Lúc trước Anh Tử từng sinh non, bác sĩ cũng kê đơn để lưu thông máu bầm, trong đó có một vài vị thuốc quan trọng được cô ấy nhặt riêng ra nhằm đề phòng bất trắc. Khi đó uống thuốc nửa tháng mà vẫn còn chảy máu không ngừng, mẹ Lý Đạt hoảng sợ, lại đi kê thêm thuốc cho cô ấy.
Có lẽ do Lý Tồn Căn đã dặn từ trước nên mẹ Lý giám sát Trần Kiều rất chặt, hầu như ban ngày không hề để cô ở một mình. Mà nghe Hoa Nhi nói, Lý Tồn Căn sắp kết thúc công trình rồi, chắc hẳn sẽ về nhà nhiều hơn để chuẩn bị đón tết.
Trần Kiều vốn dĩ còn do dự, cô không muốn và cũng không thể giữ đứa bé lại. Dẫu biết sẽ phải chia lìa nhưng cô vẫn muốn níu kéo thêm chút thời gian, giống như làm vậy sẽ giúp cô bớt đi tội lỗi. Đứa nhỏ này thật đáng thương, cô còn chưa từng giết một con gà, vậy mà bây giờ lại phải giết chết con ruột của mình, nói cô không đau khổ tự trách thì chắc chắn là giả.
Anh Tử không có nhiều cơ hội đến chơi, cô ấy lặng lẽ đặt thuốc vào tay Trần Kiều: “Tôi biết cô đau khổ, tôi lúc đó cũng giống cô mà. Con trẻ không làm gì nên tội, nó xuất hiện chính là có duyên với mẹ. Nhưng cô phải nghĩ đến hoàn cảnh của mình, có ai thương hại cô không? Đau dài không bằng đau ngắn, mau làm đi, nếu cứ chần chờ sợ rằng sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Trần Kiều không kiểm tra gói thuốc mà cất luôn vào trong ổ chăn: “Anh Tử, cảm ơn cô. Cũng xin lỗi vì đã để cô mạo hiểm như vậy.” Một khi để nhà họ Lý biết được là Anh Tử giúp đỡ cô, cô ấy chắc chắn sẽ bị liên lụy.
“Tôi còn sợ cái gì, từ ngày đến đây tôi đã coi như bản thân đã chết rồi. Nếu thoát ra được thì coi như sống thêm lần nữa, còn nếu không ra thoát được cũng chẳng mất mát gì.”
Mẹ Lý nấu một nồi cháo rau củ, Hoa Nhi bưng một bát đến cho Trần Kiều. Trần Kiều đợi Hoa Nhi ra khỏi cửa mới rút gói thuốc ra. Ăn xong bát cháo giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ cấp bách, cô thở phào một hơi, mùi cháo phả ra thơm nồng nàn, sau đó cô lặng lẽ nằm trên giường, chậm rãi cảm nhận sự đau đớn như dao cắt trong bụng mình.
Trần Kiều rịn đầy mồ hôi, lăn lộn ở trên giường, đau đớn cực hạn khiến mắt cô hằn lên tơ máu, gắng sức cắn chặt chăn. Chỉ sợ bỏ ít thuốc sẽ không hiệu quả, nên cô đã ăn kèm với cháo cho hết mớ hoa hồng Tây Tạng (*), đau đớn kéo dài rất lâu, giữa hai chân dường như có luồng khí nóng tỏa ra, cuối cùng cô không chịu nổi mà ngủ mê man.
(*) Hoa hồng Tây Tạng: Điều trị các bệnh liên quan đến phụ khoa, tim mạch, huyết áp, hoặc tiêu máu bầm. Tuy nhiên, thời cổ đại, các phi tần cung nữ Trung Hoa, Ấn Độ sẽ dùng nước ép hoa hồng Tây Tạng để ngừa thai. Ngọn đèn dầu lay lắt, thân đèn hình bầu dục vì sử dụng quá lâu mà bám một tầng bụi bẩn. Ánh đèn chiếu lên đỉnh màn, im lặng như một con thú dữ đang ngủ đông. Trần Kiều mở mắt ra chỉ thấy mờ mịt, sau đó lại bị đau đớn như kim châm đánh thức.
Lần này cô ngủ không sâu, trong cơn mơ màng vẫn cảm nhận được mẹ Lý bước vào, phát hiện tình trạng của cô bà vội mời thầy thuốc đến, gọi Lý Tồn Căn trở về. Sau đó có người đổi chăn, thay quần áo cho cô.
