Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 75




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi cầu hôn xong, gần như anh nhận được giấy kết hôn ngay lập tức, anh không chỉ giữ quyển của mình, mà còn cất ‘hộ’ Trần Kiều. Quyển sổ đỏ cầm trên tay còn chưa kịp ấm, chưa kịp nhìn kĩ, đã bị anh lấy đi mất.

Trần Kiều hết lời nhìn anh xoay tới xoay lui, từ phòng đựng quần áo đi ra tới rương nhỏ, còn né né tránh tránh sợ cô thấy. Vốn dĩ Trần Kiều có việc bận, cũng không muốn để ý đến anh, nhưng thấy anh lén lút như thế, lòng hiếu kỳ lập tức nổi lên.

Hỏi anh đang giấu gì đó, anh bị dọa sợ, nhanh chóng xoay người, ánh mắt né tránh, “Em xong việc rồi hả? Anh đi cắt trái cây cho em.”

Trần Kiều định nói thẳng là muốn xem, nhưng nếu cô nói thế, chắc chắn đáp án sẽ là ‘không’, ngẫm nghĩ một chút cô vẫn từ bỏ, cười tủm tỉm nhìn anh. Anh bước lên, đỡ bụng cô, giọng điệu nịnh nọt, “A Kiều, hai ta ra ngoài tản bộ đi, hôm nay vẫn chưa ra khỏi cửa nữa.”

Cô cũng không muốn làm anh khó xử, thôi thì ai cũng có bí mật cả. Nhưng khi nghĩ đến việc anh đang giấu cô gì đó, trong lòng lại có tí khó chịu. Những ngày đầu tháng 7 thời tiết khá tốt, Chu Ngọc Phân lên núi tránh nóng và tu tâm, thiệp mời kết hôn của bạn thời tiểu học cũng đến tay Trần Kiều.

Cơ thể hiện giờ không tiện lắm nên cô cũng không đi, thế nên cô hứa sẽ tặng quà bù cho bạn. Vẽ xong một bản thảo, thì nhận được thư của bạn, còn có ảnh chụp của bạn học, mọi người đều trưởng thành cả rồi, thậm chí có vài người cô chẳng thể nhận ra nữa. Trần Kiều đứng dậy, gọi thím vào phụ lấy ít đồ, Lý Tồn Căn mở cửa đi vào, trong tay cầm một trái dưa hấu to và một túi mận tim gà (*)



Anh rửa sạch trái cây, cắn thử một miếng mận, chua chua ngọt ngọt, chuẩn vị Trần Kiều thích. Trần Kiều ôm bụng đứng ở mép giường, nhìn thím mở rương, hai người ghé đầu nhìn rồi lẩm bẩm, anh đi qua ngồi xuống, “Tìm gì thế em?”

Trần Kiều mỉm cười nói: “Tìm ảnh chụp thời tiểu học, hôm nay bạn học cũ kết hôn gửi ảnh chụp cho em, mọi người thay đổi quá nhiều, em chẳng nhớ nổi tên ai cả. Lúc tốt nghiệp, ai cũng để đầu củ cải (*), phía sau ảnh chụp có tên, em muốn xem một chút.”

(*) Đầu củ cải: Cách người Trung gọi người Nhật trước và sau Thế chiến thứ 2. Trước thời Minh Trị, đàn ông Nhật thường cạo trọc đầu, để lại một lọn tóc nhỏ ở chính giữa đỉnh đầu, thoạt nhìn giống như đầu củ cải chỉ có lá và thân.

Lý Tồn Căn đưa mâm cho thím, nhìn A Kiều nói, “Em ra ngoài ngồi đi, anh tìm giúp em.”

“Anh đã gặp qua bao giờ đâu, nhiều đồ như vậy để cho thím phụ anh đi.” Trần Kiều bị anh đỡ vai dẫn ra ngoài, cô quay đầu lại nói.

Lý Tồn Căn cười nói: “Ảnh chụp mà, chưa thấy cũng có thể tìm được thôi.”

