Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 48




Cứ như vậy, hai người vẫn giả vờ ở chung một chỗ, ngày nào anh cũng ngủ trong phòng, nhưng chưa bao giờ đụng vào cô ta. Lúc đầu cô ta cho rằng người nọ đang diễn trò để cô ta dần dần thả lỏng cảnh giác, thì đột nhiên anh lại thông báo rằng bọn họ có thể rời đi, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi hết rồi.

Giống như đang nằm mơ vậy, bị bán vào núi như thế nào, thì đi ra như thế đó, Lý Tồn Căn không hề lừa cô ta, sau đó anh lại đi cùng cô ta tới Bắc Kinh. Do trước đó Trình Lộ Lộ đã hứa rằng khi về nhà sẽ trả lại anh số tiền mà gia đình anh dùng để mua cô ta, nên ban đầu anh vẫn chủ động liên hệ cô ta để đòi tiền.

Trình Lộ Lộ có tiền, nhưng cô ta không chủ động đưa cho anh, vì dường như chỉ cần đưa tiền xong hai người sẽ không còn liên quan đến nhau, nên Trình Lộ Lộ cứ kéo dài như thế. Bố của Trình Lộ Lộ đi làm ở xưởng ô tô, vừa định giới thiệu cho anh vào làm, thì người này lại chạy đến xưởng phenol độc hại làm việc.

Cả nhà bọn họ đều thích chàng trai ngoan ngoãn như anh, cũng cảm kích vì anh đã cứu con gái họ, bình thường hay gọi anh tới nhà ăn cơm. Ở thành phố xa lạ, trên người không có đồng nào, ba người nhà họ Trình là nhóm người đầu tiên mà anh quen, cho nên 4 người bọn họ dần dần thân thiết với nhau.

Đi học được mấy tháng, trong tay đã có chút tiền, Lý Tồn Căn không vội đòi tiền Trình Lộ Lộ, cho nên cũng không hay liên lạc với cô ta. Trình Lộ Lộ luôn chọn lúc anh có thời gian rảnh để đến rủ anh ra ngoài chơi.

Cô ta mím môi, suy nghĩ chốc lát, ánh mắt dừng ở phía Lý Tồn Căn, nói: “Mau lau khô tóc đi, nếu không sẽ bị cảm đấy.”

Trình Lộ Lộ vươn tay định giúp anh lau, nhưng anh lại nghiêng đầu tránh đi, Trình Lộ Lộ không cố gắng nữa, ngồi lại về chỗ: “Ngày mai qua nhà em ăn cơm đi, bố mẹ em đều hỏi anh đấy. Anh cũng không có chuyện gì làm, cứ cả ngày nhốt mình trong phòng thì có gì vui chứ.”

“Tôi đăng kí một lớp học lái xe rồi, không đi được.”

“Sao anh phải thi bằng lái?” Trình Lộ Lộ kinh ngạc hỏi.

Nhận được câu trả lời thuyết phục xong, vẻ mặt cô ta phức tạp, không hiểu tại sao: “Liều mạng như vậy để làm gì chứ, buổi tối đi làm bảo vệ trường học, ban ngày lại đi học lái xe, thân thể anh sẽ không chịu được đâu, sẽ dần yếu đi đấy.”

Anh phẩy phẩy tóc, tùy ý đứng bên cạnh cửa: “Không sao đâu, cô về trước đi, buổi tối xung quanh đây không an toàn.”

Trình Lộ Lộ chẳng hề để ý: “Anh tiễn em là được, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Ngày mai nhớ tới ăn cơm đấy, em đã tự mình tới mời rồi, đừng có lý do lý trấu để né tránh nữa.” Anh thở dài, bỏ quần áo bẩn vào chậu, chuẩn bị đi tới phòng tắm để giặt đồ. Trình Lộ Lộ đi theo phía sau, lải nhải: “Tóc anh dài lắm rồi, mau đi cắt tóc đi, ngày mai chúng ta đi nhé. Anh tới Bắc Kinh một năm rồi nhưng chưa bao giờ vào nội thành cả, sau này quay về Hoa Nhi có hỏi thì anh trả lời thế nào đây.”