Trời đông rét mà bầu không khí trong nhà lặng thinh, Trần Kiều nghĩ cô đã làm ra chuyện tày trời, sao không có một ai phản ứng? Thực ra thì vẫn có người phản ứng, mẹ Lý cả ngày cau có mặt mũi, chỉ chút chuyện không đâu cũng đủ khiến bà ôm bụng tức giận, đá thúng quăng đồ vô cùng thiếu kiên nhẫn. Có hôm về nhà thấy Hoa Nhi không đậy vò nước, bà cũng lôi cô bé ra mắng té tát một trận.
Còn với Trần Kiều, bà không còn khách sáo nữa, đối xử với cô như kẻ thù vậy, chính vẻ dửng dưng ngấm ngầm này mới thực sự khiến Trần Kiều chịu nhiều tổn thương. Đệm giường lót dưới người cô lạnh lẽo như băng, sờ xuống dưới là một mảng ẩm ướt. Lúc trước mang thai cứ một tuần lại được bồi bổ một con gà, bây giờ cô chỉ được mấy bữa khoai sắn. Trong phòng không đốt lửa, buổi tối khí lạnh lại tràn về, cô phải co người vào một góc chờ đến hừng đông.
Ngày ấy cô tỉnh dậy thấy Lý Tồn Căn, sau này anh không còn bước vào phòng cô nữa, có lẽ sự chịu đựng đã đến giới hạn rồi. Anh rất muốn có con, cô lại trăm phương nghìn kế rũ bỏ nó, từ khi biết được sự tồn tại của đứa bé đến khi uống thuốc chỉ cách nhau chưa đầy một tháng.
Có lẽ trước đây anh từng thích cô, muốn nhốt cô ở đây sinh vài đứa trẻ, cùng cô sống một đời hạnh phúc. Nhưng lần này chịu phải cú sốc quá lớn nên khiến cho tất cả ảo tưởng đều vỡ vụn, anh thấy được quyết tâm của cô, thế nên không còn ôm bất cứ hi vọng nào nữa. Trần Kiều thấy hơi hối hận, cô không nên liều lĩnh từ bỏ đứa bé như vậy, hiện giờ ngay cả Lý Tồn Căn cũng không để ý đến cô, có lẽ cô sẽ chết ở đây sớm thôi. Cuối cùng cô vẫn không giữ lại đứa bé, đã làm trái với nguyện vọng của anh thì sao anh có thể che chở cô được nữa.
Cô im lặng thở dài, chiếc bàn được kê cách xa giường một mét, chắc hẳn niên đại đã lâu rồi nên chất gỗ không còn tốt nữa, chân bàn bị đám sâu mọt gặm cắn loang lỗ. Bên trong bát là bánh áp chảo nổi tiếng ở Hà Nam cùng hai củ khoai nướng đặt rất xa chỗ cô. Mẹ Lý ra ngoài được lúc lâu Trần Kiều vẫn thất thần nhìn chiếc bàn, bụng đói đến cồn cào, tay trái bám chặt thành giường, tay phải với lấy.
Cô mệt đến eo đau lưng mỏi, cuối cùng vẫn không với được. Trần Kiều thở nhẹ một hơi, cẩn thận ôm bụng định rời giường. Đúng lúc này cánh cửa mở ra, Lý Tồn Căn bước vào bưng bát đến trước mặt cô, Trần Kiều đứng vững người duỗi tay định lấy, anh đột nhiên nhích sang một bên, để mặc cô đứng sững sờ tại chỗ.
Hai tay anh cảm nhận nhiệt độ trên thân bát, lông mày nhăn chặt, bẻ củ khoai ra, sắc mặt tái trắng, không biết đã chín hay chưa mà vẫn không bốc khói. Sau đó anh không thèm liếc nhìn cô, bưng bát đi ra ngoài.
Tiếp đó Trần Kiều nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng cãi vã, mẹ Lý hùng hổ lên án: “Nghiệp chướng… Còn muốn hầu hạ ăn ngon uống ngọt thế nào nữa, trời lạnh này con còn bắt mẹ nhét vào ngực hâm nóng sao? Nhà ai mà không ăn mấy thứ này… Người ta quyền quý… Còn con một cắc cũng không có, trong nhà còn nợ ngập đầu… Con lớn rồi, cánh cứng cáp rồi định bỏ mẹ đúng không…” Mẹ anh mắng sa sả, khóc lóc ầm ĩ như nhà có người mất vậy, ban đầu Lý Tồn Căn còn lên tiếng, về sau anh chỉ im lặng. Dường như có ai khuyên mẹ vào nhà, Trần Kiều nằm gục trên gối, dưới chân đã lạnh lẽo không còn cảm giác, cô cố gắng nhích lên đầu giường.
Cô không được ra ngoài, đại tiện tiểu tiện đều giải quyết trong phòng. Lý Tồn Căn vẫn chưa bước vào phòng cô, chiếc bô đặt cuối giường đã vài ngày chưa mang đi đổ rồi, để lâu cũng bốc mùi khó ngửi, may mà hiện giờ đang vào đông. Cô ở đây rèn luyện một năm cũng bớt tính sạch sẽ, lâu dần cũng thành thói quen.