Thím định giúp anh, nhưng chiều nay anh muốn tự nấu cơm, nên nhờ thím lấy thịt gà trong tủ lạnh rã đông giúp, tiện tay thì rửa sạch hộ anh. Trần Kiều ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, đặt mâm trên đùi, chỉ trong chốc lát đã giải quyết được nửa mâm trái cây.

Một bàn tay cầm mớ trái cây còn lại lên, anh hơi nhíu mi, “Đừng ăn nữa em, ăn nhiều đồ lạnh quá không tốt.”

Trần Kiều ôm mâm không buông, “Cũng đâu có ướp lạnh, không sao mà.”

“Ăn đồ lạnh đầy bụng chút nữa lại uống canh nóng, lỡ bị bệnh rồi sao? Sức đề kháng hiện giờ của em rất yếu.”

Trần Kiều nghiêng đầu thở dài, khoanh tay hờn dỗi, anh ngồi tựa lưng ở sô pha, đỡ cằm cô thơm một cái rồi nói, “Đừng giận mà, chờ em khỏe, muốn ăn gì anh sẽ mua, sẽ làm cho em, được không. Em vừa giận, là anh khó chịu trong lòng đây này, anh đâu cố ý làm vậy với em.”

Trần Kiều chuyển từ bực sang vui, lo sẽ bị thím nhìn thấy, cô hơi ngượng, đẩy mặt anh ra, “Tránh ra đi.”

Mặc dù đã rất cẩn thận, hai người thay nhau chăm sóc Trần Kiều, thế mà cô vẫn bị bệnh. Nhiệt độ mấy ngày gần đây tăng đột ngột, thời tiết nóng như lửa, Trần Kiều không chịu nổi, lại chẳng dám ăn đồ lạnh, càng không dám sử dụng máy lạnh nhiều, sau buổi chiều thì mưa to tầm tã, nhiệt độ chợt giảm. Cô lại thích trời mát thế này, nên không mặc thêm áo, tối đến thì cảm lạnh, hơi sốt nhẹ.

Lý Tồn Căn chả dám trì hoãn lập tức đưa cô đến bệnh viện, tuy bệnh không quá nặng, nhưng phụ nữ mang thai thì nên cẩn thận triệt để, phải tránh đụng nước mấy ngày. Sáng hôm sau Chu Ngọc Phân đã trở về, bà biết tính của Trần Kiều, không ai có thể trông cô 24/24 cả, còn nữa, người ăn quá nhiều ngũ cốc, không thể nào không bị bệnh.

Bà cũng không trách gì, nhưng Trần Học Binh thì có chút tức giận, sắc mặt khó coi nhìn Lý Tồn Căn, một câu cũng không nói, quay đầu tìm hộ lý chuyên nghiệp. Rồi nói chuyện với bác sĩ, muốn chuyển viện cho Trần Kiều.

Lý Tồn Căn mất mát, đứng ở mép giường nắm chặt tay Trần Kiều, bị cơn áy náy bao trùm, mắt anh cố nén chua xót. Đối diện với sự lạnh nhạt của Trần Học Binh và ý muốn chia cắt hai người, anh chỉ có thể cắn răng không dám phản bác.

Chu Ngọc Phân cảm thấy chuyển viện quá phiền phức, nên đề nghị đừng chuyển. Cuối cùng đổi sang một phòng bệnh tốt hơn, gian phòng 2 người, hộ lý chăm sóc 24/24. Mỗi ngày Lý Tồn Căn đều chạy đi chạy lại ở bệnh viện 7-8 lần để mang đồ ăn cho Trần Kiều, chỉ cần là đồ ăn đều bị kiểm tra, anh chỉ lạnh lùng trầm tư.

