức giận.
Tạ Tinh Diêu nhìn cây dù bên cạnh sư cô, giấy màu trắng, khung dù là mũi nhọn của
kích, tay cầm là lưỡi dao ngắn.
“Tiêu Cốt Tán.”
Nàng nhận ra cây dù này. Không ai thảo luận thân phận của chủ nhân Tiêu Dao Thị đã nhiều năm, nhưng Tiêu Cốt Tán vừa xuất hiện đã biết nguồn gốc của nó.
“Thiên Diện Hồ…” Tần Xước cụp mắt, nhớ tới nhân vật này trên giang hồ năm đó, khuôn mặt luôn luôn thay đổi, giả làm bà lão hay thiếu niên là việc trong tầm tay. Một Tiêu Cốt Tán, khi lưỡi dao lộ ra là muốn lấy mạng người ta.
Hắn hành lễ và nói: “Kế hoạch của tiền bối là?”
“Tìm môn đồ, giết nghịch đồ, nếu chính đạo đã nói đây là chuyện riêng của Hợp Hoan Tông ta, hai vị không cần hỏi.” Thiên Diện Hồ cầm dù, móng tay đỏ tươi
khẽ xoay trên cán dù, khung dù phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo vào mắt họ.
Tạ Tinh Diêu không nhịn được, lo lắng hỏi: “Hoắc Vân Sơn và Hoắc Vân Thủy đâu?”
Nàng thấy sắc mặt của Thiên Diện Hồ chuyển từ lạnh lùng sang thù hận, cười lạnh: “Vân Sơn đã chết, không rõ tung tích của Vân Thủy.”
Tần Xước đỡ Tạ Tinh Diêu bị sốc, xuýt nữa ngã về phía sau, trong lòng cũng kinh ngạc.
“Xin tiền bối cho biết, chuyện gì đã xảy ra?” Tần Xước hỏi.
Im lặng một lúc, Thiên Diện Hồ kể lại sự việc với sắc mặt không tốt.
Việc luyện công ở Hợp Hoan Tông luôn dựa vào tư chất của con người. Suy cho cùng, phần lớn tu luyện là tâm pháp. Nếu không đủ giác ngộ, sẽ không thể học được công pháp nội môn, còn tâm pháp ngoại môn bị hạn chế trong việc nâng cao công lực. Mọi người có thể tập Tiêu Dao Quyết của Hợp Hoan Tông, nhưng hiệu quả khác nhau. Tuy nhiên, Tiêu Dao Quyết lấy công pháp của người ta khi người đó tự tại và vui vẻ, trường hợp tệ nhất là hại đến tính mạng. Năm đó Hợp Hoan Tông trở lại chính đạo đã hứa phong ấn Tiêu Dao Quyết trong hang đá của tông vĩnh viễn, không bao giờ luyện nữa.
Lần này, đệ tử ngoại môn bất mãn không thể tu luyện tâm pháp thật giỏi quanh năm, hơn nữa người của Ma giáo tới xúi giục, cho nên đã tắm máu môn phái, cướp Tiêu Dao Quyết. Việc Hợp Hoan Tông trở lại chính đạo năm đó đã chọc giận tà ma đạo, bọn chúng luôn nghĩ đến việc trả thù, đó là lý do tại sao chúng bắt đầu xúi giục.
Trong lúc mọi người im lặng, Tạ Tinh Diêu hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay nói: “Ta sẽ trả thù cho họ.”
Dường như không ngờ bọn họ có thể giúp đỡ, Thiên Diện Hồ sửng sốt một lúc, nhưng nhìn ánh mắt chắc chắn của Tạ Tinh Diêu mơ hồ chứa sát khí, nàng cũng hơi tin tưởng.
“Ngày mai ta sẽ đi về phía nam, tìm sư tỷ của ta, nhờ nàng giúp xử lý chuyện này. Có đi chung không?” Thiên Diện Hồ hất cằm.
