- Nếu vậy, ở đây hôm nay, bản vương lập quân lệnh trạng với Hoàng thượng, nếu cuộc đời này ta phụ Tử Lan, sẽ bị lăng trì xử tử. – Thừa Mạc nhẹ nhàng mà kiên định nói, ánh mắt hắn không dừng ở Tử Lan, mà nhìn thẳng Hoàng thượng nói, thể hiện rõ quyết tâm của hắn.
Tử Lan mỉm cười ngọt ngào, tâm nàng cũng ngọt ngào không kém. Tử Lan nhẹ bước đến bên cạnh hắn :
- Ko cần quân lệnh trạng, ta tin chàng.
Chỉ 1 câu « ta tin chàng » hàm ý biết bao nhiêu tình cảm sâu đậm. Thừa Mạc nhẹ nhàng cười, nắm tay nàng hướng về phía Hoàng thượng nói:
- Mong phụ hoàng thành toàn.
- Tốt tốt tốt – Hoàng thượng long nhan đại hỉ, nói liền ba chữ tốt – Hôm nay, ta chính thức ban hôn cho Tuân Úc Vương gia và Lan Ngự Y Hạ Tử Lan, mong rằng hai ngươi có thể trăm năm hòa hợp.
- Tạ Hoàng thượng thành toàn – Tử Lan và Thừa Mạc đồng thanh nói.
Sự việc đó chỉ là 1 nốt nhạc đệm nho nhỏ trong bữa tiệc. Sau đó ai lại lo việc người nấy. Tử Lan ngồi uống rượu, có lẽ uống hơi nhiều nên cảm thấy có chút nóng nực, nàng nói nhỏ với đại ca rồi đi ra ngoài hít thở. Thừa Mạc lại đang bị người khác quấn lấy nên ko để ý thấy nàng ra ngoài.
Bên ngoài gió mát mẻ khiến cho nàng thoải mái hơn hẳn. Tuy nhiên cảm giác nóng bức trong người vẫn ko giảm. Nàng bắt đầu cảm thấy kì lạ, nàng liền tự bắt mạch cho mình, là Xuân dược. Ánh mắt âm hàn của nàng lóe lên tia ác độc. Xuân dược ko phải là độc dược, tuyết liên ko có tác dụng trong lúc này. Tệ hơn nữa là nàng bắt đầu cảm thấy tứ chi vô lực, buộc nàng phải ghé vào 1 thân cây gần đó để đứng. Vừa lúc này, có 2 cung nữ “vô tình” đi ngang qua, hai người liền lên tiếng rồi tự ý đỡ Tử Lan về 1 căn phòng gần đó. Tử Lan có ý muốn ko đi nhưng 2 người kia nửa ép buộc nữa dìu đã thành công lôi kéo nàng đi. Khi bước vào phòng, nàng gầm nhẹ với họ:
- Các ngươi cút cho ta.
Hai cung nữ hoảng sợ nên đi ra trước, một mình Tử Lan trong căn phòng, nàng biết Lê Hi đang ở chung quanh đây, còn có ám vệ của Thừa Mạc đặt bên cạnh nàng. Tử Lan thử vận nội công ép bớt dược tính, sau đó tung 1 chưởng phong về phía góc phòng bên trên xà nhà, nàng gằn từng chữ:
- Các ngươi mau lăn ra đây cho ta.
Ba ám vệ trong bóng tối sau khi chật vật thoát khỏi chưởng phong của Tử Lan thì ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, ko biết có nên bước ra hay ko. Sau đó 1 trong 3 người quyết định đi ra, Tử Lan nhìn thấy ám vệ trước mắt, cố gắng giữ tỉnh táo nói :
- Gọi chủ tử của các ngươi đến đây nhanh.
Ám vệ nhìn thấy nàng đang cực lực nhẫn nhịn, hai má lại đỏ hồng khác thường thì vội vàng chạy đi. Tình hình này, có vẻ là trúng Xuân dược, phải báo chủ tử ngay thôi. Còn lại Tử Lan, nàng cố bảo trì tỉnh táo, hai tay nắm chặt nói nhỏ, lời nói ra chỉ hơn tiếng thều thào một chút :
- Lê Hi, lát nữa ngoài Thừa Mạc ra, bất cứ người nào khác bước vào phòng này, cho dù là Hoàng thượng, trước đánh bất tỉnh, ngươi không làm được thì lấy đầu ra thế đi.
Lê Hi trong bóng tối thầm cảm thấy bi ai cho người hạ dược chủ nhân. Nếu là độc thì chủ nhân cũng không đến mức như thế này, lại là xuân dược, hắn cũng không giúp gì được, không hoan ái cùng nam nhân thì không giải được. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, hẳn là người luyện võ, theo sau đó là tiếng bước chân nặng hơn. Tiếng nói chuyện bên ngoài vang lên :
- Ngươi có chắc chắn Hạ tiểu thư ở đây không?
- Tiểu nhân xin lấy đầu đảm bảo, là Hạ tiểu thư nhờ tiểu nhân gọi Thái tử gia đến đây – giọng nữ nhỏ nhẹ mang chút sợ sệt vang lên.
Lúc này Tử Lan không còn nghe được gì nữa, tay nàng không ngừng kéo áo, muốn cho cơ thể thoải mái đôi chút. Lê Hi nghe người đến là Thái tử gia thì đề cao cảnh giác, người này rõ ràng võ công cũng không thấp. Khi Thái tử vừa đẩy cửa vào, Lê Hi trong bóng tối nhanh tay gõ một chưởng vào gáy hắn. Thái tử vì bị đánh bất ngờ không kịp phản kháng nên ngất đi.