Mấy ngày chưa được ăn uống đầy đủ, dạ dày quặn thắt từng cơn. Cơ thể vừa nóng vừa lạnh, vốn tưởng hôm nay không được ăn cơm, không ngờ Lý Tồn Căn bưng vào một bát mì trứng gà. Hương vị tươi mát quẩn quanh trong bát mì, trứng gà luộc vừa chín tới, không quá khô cũng không quá lòng đào, Trần Kiều bưng bát lên ăn cẩn thận.
Anh vẫn im lặng không nói gì, có lẽ đứng im một lúc thấy hơi lúng túng nên anh đi loanh quanh một vòng, nhìn thấy chiếc bô cuối giường đã sắp đầy, anh vòng qua một bên khác bưng ra ngoài đổ, rửa sạch sẽ mới bước ra ngoài. Tựa như trong lòng như có gì đang đè nén, Hoa Nhi gọi một tiếng “anh trai” cũng không thấy anh đáp lại.
Qua một đêm sắc mặt anh lại bình thường như cũ. Có một vài người cần trải qua một số chuyện mới trưởng thành được, lại có một vài người chỉ trong một thoáng chớp mắt đã hoàn toàn thông suốt. Anh không phải người nhàm chán hay kêu ca, thật ra anh luôn cố gắng đè nén cảm xúc, cố gắng tỏ ra mình ổn để che giấu thương tích đầy người.
Chỉ cần lừa gạt chính mình, vờ như không quan tâm thì sau thời gian dài sẽ không còn quan tâm nữa. Khi một người cố giữ bình thản để che giấu đi sóng gió bên trong thì còn đáng sợ hơn cả bi thương phẫn nộ, lúc ấy họ sẽ càng trở nên cứng rắn lạnh lẽo, vứt bỏ cả tri giác, biến thành một người chết lặng trì độn. Người đó nhìn bạn nhưng thực chất không phải nhìn bạn, mà họ đang tìm kiếm ở bạn một đáp án không thể nào đạt được. Cho dù cố tỏ vẻ bình thản nhưng hai đầu lông mày vẫn khó có thể giãn ra.
Trần Kiều nằm ngốc trên giường, nhìn chằm chằm vào thứ ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, vào những lúc bất lực cô rất thích nhìn ra cửa sổ, đếm xem có bao nhiêu thanh chắn. Bây giờ cô không biết bản thân đã đếm được bao nhiêu lần, cô cảm thấy cô mãi mãi không về được nữa, có lẽ sẽ chết ở đây thật rồi.
Cô không sợ chết, Mạnh Dự đã rời xa cô, có khả năng đã tìm được bạn gái mới, xây dựng một gia đình hạnh phúc từ lâu. Mà cô sẽ sống mãi trong trí nhớ của anh ấy, ở nơi xa này cô nguyện lòng chúc phúc cho anh ấy. Cơ mà ba mẹ cô thì sao, bọn họ chỉ có một mình cô, bao nhiêu yêu thương đều dành hết cho cô, cẩn thận che chở cô. Cô không thể trở về được, mãi mãi không nhìn thấy hai người, hai người sao có thể vượt qua nỗi nhớ thương đi tìm kiếm cô cả đời đây…
Cứ tưởng Lý Tồn Căn sẽ không để ý đến cô, ném cô ở một góc tự sinh tự diệt, hóa ra từ lúc phát hiện mẹ không nấu cơm tử tế cho cô, mỗi bữa anh đều tự mình nấu nướng, cố gắng nấu vừa ngon miệng vừa đầy đủ dinh dưỡng. Thậm chí cô đến tháng anh còn chăm sóc chu đáo hơn lúc mang thai, nhưng anh vẫn không nói chuyện với cô, cũng không hỏi cô có cần gì không. Có lẽ anh đang đợi cô chủ động bắt chuyện, có nhiều lúc thấy Trần Kiều không thoải mái, không đợi cô phản ứng anh đã nhanh chóng giải quyết giúp cô.
Anh vẫn chăm sóc cô chu đáo, không cần cô bỏ ra bất kỳ thứ gì.
Ngày Tết, Trần Kiều vẫn không được ra ngoài, ngồi trên giường nghe bên ngoài pháo nổ giòn giã, tiếng trẻ con vui cười vọng từ đầu làng đến cuối ngõ. Ai nấy đều quây quần bên cạnh người thân ăn Tết, đón chào một năm mới đầm ấm. Bọn họ vui cười náo nhiệt, còn cô không có gì cả, ngay cả tự do cũng không có.
