Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 52




Vì cuộc cãi vã lần đó cũng không quá kịch liệt nên Trình Lộ Lộ chỉ tránh mặt Lý Tồn Căn mấy ngày, mẹ Trình hỏi vài lần nhưng vì không muốn bản thân mất mặt nên cô ta không nói, lòng Trình Lộ Lộ càng buồn phiền hơn. Đôi khi cô ta không nhịn được tính đi tìm anh, nhưng sau đó lại khựng người suy nghĩ, nếu bám theo anh quá mức chắc chắn anh sẽ không trân trọng. Huống hồ, lời nói của cô ta lúc ấy cũng có phần quá đáng.

Chờ khi anh lấy được bằng lái xe thì đến tiếp vậy, Trình Lộ Lộ thầm nghĩ nhiều khi tâm trạng của anh tốt hơn, anh sẽ không so đo với mình nữa, mình không tức giận mà anh còn không biết xấu hổ đi chiến tranh lạnh à? Trình Lộ Lộ tự an ủi bản thân.

Đêm trước Trung thu, mẹ Lý gửi bánh trung thu tự tay làm cho anh, tuy bà vẫn còn rất giận chuyện Lý Tồn Căn dẫn theo Trình Lộ Lộ bỏ trốn, nhưng dù sao anh cũng gửi tiền về trả hết nợ cho gia đình, mẹ lại thương anh, thế là trong thư cũng hỏi anh và Trình Lộ Lộ thế nào. Trong nhà hiện giờ đã tốt hơn nhiều, Lý Tồn Diệp sinh ba, khuyên anh về nhà sống sẽ thoải mái hơn.

Lý Tồn Căn không nhắc gì đến Trình Lộ Lộ, cũng không hồi đáp sự quan tâm của mẹ, anh chỉ nói rằng đợi Hoa Nhi đi học ổn định rồi, thì để cô bé đến Bắc Kinh học đại học. Dù đã trả hết nợ nhưng anh vẫn còn quá nhiều việc phải làm, những chuyện đó mẹ và mọi người không hiểu được đâu, nói nhiều cũng vô ích.

Nhớ lại Trần Kiều đã dạy Hoa Nhi viết chữ nên Lý Tồn Căn đã mua thêm một bảng chữ mẫu gửi về cho cô bé, hiện giờ nét chữ cô bé ngay ngắn xinh đẹp hơn trước kia, hoàn toàn khác xa với ban đầu. Anh cầm trên tay nhìn một lúc lâu rồi viết một bức thư trả lời. Về mẹ, anh chỉ hỏi thăm sức khỏe và không nói thêm gì nữa.

Bà là người đã sinh ra anh, nuôi nấng anh và hy sinh rất nhiều cho gia đình, đáng lẽ mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Nhưng anh không thể nào tha thứ cho chuyện đó, mỗi lần nhớ tới, tim anh rất đau, áy náy với A Kiều và ghê tởm bản thân vô cùng.

Sắp xếp đồ đạc xong, anh ra bưu điện gửi thư. Trước khi ra ngoài, Lý Tồn Căn còn gói một ít bánh trung thu, Trần Kiều đã từng rất thích, dù biết có mang theo cũng không có cách nào đưa cho cô, nhưng anh vẫn muốn cầm theo. Dù sao thì con người luôn thích che giấu sự ảo tưởng dưới lớp hi vọng như thế đó.

Con đường hết sức quen thuộc, sau khi phát hiện ra A Kiều, tìm kiếm hỏi thăm vài lần thì anh đã biết được thời gian cô hay đến trung tâm thương mại. Mỗi ngày anh dõi theo cô từ xa, chỉ ngắm cô một chút thôi, cũng đủ xoa dịu sự nhung nhớ mất kiểm soát này trong anh rồi.