“Hay là đi xem phim đi, dạo này có một bộ phim nổi lắm, thanh niên ai cũng thích.” Cô ta cất cái tôi của mình đi, trưng cầu ý kiến của anh.

Họa sĩ nào cũng giống nhau, thời gian làm việc lung tung không có quy luật, lúc nhận việc thì bận rộn đến mức chẳng phân biệt được ngày đêm, nhưng sau khi kết thúc công việc thì lại có rất nhiều thời gian rảnh không biết làm gì. Trần Kiều là người như vậy, với khả năng của cô thì việc đến nhiều không xuể, lúc nào cũng có việc để làm, nhưng cô không phải một người cuồng công việc, cho nên làm việc được một thời gian xong cô sẽ nghỉ ngơi.

Mạnh Dự biết bây giờ cô đang rảnh rỗi, vội vàng hẹn cô ra ngoài chơi, bởi vì bây giờ Trần Kiều không muốn đi xa nhà, cho nên phạm vi lựa chọn cũng rất nhỏ. Anh ấy cũng đã lập một danh sách, chỉ cần có thời gian rảnh là dẫn cô đi dạo. Hai người ra ngoài chơi cả một ngày, cứ như vậy, đến lúc về nhà Trần Kiều đã mệt muốn chết.

Chu Ngọc Phân ghét bỏ cơ thể của cô quá yếu ớt, xin bạn mình giới thiệu cho một câu lạc bộ dưỡng sinh, lần nào cũng dắt Trần Kiều theo. Trần Kiều không nổi kiểu tụ tập này của mẹ mình, trong lúc xúc động đã đi làm thẻ hội viên ở một phòng tập thể hình, tới ngày thứ hai thôi cô đã rất hối hận. Bây giờ cô vô cùng ghét sự thay đổi trong cuộc sống của mình, không muốn tiếp xúc với người mới, cũng không có hứng thú đi học một kĩ năng mới, lại càng không muốn ra khỏi cửa để đi chơi.

Chỉ là mẹ cô biết chuyện xong, nói muốn đi xem phòng tập thể hình mà Trần Kiều đã đăng kí, cô không còn biện pháp nào khác đành kéo Mạnh Dự vào. Ngày đầu tiên đưa cô đi, anh ấy giúp cô chọn một huấn luyện viên, chặn hết tất cả những quảng cáo, chọn một khẩu phần ăn thích hợp nhất với cô.

Sau đó, ngày nào anh ấy cũng tới đưa đón, người sáng mắt đều nhìn ra được Mạnh Dự là bạn trai của Trần Kiều, cho nên ai có ý cũng đành từ bỏ.

Trong trung tâm thương mại lớn lúc nào cũng có rất nhiều người, Trần Kiều lại thích đi thẳng tới đích, sau khi hoàn thành chương trình tập luyện của mình thì cũng không nán lại quá lâu mà đi một mạch về nhà.

Mạnh Dự ở bên ngoài, tựa vào lan can thủy tinh, hai bên trái phải của anh ấy chính là thang máy, trên thang cuốn đối diện người đến người đi, hiện tại chính là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày. Anh nhìn lung tung lơ đãng, có một nam một nữ từ trên tầng ba đi xuống, cô gái xách hai cốc đồ uống cười hì hì nhìn chàng trai, cứ luôn miệng nói chuyện. Còn chàng trai thì có vẻ lạnh nhạt, thỉnh thoảng gật đầu, không mở miệng nhiều, thái độ như kiểu sao cũng được.

Cô gái thấy chàng trai kia không để ý tới mình, dậm chân một cái muốn dính lại gần người ta. Chàng trai kia bèn đổi thứ gì đó bên tay trái sang tay phải, kéo giãn khoảng cách của hai người. Mạnh Dự nhìn thấy thế, lại nghĩ đến mình và Trần Kiều, mặc dù Trần Kiều không đến mức lạnh nhạt như vậy, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy giữa bọn họ có thứ gì đó ngăn cách, không thể mở lòng với nhau, đến bao giờ bọn họ mới có thể thật sự tiến tới với nhau đây.

