Tử Lan thấy kì lạ, nếu là hàn độc, dựa trên tu vi võ công của Võ Vương gia không thể nào xảy ra chuyện được, thêm nữa, hàn độc tuy hiếm nhưng cách giải không lí nào các thái y trong cung không thể nào thúc thủ vô sách được.
-Hàn độc không khó giải – Tử Lan hỏi Tử Hàn – Sao lại xảy ra chuyện.
-Không chỉ Hàn độc – Tử Hàn gấp gáp nói – Còn có Huyết San độc.
Đến đây thì Tử Lan chợt hiểu ra. Huyết San độc không phải là độc bộc phát mà là độc mãn tính, rất dễ giải nhưng nếu trong trường hợp đang trúng Huyết San độc mà trúng một loại độc khác sẽ trở thành thiên hạ kì độc, cực kì hung hãn, cũng rất khó giải. Tử Lan chau mày nói với Tử Hàn:
-Đại ca đợi muội một chút – Tử Lan quay vào trong lấy một lọ thuốc bên hông đưa cho Thừa Mạc rồi nói – Trong này là thuốc giải tạm thời giúp vương gia áp chế hàn độc, tuy nội công ngài cao cường nhưng tác dụng của hàn độc chắc ngài cũng biết, cái lạnh thấu xương đó không thể bị nội công áp chế hoàn toàn, tiểu nữ bây giờ phải đến xem tình trạng của Võ Vương gia, trong thời gian này vương gia tuyệt đối không được đi đâu hay gặp ai.
-Để nó ở lại – Thừa Mạc chỉ chỉ Ngân Hồ trên vai Tử Lan.
Nàng chợt nhớ ra, nãy giờ trên vai nàng là Ngân Hồ, không phải là chiếc khăn choàng cổ. Tử Lan vuốt nhẹ nhẹ vào lưng nó, Ngân Hồ hơi dụi dụi rồi mở đôi mắt nhập nhèm, Tử Lan nhìn vào mắt nó nói:
-Ở lại đây, ta sẽ đến đón ngươi sau.
Ngân Hồ dường như hiểu được, hai đôi tai lớn lắc lắc rồi liếm một cái thân mật vào má Tử Lan, sau đó nó chậm chạp nhảy xuống rồi đến bên cạnh Thừa Mạc tiếp tục nhắm mắt ngủ
Xong xuôi đâu đó Tử Lan liền quay ra ngoài, dặn dò Thiên Trì trông coi cẩn thận và nhờ hắn gọi người đem ít thịt cho Ngân Hồ ăn rồi mới đi theo Tử Hàn đến lều trướng của Võ vương gia.
Nàng và Tử Hàn trực tiếp đi vào, bên trong Hoàng Thượng đang ngồi, đôi mày chau chặt, ẩn ẩn tức giận, mà thái y đang quỳ rạp xuống đất.
-Tiểu nữ/Thần tham kiến Hoàng Thượng – Tử Lan và Tử Hàn đồng loạt quỳ xuống.
-Hạ tiểu thư, ta nghe nói lúc trước độc của Thái tử là do ngươi giải,có chuyện này hay không?
-Thưa Hoàng thượng, quả là có chuyện này – Tử Lan không nhanh không chậm nói.
-Vậy liệu ngươi có thể chữa cho Võ Vương gia không, nếu được, chắc chắc trẫm sẽ trọng thưởng.
-Xin cho phép tiểu nữ bắt mạch cho Vương gia.
Hoàng đế liếc mắt nhìn công công bên cạnh, Tử Lan đi theo người đó vào trong bắt mạch. Một lúc sau đi ra hơi cúi người nói:
-Các vị thái y chẩn đoán không sai, Võ Vương gia trúng độc Huyết San và hàn độc, độc này…
Tử Lan còn muốn nói thì Hoàng đế đã đưa tay lên chặn ngang lời nói của nàng nói:
-Ngươi có thể giải được hay không?
-Tiểu nữ sẽ cố găng hết sức – Tử Lan đáp, thập phần kiên định.
-Tốt – Hoàng đế nói – Những chuyện khác gác lại, ngươi hãy chữa trị cho Thừa Húc trước.
-Tiểu nữ tuân mệnh.
Nói đoạn nàng đi vào trong. Sau khi đuổi hết mọi người ra, Tử Lan dùng kim châm một chút ở đầu ngón tay, sau đó hơi mở miệng Thừa Húc ra, máu của nàng từng giọt từng giọt nhỏ vào miệng Thừa Húc. Đến khi Thừa Húc uống hết chừng hai mươi giọt máu của nàng, Tử Lan bắt mạch lại, thấy độc tính đã thuyên giảm thì gọi cung nữ vào cởi áo hắn ra tự tay thi châm. Không giống như độc của Thái tử, độc đó nàng có thể để thái y thi châm dưới sự hướng dẫn của nàng nhưng loại độc hung hiểm này cần thủ thuật thi châm phức tạp hơn rất nhiều nên nàng đành tự tay làm. Hơn nữa loại độc này phải uống thuốc giải của Hàn độc trước rồi mới dùng châm cứu trừ độc Huyết San, nhưng hiên tại nếu chờ nàng chế thuốc giải cho hàn độc thì quá lâu, Hách Liên Thừa Húc lại không thể chờ lâu như vậy. Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Tử Lan đi ra, mồ hôi từng giọt chảy trên thái dương của nàng, Tử Lan cung kính bẩn báo:
-Bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ đã loại trừ gần hết độc trong người Võ Vương gia, còn sót một ít tiểu nữ sẽ kê đơn để loại bỏ dần dần.
