Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 62




Trận mưa này kéo dài một ngày một đêm, toàn bộ thành phố đều được gột rửa sạch sẽ, những chiếc lá vàng hai bên đường thay nhau rơi xuống, lề đường tích nước thành từng vũng. Không khí , thoải mái, trong lành. Khi đêm đến, thế giới như chìm trong ánh sáng lấp lánh vô tận.

Căn nhà nhỏ của Lý Tồn Căn là phòng đơn nằm ở một góc khu dân cư, chỉ thích hợp sống một mình. Phía sau còn vài hộ nữa, có đôi tình nhân, có đại gia đình chen chút trong một gian phòng chật hẹp, khi những hộ phía sau nấu ăn, hương thơm lập tức trôi dạt khắp ngõ nhỏ.

Lý Tồn Căn bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, ánh mắt nửa nhắm nửa mở, cảm giác mệt mỏi mất sức ập đến, nhưng bù lại tinh thần rất dễ chịu, giống như nỗi băn khoăn trong lòng bấy lâu đã được phóng thích sau một đêm. Anh gác tay lên trán, nhiệt độ cơ thể đã ổn, nhớ lại một chút, hình như hôm qua mình đã xin nghỉ rồi về nhà ngủ, tiếp đó thì… A Kiều đến…

Lý Tồn Căn nhíu mày, đột nhiên bật dậy, toàn bộ những hình ảnh trong ảo mộng được kéo về. Làm tình, thở dốc, cơ thể quấn chặt lấy nhau không tách rời, tiếng gào khóc hệt như tiếng rên rỉ, khoái cảm càn quét toàn thân, kích thích từng tế bào thần kinh khiến cho da đầu muốn nổ tung.

Lọt vào tầm mắt là một mảnh hỗn độn của giường chiếu, dấu vết mập mờ đáng nghi, vết cào vết cắn trên cơ thể, chuyện xảy ra hôm qua, hôm nay anh đều nhớ rõ ràng. Không phải là giấc mơ, tất cả những ký ức nóng bỏng làm người ta sôi trào kia đều là thật. Lý Tồn Căn bối rối, trong mộng sung sướng bao nhiêu thì hiện tại sợ hãi bấy nhiêu.

Anh đã cưỡng ép A Kiều làm tình, vậy nên đã bị cô bỏ rơi rồi, nhìn quanh khắp nơi chẳng thấy ai cả. A Kiều chắc chắn sẽ rất giận anh, nên mới không nói lời nào mà đã bỏ đi như thế. Tay Lý Tồn Căn run rẩy tìm quần áo, cứ như anh mới là người bị sàm sỡ vậy.

Vừa hạ sốt, cả tối không ăn gì, nước cũng chưa kịp uống, anh mặc quần áo xong rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Bà chủ nhà bên cạnh đang bê bồn ra ngoài đổ nước, nhìn thấy anh, không hiểu sao lại cười mập mờ: “Cậu chàng có bạn gái rồi ha, yêu đương thì tốt, nhưng phải biết chú ý xung quanh. Đám người chúng tôi đều nghe thấy cả đấy, động tĩnh lớn quá mà…”

Lý Tồn Căn lập tức nhớ lại âm thanh lúc A Kiều ghé vào tai anh thở dốc, khóc lóc, cầu xin, trong lòng càng thêm hoảng hốt, anh bước một sải dài chạy ra ngoài.

Mặt trời đã sớm xuống núi, vườn hoa trong tiểu khu có mấy ông lão đang tụ tập chơi cờ tướng, Lý Tồn Căn lướt qua như một cơn gió. Chưa kịp thở chạy một mạch đến nhà Trần Kiều, bắt đầu gõ cửa rầm rầm: “A Kiều, A Kiều, em ở đâu? Em ra ngoài một chút có được không, anh có lời muốn nói với em.”

“A Kiều, em mở cửa đi, em đánh anh mắng anh cũng được, đừng lờ anh đi mà. Anh sai thật nhưng anh không biết gì hết, em tin anh một lần thôi, anh thật sự không cố ý đâu em.”

“Anh không ngờ em sẽ đi thăm anh, anh không nên ngủ say như thế. Em ra ngoài chút thôi có được không, để anh nhìn em một lần là được, chỉ cần chắc chắn em không có việc gì anh sẽ đi ngay, không quấy rầy em nữa.”’

“Anh thật sự không cố ý, anh bị bệnh đến hồ đồ rồi. Em đừng giận anh, những lời anh nói trước đó đều là giả, anh không nỡ đâu. Anh không muốn rời xa em, nếu như được làm lại, cho dù phải trả giá đắt hơn, anh cũng bằng lòng để gặp được em.”

