Vạn Năm

Chương 15: Chương 15: Chương 15​




Không hiểu sao Tử Lan đột nhiên chột dạ khi nghe đến tên của nạn nhân, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng. Tại sao hắn lại có thể đặt hàng giết Võ Vương gia, người chỉ yêu võ mà không màng danh lợi đó. Hơn nữa ám sát một người quan trọng như vậy lại không dùng người của mình. Tuy nhiên, là người làm ăn, Tử Lan cũng không so đo nhiều, nhận việc là chuyện của nàng, nhưng có thành công hay không còn chưa biết. Lí do Hách Liên Thừa Diên muốn giết Võ Vương gia thì không cần nghĩ cũng biết, ai bảo Võ Vương gia được sủng ái, tiền đồ vô hạn. Song, Tử Lan cũng không có ý định giết người đó, bởi vì cô biết Hách Liên Thừa Húc không tham quyền lực, cô đã cho người điều tra rất rõ về những người trong hoàng tộc ngay cả thế lực tối của Hách Liên Thừa Diên cô cũng biết. Dù vậy, cô rất cẩn trọng, nếu người ta muốn giấu, cô cũng không thể tra trong ngày một ngày hai. Khi Hách Liên Thừa Diên bắt đầu cảm thấy sốt ruột vì sự im lặng của Tử Lan thì cô lên tiếng:

-Con mồi như vậy giá cũng không rẻ - Tử Lan từ tốn nhấp một ngụm trà nhỏ - Hiên Vương gia cũng chấp nhận chứ?

-Giá nào cũng được – Hách Liên Thừa Diên hơi bực nói, dám chê hắn không có tiền.

Tử Lan nhếch mép, bắt đầu thương lượng:

-Hiên Vương gia, ngài cũng biết Võ Vương gia võ công cái thế, thủ hạ của ta sợ chỉ chưa đủ tốt – Tử Lan cố làm ra vẻ khó xử nói.

-Lâu chủ yên tâm, dù thành công hay không thành công cũng đều giao đủ bạc – Hiên Vương gia ra vẻ không để ý khoát tay.



Tuy đây là cái cô muốn nhưng Tử Lan cũng khẳng định một điều, giết người tất nhiên phải là tay chân của hắn làm, còn các nàng chỉ cần làm Võ Vương gia xây xát một chút đủ để rút sự chú ý đi, lúc đó Hiên Vương gia sẽ ra tay. Tử Lan cười lạnh, Hiên Vương gia này đủ hiểm, vừa đẩy Huyết Tích lâu lên làm lá chắn, vừa đạt được mục đích. Tử Lan ung dung nói cái giá

-Ba ngàn lượng vàng, thời gian và địa điểm tiến hành do chúng tôi quyết định.



-Thành giao – Hiên Vương gia nói rất sáng khoái.

Tử Lan mỉm cười giống như hồ ly làm Tử Y đứng bên cạnh và Lê Hi trong bóng tối toát mồ hôi lạnh. Khi Hách Liên Thừa Diên ra khỏi phòng, Tử Lan lên tiếng:

-Bạch Dạ, mau theo dõi hắn, sau đó bảo Ám Dạ tra lại cho ta, ta không tin thông tin chỉ dừng lại ở mức đó, đặc biệt xem hắn có liên quan gì với Hộ bộ thượng thư không – Tử Lan trầm giọng giao phó.


Không hiểu sao Tử Lan đặc biệt có cảm giác rằng giữa họ có một móc nối nào đó. Đặc biệt khi buổi trưa có người lẻn vào viện của nàng để lại một cái tên, mà cái tên đó trùng hợp lại là tên của Hiên Vương gia. Khi Tử Lan đang suy nghĩ thì lại có người vào phòng, sau đó Tử Lan nhận thêm ba vụ nữa, toàn ám sát những người không quan trọng nên Tử Lan không quan tâm lắm. Mười người khách chỉ nhận bốn vụ, giá cả đều tính bằng vàng ròng. Rất nhanh sau ngày hôm đó, danh tiếng của Huyết Tích lâu lan rộng. Không nói cách thức nhận đơn hàng đặc biệt mà còn nhắc đến chủ nhân Huyết Tích lâu, không ai trong giang hồ ngờ rằng chủ nhân Huyết Tích lâu đại danh đỉnh đỉnh lại là nữ nhân. Bắt đầu có những đồn đoán về thân phận thực của cô, song Tử Lan không quan tâm lắm. Mấy ngày sau đó, tin tức về Hách Liên Thừa Diên lần lượt được đưa đến. Một tháng sau, tin tức cũng được Ám Dạ báo về lần cuối. Bên trên tờ giấy ố vàng, một cái tên diễm lệ chói mắt đến mức Tử Lan xưa nay vốn lạnh nhạt cũng phải tức giận đến run người:

-Tiền Chấn – Ánh mắt Tử Lan dày đặc sát khí – Hay cho một lão hồ li, hay cho Hách Liên Thừa Diên.