Cuối cùng vì đi lại quá nhiều lần,Trần Học Binh chú ý, tuy lời nói không hề nhục mạ khinh thường, nhưng suy cho cùng đều mang chút ‘hận không thể rèn sắt thành thép’: “Cậu nghĩ lại đi, hai người ở bên nhau, thứ con bé mất đi không nhiều cũng ít, ở cùng cậu được cái gì, học được điều gì? Người ở nơi cao, nhưng nước thì chảy dưới thấp, ngay cả khi con bé hạ thấp yêu cầu của bản thân thì nó cũng chẳng mấy vui vẻ, cậu thấy thế có thoải mái không? Giờ đây ngoài con bé ra, còn có thêm một sinh mạng nữa, với trình độ hiện tại của cậu, có thể lo cho hai mẹ con nó an yên được sao?”

Trần Học Binh chưa bao giờ chấp nhận Lý Tồn Căn, lúc biết được hai người đã nhận giấy kết hôn, xem như là tin vui. Nhưng vì đạo đức con người, đối mặt với con gái ông cảm thấy rất thiếu tự tin, không thể cao giọng nói chuyện được, còn khi đối xử với Lý Tồn Căn thì chẳng có chút kiêng nể nào.

Ở công ty thì nói một không hai, quản con rể với công việc đều như vũ bão thế đấy, yêu cầu cao, chỉ tiêu cũng cao, một khi nói chuyện là đả kích. Lý Tồn Căn đau đầu, ủ rũ buồn bã, tan tầm với tâm trạng mất mát, mới đây đã hơn 9 giờ rồi.

Dọn dẹp một chút rồi đến bệnh viện, hộ lý đi thay nước, y tá cũng kiểm tra xong hết cả. Lý Tồn Căn lặng lẽ sờ mép giường của Trần Kiều, chỉnh lại góc chăn, cô nằm ngửa, tay phải đặt trên đầu, tay trái nắm chăn trên ngực, hơi thở đều đặn, hình như đã ngủ rồi.

Gương mặt trắng trẻo, đôi môi căng mọng, anh nhất thời ngây người, lòng anh mềm xuống, hận không thể lập tức giấu cô đi. Cứ như vậy ngơ ngác đứng nhìn, không nghĩ được gì, mặc kệ tất cả. Trần Kiều như cảm nhận được gì, mở mắt ra thì thấy anh đang im lặng nhìn mình, chớp mắt cười tươi, “Sao anh lại ở đây?”

Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, mu bàn tay cô đang có vài vết kim, mặt anh thương tiếc, “Đau không em?”

Trần Kiều lắc đầu, biết anh bị ba mình mắng, thúc giục: “Muộn quá rồi, qua cũng phải xem giờ chứ, anh về trước đi.” Lỡ ba phát hiện lại bị la.

Anh nắm lấy tay cô, ấm áp dịu dàng, “Em ăn bánh kem không, trên đường đến đây anh có mua.”

Cô hơi do dự, nếu mà ăn thì anh phải đợi lâu hơn nữa, nguy cơ bại lộ lại tăng lên, Lý Tồn Căn nhìn sắc mặt cô, “Không muốn ăn cũng không sao, khi nào muốn ăn thì anh mua.”

“Không phải, em ăn xong, anh phải về nhanh đó.”

Vốn dĩ anh định đút cho cô, nhưng Trần Kiều hơi ngượng ngùng, muốn tự ăn, hương bánh kem ngọt mịn vừa tan trong miệng, cô vui híp cả mắt, quay đầu thì phát hiện anh đang quan sát cô, “Anh nhìn em làm gì?”

Anh hỏi mỉm cười, chỉ cần nhìn thấy cô những khó khăn phức tạp gánh trên người lập tức tan thành mây khói, anh thản nhiên nói: “Anh chỉ muốn ngắm em thôi, mặc kệ em đang làm gì, anh đều muốn ngắm em. Dáng vẻ đang ăn cũng rất đẹp, vừa hạnh phúc vừa đáng yêu. Anh còn muốn hôn em.” Chỉ muốn ôm em đến nơi em luôn ở trong tầm mắt anh, giơ tay là có thể chạm vào nhau.