Anh ở bên ngoài sắp phát điên rồi, một lần nói ra rất nhiều thứ… anh nói anh sợ hãi, anh sẽ nhận lỗi, đừng bỏ rơi anh. Trần Kiều im lặng đứng sau cánh cửa, chỉ nghe chứ không nói lời nào, cơ thể cô rất mệt mỏi, nếu như không phải bị tiếng gõ cửa quá mức chói tai này đánh thức thì cô đã ngủ một giấc đến sớm mai rồi.

“A Kiều, anh biết em đang ở đó, anh cảm giác được, em mở cửa ra nói với anh vài câu đi.” Giọng anh khàn khàn, suy yếu do vừa bệnh nặng xong, tiếng nói hơi run rẩy, nương theo sự im ắng chết người trong căn phòng mà càng trở nên bối rối hơn. Anh không gõ cửa nữa, chỉ liên tục nói chuyện, van xin cô ra ngoài.

Đối diện có người mở cửa, nhưng không có tiếng nói nào. Tuy anh ở trước cửa nhà cô, nhưng khu này một tầng có đến hai hộ, họ chắc chắn đã nghe hết rồi. Anh yên lặng trong chốc lát, có lẽ hàng xóm đã trở về nên anh hạ giọng xuống: “A Kiều, em mở cửa ra đi, anh biết lỗi rồi. Anh không nên bắt nạt em khi em chưa cho phép, anh cũng không nên lên cơn với em, càng không nên nói lung tung…”

Trần Kiều sợ hết hồn, cô lo anh sẽ nói ra mấy câu chấn động nào đó nên cô vội vàng mở cửa. Anh như kẻ say ngồi cạnh cửa, đầu ngẩng lên, sắc môi trắng bệch, trán toát ra mồ hôi lạnh. Khi phát hiện có ánh sáng hé ra, anh vội vã đứng lên, buông thõng hai tay như đứa trẻ làm sai bị phạt.

Trần Kiều nhìn lướt qua cơ thể anh, vẻ mặt hờ hững như chưa có chuyện gì xảy ra: “Bụng làm sao đấy?”

Anh cứ ôm bụng mãi, vừa thấy cô thì lập tức bỏ tay xuống, giơ tay lên cố chịu đựng. Bờ môi khô, nứt nẻ, đây là hiện trạng do việc thiếu nước trong thời gian dài: “Hơi đói.”

Trần Kiều xoay người đi đến trước bàn ăn rồi dừng lại, vịn ghế một hồi lâu, muốn rót nước cho anh. Lý Tồn Căn nhanh tay lẹ mắt, vượt lên phía trước rót một ly nước ấm đưa đến tay cô, Trần Kiều nghiêng đầu sang một bên: “Tự uống đi.”

Gặp nhau không nói lời nào, thân thể cô vẫn còn rất mệt, hạ thân nhạy cảm sinh ra đau đớn nhè nhẹ, cảm giác căng phồng như bị đâm xuyên qua, xúc cảm lạ lẫm này thật sự rất khó chịu. Cô muốn ngủ tiếp chứ không muốn tranh luận với anh trong tình huống này, cô cúi đầu, nói: “Nhìn xong chưa? Tôi không sao cả, anh trở về đi.”

Mỗi lần bị cô đuổi, thật sự anh không dám cãi lại, nhưng anh không nỡ đi, nên đành phải chơi xấu: “Em có đói bụng không? Anh nấu cơm cho em ăn.”

“Bây giờ tôi không rảnh để tiếp đãi anh, cũng không muốn nói chuyện với anh, anh mau về nhà đi, tôi giận thật đấy.”

Lý Tồn Căn cũng quyết tâm, mỗi giây mỗi phút đều chú ý đến vẻ mặt của cô, phát hiện sự bực bội bất lực nhiều hơn không vui nên anh đành tranh thủ một phen: “Anh nấu cho em bát mì, em ăn xong rồi ngủ tiếp, anh tuyệt đối sẽ không quấy rầy em… quần áo chất đống nhiều chưa kìa, phải giặt sạch… Trên bàn còn có bụi nữa.”

Ông nói gà bà nói vịt với nhau hơn nửa ngày, Trần Kiều thở phì phò nhìn anh chằm chằm, sớm quên mất là do tự cô dâng mình đến cửa để người ta ‘làm’, dù có giận hơn đi nữa thì cũng không giải tỏa được chút phiền muộn nào. Thôi cứ mặc anh đi, thích thế nào thì cứ thế ấy, Trần Kiều trở lại phòng của mình, nhắm mắt làm ổ trong chăn.