Anh cứ nhìn chằm chằm hai người ở đằng kia, bọn họ cách anh ngày càng gần. Chàng trai kia nhìn rất đẹp trai, còn cô gái thì tương đối bình thường, chính là kiểu có lẫn vào trong đám người thì cũng chẳng tìm được. Thảo nào cô ấy theo đuổi khổ như vậy.

Trình Lộ Lộ vô cùng bất mãn, kéo Lý Tồn Căn đang bước nhanh lại: “Em không đuổi kịp, anh đi chậm một chút đi. Còn lâu nữa mới tới giờ chiếu phim, anh đừng có vội.”

Lý Tồn Căn bước chậm lại: “Tôi quen rồi.”

Trên tay anh là một túi đồ ăn vặt Trình Lộ Lộ mua trên đường, bên tai là tiếng lải nhải oán giận của cô ta: “Anh đúng là đồ keo kiệt, cũng không mua đồ ăn vặt cho em, còn muốn em tự mua, này là… hẹn hò sao.”

Anh không nghe thấy câu nói tiếp theo, chỉ nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì. Trình Lộ Lộ nhìn gương mặt chẳng có biểu cảm gì của anh, cho rằng anh tức giận, bèn hạ giọng nói: “Con gái thường không thích con trai quá keo kiệt, như anh thế này làm sao mà tìm được bạn gái chứ. Cũng không thể đi mua người khác đi?”

Tâm trạng của Lý Tồn Căn hoàn toàn bị phá hủy, Trình Lộ Lộ suýt nữa đã bị bán, sao còn có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà nhắc đến chuyện đó như vậy chứ. Anh cứng ngắc nói: “Mua bán người là phạm pháp.”

Cho đến khi anh bước chân ra ngoài, nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, học được rất nhiều thứ có ích, đọc thêm được một ít sách, anh cũng đã hiểu được nhận thức trước đây của mình quá đáng và vô liêm sỉ như thế nào.

Trình Lộ Lộ bị cơn giận của anh dọa sợ, vâng dạ nói: “Em chỉ đang đùa thôi, anh đừng giận mà, cùng lắm thì em không nói nữa.”

“Chẳng có gì đáng cười cả.”

Lý Tồn Căn không thèm để ý đến Trình Lộ Lộ nữa, ngẩng đầu nhìn lướt qua một lượt trung tâm thương mại, sau đó đột nhiên quay trở lại, vẻ mặt thay đổi, chạy đi như điên. Trình Lộ Lộ đuổi theo phía sau, chạy tới mức suýt nữa tắt thở, cuối cùng mới đuổi kịp anh ở trên tầng năm. Anh chỉ mờ mịt nhìn chằm chằm dòng người phía dưới, vẻ mặt vừa rồi còn đang mừng như điên đột nhiên trở thành đau khổ vô cùng, biến hóa cực nhanh khiến Trình Lộ Lộ tay chân luống cuống.

Cô ta cẩn thận gọi anh một tiếng, lắp bắp hỏi: “Anh, anh chạy nhanh như vậy làm gì? Anh vừa gọi ai à?”

Lý Tồn Căn mắt điếc tai ngơ, bám vào tay vịn của cầu thang xoắn ốc, nhanh chóng chạy từ tầng năm xuống thẳng tầng một. Trần Kiều và Mạnh Dự đi thang máy xuống tới tầng một, đi được hai bước, cô dừng lại nhìn thoáng đằng sau, Mạnh Dự thấy vậy thân thiết hỏi: “Làm sao vậy?”

Cô mê mang suy nghĩ một chút: “Hình như có người gọi tên em. Chắc là em nghe nhầm rồi.”

“Đi ăn cơm đi, anh hơi đói bụng.” Mạnh Dự lên xe, thắt dây an toàn, hỏi Trần Kiều muốn ăn gì.

Trần Kiều ừ một tiếng: “Thanh đạm một chút, mấy hôm nay em bị đau họng.”

Chiếc xe vòng một cái qua đài phun nước lớn đi ra ngoài cổng, một giây sau Lý Tồn Căn cũng chạy ra khỏi cửa trung tâm thương mại. Anh vò đầu, ngửa đầu thở dốc, cả người như mất hết sức lực, ngồi sụp xuống đất.