Ngồi trên xe đi thẳng đến nơi này, cảnh đẹp vì người, trong lòng vui vẻ nên gặp ai cũng thấy dễ mến, đó là bằng chứng cho việc anh vượt núi băng rừng để tìm kiếm cô, gần cô một bước, anh vui vẻ một bước. Hôm nay anh cắt tóc, mái tóc ngắn ngủn không mấy nổi bật, lại vì gương mặt ưa nhìn nên chẳng thể quê mùa.

Lý Tồn Căn cũng không phải đẹp xuất sắc gì, nhưng mặt mày vẫn rất thanh tuấn, lông mày rậm sắc như kiếm, tràn đầy sức sống, hoang dã khó thuần phục, khí chất khác hẳn với người bình thường. Đôi mắt đen láy, tròng mắt to tròn, đuôi mắt rũ xuống tô thêm nét vô tội cho anh, trung hòa sự dữ tợn của đôi mày sắc sảo. Ánh mắt lim dim, dáng vẻ uể oải vì thiếu ngủ, khiến người khác dễ dàng bỏ qua sự nguy hiểm ẩn giấu tiềm tàn của anh.

Tỉ lệ từ đầu đến chân đều rất hoàn hảo, vai rộng eo thon, chân dài tay dài, đứng thẳng người thì cao gần 1m90, ngồi trên ghế thì tay chân quá cỡ khó di chuyển, nên anh cực kì không thoải mái. Nhướng mi nhìn chằm chằm cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch, rõ ràng tâm trạng anh cũng không quá tệ.

Trời đã về chiều, ánh đèn hai bên đường rực rỡ lập lòe, cả một khu đủ loại ánh sáng, đúng là một thành phố phồn hoa, không bao giờ tối. Lý Tồn Căn chậm rãi lê từng bước, ngồi xuống cạnh bồn hoa vừa không chắn đường vừa có thể núp bóng quan sát, anh yên lặng hút thuốc và nhìn chằm chằm vào cổng lớn của trung tâm thương mại. Top năm, top ba các cô gái xinh đẹp, thời thượng lướt ngang qua, anh chỉ lo rằng các cô ấy qua đường quá chậm, che khuất tầm nhìn anh.

Khi bóng quen thuộc đã khắc sâu vào tim anh xuất hiện, anh dập tàn thuốc lên lớp gạch men, đứng dậy và trốn vào trong góc tối.

Trần Kiều cúp điện thoại thì nhìn thấy Mạnh Dự đang đứng cách đó không xa bên phía tay phải cô, Trần Kiều vội vàng chạy lại, kìm lòng không được: “Cuối cùng thì hôm nay cũng rảnh để đón em rồi à?”

Mạnh Dự cười khổ nói: “Đâu có, về nhà làm tiếp cũng được, đưa em về xong anh lại tiếp tục bận rộn rồi.”

“Vậy anh ở đây làm gì? Anh nên hoàn thành công việc sớm rồi nghỉ ngơi đi chứ. Em không sao.” Cô nói đầy quan tâm.

Mạnh Dự nắm lấy tay cô, rồi sóng vai đi về phía trước, khẽ nói: “Nhưng anh nhớ em, đã nửa tháng rồi anh không gặp em.”

Mặt của Trần Kiều nóng lên, nhưng lại hoảng hốt vô cớ: “Ăn cơm chưa? Anh có lái xe đến không?”

“Anh không lái xe, em ăn cơm chưa?”

“Em không muốn ăn tối. Vậy lát nữa anh về muộn thì có kịp hoàn thành công việc không?”

“Không thể đâu, nhưng cũng không còn cách nào khác. Anh còn phải kiếm tiền nuôi gia đình mà, không thể để em đói được.” Anh liếc mắt đầy tình ý, ám chỉ gì đó.

Trần Kiều im lặng, Mạnh Dự đang đi ở bên ngoài, người đi bộ trên đường dần thưa thớt, Mạnh Dự nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, gọi tên cô, trong lòng rung động, hôn vào môi cô. Trần Kiều nhất thời không có phản ứng, đến khi hoàn hồn lại thì Mạnh Dự đã rời ra, hơi thở của Mạnh Dự nóng rực, yết hầu lăn tăn: “A Kiều, anh đã nhịn rất lâu rồi, khi nào chúng ta mới có thể danh chính ngôn thuận đây.”