-Tốt – Nét mặt Hoàng thượng giãn ra đôi chút – Sát thủ đã cung khai chưa?
-Bẩm Hoàng thượng – Chưởng quản Đại lí tự, Ngô Châu cúi người đáp – Thích khách khai hắn là người giang hồ, được đặt hàng để giết Võ Vương gia, hắn không biết người đặt hàng là ai, trong người chỉ giữ duy nhất một lọ thuốc độc, hắn khai rằng lọ thuốc độc này là do người đặt hàng đưa.
-Ngươi tiếp tục điều tra cho trẫm – Hoàn thượng chau mày nói.
Tử Lan vẫn duy trì trầm mặc, người bị bắt quả thật là người của Linh U cung và hắn cũng thực sự không biết người đặt hàng là ai. Song, nàng biết Hiên Vương đã mai phục người lẫn vào người của nàng để ám sát Võ Vương gia, nhưng nàng không biết hắn lại dùng độc. Lọ thuốc độc trong tay tên sát thủ bị bắt là do nàng bảo Ám Dạ đưa cho hắn. Khi Tử Lan đang mải suy nghĩ thì Hoàng thượng lên tiếng hỏi nàng:
-Lúc nãy ngươi muốn nói gì?
-Bẩm Hoàng thượng – Tử Lan cung kính nói – Tiểu nữ có biết một chút về nguồn gốc của Hàn độc và Huyết San độc.
Duệ đế nghe thế thì nhướn mày lên tỏ ý muốn nghe tiếp.
-Thưa Hoàng thượng – Tử Lan không nhanh không chậm nói – Hàn độc là một loại độc khá hiếm ở nước ta, hàn độc là loại độc của tằm băng, đặc hữu ở Băng quốc, là loại độc hung hãn nhưng không khó giải – Nàng nhìn sắc mặt thâm trầm của Duệ đế, tiếp tục nói – Huyết San độc là độc mãn tính, rất khó phát hiện, người trúng độc cần khoảng một năm hay hơn mới phát hiện được, theo như mạch tượng của Võ vương gia thì người có vẻ là đã trúng độc được khoảng hai tháng. Loại độc này lại là độc giang hồ, phải là người có quen biết sâu rộng trong giang hồ thì mới kiếm được.
Trước đây nàng luôn không chắc chắn vì sao Hiên Vương lại mạo hiểm ám sát Võ vương nhưng khi thấy hắn dùng hai loại độc này thì nàng đã hiểu rõ. Thái tử có một trắc phi rất được sủng ái, trắc phi này là con gái của Lâm gia kiếm trang. Lâm gia này là một thế lực khá lớn, rất có uy vọng trong giang hồ. Thoạt nhìn hiện nay chỉ có mỗi thái tử là có quan hệ mật thiết với giới giang hồ vậy thì Huyết San độc là ai hạ người khác dễ dàng đoán được. Hiên Vương đi nước cờ này vừa loại được Võ vương vừa gây được hiềm nghi của Duệ đế dành cho thái tử. Tử Lan không hề muốn lật mặt Hiên Vương nên nàng cố ý để người của Linh U cung bị bắt chứ không phải người của Hiên Vương. Nếu để người của Hiên Vương bị bắt, với tính đa nghi của mình, Duệ để sẽ nghĩ là Hiên Vương có thể bị vu oan và đây là chiêu trò tranh giành quyền lực và sẽ xử án nhẹ tay nhất có thể, hoặc đơn giản là tìm một con dê thế mạng. Nếu vấn đề dính dáng đến thái tử thì sẽ khác, Duệ đế sẽ cho rằng thái tử vốn không có lí do gì để ám sát Võ Vương nên chắc chắn sẽ điều tra tới cùng. Lúc này sẽ có lợi hơn cho nàng. Trong thời gian đó, Tử Lan chỉ cần tìm thêm một vài bằng chứng khác sẽ dễ dàng vạch trần bộ mặt của những người đó, trả thù cho phụ thân. Tuy nhiên có một biến số mà Tử Lan vẫn chưa nắm bắt được, nàng nhìn Duệ đế, liệu vị cao cao tại thượng ấy có muốn lôi thế lực Ám Hành Ngự Sử và tội lỗi của Hiên Vương ra ánh sáng không. Nàng hi vọng minh quân như Duệ đế sẽ biết nên làm gì vì tông miếu xã tắc.
Tử Lan cùng Tử Hàn theo sau Duệ đế đi ra ngoài, khi vừa ra đến nơi Duệ đế bỗng nhiên nói :
-Trước đây từng có một vị y nữ rất tài giỏi trong cung, là nữ nhân duy nhất được thăng thành thái y – Duệ đế nhìn Tử Lan – Ngươi có muốn vị trí đó không?
-Bẩm Hoàng thượng – Tử Lan không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp – Tiểu nữ tài mọn không dám nhận ân huệ của Hoàng thương. Hơn nữa – Tử Lan ngừng một chút rồi nói – Tử Lan không muốn dính dáng vào tranh đấu nơi hậu cung.