Lý Tồn Căn nhìn chằm chằm cửa phòng bị đóng lại, thở phào một hơi, sau đó vô cùng nhiệt tình mà làm đủ việc. Vào bếp bắt lửa nấu súp, trong lúc đó còn quét dọn nhà một lần, gom toàn bộ quần áo bẩn bừa bãi trên sô pha cho vào máy giặt.

Trần Kiều không ngăn được anh, người này đúng là không sợ mất mặt, cô uống chén súp đặc biệt thơm ngon, không thèm để ý đến anh, cơm nước xong xuôi thì đuổi người đi. Anh cũng chịu mệt chịu oán, quét dọn nhà bếp sạch sẽ, thu dọn rác, rồi vui vẻ ra ngoài.

Hai người ai cũng không đề cập đến chuyện đó, Trần Kiều thì cố ý muốn quên, còn Lý Tồn Căn thấy cô không nói gì cũng hiểu, lập tức ngậm miệng. Hễ có thời gian là anh lại hồi tưởng lại dư vị hôm đó vô số lần nhưng sẽ không để lộ bất cứ điều gì trước mặt cô.

Anh vẫn như thường ngày, tan làm thì mua đồ ăn đến nấu cơm cho cô, trải qua lần chờ đợi sáng đêm trước đó, Lý Tồn Căn cũng cẩn thận đề cập với Trần Kiều, có thể cho anh cách liên hệ với cô không, đề phòng chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy Trần Kiều không quan tâm đến anh. Hôm sau, lúc anh dọn dẹp xong chuẩn bị về nhà, Trần Kiều cũng vừa ăn cơm xong, tuy vẫn không ra tiễn anh như thường lệ nhưng cô đã để lại một tờ giấy lên khay trà, trên đó là số điện thoại của cô.

Lý Tồn Căn đứng sau sô pha, vóc dáng cao cao gầy gầy giống như cây bạch dương, trong veo sạch sẽ, ăn mặc thoải mái. Mặt nhỏ dáng cao, thoạt nhìn thật sự rất trẻ trung, nhan sắc của anh như giúp cho những vật dụng nhỏ nhắn trong nhà Trần Kiều thêm tinh xảo hơn.

Anh nắm chặt tờ giấy trong tay xem như bảo bối, lặng lẽ đến trước cửa phòng cô, nói như mọi khi: “A Kiều, anh đi nhé.”

Trần Kiều dừng bút vẽ lại, tháo kính xuống, ôm đầu gối ngồi trên ghế làm việc trong phòng. Nghe thấy lời tạm biệt dịu dàng bên ngoài và tiếng mở ra khép lại của cửa chống trộm. Cô vò đầu, sững sờ trong chốc lát rồi nhanh chóng vứt bỏ tạp niệm, tiếp tục vẽ tranh.

Chu Ngọc Phân và Trần Học Binh đã hoàn tất mọi thủ tục ly hôn, chỉ vướng mắc tại cửa ải mang tên Trần Kiều này, với những tài sản liên quan cô đều ngoan cố không chịu kí tên. Hai người thay phiên nhau tìm cô nói chuyện nhưng cũng không có kết quả, đành phải tạm thời hoãn lại.

Trần Kiều nhờ cô mình khuyên hai người một chút, nghe vậy bà ấy liền dẫn theo một chàng trai khá thân với mình đến nhà cô chơi, ban đêm, sau khi cơm nước xong xuôi lại bảo đối phương đưa cô về nhà. Trần Kiều không tiện từ chối trước mặt người lớn nên đành rời đi với người ta.

Lý Tồn Căn đã quen với hình thức ở chung hiện tại, mặc dù mỗi ngày tan làm không thể đi kiếm tiền, còn chương trình học trên trường cũng bớt đi thời gian của anh, nhưng anh không có ý định thay đổi sự quen thuộc này. Mỗi ngày đều dành thời gian đi mua đồ ăn rồi dừng xe dưới lầu Trần Kiều, tựa vào ánh đèn đường đọc sách.

Ánh đèn mơ hồ nên khó nhìn rõ chữ viết, lâu lâu anh phải ngẩng đầu lên một lúc, nhẩm nhẩm đã đến lúc Trần Kiều sắp về rồi, thì anh đặt sách xuống, mở cửa xe, như cảm giác được gì đó mà nhìn qua giao lộ mỗi ngày Trần Kiều phải đi.