Trần Kiều sững sờ, biểu cảm nghi hoặc. Hôm nay anh ấy lại mạnh miệng nói: “Em hiểu ý anh mà, anh sắp hai mươi bảy rồi. Anh không thể bình tâm được nữa, mẹ anh đã hỏi nhiều lần rồi, chúng ta không thể cứ kéo dài thế này mãi được.”

Gần đây, anh gặp áp lực rất lớn, càng lo lắng về công việc càng không định hướng được rõ ràng, có những việc chỉ có thể tiến tới từng bước một. Cứ nghĩ sẽ từ từ tiết lộ chuyện của Trần Kiều, nhưng sự kỳ vọng của mẹ anh quá lớn, tương lai vốn không quá rực rỡ nên rất khó mở lời, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào.

Những người lớn trong gia đình đều có quan niệm xưa cũ, dù thật sự có ý tốt muốn quan tâm, nhưng cuối cùng lại tạo thành áp lực vô hình cho anh. Chống đỡ quá lâu, Mạnh Dự cũng mệt rồi, anh không trách Trần Kiều không hiểu, anh chỉ mong cô hãy thông cảm. Dù là Văn Tuệ hay Trần Kiều, anh đều trống rỗng, tâm trạng vô cùng khổ sở.

Trần Kiều rất biết nghĩ đến cảm xúc của người khác, cô có thể hiểu được một chút hoàn cảnh của Mạnh Dự. Cô cũng không muốn Mạnh Dự quá vất vả, trước kia anh ấy quá rộng lượng, yêu thương cô bằng sự dịu dàng hết mực, thật vất vả mới bước ra được, đến cuối cùng lại phát hiện, những điều tốt đẹp kia không hề vô điều kiện.

Tất nhiên, cô không tham lam đến mức chỉ hưởng thụ sự quan tâm của người khác, cô cũng muốn làm gì đó cho Mạnh Dự, nhưng vấn đề hôn nhân này thật sự quá gấp gáp, trong lúc nhất thời cô rất lưỡng lự. Cảm thấy bản thân như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển lớn, không biết sẽ bị sóng biển nuốt chửng vào lúc nào.

Cô muốn đáp lại anh ấy nhưng thật sự không thể, bước đi đó cô không bước nổi. Trần Kiều lo lắng đến mức sắp khóc: “Em xin lỗi. Mạnh Dự, em rất xin lỗi anh, em thật sự không biết phải làm thế nào bây giờ.” Loại hoảng loạn khó tả này vẽ thẳng lên cơ thể cô, dạ dày đau đớn buồn nôn, nhưng lại không thể nôn ra thứ gì cả. Chẳng thể giải thích được.

Đứng trên bờ vực, không ai có thể nhìn thấy cô, không ai có thể kéo lấy cô.

Mạnh Dự ôm Trần Kiều vào lòng, nén nỗi thất vọng, nhẹ giọng an ủi cô: “Đừng sợ A Kiều, anh sẽ cho em thời gian, đừng lo lắng. Là lỗi của anh, anh không nên ép buộc em.”

Trần Kiều dựa vào người Mạnh Dự, vẫn là mùi thơm và nhiệt độ cơ thể quen thuộc, nhưng nó không mang lại cảm giác bình yên nữa. Cô luôn nghĩ tâm lý của mình rất ổn, nhưng có một vài nỗi đau không phải cứ cố gắng lờ đi thì nó sẽ biến mất, nó vẫn đang ẩn trốn ở đâu đó, thỉnh thoảng sẽ quay về quấy rầy cô, đeo bám cô như hình với bóng đến suốt cuộc đời.