Lam Y đang pha trà bên cạnh chợt lạnh sống lưng. Cô chưa từng thấy Tử Lan giận bao giờ, lúc nào cũng là một bộ dáng cười như có như không. Tuy nhiên, chỉ 1 khắc sau, Tử Lan lại quay về bộ dáng thường ngày, dướng như dáng vẻ gận dữ kia chỉ là Lam Y tưởng tượng ra

Trong đầu Tử Lan trăm xoay vạn chuyển, dù cô đã biết được một sự thật tày đình, nhưng cô nên làm như thế nào mới vạch mặt được đam người đó. Chưa tính đến thái tuế gia trênc ao kia, liệu hắn có cho phép mình động tới một số lượng quan viên như vậy không. Tử Lan nghi ngờ chuyện này không đơn giản chỉ là một vụ tham ô như vụ buôn lậu muối trước đó, nếu cô đoán không nhầm nó còn liên quan đến Đông Hải quốc. Nêu cố đoán đúng, vậy đây sẽ là chuyện quốc gia đại sự. Song nói gì thì nói cô cũng chưa có chứng cứ rõ ràng nên không làm gì được. Lần đầu tiên Tử Lan lên tiếng nói với Lê Hi trong bòng tối:

-Đi báo cho Ám Dạ, theo dõi chặt hành tung của Hiên Vương và Tiền Chấn cho ta, đặc biệt xem chúng có liên hệ gì với nước khác không.


-Thuộc hạ tuân mệnh – Lê Hi đáp lại trong bóng tối.



Ngay khi Tử Lan ko thấy khí tức của Lê Hi bên cạnh nữa thì Hồng Y ở bên ngoài vào:

-Tiểu thư, Hồ Tấn truyền tin tới, nói muốn gặp tiểu thư.

-Mấy ngày gần đây vẫn theo dõi hắn chặt chứ? – Tử Lan không trả lời ngay là mình có đi hay không mà hỏi lại.

-Bên Tích Dạ lâu báo lại là hắn không có làm gì mờ ám.


-Tốt, thế thì gặp ở chỗ cũ đi – Tử Lan phất phất tay cho Hồng Y ra ngoài rồi nhấp ngụm trà Lam Y mới pha – Lam Y khéo tay thật đấy, trà pha rất ngon – Tử Lan khen ngợi.

Nghe Tử Lan nói thế Lam Y cảm thấy buồn cười, tâm trạng của người tốt ăn uống gì cũng thấy ngon miệng hơn, đâu phải do trà của ta ngon a.


Tử Lan uống xong trà thì đứng dậy đi ra tiền viện, trên đường đi gặp quản gia đang đi về phía mình:



-Tiểu thư – Quản gia cung kính nói – Thái tử phi cho người đưa thiệp mời tiểu thư chiều nay đến trang viên ngoại thành của Thái tử ngắm hoa đào.

-Có những ai đến đó? – Tử Lan hỏi lại.

-Theo tiểu nhân biết thì hầu hết các khuê tú trong kinh thành đều đến.

-Ta biết rồi – Tử Lan mỉm cười nhưng trong lòng tầm khinh bỉ, lại là một cuộc hội họp tẻ nhạt của đám tiểu thư ra vẻ đài các, nhưng cô không thể bỏ xuống mặt mũi của Thái tử phi được. Tử Lan nhanh chóng đến tiền viện dùng bữa trưa với Tử Hàn, tiện thể hỏi một chút thông tin về các khuê tú có tiếng trong thành, rất may là đại ca của cô không phải Liễu Hạ Huệ, rất biết thưởng thức người đẹp nên cho cô biết không ít thông tin. Tử Lan quay về phòng cẩn thận tắm rửa, chọn một bộ váy mày xanh ngọc điểm xuyết những bông lan màu trắng dưới chân váy. Sau đó lại búi một kiểu tóc đơn giản, dùng một sợ vải dài thắt một cái nơ phía sau đầu, thả phần vải dư xuôi theo tóc. Cô lại chọn một bộ diêu bằng bạc gắn ngọc trai cắm lệch để những hạt châu đung đưa theo từng bước chân. Tử Lan dùng son đỏ chấm một nốt chu sa ngay mi tâm, lại dùng phấn hồng tự chế vẽ mắt và thoa lên hai má làm cho khuôn mặt sinh động hẳn lên.

Mỗi lần Thanh Y hầu hạ Tử Lan đều được một phen ngạc nhiên vì thẫm mĩ tinh tế của tiểu thư. Không nói tới những bộ váy Tử Lan tự tay thiết kế và đặt may vừa đơn giản lại vừa tinh xảo tôn lên khí chất lạnh đạm như trúc của tiểu thư mà còn một loạt các loại phấn thơm nhiều màu và những lọ thuốc nhỏ nhỏ trên bàn trang điểm Thanh Y không biết tên. Từ trước tới nay Thanh Y chỉ chịu trách nhiệm hầu hạ Tử Lan tắm rửa thay quần áo, cô tự nhận mình không có khiếu trong việc trang điểm. Vì vậy nhiệm vụ chải đầu vấn tóc là của Tử Y.

Tử Lan lần này ra ngoài chỉ mang theo Lam Y và Thanh Y. Thanh Y ít nói lại làm việc cẩn trọng, còn Lam Y là thủ lĩnh của tứ hộ vệ, người có võ công cao nhất nên tất nhiên phải đi theo vì lần này Tử Lan không để Lê Hi đi cùng. Dù biết sẽ không có ai gây khó dễ cho mình nhưng cẩn thận vẫn hơn. Chiếc xe ngữa chầm chậm lăn bánh ra ngoại thành.