Vạn Năm

Chương 17: Chương 17: Chương 17​




Thừa Mạc nhìn vẻ mặt thỏa mãn như con mèo nhỏ của Tử Lan thì tâm liền mềm như nước. Vẻ mặt như thế mới phù hợp với tuổi thật của nàng, không phải sao. Thiên Trì nhìn chủ tử, thấy vẻ mặt Vương gia dịu dàng thì giật mình, sau đó hơi ho nhẹ, chủ tử giấu mình lâu như vậy không thể vì một nữ nhân mà đánh mất được. Thừa Mạc nghe tiếng Thiên Trì thì tự biết mình mất cảnh giác liền lấy lại vẻ mặt băng tuyết ngàn năm.

Tử Lan đang ăn đầy hứng thú thì tiết mục chính của bữa tiệc bắt đầu, các tiểu thư lần lượt lên biểu diễn tài năng. Nhìn các nữ tử cố gắng hết mình chỉ vì tìm một đức lang quân như ý, Tử Lan chợt thấy bi ai, cũng có một chút hồi tưởng tới thế giới cũ. Ở kiếp trước, mặc dù chưa thực sự có công bằng nhưng ít nhất phụ nữ cũng được coi trong hơn rất nhiều. Thân là một người mang tư tưởng hiện đại lại trọng sinh vào thời cổ đại, Tử Lan không biết mình nên bi ai cho người ở đây hay cho chính mình. Có người nói, chỉ có người uống mới biết nước nóng hay lạnh. Tử Lan chợt cười nhẹ, hôm nay nàng lại tự nhiên đa sầu đa cảm. Lực chú ý của Tử Lan bị kéo về sân khấu chính, người đang đứng ở đó lúc này là Tiền Lệ Thu. Mỹ nhân mặc váy trắng, không những không nhạt nhòa mà còn tăng thêm nét ôn nhuận như ngọc. Tay áo rộng bay bay, gương mặt nhỏ nhắn, eo nhỏ thon gọn. Từng cánh hoa đào phấp phới bay càng tăng thêm chút ý vị. Tiếng đàn văng vẳng, Lệ Thu bắt đầu múa. Hai mắt Tử Lan lóe sáng, bản nhạc này là bản nhạc hôm trước nàng múa trong cung, tuy được hoà âm khác nhưng về căn bản là vẫn giống. Đối với những người chưa từng tham gia cung yến thì bài múa của Lệ Thu quả thực rất đặc sắc. Tuy nhiên, với những người đã từng thấy phong tư của Tử Lan thì cho dù Lệ Thu có múa tốt hơn nữa cũng không bằng Tử Lan.

Lệ Thu mỉm cười nhìn mọi người, hai má vì múa xong mà hơi hồng, nhìn sao cũng thấy là một mỹ nhân e thẹn. Tuy cũng có một số người gật gù tán thưởng, nhưng các vị Vương gia thì khá thờ ơ. Lúc Lệ Thu đang bối rối thì Hiên Vương gia lên tiếng:

-Nếu ta nhớ không nhầm thì cung yến lần trước Hạ tiểu thư cũng múa bài này thì phải.

Một câu nói thành công làm Lệ Thu run lên. Song, khi Thái tử lên tiếng, Lệ Thu chợt cảm thấy mình thất bại vô cùng

-Tử Lan muội muội phong hoa tuyệt đại, bức tranh của nàng Hoàng thượng cũng rất thưởng thức, đem đóng thành bình phong đặt trong Ngự thư phòng. Hôm trước diện thánh, Hoàng thượng còn hỏi bản điện hạ về Tử Lan muội muội đó.



Gần như ngay lập tức Tử Lan cảm thấy ánh nhìn thù địch tăng thêm. Nàng cười khổ rồi cũng đứng dậy đáp lễ:

-Tiểu nữ bêu xấu rồi.

-Chi bằng mời Hạ tiểu thư lên biểu diễn một chút để mọi người có thể ngắm nhìn – Người lên tiếng là Thái tử phi.



Tử Lan liếc nhìn Trương Tuế Lâm một cái đầy thâm ý rồi mới chầm chậm lên tiếng:

-Vậy tiểu nữ cung kính không bằng tòng mệnh.

Thực ra mà nói, Tuế Lâm nói như vậy là có một chút tư tâm. Cho dù nàng biết, trượng phu của mình không cách nào chung tình, trong phủ Thái tử cũng không ít thị thiếp, nhưng nàng cũng là nữ nhân, nàng muốn nhìn xem người Thái tử để ý là người như thế nào. Danh tiếng của Tử Lan, Tuế Lâm chỉ mới nghe chứ chưa được mục kích vì hôm cung yến nàng bị cảm mạo nên không đi được.


Tử Lan bước lên đài rồi quay về phía nam tử nói:

-Không biết có vị nào có thể cho tiểu nữ mượn một thanh bảo kiếm?

Thừa Mạc liếc nhìn Thiên Trì, Thiên Trì hiểu ý đi lên đưa kiếm của mình cho Tử Lan. Tử Lan chỉ liếc qua là biết đây thực sự là một thanh bảo kiếm không nhịn được nhìn về phía Thiên Trì và Thừa Mạc thêm vài lần. Sau đó, không cần nhạc đệm, Tử Lan rút kiếm ra múa. Nếu trước đây người ta chỉ thấy một Tử Lan mềm mại, ôn như thì hôm nay lại được nhìn thấy một mỹ nhân nghiêng thành nhưng không hề mất đi khí phách. Thanh kiếm như gắn liền với cánh tay của Tử Lan, từng đợt hoa đào bay đến theo kiếm khí của Tử Lan mà nhảy múa.

