Chiều hôm đó, vì không kịp may y phục để vào cung, Tử Hàn gọi người mang những bộ quần áo may sẵn của các cửa hàng tơ lụa lớn trong kinh thành đến phủ, chọn tới chọn lui hơn một canh giờ mới tìm được bộ y phục mà Tử Lan tạm ưng ý. Sau đó dưới chỉ dẫn của Tử Lan hơn năm tú nương phải ở lại phủ để sửa sang lại cho phù hợp với vóc người và yêu cần của Tử Lan. Đến khi Tử Lan được Tử Y hầu hạ tắm rửa xong thì bộ y phục cũng vừa xong, Tử Lan tự mình trang điểm một chút rồi theo chân Tử Hàn vào cung. Khi đến cửa cung, vì không cho xe ngựa vào mà Tử Lan cùng Tử Hàn phải xuống xe rồi đi bộ vào Vườn Thượng Uyển, nơi tổ chức tiệc. Lúc Tử Lan được Tử Hàn dìu vào vườn, tất cả mọi người đề đổ dồn mắt về phía họ. Hôm nay không chỉ có quan lại mà còn có các tiểu thư phá lệ tham gia vì Thái tử Hành quốc chưa có Thái tử phi, mọi người đều mong con cháu mình có thể lọt vào mắt xanh vị Thái tử này. Khỏi nói cũng biết sức hút của Tử Hàn, người chỉ hơn hai mươi như đã làm đến Thượng thư, tương lai hứa hẹn, chưa kể đến văn võ toàn tài thì chỉ riêng vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong cũng đã làm xiêu lòng rất nhiều vị tiểu thư rối. Thế nên khi thấy Tử Lan đi cạnh Tử Hàn một cách thân mật thì cô không thể nào tránh được những cái nhìn soi mói. Tử Hàn thấy mọi người chú ý Tử Lan thì hơi liếc mắt ra hiệu với cô, Tử Lan cũng đáp trả một ánh mắt trấn an.
Tử Lan từ từ bước vào trung tâm bữa tiệc, cô hôm nay mặc một chiếc váy với phần thân màu hống nhạt rồi đậm dần thành màu đỏ dưới chân. Chiếc váy bằng voan mỏng nhiều lớp với phần tay áo rộng và nhiều hình thêu bướm nhỏ ở chân váy. Một dây thắt lưng màu đỏ ôm gọn chiếc eo thon nhỏ được thắt thành một cái nơ lớn sau lưng, đuôi của thắt lưng dài chạm đất, trên thắt lưng cũng được thêu nhiều đóa hoa nhỏ màu trắng. Đó chỉ là trang phục, khi mọi người nhìn đến khuôn mặt Tử Lan thì ngạc nhiên hơn. Bình thường đường nét Tử Lan tuy đẹp như lúc nào cũng lành lạnh, tạo cảm giác xa cách. Hôm nay, Tử Lan dựa theo kí ức ở hiện đại mà trang điểm nên làm nổi bật tất cả những nét đẹp của mình lên. Khác với cách nữ nhi ở thời đại này, họ chỉ đánh phấn nhiều đến nỗi trắng bệch. Tử Lan chỉ đánh một lớp phần mỏng rồi dùng phấn tán từ hoa hồng thoa một ít lên hai má, sau đó thoa một ít son, mắt dùng màu nàng tự chế vẽ màu đen viền mắt, một ít màu đỏ lên mí và đánh thêm phấn hồng lên bọng mắt, cuối cùng cô dùng dầu dừa chuốt mi. Tử Lan còn dùng son vẽ một bông hoa mai lên mi tâm. Nhìn tổng thể, cô là một mỹ nhân khuynh quốc.
Tử Lan mặc ánh nhìn từ mọi người, một đường theo Tử Hàn về phía bữa tiệc. Cô cũng không hề cố kị nam nữ mà đến ngồi ở vị trí bên cạnh Tử Hàn.
-Ngồi đây có vẻ gây chú ý nhỉ - Tử Lan dùng chiếc quạt tròn che nửa mặt rồi cười nói.
