Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 56




Nói xong câu này Trần Kiều im lặng, ngoài chuyện về Anh Tử, cô không muốn biết thêm chuyện gì khác. Quan hệ giữa cô và Lý Tồn Căn cũng không tốt đến mức có thể thoải mái nói chuyện. Kỳ thật cô có chút hối hận, nhưng có chuyện về Anh Tử, cũng tốt hơn là xấu hổ không có gì để nói, ít nhiều cũng đỡ khó xử.

Dựa theo tính cách ôn tồn của cô, dù có bị trêu chọc, cô cũng sẽ nhẫn nhịn, cùng lắm thì sau này không qua lại nữa. Lần tranh cãi trước đây cô đã hung hăng như vậy, nói rất nhiều điều khó nghe, lộ ra một con người cô luôn muốn che giấu trước mặt người khác, cảm giác đó vô cùng kỳ lạ.

Cô cúi đầu bước đi, ánh mắt không nhìn Lý Tồn Căn: “Giờ anh đang làm gì?”

Anh hơi bất ngờ. Anh không phải là người giỏi ăn nói, bởi vì có rất nhiều chuyện còn đang ở giai đoạn thăm dò, tránh để lộ cái xấu, nên Lý Tồn Căn chưa bao giờ tranh thủ chứng tỏ bản thân cả, tất nhiên anh sẽ không chủ động đến gần ai. Người hơi thân một chút chỉ có Trình Lộ Lộ, cũng bị anh dùng những lời nói lạnh nhạt ngăn cản đến gần.

Cứ im lặng thế này thật khiến người ta ảo não lo lắng. Cơ hội tốt như vậy, chỉ tiếc rằng những thứ anh quen thuộc ở trong núi không đủ để trở thành đề tài câu chuyện. Lý Tồn Căn tự ti, anh lo sợ sẽ nói ra câu nào đó khiến cô không vui, càng chẳng dám nói gì.

“Tôi làm kỹ thuật viên ở nhà máy phenol đã hai năm rồi.”

Anh nhẹ nhàng trả lời.

Trần Kiều hơi ngập ngừng sau đó mới nói:

“Phenol độc hại đến thế, sao anh lại đi làm ở đó?”

Cho dù xấu hổ vì mọi người nhìn thấy mình nghèo khó nhưng đối với Trần Kiều anh không muốn giấu diếm gì cả. Cũng không có gì quan trọng, anh muốn cô biết tất cả về anh. Chuyện nợ nần trong nhà, chắc Trần Kiều đã biết rồi, Lý Tồn Căn vừa nói cô đã hiểu.

Họ nói cũng không nhiều lắm, cơ bản là những chuyện sau khi anh đến Bắc Kinh. Nhà bọn họ đã trả hết nợ, Hoa Nhi được học ở một trường tốt, những chú chó con đã được đưa đến mấy nhà lân cận, cùng tình hình gần đây của thím…

Trần Kiều đã hai năm hơn chưa gặp Lý Tồn Căn. Một năm ở trong núi kia cô không hề quên đi, vẫn còn đọng lại chút tro tàn đủ để trở thành dấu vết vĩnh cửu trong lòng cô. Cô thật sự không biết phải đối mặt với người đàn ông đã mua mình như thế nào. Bất hạnh của cô, anh không thể thoái thác. Nhưng những khổ sở của Lý Tồn Căn cũng rất rõ ràng, anh khổ sở không ít hơn cô. Nổi tức giận oán hận phát tiết ra rồi chỉ còn lại những phiền muộn.

Kết cục tốt nhất chính là từ biệt khoan thai, vĩnh viễn không gặp lại. Rồi những thương tổn này sẽ bị năm tháng chôn vùi, cho đến khi chết đi. Cô nghĩ như vậy. Nhưng chung quy con người không phải cỏ cây, thế sự vô thường, không thể sắp xếp được vận mệnh. Khi cô đang cố gắng giấu đi những vết thương đó, coi như chưa từng bị thương bước vào một cuộc sống mới, thì anh lại xuất hiện. Miệng vết thương đã sắp khép lại lại một lần nữa bị nứt toác ra, dưới đó không phải là lớp da non mà là một bọc mủ đầm đìa đáng sợ.

