Vạn Năm

Chương 47: Chương 47




Vừa đi Tử Hàn vừa dặn dò. “Chúng ta không còn phụ mẫu nhưng huynh luôn ở phía sau muội, nếu sau này hắn dám khi dễ muội, huynh có mất mạng cũng phải đòi lại công bằng cho muội. Dù muội gả đi thì đây vẫn mãi là nhà muội, nơi hậu thuẫn của muội. Đáng lẽ hôm nay huynh tính mời sư phụ và sư nương muội đến, nhưng đông người phức tạp, huynh không muốn lộ thân phận của muội với mọi người”.

Nói đến đây thì cũng đã tới cổng, Tử Lan nghe đại ca mình lải nhải thì cười nhẹ, cảm giác có người quan tâm thật tốt. Hôm nay sư phụ và sư nương nàng không có mặt, chắc chỉ đứng xa quan sát, buổi sáng sư tẩu có ghé qua thêm trang cho nàng, nghe tẩu nói là sư nương khóc náo đòi tới bị sư phụ giáo huấn một trận. Tử Lan vốn muốn bái tạ sư phụ và sư nương nhưng không được. Đột nhiên nàng cảm thấy có người nhìn mình đăm đăm, theo sau đó là sát khí ập lại. Nhưng chỉ một nháy mắt sau, sát khí tan biến. Lê Hi dùng truyền âm nhập mật báo. “Có người muốn ám sát, thuộc hạ đã xử lí xong”. Nghe vậy thì Tử Lan cười nhạt, xem nàng là quả hồng mềm dễ nắn bóp vậy sao. Nàng thất thần một giây thì bên cạnh đã có một khí tức quen thuộc thấm đẫm mùi trúc và bạc hà mát lạnh.

“Thần giao muội muội cho Vương gia”. Tử Hàn đặt bàn tay bé nhỏ của nàng vào tay Thừa Mạc.

Thừa Mạc siết nhẹ tay nàng rồi ôm nàng lên đặt vào xe ngựa, sau đó hắn dùng 1 tư thái đẹp nhất lên ngựa. Từ khi Thừa Mạc đến thì xung quanh đã vang lên từng trận nghị luận nhỏ. Có ca tụng sắc đẹp của hắn, có xuýt xoa mười dặm hồng trang cùng hỉ phục xa hoa trên người tân nương. Nhưng phần nhiều là thắc mắc lí do Thừa Mạc có thể một lần nữa đứng lên.

Thừa Mạc vừa cưỡi ngựa đi trước, thỉnh thoảng lại nhìn về phía xe ngựa phía sau, xe ngựa này hắn bố trí trông như một chiếc liễn, xung quang là lụa mỏng màu đỏ, không tài nào che khuất hoàn toàn thân hình bé nhỏ của người ngồi trong. Khóe miệng hắn kéo lên một độ cong rất nhỏ nhưng ánh mắt toàn bộ là nhu tình. Người chủ lễ lần này là đương kim Hoàng thượng và Hoàng hậu. Thừa Mạc bế Tử Lan vào lễ đường, nàng tựa vào lòng hắn, nghe những tiếng nghị luận nho nhỏ. Tân nương được tân lang bế vào chỉ trừ khi được sủng ái cực độ. Sau khi bái lạy Tử Lan được đưa vào tân phòng. Thừa Mạc đi theo, khi hắn định nhắc khăn hỉ thì hỉ nương vội nói. “Vương gia, bây giờ người phải đi tiếp rượu, lát nữa mới được nhấc khăn”.

Thừa Mạc không nghe lời, vừa nhấc khăn vừa nói với Tử Lan. “Nàng bị ép buộc từ sáng đến giờ đã mệt rồi”. Tay hắn nhanh nhẹn gỡ mũ phượng nặng trịch trên đầu Tử Lan xuống. “Ngoan,ăn chút gì đi, đợi ta trở lại”.



Ba nghìn tóc đen xõa ra, Thừa Mạc hôn nhẹ lên khóe môi nàng rồi rời đi.Mọi người đều tận mắt chứng kiến sủng ái của Thừa Mạc dành cho Tử Lan. Nàng cười cười nhìn theo bóng dáng anh tuấn của hắn, nhẹ nhàng phân phó. “Hồng Y, chuẩn bị nước tắm”.

Hồng Y đáp lời đi ra. Nàng chịu đựng từ sáng đến giờ vốn đã đói nên vội ngồi vào bàn dùng điểm tâm sau đó đi tắm.



Số phận Thừa Mạc bên ngoài sảnh phòng quả thật rất bi đát, hắn bị chuốc rượu một cách không thương tiếc, tuy nhiên vẫn còn đủ tỉnh táo vào đến tân phòng.Hình ảnh đầu tiên khi bước vào tân phòng là bức tranh mỹ nhân dưới trăng. Tử Lan mặc bộ trung y màu trắng, ba ngàn sợi tóc xõa tung, đang tựa vào ghế mỹ nhân cạnh cửa sổ đọc sách. Ánh trăng sáng từ bên ngoài chiếu vào nhuộm một màu bàng bạc. Thừa Mạc tiến đến gần nàng, lấy cuốn sách đi. “Tối không nên đọc sách, cẩn thận mắt”.

“Mệt lắm không?”. Tử Lan đứng lên, yêu thương hỏi.