Mạnh Dự tiễn Trần Kiều về nhà, mới miễn cưỡng buông tay cô ra, anh do dự nói: “A Kiều, chúng ta ra ngoài sống đi.” Mạnh Dự không dám nhìn cô vì chột dạ, anh là một người đàn ông bình thường, có người yêu ở bên cạnh thì sao không sinh dục vọng được, lửa dục đã thiêu đốt cả người anh rồi. Có lẽ, chỉ khi Trần Kiều ở cạnh mình, thì mới có thể chấp nhận mình, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng hơn.

Trần Kiều chịu đựng cơn đau dạ dày như dao cắt, cô hiểu được thứ Mạnh Dự mong cầu, nhưng cô không thể cho anh ấy thêm nữa. Có lẽ trước đây đã từng trao đi nên anh ấy mới nghĩ họ có thể bình thường như trước, mọi chuyện đã thay đổi rồi, tình yêu say đắm đó rốt cuộc cũng mất đi.

Giờ phút này càng thêm tỉnh táo, cô không thể nợ Mạnh Dự thêm được nữa, nếu anh ấy đã muốn thì cô sẽ cho. Cô khẽ gật đầu: “Được.”

Người đàn ông nắm tay Trần Kiều, hai người mỉm cười với nhau, từng cử chỉ đều rất thân mật và tự nhiên, quan hệ vô cùng thân thiết. Dù không thể tin hay không muốn tin thì sự thật cũng rành rành trước mắt, Lý Tồn Căn bắt buộc phải tin. Anh như người mất hồn, đi theo họ một cách máy móc, may mắn thay sự chú ý của Trần Kiều đã bị Mạnh Dự thu hút hết. Với ánh mắt nhìn chằm chằm đầy trần trụi của anh chắc chắn cô sẽ phát hiện.

Rõ ràng anh không muốn nhìn, nhưng hình ảnh Trần Kiều ngoan ngoãn để người khác hôn môi, ôm nhau rồi tựa sát vào nhau, từng khung hình đều hiện rõ trong tâm trí anh. Ngược đãi bản thân dường như cũng có một loại cảm giác ‘vui sướng’ khi bị dày vò, càng nhìn càng đau khổ, càng đau khổ lại càng muốn nhìn. Anh như hòa vào bóng đêm, cô đơn, lạnh lẽo dày đặc đang bao trùm lấy anh, hốc mắt anh nóng rực, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể nhìn đi chỗ khác.

Mặt của Lý Tồn Căn vô cảm, vài vệt sáng điểm tô mí mắt anh, đôi môi trắng bệch không còn chút máu. Anh lấy ra một điếu thuốc, tay cầm thuốc như thể bị Parkinson, run rẩy dữ dội, đã thử nhiều lần nhưng vẫn không thể bật được lửa.

Lặng lẽ hạ cánh tay xuống, tựa như đã mất hết sức lực, ngồi bệt xuống đất đôi mắt đờ đẫn. Yếu ớt ôm lấy đầu mình, anh kêu lên một tiếng nức nở tuyệt vọng như một con dã thú bị thương sắp chết. Đau, cả người đều đau, đau không chịu được. Anh chỉ hận không thể đập đầu xuống đất để ngất đi ngay lập tức, miễn sao không còn tỉnh táo nữa là được. Nhưng cuối cùng anh vẫn còn ý thức, dù có đau khổ thế nào thì vẫn còn sống.

Anh biết anh không xứng đáng, vì thế anh đã làm việc rất chăm chỉ, hy vọng rằng một ngày nào đó anh có thể đứng trước mặt cô một cách đàng hoàng. Hóa ra, anh còn không đủ tư cách nhìn cô dù chỉ một lần ư? Cô có người khác, một người mà cô thích dựa dẫm. Anh thích Trần Kiều nhiều đến thế, nhưng cuối cùng vẫn đánh mất cô.

Lý Tồn Căn loạng choạng đứng dậy, ánh mắt xám xịt liếc nhìn cánh cổng biệt thự vắng vẻ, rồi lê tấm thân mệt mỏi rời đi.