Thản nhiên đối mặt với cực khổ, thừa nhận nỗi đau tận xương cốt. Đau rồi cuộc sống sẽ trở lại như ánh ban mai. Mãi cho đến khi hại người hại mình xong cô mới hiểu được đạo lý này.

Trần Kiều dùng tay bịt mắt lại che đậy những cảm xúc phức tạp này, bước nhanh vài bước: “Đừng làm nữa, về nhà đi. Nơi này không thích hợp với anh, tôi nghĩ anh cũng không quen ở đây đâu.”

Lý Tồn Căn nắm chặt tay, ủ rũ cúi đầu, chiếc cổ mảnh khảnh, xương sống gày gò nổi lên dưới làn da mỏng.

“Trước kia em đã nói, mỗi người đều có quyền trở nên tốt hơn, là tôi không hiểu cho nên đã lờ đi. A Kiều, giờ tôi hiểu rồi, tôi vẫn đang cố gắng trở nên tốt hơn, em tin tưởng tôi lần nữa có được không.”

Ánh mắt anh sáng ngời như sao, rạng rỡ lấp lánh, tản ra tinh thần phấn chấn trẻ trung đầy sức sống. Trần Kiều chưa bao giờ cho rằng Lý Tồn Căn là kẻ xấu cho nên mới khích lệ anh rời núi. Dù mục đích là đào thoát nhưng cô cũng hi vọng anh có thể thay đổi vận mệnh của mình, có một cuộc sống khá giả hơn.

Hiện giờ cô không còn tâm trí để làm việc đó nữa, cô vén tóc.

“Tôi không muốn can thiệp vào những suy nghĩ của anh, anh muốn làm gì là lựa chọn của anh. Nhưng tôi đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, hi vọng không bị người khác quấy rầy. Tôi tin anh thích tôi, nhưng coi như tôi cầu xin anh, đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa được không, vì làm vậy tôi sẽ nhớ lại quá khứ bất hạnh của mình. Lý Tồn Căn, mặc kệ chúng ta đã từng ra sao quan hệ thế nào, chúng ta đều kết thúc rồi, anh hiểu chưa?”

Không tức giận cũng không oán hận, càng không khóc lóc mắng chửi, chỉ bình tĩnh nói lên nguyện vọng của mình. A Kiều như vậy làm anh khiếp sợ hơn bất kỳ lúc nào. Cô không để bụng, cũng không hề coi những bất hạnh mình đã gặp phải là thú dữ hay dòng nước lũ mà liều mạng trốn tránh, hoàn toàn buông, bình tĩnh buông chứ không hề tra tấn bản thân mình, gây khó xử cho người khác.

Lý Tồn Căn mất khống chế, cả người run lên, mặt không còn chút máu nào, đầu ngón tay cũng đông cứng không thể động đậy, giống như bị rút hết linh hồn. Hai mắt anh trống rỗng, ánh nhìn vô định. Trước mặt cô, anh vứt bỏ tự tôn, không biết xấu hổ, mở hết lòng mình cho cô xem, đổi lại kết quả vẫn là bị vứt bỏ. Lúc này cô đã không cần anh nữa.

Đầu tháng 11, Trần Kiều đã hoàn toàn chia tay với Mạnh Dự. Lúc này cô không quan tâm đến lời khẩn cầu của anh ấy nữa. Cho dù khổ sở đến khó thở nhưng vẫn kiên quyết rút tay ra. Trước đó cô đã đến gặp Văn Tuệ, bà đang nằm viện nên vẻ mặt xanh xao vàng vọt, tóc bạc đi không ít. Có thể thấy được bà đã giằng co với Mạnh Dự kịch liệt như thế nào.

