Vân Mộng Truyền Thuyết

Chương 4: Biến cố




“Chuyện này là thế nào?” Sau khi về đến, Sương Hoa kinh ngạc nói. Tiên khí xung quanh Tử Vân động lúc này đã chìm xuống, hai tiên hạc đang sợ hãi lượn tròn trên không, trông thấy sư đồ Sương Hoa liền kêu lên một tiếng thê lương rồi hạ xuống.

Đạo trưởng sắc mặt âm trầm không nói lời nào, đi thẳng về phía hậu sơn.

Hoa cỏ phía hậu sơn lúc này đã tàn úa, cánh hoa bay rợp trời, rụng đầy trên mặt đất. Nữ tử trở về từ Thiên Trụ sơn mặt không biểu tình đang đứng giữa trời hoa rơi, sa y tung bay, thần trí bất định.

“Người kia!” Đạo trưởng nóng nảy, đi thẳng tới trước mặt nữ tử, chỉ Thanh Sương kiếm vào nàng.

Nữ tử sửng sốt, trong một thoáng tinh thần ngập ngừng, Thanh Sương kiếm đã chĩa vào yết hầu.

“Hừ!” Nữ tử cười lạnh, “Ngay cả nộ ý của mình còn không khắc chế được, xem ra tu hành một ngàn ba trăm năm thật sự hiệu quả quá nhỏ!”

“Cái gì! Ngươi…” Đạo trưởng vẻ mặt kinh ngạc, nói không nên lời. Sương Hoa cũng rất ngạc nhiên, nguyên lai nữ tử này có thể nói chuyện.

Nhẹ nhàng đẩy bảo kiếm ra, bạch y nữ tử chậm rãi trở về Thính Vũ Các, thanh âm kiều mỹ truyền đến mang theo vẻ uy nghiêm không thể kháng cự: “Li khai Tử Vân sơn ư? Với chút đạo hạnh này của ngươi, nơi này đã không còn cần ngươi nữa rồi.”

“Cái gì?”

“Đến chỗ sư tổ lão quân, hắn sẽ cho ngươi một động phủ mới để an tâm tu luyện, ngày sau tu thành chính quả cũng chỉ là chuyện sớm chiều thôi. Nếu không nghe lời ta, hao phí tính mệnh ở nơi này, thì một ngàn ba trăm năm đạo hạnh kia chẳng phải là uổng công sao?”

“Hừ, thật buồn cười, ngươi tưởng rằng ta sẽ nghe ngươi hồ ngôn loạn ngữ ư? Chỉ dựa vào lời nói của ngươi mà muốn ta rời Tử Vân sơn? Ha ha, nực cười! Ngươi thực ra là ai?”

“‘Thiên địa hợp lại thành vạn vật!’ Ngươi chắc phải nhớ Anh Lạc kinh chứ? Sương Hoa - người được nhắc đến trong kinh chính là ta.”

“Ngươi… Ngươi nói ngươi là đệ tử vô cùng đắc ý của đạo tổ năm đó, Sương Hoa?” Tuy miệng nói không tin, nhưng đạo trưởng cũng không hiểu được tại sao trong lòng mình tựa hồ như đã chấp nhận những lời này. Lòng đầy khiếp sợ, ông quay đầu lại nhìn ái đồ của mình. Trong lòng thầm nhớ lại Anh Lạc kinh, người trầm ngâm một lúc, trên mặt hiện ra nét cười.

“Nếu thực sự là vậy, ta đây cũng nên ly khai.” Nói xong, thân hình biến thành ngọn gió, biến mất không thấy đâu, để lại Sương Hoa tại nơi này.

Trong Thính Vũ Các, nữ tử đột nhiên thở nhẹ một hơi nói: “Tỷ tỷ, đã nhiều năm không gặp, người có khoẻ không?”

“Tỷ tỷ? Ta là tỷ tỷ của ngươi sao?” Nghe thấy nữ tử đó gọi mình là tỷ tỷ, Sương Hoa ngây người.

“Tỷ quả là đã quên tất cả mọi thứ rồi. Ma La ca ca đã nhớ lại mọi việc, chỉ là chàng ma tính đại phát, chẳng biết đã đi đến nơi nào. Đợi đến tối nay, chân khí hồi phục lại, ta sẽ giúp tỷ khôi phục trí nhớ.”

Sau đó không nói thêm lời nào nữa, chỉ ngồi khoanh chân trong các.

Sương Hoa không nói gì, suy tư một lúc nhưng không tìm được đầu mối nào, cũng đành khoanh chân ngồi xuống, dẹp bỏ suy nghĩ. Điều này thật hiệu quả, dường như chỉ mới thoáng qua, sắc trời đã tối đen. Bạch y nữ tử mở mắt, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Sương Hoa.

“Tỷ tỷ, tỷ cần để ý, Anh Lạc kinh này là ta viết ra, những chuyện được thuật lại trong đó đều là theo kí ức của chúng ta ngày đó.” Nói xong ngọc thủ vung lên, một lớp khí mỏng mờ mờ xuất hiện trước mặt Sương Hoa, dần dần biến đổi hình dạng thành một tấm gương.

Sương Hoa tuy không có mở mắt nhưng ‘khí kính’ này tựa hồ xuyên thấu tâm trí nàng, cảnh tượng trong khí kính không ngờ nàng lại trông thấy rõ ràng. Phong cảnh lần lượt biến đổi, mà ý thức Sương Hoa cũng dần dần trở nên tán loạn.