Thế nhưng, anh lại trông thấy Trần Kiều đứng cùng ai đó, cô và người kia đứng rất gần nhau, thậm chí tay của người kia cũng khoác lên tay cô, thân mật như vậy đó. Nhất thời, anh cứng đờ tại chỗ, nhiệt huyết cả người đều bị lạnh đi, anh chưa từng nghĩ đến việc Trần Kiều sẽ có bạn trai. Dù cho cả đời này anh không nhận được sự tha thứ từ cô, thì cứ tiếp tục dây dưa thế này cũng tốt. Anh thật sự chưa từng nghĩ đến việc cô sẽ thuộc về một người đàn ông khác.

Vừa nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ có một tên đàn ông chiếm được A Kiều, làm chuyện thân mật không có kẽ hở như anh từng làm với cô, tiến vào cơ thể cô, ôm cô vào lồng ngực, vuốt ve cơ thể cô thế nào cũng không đủ, ngực anh liền nghẹn đến đau đớn. Anh thích cô, loại yêu thích mà chỉ cần rời mắt đi một giây đã bắt đầu nhớ cô đến run rẩy ấy, sao cô lại nỡ bỏ rơi anh đến với người khác cơ chứ. Hốc mắt nóng lên, mũi chua xót đến ngứa ngáy, anh muốn đi qua đó, nhưng lại bị sự sợ hãi vô hình giam cầm lại, nửa bước cũng khó nhấc.

So với anh, người kia trắng trẻo, ăn mặc phong cách, dáng dấp nhìn cũng tốt nữa, họ đứng một chỗ, xứng đôi như minh tinh trên poster trong rạp chiếu phim ấy. Trần Kiều nói cười với người kia, ngẩng mặt lên nhìn anh ta.

Người nước ngoài quá nhiệt tình, Trần Kiều vốn không định mời anh ta lên nhà uống trà, thế nhưng đối phương lại chủ động ngỏ lời, cô đang suy nghĩ xem phải từ chối thế nào để không làm đối phương mất mặt. Lại đột nhiên nhìn thấy Lý Tồn Căn ở đối diện, đang đứng ngây ngốc nhìn cô. Trần Kiều tìm được cớ nên tạm biệt người ta, dưới cái mỉm cười và cái nhìn chăm chú của đối phương, cô bước nhanh về phía Lý Tồn Căn, cười hỏi: “Sao lại đứng ở đây? Ở nhà chờ là được rồi mà.” Cô cố ý không nói rõ ràng, vô cùng mập mờ.

Lý Tồn Căn bỗng nhiên đưa tay ôm cô, dùng sức ghì chặt cô vào trong cơ thể mình, không ngừng run rẩy: “A Kiều, em đừng làm anh sợ, đừng như vậy có được không…” Anh muốn nói là em đừng có bạn trai, đừng nhìn người khác, cũng đừng hôn họ, đừng thích họ, đừng để họ chạm vào mà.

Thế nhưng, người không có tư cách để đưa ra những yêu cầu đó nhất chính là anh, người không nên xuất hiện trong cuộc đời của cô nhất cũng là anh, nội tâm bị dày vò đau đớn, lý trí đối đầu với tình cảm, đạo đức giằng co với ham muốn cá nhân, nó thiêu đốt khắp lục phủ ngũ tạng, khó chịu cực kỳ. Lần đầu tiên anh nhận ra họ gặp nhau là một việc quá sai lầm, rãnh trời chắn ngang giữa sự khác biệt của mây và bùn là thứ mà cả đời này anh cũng không thể nào lắp đầy được.

Thật không nỡ, thật không cam lòng, không có được cô chính là chấp niệm, là khúc mắc cả đời anh cũng không thể nào quên được, càng không thể gỡ được. Có thể cho anh một cơ hội không, một chút hi vọng nhỏ nhoi cũng được, chỉ cần chút hơi ấm trong đống tro tàn thôi, cũng đủ để anh sưởi ấm cõi lòng mình, canh giữ bên cạnh cô cho đến khi xương trắng đất vàng rồi.

Trần Kiều vốn định đẩy Lý Tồn Căn ra, nhưng cảm xúc mỏng manh của anh giống như những sợi tơ quấn quanh người cô, truyền đạt nỗi lòng lúc này của anh. Giơ tay lên cũng không được, thả xuống cũng không xong, đẩy ra thì không ổn, nhưng cô cũng chẳng thể vuốt ve bờ vai đang run rẩy này để xoa dịu sự đau đớn trong anh được.