Chiểu hôm sau, Tử Lan dùng khinh công nhẹ nhàng nhảy vào sân Vương phủ, rất nhanh, một nhóm hộ vệ tràn ra bao vây lấy nàng. Lần này ra ngoài Tử Lan mang theo Hồng Y và Bạch Dạ, Hồng Y thấy hộ vệ bao vây thì lên tiếng nói:
-Xin hỏi Tuân Úc Vương gia có nhà không?
Câu hỏi nhẹ nhàng giống như người đột nhập Vương phủ không phải các nàng. Băng Đồng từ trong đi ra, đưa tay mời Tử Lan:
-Mời tiểu thư, Vương gia đang chờ bên trong.
Tử Lan đi theo Băng Đồng vào vườn, vừa ngắm nhìn vừa thầm khen ngợi. Không giống như nơi khác, Tuân Úc Vương phủ không có những vườn hoa rực rỡ sắc màu, thay vào đó là những tán tùng bách sum suê che mát cho cả khu vườn, phía xa còn có một vườn trúc nho nhỏ, từng tiếng gió thổi qua mang theo âm thanh vui tai. Thừa Mạc đang ngồi dưới tán cây, chàng nằm đọc sách trên một chiếc ghế bố bằng trúc, chăn mỏng đắp hờ lên chân, mái tóc dài không búi lên mà buộc hờ thả trước ngực, từng tia nắng chiếu xuyên qua tán lá rập rạp đậu trên bạch y của chàng.
Khi Tử Lan vừa bước qua cánh cổng vào vườn, Thừa Mạc đã nhìn thấy nàng. Hôm nay nàng mặc một thân bạch y thoát tục, trên đầu vẫn còn đội chiếc nón có mạng che làm cho dung nhan nàng ẩn hiện không rõ, nhưng như vậy càng tăng thêm khí chất của nàng. Thừa Mạc buông cuốn sách, hơi ngồi dậy. Băng Đồng thấy vậy thì vội vàng lấy một cái gối mềm để lót sau lưng Thừa Mạc.
Tử Lan rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bằng trúc bên cạnh bàn nhỏ, đối diện với Thừa Mạc. Nàng cởi nón ra đưa cho Hồng Y. Băng Đồng cũng không làm phiền mà đi ra ngoài. Tử Lan thấy vậy thì cũng phất tay cho Hồng Y và Bạch Dạ đi theo Băng Đồng, Lê Hi cũng biết điều mà lui đi, để lại hai người trong vườn. Tử Lan rót trà, mùi trà thơm bay lên. Cả hai yên lặng uống, Tử Lan cũng lẳng lặng ngắm Thừa Mạc rồi thầm than thở. Người đàn ông này cũng thật yêu nghiệt, nhưng mà nhìn người đẹp thì tâm trạng cũng tốt hơn. Tử Lan đặt ly trà xuống, hỏi Thừa Mạc:
-Không biết Vương gia hẹn gặp Tử Lan là vì chuyện gì?
Thừa Mạc không vội trả lời, tay đẩy đĩa điểm tâm tới trước mặt Tử Lan, ý bảo nàng ăn. Tử Lan thấy lạ nhưng cũng không từ chối. Nàng thích ăn đồ ngọt nên khi miếng bánh tan vào miệng thì cũng thỏa mãn híp mắt. Tử Lan khen:
-Ngọt mà không ngấy, là điểm tâm ở Thiên Kỳ lâu.
-Đáp lễ cho hộp điểm tâm hôm trước của Hạ tiểu thư – Giọng nói của Thừa Mạc vang lên, hơi xa cách nhưng lại dịu dàng.
Không hiểu sao Tử Lan lại cảm thấy dù ngữ khí vẫn lạnh nhạt nhưng lại có phần ám muội. Tử Lan thấy ý cười như có như không trên mặt của Thừa Mạc thì ho nhẹ nói:
-Lúc ấy tiểu nữ đặt cho đại ca một phần, vì nghĩ Vương gia cũng không thích điểm tâm quá ngọt, vừa hay Thiên Kỳ lâu mới ra điểm tâm mới rất ít ngọt nên tiểu nữ nghĩ chắc sẽ hợp khẩu vị Vương gia.
Nhìn ý cười càng ngày càng đậm trên mặt người nào đó, Tử Lan cảm thấy tai mình như nóng lên. Thừa Mạc thích thú nhìn nàng quẫn bách, khóe môi cũng giương lên một độ cong lớn hơn. Sau đó, khi đã nhìn đủ rồi, chàng lại lên tiếng:
-Ngày mai Hạ thượng thư có mang Hạ tiểu thư đi Nam uyển không?