Thừa Mạc lắc đầu, nắm lấy tay nàng đưa lên môi hôn rồi hà hơi nhắm giúp nó ấm hơn, nhẹ nhàng nói. “Tay nàng lạnh”.


“Ta cho người mang nước tắm cho chàng”. Má nàng hơi ửng hồng, đứng gần hắn như vậy nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn ngay trên chóp mũi.

“Được”. Thừa Mạc mỉm cười nói.

Sau một lúc tắm rửa, mùi rượu trên người hắn đã tản đi bớt, còn lại là mùi bạc hà mát lạnh. Tiếp đó là uống rượu giao bôi, ăn bánh chẻo. Sau một hồi như vậy cả hai mới đi nghỉ. Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, không khí trong phòng càng lúc càng nóng, vành trăng xấu hổ nép sau áng mây.

***

Sáng hôm sau, Tử Lan bị cảm giác ngưa ngứa trên mắt đánh thức. Mở mắt dậy, người bên cạnh đã dậy, đón chào nàng bằng một nụ cười khuynh thành. Tử Lan nhìn hắn, thầm mắng một tiếng yêu nghiệt. “Vương gia, buổi sáng tốt lành”. Tử Lan hôn nhẹ lên má hắn.


“Nương tử, buổi sáng tốt lành”. Thừa Mạc cũng đáp lại.



“Mặt trời đã lên cao rồi, sao chàng không đánh thức ta dậy, còn phải vào cung tạ ơn đấy”. Tử Lan nhìn nhìn sắc trời, trách nhẹ.

“Không sao, bây giờ vào vẫn kịp”. Thừa Mạc cười nói.

“Thanh Y, Hồng Y vào đi”. Tử Lan gọi với ra ngoài.

Người bên ngoài lên tiếng đáp rồi đem nước vào. Tử Lan phía sau màn cho người lui rồi mới đứng dậy. Nhưng vừa mới đặt chân xuống đất thì đã thấy hai chân tê mỏi, ngồi một lát mới ổn hơn. Lúc này thì Thừa Mạc đã dậy và rửa mặt xong. Sau đó mới tiến đến đỡ nàng. Tử Lan phất phất tay ra vẻ không cần. Nàng tự tay mặc từng lớp trang phục lên cho hắn sau đó đẩy hắn ngồi trước gương, nàng dùng một sợi dây buộc hờ tóc hắn ở giữa lưng rồi cắm vào đó một cây trâm bằng bạch ngọc đơn giản. Suốt quá trình hắn không hề ngăn cản, chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.


Tử Lan hơi lùi ra sau nhìn hắn, một bộ trường bào màu đỏ sậm thêu chìm liên hoa, mái tóc buộc hờ tăng thêm nét lười biếng, mị hoặc. Nàng ngây người trong chốc lát, vốn dĩ biết hắn là yêu nghiệt, nhưng trước giờ hắn luôn mặc cẩm bào màu trắng hoặc đen kết hợp với mái tóc búi cao bằng bạch ngọc quan. Hôm nay nàng thử thay đổi một chút thì chợt nhận ra, nam nhân nhà nàng không chỉ có nét thanh lãnh cao ngạo mà còn có thể quyến rũ, lãnh diễm đến như vậy.Nhìn thấy nét si mê trong mắt Tử Lan, độ cong ở khóe môi Thừa Mạc lại lớn hơn một chút. “Nam nhân của nàng đẹp mắt?”

“Dĩ nhiên”. Tử Lan cười nói rồi ngồi xuống trước gương đồng, cầm bút than lên để vẽ mày.


“Để ta”. Thừa Mạc chớp lấy cơ hội, vì ngày hôm nay hắn đã luyện tập khá lâu rồi.



Một đôi mày tinh tế hiện ra dưới bàn tay hắn. Thừa Mạc không búi tóc kiểu phụ nhân mà chỉ đơn giản vẫn một ít tóc lên rồi cố định bằng ba chiếc trâm hoa lan bằng ngọc, phần còn lại để xõa tự nhiên. Tử Lan nhìn ngắm mình trong gương, lại cầm bút lên vẽ một đốm lửa màu đỏ ở giữa hai chân mày.

Xong xuôi cả hai mới dùng chút điểm tâm rồi tiến cung. Hoàng thái hậu đã hoăng từ lâu, việc mà cả hai làm chỉ là tạ ơn Hoàng thượng cùng Hoàng hậu thôi. Sau một hồi tạ ơn, Thừa Mạc và Tử Lan về phủ thượng thư, mục đích là bái tạ sư phụ và sư nương. Sau đó hai người lại quay về Vương phủ để tận hưởng chút thời gian ít ỏi trước khi ra trận.

Một bàn trà đặt trong trúc uyển, Tử Lan vừa pha trà vừa hỏi. “Hai ngày nay chàng có ghé qua quân doanh?”

“Tất nhiên”. Thừa Mạc nhấp một ngụm trà.“Tay nghề pha trà của nàng khéo thật đấy”.

“Ổn chứ?”. Tử Lan hỏi.

Thừa Mạc mỉm cười rất nhẹ mà không trả lời ngay. Tử Lan thấy vậy thì nhíu nhíu chân mày. Sau đó cả hai không nói gì nữa mà chỉ im lặng ngồi cạnh nhau cho đến hết buổi chiều.