Tạ Tinh Diêu gật đầu, Tần Xước kéo bàn tay lạnh lẽo của nàng, vỗ mu bàn tay. Hắn nghĩ tóm lại đều đi cùng một hướng, không có gì trở ngại.
Sau khi Tạ Tinh Diêu biết chuyện xảy ra với huynh muội Hoắc Vân Sơn, nàng không nói lời nào. Lúc trở về núi, nàng báo với chưởng môn rằng nàng muốn giúp đỡ xử lý chuyện này, chưởng môn không nói sẽ giúp, nhưng cũng không ngăn cản nàng.
Đường Phóng cuối cùng cũng đoàn tụ với sư phụ một lát, đương nhiên không chịu để nàng đi một mình nữa, cậu nói: “Nhà con cũng ở thị trấn cách Hợp Hoan Tông không xa, sư phụ dẫn con đi chung luôn đi, con cũng có thể về thăm nhà.”
Tạ Tinh Diêu do dự một lát, cho rằng đưa cậu về nhà rồi đi xử lý công việc cũng kịp, vì vậy nàng đồng ý.
Thấy nàng hồn xiêu phách lạc, Tần Xước thở dài. Nghiêm Liễu lại xuất hiện không đúng lúc.
“Giang Lãng gửi thư tới, thông báo cho chúng ta biết, có thể ra tay.” Lúc Nghiêm Liễu nói những lời này, hắn đối diện với Tần Xước, trong mắt hai người đều xuất hiện sự thù hận tồn tại đã lâu.
Để giúp triều đình tìm hiểu thêm tin tức về Nam Quốc, đồng thời có thể kéo đổ Lâm Tri Vương, bọn họ đã nhẫn nhịn rất lâu, đợi thời cơ triều đình báo. Thật ra, dựa theo tính tình của Nghiêm Liễu và cả đám huynh đệ, bọn họ sẽ không nhịn, nhưng năm đó được Giang Lãng giúp đỡ, bọn họ mới có thể tránh thoát sự truy cứu của triều đình, không thể để hắn thất vọng.
Tần Xước đã chờ những lời này rất lâu, hắn nói: “Lần trước, lô vũ khí mà Tôn Thượng Thư của Nam Quốc đặt mua của chúng ta sắp được chuyển qua, nói cho Giang Lãng biết lô hàng sẽ đi đâu, để hắn cản lại. Sau đó biến chuyện này trở thành người cung cấp thông tin của Tạ Khoan gây ra, để Tôn Thượng Thư và Tạ Khoan đánh nhau trước. Ta muốn hắn không trụ được ở Nam Quốc nữa.”
“Nhưng Tôn thừa tướng rất đa nghi, Tạ Khoan chưa từng tiếp xúc với chúng ta, làm sao ông ta tin?”
“Có liên quan.” Tần Xước lẩm bẩm, “Sẹo Đứt đã tới Trung Nguyên, Tôn thừa tướng có thể điều tra. Nói với Bách Hiểu Sinh, nhớ đưa đủ tiền cho hắn, lặng lẽ truyền tin tức cho mật thám của Nam Quốc, Sẹo Đứt thay mặt Lâm Tri Vương tới chỗ ta mua vũ khí, bị ta từ chối. Hắn tới giám sát, phát hiện lô hàng kia.”
Nghiêm Liễu nhíu mày: “Bách Hiểu Sinh cũng làm chuyện này?”
“Con người hắn là như vậy, không dính vào triều đình hoặc giang hồ, nhưng người mới này không chỉ tham tiền, mà còn có nhược điểm trong tay ta, đưa đủ tiền sẽ nghe lời.” Tần Xước thở phào nhẹ nhõm, kêu Nghiêm Liễu đi làm việc.
Lúc hắn về phòng, thấy Tạ Tinh Diêu đang nằm trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm mái nhà. Tần Xước lặng lẽ cởi xiêm y, nằm xuống, ôm nàng vào lòng.