Tối ấy Lý Tồn Căn ở bên cô rất muộn, dù anh chỉ ngồi trên ghế cạnh giường, hai người không nói với nhau câu nào nhưng bầu không khí vẫn rất hòa thuận ấm áp. Trong những giây phút xa cách mà im lặng ấy, thời gian như ngừng trôi, hóa thành vĩnh hằng.
Khoảng mùng năm Tết, anh ra ngoài làm việc. Mấy ngày nay Trần Kiều không nghe thấy tiếng anh, đoán chừng anh không ở nhà. Mỗi bữa nhìn thức ăn đưa đến, cô cũng biết những ngày tháng yên ổn đã qua. Mẹ Lý nhờ thím A Phúc kiểm tra cho Trần Kiều một lượt, còn thần bí bắt mạch cho cô.
Hai người không để ý đến Trần Kiều, mẹ ngó đầu hỏi: “Thế nào? Bà đỡ đẻ cũng nhiều năm, chắc chắn nhìn ra chứ?”
Thím A Phúc lắc đầu, ánh mắt dời khỏi người Trần Kiều, mang theo sự thương hại: “Con bé xinh xắn như vậy, thật đáng tiếc… Chuyện này cũng không nói chắc được, không chừng bồi dưỡng cơ thể cẩn thận lại có khả năng. Còn hiện giờ thì, chậc, sợ rằng không thể…”
Mẹ Lý chợt sa sầm mặt như vừa chết cha chết mẹ vậy, thím A Phúc đỡ đẻ được ba mươi năm, chuyện phụ nữ thông thạo như trong lòng bàn tay, có lẽ nắm chắc tám chín phần mười không có khả năng, bà ấy chỉ đang nói khéo mà thôi.
Chiếc bát sứ trắng đựng khoai lang bị đặt cạch xuống bàn, chiếc bàn như run rẩy, mẹ Lý cay nghiệt véo Trần Kiều, càng nghĩ càng giận, lúc ra đến cửa vẫn trách mắng: “Đời tao bốc nhầm mộ hay đốt nhầm hương mới mang về một của nợ như mày… Đứa bé đang yên lành như vậy, sao có thể nhẫn tâm… Nhẫn tâm như thế được…”
Cửa phòng đóng sầm một tiếng lại bật tung, gió lạnh tràn vào phòng, Trần Kiều giật nảy người. Cô xoa nơi vừa bị mẹ véo, cô cố gắng không nghĩ đến tình cảnh hiện giờ. Hôm nay không biết ba mẹ có ăn bánh trôi nước không, có nhớ cô không, chắc hẳn sẽ rất nhớ rồi. Bởi vậy dù có khổ sở hơn nữa cô vẫn phải quay về.
Cuộc sống hiện giờ của cô vô cùng nhàm chán, mỗi lần mở mắt ra lại đối mặt với một ngày dằn vặt. Ngoài cửa dường như có người bước vào, bóng dáng liêu xiêu mờ nhạt, cô ngửi được một mùi hương quen thuộc.
Người nọ ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô câu gì đó, Trần Kiều yếu ớt liền sụp đổ, khóc lóc nói: “Ba, mẹ, con nhớ mọi người. Con muốn về nhà, mau mang con về nhà đi, con rất nhớ nhà, dẫn con về đi, xin hai người đấy. Con sẽ nghe lời, con sẽ không bướng bỉnh nữa, đừng bỏ con lại, đừng bỏ rơi con… Đau quá, đau quá…”
Lý Tồn Căn dịu dàng ôm lấy Trần Kiều, cảm xúc bị kìm nén trong lòng vỡ òa khiến vành mắt anh nóng đỏ. Trần Kiều vẫn luôn nói mớ, gọi ba gọi mẹ, khóc lóc kêu đau, trán cô nóng bừng, anh tìm quần áo sạch sẽ thay lại cho cô.
Vén chăn lên thấy đệm dưới chân ẩm ướt, lạnh lẽo như sắt, trên người cô cũng không có chút hơi ấm nào. Hai chân sưng lên vì lạnh, anh cởi quần áo cô ra, nhìn thấy trên vòng eo trắng như tuyết bầm lên những vết xanh tím, anh suýt nữa đánh mất lý trí.
Trước mắt Lý Tồn Căn tối sầm, trái tim như bị dao cứa rách, đau đến mức anh không thể đứng thẳng lưng. Qua một lát, anh vừa rơi lệ vừa sửa soạn cho cô, xếp vào trong chăn những túi nước ấm, đến khi cô ấm áp rồi mới bước ra ngoài.
Trần Kiều nửa tỉnh nửa mê bị tiếng ầm ĩ đánh thức, hình như có người đang cãi nhau, tiếng gào khóc, tiếng ném vỡ đồ đạc, cuối cùng là tiếng gào rít kêu cứu. Nghe đến đây cô hoàn toàn tỉnh ngủ.