Trần Kiều đỏ mặt, muốn ăn nhanh hơn, sợ bị hôn đến gấp gáp không thể chờ nổi, ăn chậm một chút anh lại ngắm dáng ăn của mình, duỗi tay muốn đẩy anh ra lại bị một cánh tay khác giữ lại. Hai đôi môi chạm vào nhau, hơi thở ngọt ngào lan tỏa, hòa vào không khí, biến mọi thứ xung quanh thành màu hồng phấn.

Từ khi mang thai, anh đã không chăm sóc cô đủ tốt, mỗi lần làm chỉ cần cô thoải mái anh sẽ lập tức thu tay, không bao giờ để cho cô mệt. Lần này chỉ vì một nụ hôn mà kích hoạt ngọn lửa dục vọng, Trần Kiều nhỏ giọng ưm một tiếng, rồi vội vàng im lặng, vì trong phòng còn có người khác.

Khuôn mặt nóng bỏng, dựa vào ngực anh, chống tay lên cơ bắp cứng rắn, ngửi được hơi thở của người đàn ông trưởng thành đang động tình, nồng đậm đến mê người trên cơ thể anh, nhỏ giọng nói: “Đến lúc phải đi rồi, về đi anh, mai lại đến.”

Thời gian đúng là rất gấp, biết rằng bản thân không thể không đi, nhưng chân lại chả bước được nửa bước. Cuối cùng bị cô thúc giục quá nhiều đành phải quay về.

Buổi tối lén lút hẹn hò, trốn tránh mọi người, cứ như quay về thời yêu đương ngày xưa ấy, có một loại cảm xúc cấm kỵ rất kích thích. Cho dù không nói gì thú vị, cũng chẳng nói được lâu, nhưng mỗi ngày Trần Kiều đều chờ anh.

Cố chịu đến khi cô gần xuất viện, tựa như quá lâu không gặp, cả hai ở cạnh nhau không biết mệt. Buổi tối thì trốn vào phòng trò chuyện, Trần Kiều bị anh ôm lấy, thấy anh hơi vội vàng, nhớ lại trước đó thím nhìn hai người cười đến híp mắt, giống như vừa vào phòng là bị đoán trúng hết mọi bí mật.

Cô xoa xoa đầu anh, đỉnh hồng phấn trước ngực được anh ngậm trong miệng vờn qua vờn lại, quần áo lại có xu hướng bị cởi sạch, cô vội nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Lý Tồn Căn thở gấp ngước mắt nhìn cô, sắc dục  tràn ngập, giọng anh trầm thấp, “Nói về điều gì?” Nín nhịn rất khó chịu, nhưng anh vẫn thuận theo ý cô, không dám làm gì thêm.

“Trước đó đã nói rồi, anh có bí mật gì cũng phải nói cho em biết.” Cô lo lắng nhìn anh.

Lý Tồn Căn nhớ lại một chút, sắc mặt thoáng chốc có chút kỳ lạ, nhỏ giọng giận dỗi: “Không cần biết đâu, chả có gì tốt đẹp cả.”

Anh càng che giấu, Trần Kiều càng tò mò, kéo tay anh làm nũng, “Cho em biết đi mà, em chẳng có bí mật nào giấu anh cả.” Vừa nói vừa nhào lên người anh, hôn môi anh, cực kỳ quyến rũ.

Dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu thế này, nếu cự tuyệt cô thì giống như phạm tội ấy, anh đành phải vào phòng đem chiếc rương nhỏ ra đặt trên giường. Trần Kiều rất hứng thú mở ra, cũng không có đồ gì đặc biệt, toàn bộ đều là đồ cũ đã qua sử dụng, búp bê vải lúc nhỏ, túi đựng bút thời trung học, móc chìa khóa lắc tay thời đại học.

Ngoài ra còn có mấy bức ảnh tốt nghiệp của cô, lúc này mới nhớ đến lần đó muốn tìm ảnh, anh lừa cô và thím ra ngoài, nói để anh tìm, kết quả lại không tìm được, thì ra là do anh cất giữ. Trần Kiều nhăn mũi, cảm thán: “Anh giữ những thứ này để làm gì. Còn rất đầy đủ nữa chứ, chỉ còn thiếu mỗi đồng phục cử nhân lúc tốt nghiệp đại học thôi ấy, nếu có thì hoàn hảo rồi.” Cô hơi tiếc nuối.