Thổi tắt nến, chỉ còn lại sự yên lặng, trong chăn vang lên tiếng vải cọ xát, Tạ Tinh Diêu dựa vào người hắn, hít mũi.
Nàng nhớ lại lần đầu gặp bọn họ, năm đó nàng vừa xuống núi, chỉ quen bọn họ. Nàng nhận giải thưởng do giang hồ treo, đi cứu một cô nương trong kỹ viện.
Nhưng khi nàng tìm được cô nương kia, cô nương không muốn đi, nói rằng người nhà vẫn còn chờ nàng trả nợ, nàng không thể bỏ trốn với người đã thuê Tạ Tinh Diêu. Tạ Tinh Diêu muốn đưa nàng đi, đụng phải Hoắc Vân Sơn và Hoắc Vân Thủy. Bọn họ thấy Tạ Tinh Diêu ép buộc cô nương kia, cho nên đánh nhau với Tạ Tinh Diêu. Cuối cùng Tạ Tinh Diêu không thể mang cô nương kia đi. Nghe bọn họ nói, Tạ Tinh Diêu mới biết, cô nương kia tự đến kỹ viện. Tạ Tinh Diêu còn gặp phụ mẫu gầy trơ xương của nàng, thấy con chó vàng trước cửa nhà bọn họ không còn sức để đứng dậy, sắp bị chộp làm thịt.
Hoắc Vân Sơn nói với Tạ Tinh Diêu, họa phúc sinh tử trên đời này không tùy thuộc vào ai, tất cả đều do chính mình quyết định, cho dù sai cũng phải tự mình gánh. Tạ Tinh Diêu trả tiền cho người môi giới mới biết, người thuê mình đã chết sau hai ngày. Chết vì bệnh tật. Hắn không có nhiều tiền nhưng đã dùng toàn bộ số tiền để cứu cô nương kia, bản thân bị bệnh nặng, không có tiền để chữa bệnh, không thể qua khỏi. Lúc ấy Hoắc Vân Sơn nói: “Thấy chưa, trên đời này, không có gì thật hơn tiền bạc.”
Tạ Tinh Diêu biết hắn yêu tiền, buôn bán cả lớn lẫn nhỏ, cũng tỏ vẻ ghét bỏ hắn. Nhưng Vân Thủy nói, khi còn nhỏ, bọn họ đã giật thức ăn với con chó trước cửa nhà người ta, bị người ta đánh. Nàng trốn trong vòng tay của ca ca, thoát được vài cú đấm, ấn tượng sâu sắc nhất là tiếng những cú đấm và đá nện vào da thịt và xương cốt. Sau khi lang thang một thời gian dài, cuối cùng bọn họ được Hợp Hoan Tông nhặt trở về, nhờ vậy mới có chút bình yên.”
Không có nhiều người thích cuộc sống giang hồ, hầu hết đệ tử mà các môn phái nhận đều là cô nhi không nơi nương tựa, vì miếng ăn nên làm việc chăm chỉ, cũng có thể liều mạng, cho nên các môn phái trên giang hồ thích nhận nuôi những đứa trẻ như vậy.
Tạ Tinh Diêu cọ ngực Tần Xước, thấp giọng khóc: “Ta đã hứa với họ, sau này sẽ trả ơn cứu mạng của họ.”
Tần Xước nghĩ đến trước đây, hắn từng nói “sau này” với rất nhiều bạn bè, nhưng không biết họ sống chết nơi đâu. Đầu tiên là mất sự tôn trọng, bây giờ lại mất bạn tốt. Tần Xước biết nàng buồn, chỉ có thể nói “Ta ở đây”, để nàng dựa vào ngực chậm rãi khóc, và lau nước mắt cho nàng.
Hắn không giải thích được bốn chữ sống, chết và định mệnh, quá dễ để hiểu đạo lý, nhưng cũng bất lực khi thật sự mất đi.