“Quả không hổ danh đệ tử chân truyền của Ma Đao Tuyệt Ảnh Lam Trì”, Thừa Mạc âm thầm nghĩ, chiêu thức tuyệt mỹ nhưng có thể giết người trong nháy mắt. Đưa tiêu lên môi, chàng bắt đầu thổi một bản nhạc dựa theo tiết tấu của người bên trên.

Tử Lan đang múa thì nghe tiếng tiêu quen thuộc vang lên, tựa như hòa cùng một thể với kiếm thức của nàng. Tử Lan không nhịn được mà bắt đầu trầm luân. Trong tiếng tiêu của chàng có phóng khoáng của nam tử, phảng phất đâu đó một một nỗi buồn mênh mang, dù tiết tấu vui tươi che giấu rất kĩ nhưng Tử Lan vẫn có thể cảm nhận được. Tiếng tiêu như lan rộng ra, Tử Lan dường như thấy ngay cả cành đào cũng hòa theo tiếng tiêu của chàng mà đong đưa. Tử Lan cảm thấy sự hiện hữu của chàng, trong tiếng tiêu đó, Tử Lan như dần bước vào lòng chàng, chàng hiện diện khắp nơi, mạnh mẽ và toàn mỹ. Tiếng tiêu vừa dứt, Tử Lan cũng dừng lại.Ngực Tử Lan hơi phập phồng, nàng bước đến gần Thừa Mạc vừa trả kiếm vừa nói:

-Đa tạ Vương gia tấu nhạc.




Thiên Trì đưa tay nhận kiếm, Thừa Mạc lên tiếng nói, giọng nói lành lạnh nhưng cuốn hút lạ kì:

-Hạ tiểu thư không cần đa lễ.

Tử Lan hơi phúc thân rồi quay về chỗ ngồi.

-Hay – Một giọng nói hào sảng vang lên.

Tử Lan nhìn theo hướng giọng nói tới cổng của đào viên. Ở đó có một nam tử nho nhã, trường bào màu xanh đậm tôn lên vóc người cường tráng, mỗi cái nhấc tay đều thể hiện khí khái anh hùng. Có thể nhìn ra đó là một vị võ tướng.


-Tường thế tử - Thái từ vội đứng lên đón – Ngươi tới trễ, phạt rượu.

-Tham kiến thái tử - Tường Hách tươi cười nghênh đón.

Tử Lan vỡ lẽ, hóa ra người này là bạn thâm giao với đại ca nàng, Thế tử tướng phủ, Tường Hách đại tướng quân. Hạ Tử Hàn thấy bằng hữu tốt về thì đứng dậy chào đón. Sau đó ngoắc tay về phía Tử Lan.


-Đây là muội muội ruột của ta, Tử Lan – Tử Hàn tự hào nói.



-Hóa ra là Tử Lan muội muội – Tường Hách cười sáng lạn nói – Ta đang tự hỏi không biết là tiểu thư nhà nào có được khí phách như thế, không ngờ là muội, thật khiến ta mở rộng tầm mắt.

-Tường ca ca không nên trêu muội – Tử Lan làm ra vẻ ngượng ngùng nói chọc cho Tường Hách một phen cười to.

Quả nhiên có phong phạm của vị đại tướng quân, Tử Lan thầm nghĩ.

-Lần này đi biên cương kiếm được vài đồ chơi mới, mai sẽ mang sang phủ cho muội chơi – Tường Hách cười cười xoa đầu Tử Lan như một huynh trưởng quan tâm cô em gái nhỏ.

-Vậy muội đa tạ Tường ca ca trước – Tử Lan ngọt ngào cười nói.

Sau đó, nàng cáo lui về lại chỗ ngồi. Bài múa của Tử Lan cùng sự xuất hiện của Tường Hách chỉ như một gợn sóng nho nhỏ trong buổi tiệc. Mặt trời dần hướng về phía Tây. Thái tử phi cho người dọn bữa tối lên. Đèn lồng treo cao. Vườn đào rũ bỏ sự rực rỡ ban ngoài, khoác lên mình một chiếc áo choàng bí ẩn, dưới ánh trăng càng trở nên quyến rũ. Một đoàn ca cơ bước lên bắt đầu hiến vũ. Rượu được ba tuần, từ trên đài cao, một vũ cơ rút thanh nhuyễn kiếm ra, thanh kiếm ánh lên, Tử Lan nhạy cảm nhìn lên thì thấy vũ cơ bay về phía Thái tử. Ngay lúc đó, khoảng hai mươi hắc y nhân nhảy ra bắt đầu ra tay chém giết. Rất may, thị vệ của phủ Thái tử cũng không phải vô dụng, ngay lập tức bước ra đối kháng với sát thủ. Tử Lan lo lắng nhìn về phía Tử Hàn, rõ ràng là bọn sát thủ này rất bài bản, và mục tiêu của chúng không chỉ là Thái tử