Anh ngồi bên cạnh, lo sợ bất an, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em.” Nếu không vì tai nạn trước kia, cuộc đời cô đã thuận buồm xuôi gió, cái gì cũng không thiếu, trong lúc nhất thời lại nghĩ đến lời của Trần Học Binh nói, tâm trạng anh trùng xuống.

Trần Kiều thuận tay vuốt mặt anh, hôn một cái, cười nói: “Em không trách anh đâu, chuyện đã qua rồi.”

Tới khi nhìn thấy một thứ đồ kỳ lạ, những thứ của cô mặc trên người hoặc đã dùng thì còn có thể hiểu được. Nhưng cái túi nhỏ trong suốt này, bên trong có một sợi lông cưng cứng xoăn xoăn, liếc mắt là biết đó là thứ gì, cô đỏ mặt, “Anh giữ cái này làm gì thế?”

Lý Tồn Căn ôm chặt Trần Kiều đang xoay người xuống giường, biết cô muốn ném đi, bị cô phát hiện anh luôn muốn giữ đồ của cô, nếu bảo không xấu hổ chính là giả. Nhưng nội tâm anh lại có một sự hưng phấn bí ẩn, anh chơi xấu cầu xin cô: “Đừng ném mà em, A Kiều, xin em đấy. Mỗi một thứ bên trong đều là một kỷ niệm của một lần nào đó, sau này anh sẽ có rất nhiều kỷ niệm. Anh muốn giữ lại hết.”

Trần Kiều nắm chặt trong suốt túi, thẹn thùng nói: “Cái này mà cũng gọi là kỷ niệm sao, anh biến thái quá đi.”

“Cái này là lúc anh đến tìm em, vào lần thứ hai sau khi chúng ta phát sinh quan hệ, em tắm nên nó rơi ra.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, lại vội vàng né tránh, cứ như em trai nhỏ làm chuyện xấu bị phát hiện.

Trần Kiều sắp bốc khói, cắn răng nói: “Anh còn nhớ rõ như thế.”

Cả hai ngồi ở đầu giường, nhìn nhau không nói gì, Lý Tồn Căn ôm lấy cô, thuận theo tay cô trượt xuống, cầm túi nhỏ đi, lặng lẽ cất lại. Trần Kiều bị hôn đến run rẩy thở dốc, mơ hồ nói: “Sau này không cho anh giữ những thứ thế nữa, kỳ cục lắm.”

Anh rầm rì không biết có chấp nhận hay không, Trần Kiều rối rắm, quần áo đều bị cởi sạch cũng không dây dưa với anh nữa. Cô nghiêng người, thân thể phía sau lại dán đến nóng như lửa đốt, một bên đùi được cánh tay rắn rỏi của anh nhẹ nhàng giữ lấy, vật nam tính cứng rắn chọc chọc vào nơi riêng tư trơn trượt của cô, nhắm ngay cửa động, từng chút từng chút đi vào cho đến khi vào hết

Căng trướng quá, cô nhích người muốn trốn, anh thong thả thọc vào rút ra ngăm cơ thể mẫn cảm của cô vào trong biển lửa, từng dòng điện chạy qua tựa như dung nham sôi trào. Cô nắm lấy ga trải giường rên rỉ, sau tai là tiếng thở dốc điên cuồng.

Dù đang mang thai, nhưng vẫn bị anh đẩy về phía trước, hai người dây dưa thân mật, không hề có khoảng cách, tiếng nước ‘òm ọp’ bên dưới liên tiếp vang lên, cả phòng ám màu sắc dục. Anh vừa làm vừa quan sát cô, cố tình ngậm lấy vành tai mềm mại, thỏa mãn nói: “A Kiều, anh yêu em.”