-Một dịp vui như vậy, tiểu nữ cũng không thể vắng mặt được – Tử Lan biết hắn đã vào chủ đề chính, biểu tình thẹn thùng trên mặt cũng bị quét sạch, thay vào đó là sự cơ trí thường ngày cùng nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Thừa Mạc quan sát nét lạnh lùng trong đôi mắt trong trẻo của Tử Lan, thầm khó chịu. Chàng luôn không thích Tử Lan như vậy, trông như nàng cách chàng rất xa, dù lại gần ngay trước mặt. Dường như với nàng mọi thứ đều nhỏ bé và ngang bằng nhau, kể cả hắn. Nghĩ như vậy làm hắn cảm thấy có một thứ gì đó nghẹn trong lồng ngực, vội lấy một tách trà uống, nhưng vì vội vàng lại bị sặc mà ho đến gập người. Tử Lan thấy vậy hơi chồm người tới vỗ lưng giúp chàng nhuận khí. Một mùi hương bạc hà mát mẻ dễ chịu len vào mũi khiến chàng không thể ngăn được hít thêm một hơi. Nhận thấy Thừa Mạc đã ngừng ho, Tử Lan rất nhanh ngồi về chỗ. Nàng nghiêm túc nói:
-Chuyện Võ Vương gia, người không cần lo.
-Ta biết – Thừa Mạc hơi mỉm cười nói.
Nụ cười nhẹ như nắng xuân làm Tử Lan hơi ngẩn người. Sau đó nàng cũng cười nhẹ, đúng vậy, điều gì chàng cũng biết, không phải sao. Tử Lan cất tiếng hỏi:
-Đi Nam Uyển – nàng hơi ngừng một chút rồi nói tiếp – Vương gia có tham gia không?
Thừa Mạc nhìn sâu vào mắt Tử Lan, môt lúc sau mới nói:
-Có. Có thể ở đó sẽ có người cần đến ta.
Tim Tử Lan hơi nảy lên, người mà chàng nói sẽ không phải là nàng chứ? Hơi né tránh ánh mát thâm thúy của chàng, Tử Lan nhấp một ngụm trà.
Thừa Mạc nhận thấy nàng né tránh, có chút chua xót dâng lên, chàng cầm tiêu lên môi thổi. Tử Lan lẳng lặng lắng nghe. Tiếng tiêu da diết, đượm buồn, không còn che dấu như những lần trước, ngược lại tất cả nỗi buồn và đau khổ đều được bộc lộ ra. Thậm chí còn có chút hận ý. Tử Lan nhìn Thừa Mạc rất lâu, giống như sợ chàng sắp biến mất đâu đó trong tiếng tiêu. Sau đó nàng lại cười khổ, không phải nàng cũng giống vậy ư? Tất cả những việc nàng làm không phải chỉ vì báo thù hay sao. Tử Lan bất chợt hỏi Thừa Mạc:
-Vị trí kia, vương gia không muốn sao?
Lúc nghe đến đây, tiếng tiêu ngưng bặt, chàng nhìn Tử Lan, bình tĩnh trả lời:
-Ta không muốn thành người cô đơn nhất thiên hạ.
Tử Lan mỉm cười, nàng hiểu được, nếu chàng muốn, vị trí kia chắc chắn sẽ nằm trong tay, Tử Lan lại hỏi Thừa Mạc:
-Chuyện của ta có lẽ ngươi cũng biết – Vứt bỏ tôn xưng, Tử Lan nói – Ngươi có muốn hợp tác không? Ta tin rằng đằng sau cái chết của cha ta có rất nhiều thứ sẽ làm lung lay cả đất nước này.
-Bản thân ta không muốn nàng tiếp tục đi theo con đường này – Thừa Mạc đáp – nàng nắm trong tay sức mạnh quá lớn, sức mạnh càng lớn thì trách nhiệm cũng nặng nề không kém, nhưng nàng không cần phải nhúng chàm trong vũng nước đục này.
-Xem như ta đang giúp đất nước một việc tốt đi – Tử Lan cảm kích tấm lòng của Thừa Mạc – Ta không muốn cha ta chết một cách oan uổng như vậy, những gì ông đã làm, ta sẽ tiếp tục. Có thể sẽ khó khăn, nhưng ta sẵn sàng hi sinh tất cả.
Giờ phút này, Tử Lan cảm thấy mình như dung hòa cảm xúc với Hạ Tử Lan kia, nàng cảm nhận rõ nỗi đau sâu sắc khi mất cha của con người đã mất kia.
Dường như cảm nhận được ưu thương của nàng, Thừa Mạc vô thức đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc của nàng, thương tiếc nói:
-Những việc như vậy, để ta làm thay nàng là được.
-Nếu không tự tay làm, sao có thể cảm thấy yên ổn được – Tử Lan thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn đó nói.
Thừa Mạc im lặng nhìn Tử Lan, sau đó chậm chạp nói:
-Vậy, ta có thể giúp nàng – Thừa Mạc thu lại biểu tình, lạnh nhạt nói – Với điều kiện tiên quyết là nàng phải bàn bạc với ta trước, không được mạo hiểm một mình.
-Tốt – Tử Lan nhoẻn miệng cười rồi nói – Vậy ta có chuyện muốn hỏi.
Thừa Mạc nhướn mày tỏ vẻ chờ đợi nàng hỏi. Tử Lan nói:
-Ta muốn biết về Ám Hành Ngự Sử.
-Nàng đã biết đủ - Thừa Mạc không suy nghĩ nói.
-Có thật Ám Hành Ngự Sử không được trực tiếp vào gặp vua?