Vân Mộng Truyền Thuyết

Chương 6: Thủy kiếp




Tại Đẩu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân đã mấy ngày nay lo buồn khổ não vì thủy tai của dân chúng chốn hạ giới.

Ma La tác nghiệt, dâng nước tràn ngập chín châu mười tám huyện chốn nhân gian. Dân chúng không biết sự tình chỉ biết oán hận ông trời không có mắt, không thương người dân khổ sở, oán khí xông thẳng lên Đẩu Suất cung. Ngọc Đế long nhan đại nộ, sai Thái Thượng Lão Quân tự xử lí vụ thủy tai vốn nghĩ là cỏn con, chỉ cần sai Long Vương đến là có thể dễ dàng giải quyết. Lúc đến hiện trường mới phát hiện ra vụ thủy tai này thật không tầm thường, trong nước mơ hồ có một cỗ oán khí, làm cho Long Vương không có cách đối phó. Bất đắc dĩ, Lão Quân phải cưỡi Thanh ngưu, tay cầm Kim Cương quyển hút nước lũ đổ vào Đông Hải. Sau vài ngày, rốt cuộc đã đẩy lui nạn lụt lội, nhưng Lão Quân cũng cảm thấy mệt mỏi hư nhược. Lúc nhìn lại Kim Cương quyển, Lão Quân đau khổ không nhịn được than thở. Bảo vật của ông đã bị oán khí ăn mòn, trở thành một phế vật bình thường không còn nửa điểm thần lực.

Trở về Đẩu Suất cung, Lão Quân trong lòng bực tức và mệt mỏi, không ngừng suy nghĩ cách dùng lò luyện đan tái luyện bảo vật.

Sau khi bỏ Kim Cương quyển vào lò luyện đan, Lão Quân lấy ra một lọ kim đan, trong đó có vạn niên linh chi - nhân sâm hình người, bỏ hết vào trong lò lửa. Thấy lửa trong lò bắt đầu cháy, mọi việc đã xong, tâm thần ngày càng mệt mỏi, Lão Quân khoanh chân ngồi xuống trước lò thuốc từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, đã trôi qua bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi. Lão Quân hít vào một hơi, cảm thấy toàn thân sảng khoái.

Trong lò luyện đan lửa vẫn cháy đều, ánh sáng mờ của Kim Cương quyển qua những khe hở trong lò chiếu ra, cả phòng tràn ngập ánh sáng bảy màu.

“A, đại công sắp cáo thành!” Lão Quân nhẹ vỗ vào lò luyện đan, trên mặt lộ vẻ tươi cười, hào quang bảy màu xoay tròn trên các ngón tay từ từ phân tán. “Bảo bối này năm xưa từng giúp Nhị Lang Thần bắt Tôn Ngô Không, bị thương một lần, nhưng con khỉ kia cũng phải trả giá. Không biết cái tên Ma La là thần thánh phương nào tác nghiệt, lại dùng oán khí đả thương được pháp bảo này.

Lão Quân suy tư, xoay người bỏ vào trong lò một bình thuốc.

“Đa tạ Lão Quân tặng đan.”

Bất ngờ, bên trong lò luyện đan truyền ra một tiếng rống to, làm Lão Quân sợ tới mức run cầm cập, miệng kêu “Úy” một tiếng, nắm kim đan màu tím trong tay rớt vào lò.

“Người nào?!” Lão Quân hét một tiếng, thân hình lùi nhanh về phía sau, đồng thời phất trần trong tay dài ra, như thiên la địa võng chụp xuống lò luyện đan. “Đường đường là Thái Thượng Lão Quân, vậy mà có người trốn trong lò cũng không phát hiện ra, chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa?” Nghĩ đến đó, lửa giận trong lòng đại thịnh. “Cũng được! Nếu ngươi không trả thuốc cho ta, hôm nay ta lập tức đem ngươi đi luyện thành thuốc để đền bù tổn thất.” Nói xong, miệng niệm chân ngôn, từng đợt gió nóng ào ào thổi vào lò Bát quái.

Lúc đầu thì không nghe thấy gì, nhưng sau một lúc thì có tiếng người hô hoán: “Oa! Hay thật! Hay thật! Lão Quân giỏi thật! Lão Tôn ta bất quá chỉ là muốn chọc ghẹo ngươi một chút, ngươi lại phóng ra mười đạo chân hỏa muốn thiêu chết ta!” Một tiếng nổ vang lên, thiên la địa võng của Lão Quân tức thì biến mất. Một bóng người từ lò lửa lao ra nhằm thẳng hướng Lão Quân mà xông đến.