-Không sao, chỗ này là ta nhờ Thái tử sắp xếp, không ai dám làm khó muội đâu – Tử Hàn cũng cười nói.
Tử Lan không nói gì, trên mặt lại lộ vẻ như cười như không. Ngồi được một lát, thái giám cao giọng the thé thông báo:
-Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Dung phi nương nương, Đức phi nương nương giá lâm.
Khi mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, Tử Lan bắt đầu quan sát. Hoàng Thượng nhìn vẫn còn khỏe mình, khoảng chừng hơn bốn mươi, khuôn mặt anh khí chứng tỏ khi còn trẻ cũng là một thiếu niên anh tuấn, bây giờ dù có vết thời gian trên mặt những không thể nào che đi khí phách của một vị đế vương. Hoàng hậu ngồi bên cạnh Hoàng thượng, mặc dù không còn quá trẻ nhưng vì được bảo dưỡng tốt nên vẫn còn rất đẹp. Dung phi và Đức phi thì trẻ hơn rất nhiều, khoảng chừng trên hai mươi. Đặc biệt là Dung phi, không hổ là người đang được sủng ái nhất hậu cung, nét đẹp hoa nhường nguyệt thẹn mà không hề tục khí, giống như đóa phù dung diễm lệ. Tử Lan đưa mắt nhìn về phía các Hoàng tử, Vương gia vừa bước vào. Đi đầu là Thái tử cùng Thái tử Hành quốc sóng bước tiến vào, hai người trông có vẻ rất thân mật. Đi sau là ba vị Vương gia và Hoàng tử út Hách Liên Thừa Tuân vừa mới tám tuổi. Duệ Đế tính đến nay có tất cả năm người con trai và hai cô công chúa, Thái tử Hách Liên Thừa Phong là con trưởng. Sau Thái tử là Võ Vương gia Hách Liên Thừa Húc, Hiên Vương gia Hách Liên Thừa Diên và Tuân Úc Vương gia Hách Liên Thừa Mạc. Trong bốn người con trai đã được phân phủ, Duệ đế yêu quý nhất là Võ Vương gia, trong khi đó Tuân Úc Vương gia lại là người bị lạnh nhạt nhất. Vì sao lại như vậy? Nguyên nhân là ở nhà mẹ Hách Liên Thừa Mạc, họ ngoại của hắn là gia tộc họ Bàng ở thời tiên đế quyền khuynh thiên hạ, phần vì nhửng chiến công hiển hách của Bàng tướng quân, phần vì môn sinh nhà họ Bàng trải rộng khắp đất nước. Hoàn Quý phi Bàng Phi Yến là con cái duy nhất của dòng chính được Bàng Tướng quân đưa vào hậu cung. Tuy nhiên, không vị hoàng đế nào muốn mình có thần tử quyền thế nên không rõ vì sao, sau khi Bàng Phi Yến sinh hạ Tam Hoàng tử Hách Liên Thuấn bốn năm thì qua đời vì bạo bệnh, sau Tam Hoàng tử được phong làm Bình Nam Quận Vương chuyển về đất phong Tô Giang. Từ đó, dường như biết Hoàng đế e ngại gia tộc mình, Bàng Tướng quân cáo lão hồi hương, còn đặt ra tổ chế, phàm là con trai họ Bàng, mỗi một thế hệ chỉ được một người vào làm quan, đến năm năm mươi tuổi sẽ tự động cáo lão hồi hương, những môn sinh của Bàng tướng quân cũng rút lui về những vị trí không quan trọng. Không biết có phải do tổ chế hay không, từ đó gia tộc họ Bàng bắt đầu có chế độ đơn truyền, con trai họ Bàng chỉ thú một người vợ. Mẹ của Hách Liên Thừa Mạc là Bàng Thư, con gái của Bàng Thanh – con trai của Bàng tướng quân, trước kia làm đến chức Binh bộ thượng thư thì về quê. Mặc dù nhà họ Bàng như vậy nhưng danh vọng rất cao, ngay cả Duệ đế, lúc trước là Nhị Hoàng tử Hách Liên Duệ, cũng kiêng nể vài phần, vì thực ra mà nói, người nhà họ Bàng không ai không là nhân tài. Vì có nhà mẹ như vậy, còn có cữu cữu hắn hiện nay đang nắm giữ chức Đại Tư Mã, nắm trong tay trọng binh canh giữ biên thùy nên Hoàng thượng e ngại hắn. Đồng thời, Hách Liên Thừa Mạc từ khi sinh ra không thể đi đứng, vì vậy, dù lạnh nhạt nhưng Duệ đế rất dung túng cho Thừa Mạc, dù hắn làm gì cũng không để ý tới bởi vì Đại Tư Mã Bàng Sĩ rất thương yêu đứa cháu trai này.