Thừa Mạc dùng tốc độ nhanh nhất đi đến căn phòng kia, khi cửa phòng đóng lại, hắn ko thể chờ mà đứng lên đến gần giường. Tử Lan lúc này ánh mắt ngập nước, hai má đỏ lên nhìn cực kì đáng yêu, quần áo lại ko chỉnh tề. Thừa Mạc quét mắt 1 vòng trong phòng, mỗ nam nhân nào đó trong bóng tối vội mặc niệm trong lòng : « ta không thấy gì cả, không thấy gì cả ». Sau đó Thừa Mạc nhìn xuống Thái tử bị ngất trong phòng, ánh mắt lãnh liệt, may cho hắn (thái tử) là Thừa Mạc biết hắn cũng không rõ chuyện gì mà bước vào phòng này. Tiếng rên rất nhỏ của Tử Lan kéo Thừa Mạc quay lại thực tại.Thừa Mạc luyện võ từ nhỏ, hắn có thể nghe được tiếng ồn ào đang tiến lại gần đây, nhanh như vậy đã muốn bắt thông dâm, Thừa Mạc lạnh lùng nghĩ, sau đó tiến đến ôm Tử Lan vào lòng. Tuy đã không còn ý thức quá nhiều nhưng Tử Lan vẫn cố chống cự, dù chống cự vô cùng yếu, giọng nàng nhỏ nhẹ bên tai: « Ngươi thả ra, ngươi là ai, tránh xa ta ra ». Thừa Mạc thương yêu hôn lên nốt chu sa của nàng, kề vào tai nàng nói nhỏ
- Là ta.
Tử Lan trong cơn mê mang cảm thấy một vật gì lạnh lạnh chạm vào nàng, mặc dù rất thoải mái nhưng nàng vẫn cố chống cự, nàng không thể thất trinh với người khác được. Đột nhiên giọng nói Thừa Mạc vang lên, theo sau đó là mùi hương trúc thanh nhã len vào mũi, nàng cảm thấy an tâm, biết trước mặt là người trong lòng, nàng không chút kiêng kị vòng tay lên cổ hắn, để bản thân mình gần hắn một chút, hai má cọ cọ vào lồng ngực hắn, nhẹ giọng gọi : « Mạc »
Lúc Thừa Mạc nghe tiếng nỉ non kia là lúc hắn vừa mở của sổ, chân trước chân sau định dùng khinh công bay đi. Thừa Mạc ngạc nhiên vì cách gọi thân mật ấy một thì xúc động vì tình cảm trong tiếng nỉ non đó mười. Hắn cảm thấy nếu hắn còn nán lại đây, có lẽ hắn sẽ ko chịu nổi. Thừa Mạc nhanh chóng khinh công đến chỗ để xe ngựa của hắn. Thiên Trì mang xe lăn cùng với Lê Hi và các ám vệ khác bám theo sau. Sau khi đã an vị trong xe ngựa, Thiên Trì dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra khỏi Hoàng cung về lại Vương phủ.
Thừa Mạc không biết cũng không quan tâm đến chuyện xảy ra trong cung sau đó. Hắn chỉ quan tâm làm thế nào để thiên hạ trong lòng không khó chịu mà thôi. Về tới Vương phủ, hắn gần như không thể đợi mà bay thẳng về phòng ngủ. Đêm càng sâu, xuân sắc càng nồng.
***
Sáng hôm sau, Tử Lan tỉnh dậy đã là gần trưa, nàng quả thật không nhớ gì nhiều, trí nhớ nàng ngừng lại lúc nhìn thấy gương mặt đầy ẩn nhẫn của nam nhân kia. Mặt nàng hơi nóng lên, nàng chắc không cảm giác nhầm đâu, quả thực thân hình của hắn rất cường tráng. Tử Lan hơi động thân mình để ngồi dậy thì nhận ra eo như bị bẻ đôi, hai chân bủn rủn không có sức. Chỉ có nơi tư mật không đau như tưởng tượng mà có cảm giác hơi mát lạnh, có vẻ là đã có người bôi thuốc cho nàng. Hơi hơi chuyển mình nhìn khăn trải, nàng kích động đến mức ngồi hẳn dậy, không có, lại không có lạc hồng, là do cơ thể này, hay do nàng tập võ mà mất? Nhưng mà Thừa Mạc hắn có để ý ko? Tử Lan lo lắng nghĩ.
Lúc nàng đang thất thần thì Thừa Mạc đi vào, vì là trong viện của hắn nên hắn không hề ngồi xe lăn mà tự đi vào. Vừa lúc vào thì hắn nhìn thấy cảnh thế này, cô nương nào đó vừa tỉnh dậy, mái tóc dài thật dài buông xõa như thác, đồ ngủ mỏng manh ôm lấy thân hình kiều nhỏ, thậm chí hắn còn có thể thấy được nơi mềm mại trước ngực nàng phập phồng theo mỗi lần hít thở, ánh nắng từ cửa sổ hắt vào nhuộm vàng gương mặt trắng nõn của nàng. Nhìn về tầm mắt của nàng, Thừa Mạc chợt nhận ra lí do nàng thất thần, hắn cảm thấy lòng ấm áp, cười nhẹ, hắn tiến đến ôm thiên hạ vào lòng:
- Đang nghĩ gì ?
Tử Lan giật mình vì cái ôm của Thừa Mạc :
- Ngươi …. Ta…. – Tử Lan cắn cắn môi.
- Nha đầu ngốc – Thừa Mạc thương yêu ngăn nàng cắn môi lại, nhỏ giọng nói vào tai nàng – Tối hôm qua ta cho người thay trải giường đấy.