Vừa nghe người kia tự xưng là “lão Tôn”, Lão Quân đã thầm kêu khổ, thì ra vừa rồi kẻ trộm đan chính là con khỉ này.

“Không ngờ, không ngờ là Đại Thánh!” Lão Quân hoảng hốt xua tay vừa nói vừa rời khỏi phòng luyện đan, lúc này chỉ có thể ẩn nấp mà thôi. “Ta những tưởng là kẻ trộm đan, Đại Thánh sao lại không nói sớm?”

“Hừm!” Hầu tử kia hừ lạnh một cái, không thèm trả lời, bước ra khỏi đan phòng, nhằm thẳng Lão Quân mà đánh.

“Đại Thánh, Đại Thánh…”Lão Quân không ngừng xua tay, rối rít chạy quanh. Nhưng Lão Quân mới từ thủy trì trở về, trong người vẫn còn mỏi mệt, chỉ chốc lát đã thở dốc. “Ta cho ngươi một nửa kim đan trong hồ này!”

Đại Thánh làm như không nghe thấy, cứ đuổi sát Lão Quân không tha.

“Một hồ? Thêm nửa hồ nữa… Thôi!” Lão Quân nghiến răng nói: “Đưa ngươi luôn hai hồ!”

Hầu tử lúc này mới dừng lại, nhân lúc Lão Quân thở dốc không đề phòng, y liền tiến sát đưa tay nắm tay áo Lão Quân.”Năm hồ!” Nói xong y nhe hàm răng sắc nhọn hướng về Lão Quân.

“Không có, không có…” Lão Quân liên tục xua tay, sử dụng Chướng nhãn pháp nhằm thoát khỏi tay hầu tử chạy ra ngoài.

“Lão Quân! Thân là đạo tổ, không nên lừa gạt lão Tôn. Lão là lão bất tôn nhưng đừng trách ngày sau ta đả tuyệt đồ tử đồ tôn trong đạo môn của ngươi!” Quát tháo ầm ĩ xong, y lại tiếp tục nhắm Lão Quân mà đuổi.

….

Trên điện Lăng Tiêu, Tôn Ngộ Không một tay nắm áo Lão Quân, một tay nhẹ nhàng vuốt ve những chỗ lông còn sót lại ít ỏi trên người. Đám lông khỉ bay ra hóa thành một làn khói xanh, cả điện Lăng Tiêu bỗng tràn ngập một mùi xú uế.

“Ta đã tu thành chánh quả từ lâu, ai ai cũng biết ta là Đấu Chiến Thắng Phật, lão lại mở miệng ra nói ta là Đại Thánh, rõ ràng là bảo ta yêu quái mà. Ta chỉ là muốn chọc lão một chút nên mới trốn trong lò Bát quái của lão, lão lại xuất ra mười đạo chân hỏa muốn thiêu chết ta, hại ta cháy cả đến một cọng lông cũng không còn. Ngài nói đi! Ngài nói ta hiện tại bộ dạng thế này còn mặt mũi nào đi gặp Phật Tổ, đi gặp sư phụ với các sư đệ! Tổn thất như vậy ngài còn không bảo y bồi thường cho ta năm hồ kim đan ư?”

“Điều này…” Ngọc Đế giả vờ ho khan, thừa cơ lấy tay bịt mũi. “Là Lão Quân không đúng.”

Ngọc Đế đối với con khỉ này rất là sợ hãi, hiện nay hắn đã thành Phật, phía sau lại có Như Lai chống lưng, Ngọc Đế đối với y càng úy kị thêm vài phân.

“Khải bẩm Ngọc Đế…” Trên mặt Lão Quân hiện ra vẻ ủy khuất.

“Được rồi.” Ngọc Đế ngắt lời Lão Quân, không nhịn được đưa tay phẩy trước mũi, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đáp ứng hắn đi.”

“Nhưng kim đan này…”

“Ta sẽ tặng ngươi nhân sâm vạn năm, linh chi thành hình, không thua kém gì kim đan.” Để đuổi được con khỉ khó chịu này, Ngọc Đế phải cắn răng, đem vốn liếng tích cóp được ra mà cống nạp.

“Vậy…”

“Cũng được, cũng được. Kim đan ta không cần, người đưa ta toàn bộ số linh chi và nhân sâm đó là được!” Tôn Ngộ Không cũng thật tinh minh, y biết giá trị của năm hồ kim đan so với sâm linh chi kia thì còn thua xa.