Tử Lan âm thầm xem xét những người này, đến khi nhìn chiếc xe lăn từ ngoài đi vào thì mắt cô không thể dời đi nơi khác. Người đó ngồi trên xe lăn nhưng không làm mất phong thái cao ngạo, u lãnh. Gương mặt tuyệt sắc, dù chưa đến mức yêu nghiệt nhưng khí chất đó thì không lẫn vào đâu được, cũng không vì thân thể tàn tật mà mất đi. Hách Liên Thừa Húc được xem là vị Vương gia kín tiếng nhất trong các vị Vương gia vì rất ít khi xuất hiện nơi đông người, cùng tính cách lãnh mạc như muốn đầy người xa vạn dặm. Hôm nay người này cũng xuất hiện chứng tỏ Duệ đế cực kì coi trọng vị Thái tử Hành quốc kia. Mọi người đã đến đủ, Hoàng thượng nhấc tay tỏ ý bữa tiệc bắt đầu, liền có vũ cơ đi vào, cung nữ cũng đến rót rựou cho từng bàn. Khi rượu uống được khoảng ba tuần thì mọi người bắt đầu đứng dậy đi chúc rượu.
-Ồ, Hạ thượng thư hôm nay đưa vị giai nhân nào đến thế?
Tiếng hỏi vang lên khiến Tử Lan chú ý, liếc mắt nhìn sang, người vừa lên tiếng là Tam Vương gia Hách Liên Thừa Diên. Hạ Tử Hàn quy củ đứng dậy trả lễ rồi nói:
-Bẩm Vương gia, đây là xá muội, khuê danh Hạ Tử Lan.
-Hóa ra là muội muội của Tử Hàn – Thái tử cũng tiến đến, thân thiết nói. – Ta vẫn hay nghe Tử Hàn nhắc tới muội.
-Nhưng sao chưa bao giờ thấy Tử Lan cô nương vào cung trước đây – Võ Vương gia cũng tới góp vui.
-Bẩm Võ Vương gia, ba năm trước tiểu nữ ở Tô Châu, vừa mới về kinh hôm qua. – Tử Lan cũng đứng lên đáp.
-Ba năm trước? Không phải là lúc Phủ Thượng thư cháy chứ? – Thái tử làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.
-Thưa phải – Tử Lan hơi cúi mặt rồi lặng lẽ dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt, xem ra là một bộ dạng vô cùng đau buồn.
-Xin lồi Tử Lan muội, là ta vô ý – Thái tử thấy cô như vậy thì vội rối tít xin lỗi.
-Không phải lỗi của Thái tử - Tử Lan vội xua tay nói, khuôn mặt hé ra nụ cười u buồn – Chỉ là Tử Lan nhớ tới phụ thân thì nhịn không được….
-Cũng may trước khi phủ xảy ra chuyện, phụ thân gửi Tử Lan đến nhà bạn của mình ở Tô Châu, nếu không ta cũng mất luôn người muội muội này – Tử Hàn thở dài nói. Chuyện Tử Lan biến mất ba năm hai người đã bàn bạc tốt, nếu ai hỏi sẽ nói là được gửi đi Tô Châu. Ở Tô Châu, Tử Lan đã sắp xếp người giả dạng, nếu có người muốn điều tra cũng không tra được gì.