Văn Tuệ đối xử với Trần Kiều khách khí, không thân thiết cũng không lãnh đạm. Trần Kiều biết, Vặn Tuệ đã thắng, cho nên bà ấy rất rộng lượng, giữ phong độ đối với một người đã thất bại dưới tay mình, diễn một cảnh thái bình giả tạo thế này không phải quá dối trá sao?

Từ nhỏ cô đã yếu ớt, không chấp nhận được oan ức, mấy năm qua, cô đã không sống thật với chính mình. Trần Kiều hơi cúi người trước Văn Tuệ:

“Rất xin lỗi bác, bởi vì chuyện của cháu đã khiến bác và Mạnh Dự có những mâu thuẫn không đáng có. Thật xin lỗi. bác yên tâm, cháu và anh ấy sẽ lập tức chia tay, sau này không liên quan gì đến nhau nữa, bác không cần đề phòng cháu đâu ạ.”

Văn Tuệ xấu hổ cười, bị đối phương nói thẳng tâm tư như vậy, trong lòng hơi khó chịu. Trần Kiều không nhìn bà “Trước đây bác đã nói với cháu, chuyện kia không phải do cháu sai, an ủi cháu không cần nghĩ nhiều. Nhưng hành động của bác hoàn toàn không giống thế. Ngoài miệng nói thương cháu thực tế là sợ cháu và Mạnh Dự yêu nhau vì cháu không xứng với anh ấy. Cháu hoài nghi mình rất nhiều lần, có phải cháu bị lừa bán xong giống như tội ác tày trời, người người oán trách cháu, thế cho nên mới bị người ta ghét bỏ thành như vậy không. Hiện giờ cháu hiểu rồi, cháu không sai, cháu đang làm rất đúng. Còn mọi người vì sao lại nghĩ như vậy không liên quan đến cháu. Hôm nay cháu đến nói lời từ biệt với bác, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Mạnh Dự thật sự rất tốt, nhưng cháu với anh ấy không thích hợp, bác cũng đừng vì cháu mà gây áp lực cho anh ấy. Cháu được anh ấy giúp đỡ rất nhiều, đáng tiếc có duyên nhưng không phận, sau này đành mong anh ấy được bình an.”

Không để Văn Tuệ có cơ hội nói gì, Trần Kiều đi ra khỏi phòng. Mạnh Dự chờ cô ở ngoài, anh ấy khăng khăng đưa cô về nhà. Trần Kiều nói chia tay, Mạnh Dự khổ sở muốn khóc, lúc này thấy Trần Kiều lạnh lùng kiên định, anh ấy đã hiểu mình không còn cơ hội nữa rồi, dù không cam lòng bao nhiêu cũng chỉ có thể yên lặng nuốt xuống.

Anh ấy ôm lấy cô khóc, vẫn nghẹn ngào giải thích đến nỗi nói năng lộn xộn: “Anh rõ ràng chỉ muốn sống với em cả đời, anh đã tìm một thành phố để nghỉ hưu, cùng nhau đi du lịch, trồng hoa trong sân vườn… A Kiều, anh không cam lòng, anh yêu em như vậy…”

Sau lần đó Trần Kiều rất ít khi gặp Mạnh Dự. Thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cho dù ở cùng một thành phố, không cố ý đi tìm cũng có thể cả đời không gặp mặt. Sau khi hoàn toàn thư giãn, xong chương trình học ở phòng tập thể thao, cô cũng không đóng cửa cài then nữa, chuẩn bị tìm một công việc nghiêm túc ở công ty truyền thông. Với bằng cấp và thực lực của cô, công việc ở một công ty truyền thông cũng không quá khó tìm, cuối năm cô sẽ bắt đầu cuộc sống của một nhân viên văn phòng.